❋ 02. Làm bạn

❋ 02. Làm bạn
Editor: Lemon

Hoắc Vân Dung mơ màng hồ đồ tìm được đường sống trong chỗ chết, còn được một con Bạch Hổ đút ăn, chuyển biến bất ngờ làm cho nàng lòng tràn đầy nghi hoặc, sợ hãi cũng giảm đi vài phần.

Quay đầu nhìn hung thú bên cạnh, chỉ thấy nó hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở nặng nề mà đều đều, phảng phất đã ngủ rồi.

Trong lòng vẫn nhảy thình thịch, qua hồi lâu mới bình phục, lần này đã chịu kinh hách thật sự không nhỏ, trước mắt tánh mạng có thể bảo toàn, tinh thần dần dần thả lỏng, buồn ngủ cũng theo đó kéo đến ——tạm thời mình sẽ không chết, trước khi nhắm mắt lại nàng mơ hồ nghĩ.

Từ đó về sau một người một hổ lại ở bên dòng suối gần nửa tháng.

Bạch Hổ mỗi ngày đều đi tìm ít quả dại về đút Hoắc Vân Dung ăn, Hoắc Vân Dung bị thương rất nặng, mới đầu hai ba ngày không thể động đậy, Bạch Hổ liền đem quả dại đưa đến bên miệng nàng, sau đó tay chân dần dần có sức lực, Bạch Hổ chỉ hái quả dại về chất đống trên mặt đất, để Hoắc Vân Dung tự ăn.

Lúc này đang là cuối thu, nhiệt độ trong sơn cốc so với bên ngoài thấp hơn, trên người Hoắc Vân Dung quần áo ít ỏi, vào đêm vô cùng gian nan.

Bạch Hổ hình như có cảm giác, hàng đêm đều rúc bên cạnh Hoắc Vân Dung sưởi ấm cho nàng, Hoắc Vân Dung mới đầu sợ hãi không thôi, luôn nghi ngờ nửa đêm Bạch Hổ bỗng nhiên táo bạo nuốt nàng vào bụng, trong lúc ngủ mơ cũng có một con Bạch Hổ đuổi theo nàng không bỏ.

Nhưng mà Bạch Hổ trước sau không hạ miệng, còn là ban ngày hái quả dại, ban đêm lại sưởi ấm cho nàng, giống như nhân loại dốc lòng chăm sóc người bạn bị thương, cứ như thế một người một hổ làm bạn hơn nửa tháng, Hoắc Vân Dung từ sợ hãi đến bình tĩnh.

Được Bạch Hổ chăm sóc hơn nửa tháng, vết thương trên người Hoắc Vân Dung ngày càng tốt, chậm rãi có thể đứng dậy bước đi, nhặt về được một cái mạng, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, trước mắt tánh mạng vô lo, nàng liền nghĩ có thể từ trong thâm cốc đi ra ngoài hay không.

Một ngày lượn lờ trong cốc muốn tìm kiếm đường ra, Bạch Hổ không biết từ chỗ nào đi về, cắn góc áo nàng nằm gục xuống, ý bảo nàng cưỡi trên lưng nó.

Hoắc Vân Dung hiểu ý nó, sau khi vết thương trên người nàng tốt hơn Bạch Hổ cũng giống như vậy thường xuyên chở nàng đi khắp nơi trong cốc, giống như vui vẻ.

Hoắc Vân Dung đã đi trong cốc một hồi lâu, không được gì cả, chỉ cảm thấy cốc này vừa lớn vừa sâu, bốn phía đều là núi cao vách đá, tựa hồ không có đường ra, trong lòng vô cùng uể oải, hai chân cũng mệt mỏi ẩn ẩn đau.

Vì thế liền theo ý Bạch Hổ ngồi trên lưng nó, bắt lấy nó bên gáy da lông, chán nản mà ghé vào trên lưng hổ, từ nó cõng chính mình khắp nơi chạy, Bạch Hổ chờ nàng ngồi vững liền chậm rải mở móng vuốt chạy nhanh trong núi rừng, Hoắc Vân Dung trước giờ chưa từng cưỡi ngựa, chỉ từng cưỡi qua con lừa, trong lòng hơi sợ hãi, cảm thấy Bạch Hổ chạy vừa nhanh vừa vững, tuyệt không phải con lừa có thể so sánh được .

Gió núi thổi quét ở trên mặt, cảnh vật trước mắt nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, không biết chạy bao lâu, Bạch Hổ bỗng nhiên thả chậm tốc độ, dần dần ngừng lại, Hoắc Vân Dung hiểu ý từ trên lưng hổ leo xuống, tập trung nhìn vào, phát hiện nơi này lại có một cái sơn động!

Hơn nửa tháng nay nàng ăn chính là quả dại, uống chính là nước suối, ban đêm giống như dã thú ăn ngủ ngoài trời hoang dã, gió thổi trời mưa chỉ có thể chịu đựng, cơ hồ cũng sắp biến thành người rừng rồi.

