Chương 5: Đứa Con Của Bóng Tối và Ánh Sáng Giả Dối
Sáng Thứ Bảy, Ánh Dương ngủ một giấc sâu và không hề bị quấy rầy. Giấc ngủ của cô bé không phải là sự thư thái, mà là một sự sống sót sau những cơn chấn thương tâm lý liên tiếp. Sự ngây thơ vui vẻ giả tạo tối qua đã tiêu hao toàn bộ năng lượng còn sót lại của cô bé.
Khi Ánh Dương còn say ngủ, Hoàng Nam đã rời đi. Cậu ta không đến để thực hiện nhiệm vụ của cha như lời nói dối hôm trước, mà đến thẳng căn biệt thự sang trọng của Quang Huy.
Quang Huy sống trong một không gian mang vẻ "hoàn hảo" đến mức giả tạo: thư viện đầy sách triết học, phòng tập gym sạch sẽ, và một vườn cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ. Nếu nhà Hoàng Nam toát ra sự nguy hiểm tăm tối của quyền lực ngầm, thì nhà Quang Huy lại tỏa ra sự lạnh lẽo của chuẩn mực xã hội được ép buộc.
Hai người bạn thân từ bé ngồi đối diện nhau, hai hình mẫu của giới thượng lưu: một là Ác quỷ công khai (Nam), một là Thiên thần ngụy trang (Huy).
Quang Huy đặt tách trà xuống, vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt chứa đựng sự tính toán sắc sảo.
"Mày đã đi quá giới hạn rồi, Nam." Quang Huy bắt đầu, giọng bình thản. "Cô bé đó bị bầm tím cổ. Dấu vết của mày lộ liễu quá. Cô ta là con gái của chú Quang. Mày không nhớ chuyện cũ à?"
Hoàng Nam cười lạnh lùng, nhấp một ngụm cà phê.
"Tao nhớ. Chính vì cô ta là con gái của 'người trong sạch' đó, nên tao mới phải làm thế. Bố tao muốn tao tránh xa. Nhưng tao muốn chứng minh: Không ai có thể thoát khỏi thế giới này. Kể cả dòng máu chính trực nhất."
Sự nghịch lý và thâm độc trong suy nghĩ của Hoàng Nam chính là Red Flag (Cờ Đỏ) rõ ràng nhất: chiếm hữu Ánh Dương như một cách để trả thù quá khứ và chống đối lại chính cha mình.
Quang Huy nhếch mép, không hề bất ngờ.
"Mày vẫn vậy, thằng điên. Luôn chọn cách phức tạp nhất để chứng minh sự tồn tại của mình. Nhưng... mày có vẻ đã bị cuốn vào rồi." Huy nhìn xoáy vào Nam. "Mày cho cô ta ngủ chung phòng, mày chăm sóc cô ta sau khi trừng phạt, mày còn ghen với tao ngay trước cổng trường. Mày đang yêu, Hoàng Nam."
Hoàng Nam gõ ngón tay xuống bàn, ánh mắt sắc lẹm.
"Không. Tao đang thuần hóa. Tao cần cô ta hiểu rằng cô ta thuộc về tao. Và quan trọng hơn..." Giọng Nam trầm xuống, lộ rõ sự biến thái tâm lý đáng sợ. "Tao cần cô ta trở thành một phần của tao. Tao muốn cô ta làm những điều mà tao không dám làm công khai, để thỏa mãn phần tăm tối trong tao."
Quang Huy thở dài, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự thích thú. Hai người họ, dù khác nhau về vẻ ngoài, lại đều là những kẻ bị bệnh tâm lý và thao túng. Quang Huy, với vẻ ngoài thánh thiện, lại cảm thấy hứng thú và kích thích bởi sự điên rồ của bạn mình.
