Chương 10
Ngày hôm sau diễn ra giống như ngày đầu tiên đối với Kate. Cô tỉnh dậy, bám vào bên Vaxa . Da anh dường như hấp thụ nhiệt suốt đêm, nên đến sáng, anh trở thành một cây cột ấm áp cao 2.5 mét.
Mặc dù vậy, ngay khi tỉnh dậy, cô nhớ ra mình vẫn có chút tức giận với anh. Chiều hôm trước, anh đã để cô trong phòng của mình để đến 'trung tâm chỉ huy' và anh đã không trở lại trong những gì cô đoán là hàng giờ liền. Căn phòng của anh hầu như chỉ để trống, ngoại trừ quần áo của anh, vì vậy cô thậm chí không thể rình mò một cách chính xác. Không có sách, mặc dù rõ ràng là cô sẽ không thể đọc chúng. Cô loay hoay với các nút điều khiển trên vòi hoa sen, chỉ vì tò mò và buồn chán, nhưng không thể làm cho chúng hoạt động bình thường.
Trống không. Cô tự hỏi căn phòng, ngôi nhà của anh hoặc bất cứ thứ gì anh cư ngụ trông như thế nào trên hành tinh của mình. Bởi vì nếu nó là bất cứ điều gì như thế này, Kate nghĩ rằng cô còn một tháng dài phía trước. Đặc biệt là nếu anh giữ cô ở bên trong.
Vì vậy, không cần phải nói, cô cảm thấy khó chịu và một chút tức giận vào thời điểm khi cuối cùng anh quay trở lại. Tất nhiên, khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, cơ thể phản bội của cô nóng lên, nhớ lại cách anh đã hôn cô trước khi rời đi, đường trượt của chiếc lưỡi tinh tế của anh trên môi cô. Nhưng cô đã khoanh tay và đẩy vào ngực anh khi anh đến gần cô.
"Em không hài lòng?" anh hỏi, có vẻ ngạc nhiên, như thể anh đã không giam cô trong phòng của anh hàng giờ.
Cô nhướng mày. "Hãy để em nói rõ một điều. Em sẽ không bị nhốt trong khi anh đi cả ngày. Em không phải — thú cưng của anh . "
"Thú cưng?" anh lặp lại. "Ta biết em không phải là một con vật cưng, đàn bà."
"Vậy thì đừng đối xử với em giống như vậy."
Lỗ mũi anh hơi phồng ra. " Luxiva, ta không thể để em lang thang trong con thuyền này khi ta vắng mặt mặt. Nó rất nguy hiểm."
Kate hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh lại. "Nó không giống như em sẽ chạm vào bất cứ thứ gì. Nhưng em cảm thấy bị nhốt trong này, giống như em đang ở trong một cái lồng. "
"Chỉ một nhịp nữa thôi, luxiva . Không có nhiều việc phải làm trên con tàu này, vâng. Nhưng trên Luxiria... các nhịp của em sẽ trọn vẹn hơn, ta hứa với em. "
Nó còn hơn cả những gì cô nhận ra. Họ càng tiến gần đến hành tinh của anh, cô càng nhận ra những gì cô đã tự đưa mình vào. Một tháng trên hành tinh xa lạ với một loài người ngoài hành tinh mà cô không biết gì về họ ... với một người ngoài hành tinh mà cô vô cùng thu hút và cô rất thích hôn. Đó là một công thức của thảm họa.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Họ đã đạt được một thỏa thuận. Cô đã hứa với anh.
Tuy nhiên ... sụ táo tợn của cô đang dâng lên.
Đối với ngày cuối cùng trên tàu, Kate mặc chiếc quần lót Big Girl và quyết định rằng việc bị mắc kẹt trong phòng của Vaxa là nỗi lo lắng ít nhất của cô. Buổi sáng hôm đó, họ đi ăn sáng — nơi cô có thêm món thịt thơm ngon đó — sau đó là thời gian tập luyện... kết thúc giống như ngày hôm trước, Vaxa đẩy cô lên giường ngay khi họ trở về phòng và nhanh chóng liếm mút giữa hai chân cô cho đến khi cô nhìn thấy các vì sao.
Một lần nữa, anh rời đi ngay sau đó và cô không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn một chút, mặc dù cảm giác đó không có gì mới. Cô không có cha mẹ và chỉ có một số người bạn thân. Người bạn thân nhất của cô là người mà cô nhớ nhất và Kate không thể không đau khổ về việc Beks đã sợ hãi về sự biến mất của cô trên Trái đất như thế nào. Hai người nói chuyện hoặc nhìn thấy nhau hầu như mỗi ngày. Chắc chắn, đến giờ, Beks đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Mày không thể làm gì được cả, Kate , cô tự nhắc nhở mình. Cô đang ở trong không gian.