Không nghĩ tới Bạch Hổ lại tìm cho nàng một chỗ dung thân, sơn động không tính lớn, lại cũng không thể nói nhỏ, ít nhất cất chứa một người một hổ là dư dả.

Trong lòng nàng vui mừng, cúi người ôm lấy cổ Bạch Hổ, cảm kích nói: “Cảm ơn mi đã tìm chỗ ở cho ta!”

Bạch Hổ ở bên gáy nàng cọ cọ, lại duỗi đầu lưỡi liếm mặt nàng, dáng vẻ vô cùng gần gũi.

Hoắc Vân Dung bị nó liếm đến trên mặt phát ngứa, nhịn không được cười né tránh nó, “Ngứa quá, mi đừng liếm……”

Bạch Hổ không để ý tới, vẫn vui sướng vô cùng liếm mặt nàng, Hoắc Vân Dung trốn không thoát, chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu hổ, một người một hổ chơi đùa vui vẻ.

Hoắc Vân Dung bị Bạch Hổ nháo đến mặt mày đỏ ửng, cười đến bụng đau, hơi dùng một chút lực đẩy Bạch Hổ ra, nghiêm túc nói: “Không được làm rộn nữa.”

Từ sau khi ngã xuống sơn cốc tới nay nàng còn chưa bao giờ vui vẻ như vậy, ban đầu ngày đêm lo lắng bị hổ ăn thịt, sau đó là thường xuyên bị thương trên người tra tấn, sau khi bình phục chính là nghĩ làm sao về nhà, trong lòng chưa có lúc nào thoải mái.

Lúc này vui sướng cũng không chỉ là vì có sơn động để ở, càng là bởi vì ẩn ẩn có cảm giác Bạch Hổ thông nhân tính, còn có thể biết được phiền não trong lòng nàng, còn thay nàng giải quyết khó khăn.

Hoắc Vân Dung vốn trổ mã xinh đẹp, vừa qua mười lăm bà mối đã tranh nhanh đạp vỡ ngạch cửa, bản thân nàng lại chưa muốn gả chồng, cha mẹ Hoắc cũng âm thầm cảm thấy nếu con gái gả cho một nông phu thì phải chịu khổ, do đó đến nay nàng còn chưa thành thân.

Lúc nàng không cười đã vô cùng xinh đẹp, lúc cười rộ lên lại tăng thêm phần kiều diễm, ánh mắt lấp lánh, mặt mày như hoa, Bạch Hổ ánh mắt ngơ ngẩn mà nhìn nàng.

Hoắc Vân Dung hồn nhiên không phát giác, đi thẳng vào hang động, cẩn thận nhìn quanh, động này có lẽ là do thiên nhiên sinh ra, cửa động chỉ vừa một người đi qua, bên trong lại vô cùng rộng rãi, đã cao lại sâu, không hề chật chút nào.

Nhưng bên trong cái gì cũng không có, bàn ghế, giường chiếu, nồi chén gáo bồn, những đồ dùng thường ngày đều không có, cuộc sống vẫn không quá tốt, Hoắc Vân Dung nhíu mày, tựa hồ vô cùng buồn rầu.

Trầm tư một lát, lại cảm thấy mình thật buồn cười, có thể tìm được một chỗ có thể che mưa chắn gió đã phải cảm tạ trời cao thương xót rồi, còn muốn cái gì nồi chén gáo bồn, chẳng lẽ thật sự muốn ở nơi thâm cốc hoang tàn vắng vẻ này sống cả đời sao?

Nồi chén gáo bồn chắc chắn là không có, giường nồi và bếp có lẽ còn có chút biện pháp, nàng nhìn quanh một vòng, sau khi cân nhắc liền tính toán đi ra ngoài tìm chút lá cây cỏ khô trải, ban đêm ngủ cũng thoải mái chút.

Lúc đang muốn đi ra ngoài Bạch Hổ đã từ bên ngoài đi vào, trong miệng ngậm một nắm cỏ khô không biết tìm thấy ở đâu.

Hoắc Vân Dung kinh hỉ đan xen, nhào lên hỏi: “Sao người biết trong lòng ta muốn gì thế?”

Bạch Hổ đem cỏ khô trong miệng đặt trên mặt đất, dùng cái mũi ủi ủi cổ nàng, đuôi hổ lắc qua lắc lại.

Hoắc Vân Dung vỗ vỗ đầu nó, cười nói: “Nhiêu đây không đủ, mi tìm ở đâu dẫn ta đi cùng đi.”

Bạch Hổ lại cọ cọ cổ Hoắc Vân Dung, còn vươn đầu lưỡi liếm mặt nàng, chờ cọ đủ liếm đủ rồi mới từ trong lòng ngực nàng tránh ra, vẫy vẫy cái đuôi đi ra khỏi động, ý là không cần nàng đi cùng.

Hoắc Vân Dung buồn cười nhìn bóng lưng Bạch Hổ, lại cúi đầu nhìn cỏ khô trên mặt đất, trong lòng cảm động không thôi.

<(▰˘◡˘▰) <(▰˘◡˘▰) <(▰˘◡˘▰)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top