"Và tao, thì lại thấy thú vị khi mày ghen." Quang Huy tiếp tục. "Tao đã nói chuyện với cô ta để thử mày. Cô ta trốn tránh tao, nhưng lại quát tao trước mặt mày. Cô ta đang học cách chọn lựa kẻ mạnh hơn."
Hoàng Nam nhìn Quang Huy với sự đánh giá cao.
"Vậy, mày không phải là 'thiên thần' mà mày cố gắng thể hiện trước mặt cô ta sao, Huy?" Nam mỉa mai.
Quang Huy cười. Đó là một nụ cười lạnh lẽo, lộ ra sự thật tăm tối của cậu ta.
"Tao không bao giờ là thiên thần. Tao là người dựng lên những quy tắc hoàn hảo để mọi người phải tuân theo. Đó là cách tao kiểm soát thế giới. Ánh Dương... tao thấy được sự nổi loạn bị đè nén trong cô ta, cũng như tao đã thấy ở mày. Cô ta là phiên bản nữ của mày, nhưng bị kìm hãm hơn. Tao muốn xem, mày sẽ phá vỡ cô ta như thế nào."
Sự thật kinh hoàng về tâm lý xã hội của giới này lộ rõ: Tình bạn của họ được xây dựng trên sự đồng điệu về bệnh lý và sự thao túng. Quang Huy, với vẻ ngoài dịu dàng, thực chất là một kẻ thử nghiệm và thưởng thức sự biến thái của bạn mình. Anh ta không muốn giúp Ánh Dương, mà muốn xem cô bé có thể tồn tại và chống lại Nam trong bao lâu.
Hoàng Nam đứng dậy. "Đừng động vào cô ta quá nhiều. Cô ta là biểu tượng của tao. Nhưng... mày cứ tiếp tục cái vai trò 'người tốt' đó đi. Tao cần cô ta có một sự so sánh, để cô ta thấy rằng, sự chiếm hữu tàn nhẫn của tao còn chân thật hơn sự tử tế giả tạo của mày."
Hai người nhìn nhau. Trong ánh sáng ban ngày, hai Red Flag này đã lộ rõ bản chất tăm tối của mình. Ánh Dương đang bị giằng xé giữa hai hình thức nguy hiểm: Nguy hiểm công khai và Nguy hiểm ẩn giấu. Cô bé không có lối thoát.
Hoàng Nam đứng dậy, không hề có một lời chào tạm biệt. Cậu ta vốn đã quen với sự kết thúc đột ngột của các cuộc trò chuyện. Cậu ta quay lưng, bước đi với sự tàn nhẫn và dứt khoát thường thấy.
Quang Huy nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo của bạn mình cho đến khi cánh cửa lớn đóng lại. Cậu ta lại trở về với vẻ ngoài điềm tĩnh, nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh.
Ánh mắt Quang Huy hướng về khu vườn được cắt tỉa hoàn hảo, nhưng tâm trí cậu ta lại đang phân tích sự phức tạp trong con người Hoàng Nam.
Yêu. Thằng ngốc đó đang yêu, nhưng lại không thể nhận ra.
Quang Huy là người hiểu rõ nhất những vết nứt tâm lý của Hoàng Nam. Cậu ta biết rằng, Hoàng Nam không bao giờ thích hay muốn một thứ gì đó một cách bình thường. Mọi cảm xúc của Nam đều bị bóp méo qua lăng kính của quyền lực, thao túng, và sự chiếm hữu.
Trong thế giới của Hoàng Nam, Tình Yêu không tồn tại dưới dạng thuần khiết. Nó chỉ có thể tồn tại như một dạng Kiểm Soát Tối Cao.
Sự tức giận và sự trừng phạt tàn bạo? Đó là sự sợ hãi mất đi đối tượng.
Sự dịu dàng và chăm sóc bất ngờ? Đó là sự khao khát được công nhận và được tha thứ bởi đối tượng.
Sự hối tiếc về hành vi sỉ nhục? Đó là sự đánh giá cao về giá trị tinh thần của đối tượng, thứ mà cậu ta không thể mua được bằng tiền.