Tối hôm đó, khi Vaxa cuối cùng cũng trở về, cô không đẩy anh ra. Tuy nhiên, cô cảm thấy hơi thu mình, và sau khi ăn tối, trở về phòng, anh kéo cô vào lòng, vuốt ve mái tóc của cô.
"Điều gì đang làm phiền em, Kat? Đêm nay em lạ lắm. Em có khó chịu với ta vì đã để em ở trong phòng một lần nữa không? "
"Không," cô nói thành thật, cảm thấy da đầu mình râm ran khi những ngón tay dài của anh rón rén luồn qua những sợi tóc. Nó cảm thấy rất thư giãn, rất tốt. Cô thưởng thức cái chạm. "Em, ừm, em chỉ tự hỏi hành tinh của anh trông như thế nào. Em lo lắng."
Hai chân mày anh cau lại, đồng tử co lại. "Lo lắng. Không có lý do gì để em cảm thấy lo lắng ".
"Anh có thể trách em được sao?" cô hỏi nhỏ. "Ba ngày trước, em không hề biết rằng có sự sống ngoài hành tinh. Ý em là, em luôn nghĩ rằng rất có thể có sự sống thông minh ở đâu đó trong vũ trụ, nhưng không nhất thiết là em sẽ bị chúng bắt cóc và đưa lên con tàu này, du hành đến ngôi nhà mới này sẽ là nhà của em trong một tháng."
Môi của Vaxa mím lại vào nhau ở dòng cuối cùng và Kate biết tại sao. Anh muốn cô ở lại với anh. Nhưng anh phải hiểu rằng cô không thể. Cuộc sống của cô là trên Trái đất.
"Nó hơi nhiều cho em để chấp nhận," cô thừa nhận.
"Ta sẽ luôn bảo vệ em," anh nói một cách quyết liệt. "Đừng cảm thấy sợ hãi. Những người Luxirian học cách vượt qua nỗi sợ hãi ".
"Nhưng em không giống như anh. Em là con người."
"Một điểm yếu, nhưng em sẽ học theo cách của người Luxirian theo thời gian."
Một tiếng rít vang lên.
" Điểm yếu ?" cô hỏi, tĩnh lặng. "Anh nghĩ rằng em yếu?"
"Ta sẽ thừa nhận," anh nói, giọng điệu có phần cân nhắc, đôi mắt chăm chú quan sát cô, "rằng lần đầu tiên ta nhìn thấy em và nhận ra em là gì đối với ta, em sẽ trở thành người như thế nào đối với người dân của ta, ta đã... không vui vì em là con người . "
Miệng Kate chùng xuống và cô bò dậy khỏi lòng anh, đẩy vào ngực anh khi anh cố kéo cô lại. Cô đứng bên mép giường, tay chống nạnh, nhìn xuống người ngoài hành tinh nằm dài trên đó. Cô chỉ cố gắng thổ lộ nỗi sợ hãi của mình với anh và anh đã gọi cô là con người yếu đuối .
"Con người được biết đến là yếu ớt so với nhiều loài 'ngoài hành tinh', Kat," Vaxa cố gắng giải thích. "Nó không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của em, mà là những ràng buộc về thể chất của em."
"Nếu em yếu đuối như vậy , thì tại sao anh lại chọn em?"
Vẻ mặt bối rối hiện lên trên nét mặt của anh. "Bởi vì ta không có sự lựa chọn."
Kate bật cười, nhưng nó phát ra như một luồng không khí ồn ào và khó xử. Bất cứ khi nào Kate bị tổn thương, cô đều tức giận. Và ngay bây giờ? Cô đã bị tổn thương. Rõ ràng Vaxa không để tâm đến lời nói của anh. Rốt cuộc, người ngoài hành tinh hiền lành của cô có thể là một tên khốn
Ngoại trừ việc, cô thấy sự tức giận nhỏ bé đang nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi buồn. Cô không biết tại sao. Và thật xấu hổ khi cô cảm thấy đáy mắt mình nhòe nhoẹt những giọt nước mắt nhỏ.
Trong suốt cuộc đời, Kate đã cảm thấy không được cần tới. Cô đã ở vào và ra khỏi nơi chăm sóc nuôi dưỡng suốt thời thơ ấu của mình, tất cả đều là những ngôi nhà tuyệt vời, nhưng với những gia đình nuôi dưỡng cuối cùng đã từ bỏ cô. Ở trường đại học, cô đã theo dõi mẹ ruột của mình và tìm đến bà, nhưng bị từ chối. Mẹ cô đã từ bỏ cô khi còn nhỏ và bà thậm chí không muốn gặp cô.