Quang Huy đã thấy tất cả những dấu hiệu đó. Hoàng Nam không chỉ muốn Ánh Dương làm "tài sản" hay "công cụ" nữa. Cậu ta muốn cô bé là Trung tâm của thế giới méo mó của cậu ta.
Hoàng Nam đang thực hiện một hành vi chiếm hữu tột cùng, không chỉ thân thể mà còn là linh hồn của Ánh Dương, chỉ vì cậu ta sợ phải thừa nhận rằng cậu ta cần cô bé.
Đây chính là bi kịch tâm lý của Hoàng Nam. Sống trong một thế giới tăm tối, cậu ta đã học cách biến mọi cảm xúc đẹp đẽ thành một hành động bạo lực. Cậu ta không biết cách thể hiện tình yêu, nên cậu ta chọn cách kiểm soát và trừng phạt để giữ người đó lại bên mình.
Quang Huy cười khẩy, một nụ cười đầy sự hiểu biết và tàn nhẫn.
"Thật thú vị." Cậu ta lẩm bẩm. "Mối quan hệ giữa con trai của Kẻ Săn Đuổi và con gái của Kẻ Phản Kháng. Nếu Nam thực sự yêu cô bé, thì cô bé chính là gót chân Achilles của nó. Và ta sẽ ở đây, để xem nó sẽ bảo vệ hay tự hủy hoại nó như thế nào."
Sự can thiệp của Quang Huy không phải là để cứu Ánh Dương, mà là để tận hưởng cuộc chơi. Cậu ta biết rằng, sự "dịu dàng" của cậu ta chỉ là một yếu tố gây nhiễu hoàn hảo để đẩy sự điên rồ của Hoàng Nam lên đến cực điểm.
Ánh Dương, cô bé tội nghiệp, đã vô tình trở thành con tốt trung tâm trên bàn cờ của hai kẻ thao túng nguy hiểm nhất. Cô bé đang bị giằng xé giữa hai cực: Bóng tối bạo ngược và Ánh sáng giả dối, và cả hai đều dẫn đến sự hủy hoại.
Hoàng Nam trở về nhà vào buổi chiều. Tâm trí cậu ta vẫn còn bị ám ảnh bởi cuộc trò chuyện với Quang Huy và sự thật về thân thế của Ánh Dương. Ánh mắt sắc lạnh thường ngày của cậu ta chất chứa một sự bất ổn hiếm thấy.
Cậu ta bước vào đại sảnh lạnh lẽo, theo thói quen ngước nhìn lên tầng hai, nơi căn phòng của cậu.
Và rồi, cậu ta khựng lại.
Trên lan can ban công phòng mình, Ánh Dương đang ngồi.
Cô bé không ngồi trên ghế hay đứng dựa vào lan can. Cô bé đang ngồi trên thành lan can đá cẩm thạch, chân buông thõng ra ngoài khoảng không, cách mặt đất hai tầng lầu. Gió chiều thổi nhẹ, làm mái tóc đen của cô bé bay lòa xòa.
Vẻ mặt Ánh Dương không hề sợ hãi. Cô bé chỉ nhìn ra xa xăm, vẻ mặt thờ ơ và trống rỗng đến đáng sợ, như thể đang cân nhắc về sự tồn tại của chính mình.
Cảnh tượng này, đối với Hoàng Nam, không phải là một sự bướng bỉnh hay nổi loạn. Đó là một cú sốc tâm lý cực lớn.
Ánh Dương trông giống hệt mẹ cậu ta.
Mẹ của Hoàng Nam, người phụ nữ quý phái bị giam cầm trong chính cuộc hôn nhân giàu có, đã từng làm điều tương tự. Bà đã từng ngồi trên bờ vực, nhìn xuống khoảng không, trước khi bà thực sự buông xuôi và lựa chọn cái kết bi kịch cho cuộc đời mình. Cảnh tượng đó đã trở thành một vết thương tâm lý không bao giờ lành trong Hoàng Nam.
Cậu ta đã dành cả đời để xây dựng một lớp vỏ bọc tàn nhẫn và kiểm soát, chỉ để không phải đối diện với sự yếu đuối và tuyệt vọng mà mẹ cậu ta đã chọn.
Và giờ đây, Ánh Dương, người mang dòng máu của kẻ phản kháng, lại đang tái hiện nỗi ám ảnh lớn nhất của cậu ta.
Tất cả sự kiêu ngạo, sự lạnh lùng và sự kiểm soát của Hoàng Nam lập tức biến mất.
Kẻ thao túng đã bị chính nỗi sợ hãi của mình thao túng.
"Ánh Dương!"
Hoàng Nam hét lên, giọng nói đầy sự hoảng loạn và sơ hở. Không còn sự uy quyền, chỉ còn là nỗi sợ hãi mất đi. Cậu ta lao như điên lên cầu thang đá cẩm thạch, bỏ mặc ánh mắt kinh ngạc của người hầu.
Cậu ta chạy thẳng vào phòng, đâm sầm qua cửa.
Ánh Dương quay đầu lại, đôi mắt cô bé vẫn trống rỗng.
Hoàng Nam không nói thêm lời nào, cậu ta chạy đến bên lan can, đưa tay ôm lấy cô bé. Không phải là ôm chiếm hữu hay bạo lực, mà là một sự níu giữ tuyệt vọng.
Cậu ta kéo mạnh Ánh Dương vào lòng, kéo cô bé xuống sàn nhà an toàn.
"Em đang làm cái quái gì thế! Em bị điên à?" Giọng Hoàng Nam run rẩy, hơi thở gấp gáp. Cậu ta giữ chặt cô bé, khuôn mặt cậu ta trắng bệch vì sợ hãi.
Ánh Dương không hề sợ hãi sự bạo liệt này. Cô bé nhìn vào khuôn mặt hoảng loạn của Hoàng Nam, và lần đầu tiên, cô bé nhìn thấy một sự yếu đuối chân thật không thể che giấu.
Cô bé nhận ra: Đây là điểm yếu của Hoàng Nam.
Sự sụp đổ của mẹ cậu ta là cái giá mà cậu ta phải trả cho thế giới tăm tối này. Và sự tự hủy hoại của cô bé có thể là vũ khí duy nhất cô bé có để chống lại sự chiếm hữu của cậu ta.
Ánh Dương khẽ cười, một nụ cười bi thương và tính toán một cách nguy hiểm.
"Anh sợ à, Nam?" Cô bé hỏi, giọng nói vô hồn. "Anh sợ em sẽ giống như mẹ anh sao? Anh sợ em sẽ bỏ anh lại một mình sao?"
Hoàng Nam siết chặt cô bé hơn, không thể trả lời. Tất cả những lớp vỏ bọc đã sụp đổ.
Cậu ta đã muốn kiểm soát cô bé để lấp đầy sự trống rỗng do mẹ cậu ta để lại, và giờ đây, chính hành vi của cô bé lại khơi gợi nỗi ám ảnh kinh hoàng đó.
Ánh Dương đã thành công trong việc tìm thấy khe hở để phản kháng, nhưng cái giá phải trả là sự sử dụng chính nỗi đau và sự tuyệt vọng của mình làm vũ khí.
Hoàng Nam giữ chặt Ánh Dương, hơi thở cậu ta dồn dập vì sợ hãi. Nỗi ám ảnh về người mẹ đã át đi mọi lý trí. Ánh Dương nhìn cậu ta, nở nụ cười bi thương và mỉa mai, nhận thấy uy lực tuyệt đối của mình đã đảo ngược tình thế.
Lời nói của cô bé: "Anh sợ em sẽ bỏ anh lại một mình sao?" như một mũi tên trúng vào điểm yếu chí mạng nhất.