Và Peter ... Peter khốn kiếp ngu ngốc. Gã ta là điều ổn định duy nhất trong cuộc đời cô khi học đại học. Gã tốt bụng và nói rằng gã thích chăm sóc cô, rằng cô sẽ không bao giờ phải ở một mình nữa. Gã nói chuyện với cô về hôn nhân và gia đình, tất cả những gì cô từng muốn. Cô đã rất vui. Cho đến khi gã nói với cô rằng gã đã gặp một người khác, một người khác mà gã muốn nhiều hơn cô.
Cô đã mất sáu tháng không khóc để ngủ vào ban đêm. Người duy nhất trong đời mà cô hoàn toàn tin tưởng, một trăm phần trăm, là người bạn thân nhất của cô, Beks. Và Kate có một sự nghi ngờ khủng khiếp rằng cô có thể sẽ không gặp lại cô ấy nữa.
Bây giờ, người ngoài hành tinh này ... người nói với cô rằng anh thích chăm sóc cô, người nói rằng anh sẽ bảo vệ cô, nói với cô rằng anh cảm thấy mình không có quyền lựa chọn trong việc chọn cô. Giống như, nếu anh chọn cô gái tóc vàng đứng cạnh cô trong hàng, anh sẽ hành động y như vậy với cô ấy.
Nó đau hơn mức cần thiết, khiến những hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô.
Kate quay mặt đi. "Em không muốn nói nữa. Em mệt mỏi, "giọng cô phát ra như một tiếng thì thầm và cô thấy rằng cô không thể nhìn vào Vaxa.
Nhíu mày, anh từ vị trí chống tay, trượt hai chân xuống đất để ngồi dậy. " Luxiva ," anh nói, đưa tay về phía cô. Nhưng cô đã bước đi. Cô vào phòng tắm và đóng cửa lại, cảm thấy nước mắt chảy dài trên má. Cô tự hỏi mình bị làm sao vậy, tại sao cô lại hành động như vậy.
Sau vài phút, Kate biết mình không thể trốn trong phòng tắm cả đêm. Cô tạt nước vào mặt, dùng cái thứ giống như bồn cầu trong góc rồi quay vào phòng. Ánh đèn mờ đi và qua khung cửa sổ, cô có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng yên tĩnh giữa không gian vô tận. Một tiếng động tĩnh lặng tràn ngập căn phòng.
Vaxa đang quan sát cô từ trên giường. Kate đi đến bên cạnh, chui xuống dưới lớp chăn lông vũ, và quay mặt về phía cửa sổ, quay lưng về phía anh.
"Kat," anh cố gắng nhích lại gần.
"Chúc ngủ ngon," cô thì thầm và nhắm mắt lại, sẵn sàng cho giấc ngủ đến, nhưng cô biết mình sẽ thức một lúc.
Cô lắng nghe tiếng thở của anh, cảm nhận được sự căng thẳng dày đặc trong căn phòng. Cô nghe thấy tiếng sột soạt của mảnh vải của anh khi anh cởi quần áo đi ngủ và sau đó anh kéo cô về phía mình, cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua giữa cô, ngay dưới ngực cô.
Anh khẽ nói bên tai cô: "Ngủ ngon nhé, luxiva ."
Kate nhắm mắt chặt hơn, cảm thấy một giọt nước mắt khác trượt trên lông thú.
* * *
Lúc nào đó vào ban đêm hoặc sáng sớm, Vaxa thúc nhẹ vào người cô.
"Kat, em phải thức dậy," anh khẽ thì thầm, phủi tóc khỏi mặt cô, đầu ngón tay vuốt ve má cô.
"Cái gì..." cô thì thầm, chớp mắt để tỉnh ngủ, lảo đảo khỏi giấc mơ bồn chồn của mình. "Nó là gì?"
"Nhìn này," anh nói, chỉ ra ngoài cửa sổ. Kate thấy anh đã mặc quần áo rồi, trong chiếc quần da và áo sơ mi mềm mại.
Kate quay đầu lại, vẫn hơi mất phương hướng. Qua cửa sổ, cô nhìn thấy một hành tinh. Đó là một hành tinh đen tối, lốm đốm với màu xám đậm và màu đen và màu be. Các vùng nước màu xanh lam sáng là một sự tương phản rõ nét.
Hành tinh rất gần. Cực kì gần.
Và cô đã biết trước khi anh thậm chí nói lý do tại sao anh lại cho cô xem.
"Luxiria," anh nói. "Chúng ta về nhà rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top