Trong cơn hoảng loạn, Hoàng Nam đã không thể kiểm soát hành động của mình. Cậu ta cúi xuống, không phải là một nụ hôn chiếm đoạt tàn bạo như lần trước, mà là một nụ hôn vô vọng và cầu xin.
Cậu ta hôn cô bé, như thể đang cố gắng níu giữ lấy một thứ gì đó sắp tan biến. Nụ hôn mang vị mặn của mồ hôi và sự sợ hãi, một sự hỗn loạn tột cùng.
Hoàng Nam buông cô bé ra, đôi mắt cậu ta vẫn còn vằn đỏ, không còn là sự giận dữ mà là sự lo lắng tột độ.
"Không bao giờ được làm thế nữa." Hoàng Nam khẽ gằn giọng, giọng nói nghẹn lại, đầy sự nhắc nhở và cầu xin. "Nghe rõ đây, Ánh Dương. Không bao giờ được ngồi trên thành lan can đó nữa!"
Cậu ta không phạt cô bé, không chửi rủa. Cậu ta chỉ dùng tất cả sức mạnh của một kẻ bị ám ảnh để đặt ra một luật lệ duy nhất dựa trên nỗi sợ hãi của chính mình.
Ánh Dương ngồi yên lặng, không phản kháng. Cô bé chỉ cười nhẹ, nụ cười lần này mang một sự thấu hiểu lạnh lùng.
"Anh Nam," cô bé nói, giọng thì thầm nhưng lại chứa đựng một lực đạo đáng sợ. "Anh có vẻ không hiểu. Dù anh có giam giữ em trong căn nhà này, khóa chặt em bằng những sợi xích vô hình hay hữu hình..."
Cô bé đưa tay chạm vào khuôn mặt căng thẳng của cậu ta, một cử chỉ nguy hiểm và khiêu khích.
"...thì đến một lúc nào đó, chúng ta cũng sẽ không còn gặp nhau nữa đâu."
Lời nói này không chỉ là một lời đe dọa. Đó là một ám chỉ sâu sắc về sự kết thúc, một lời tiên tri đầy bi thương rằng không ai có thể kiểm soát số phận của người khác. Ánh Dương không chỉ nói về cái chết, cô bé đang nói về sự mất đi không thể tránh khỏi, về việc sẽ không có ai có thể mãi mãi ở bên Hoàng Nam.
Đó là một cú đánh tâm lý chí mạng. Ánh Dương đang lợi dụng nỗi sợ hãi lớn nhất của Hoàng Nam – sự cô độc và bị bỏ rơi – để phá vỡ lớp vỏ kiểm soát của cậu ta.
Hoàng Nam hoàn toàn cứng đờ. Cậu ta nhìn vào đôi mắt ấy, nơi sự ngây thơ đã bị thay thế bằng một trí tuệ sắc bén và một sự tuyệt vọng thâm sâu. Cậu ta đã tạo ra một con quái vật, một kẻ thao túng ngang bằng mình, nhưng lại dùng chính sự tổn thương để chiến đấu.
Cậu ta siết chặt tay thành nắm đấm, sự mâu thuẫn trong cậu ta dâng lên tột độ: càng sợ mất đi, cậu ta càng muốn chiếm hữu.
"Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra." Hoàng Nam nghiến răng, giọng nói trở lại sự tàn nhẫn thường thấy. "Tôi sẽ giam giữ em. Tôi sẽ khóa chặt em lại. Và tôi sẽ dạy em cách để tồn tại trong thế giới này, để em không bao giờ còn nghĩ đến việc buông xuôi nữa!"
Mối quan hệ của họ đã chuyển từ sự kiểm soát đơn phương sang một trò chơi quyền lực và tâm lý nguy hiểm và bi kịch, nơi cả hai đều đang chiến đấu để sinh tồn trong sự tăm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top