Chương 4: Bàn Cờ Của Sự Chiếm Hữu

Ánh Dương thức dậy rất sớm. Cơ thể cô bé đau nhức, không chỉ từ sự sỉ nhục tối qua, mà còn từ sự chấn thương tâm lý. Cô nằm bất động một lúc, cố gắng đối diện với thực tại tàn khốc.

Hoàng Nam đã không còn trên giường.

Trên bàn học, nơi hôm qua chỉ có sách vở của Nam, giờ đã có một chiếc đĩa sứ trắng, đựng bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, còn hơi ấm. Bên cạnh là đồng phục được gấp ngay ngắn và chiếc cặp sách mới. Một mẩu giấy note được đặt dưới đĩa.

Nét chữ của Nam sắc sảo và lạnh lùng:

"Hôm nay tôi bận giúp 'người lớn' hoàn thành nhiệm vụ. Không được gây rắc rối. Điện thoại luôn mở. Nếu không muốn có thêm hình phạt mới, đừng cố gắng trở thành người hùng."

Cảm giác của Ánh Dương rất phức tạp. Sự kiểm soát vẫn hiện hữu, nhưng sự chăm sóc vật chất đi kèm lại tạo ra một sự mơ hồ bi kịch. Cô bé không biết nên sợ hãi hay nên cảm kích.

Ánh Dương mặc đồng phục, đeo chiếc điện thoại "vòng cổ giám sát" vào túi, và bước ra khỏi căn phòng. Cô bé biết, hôm nay cô phải đối mặt với một chiến trường mới: Trường Regina.

Đến trường, Ánh Dương gần như ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Sau sự kiện hôm qua, không còn ánh mắt khinh miệt hay sỉ nhục công khai nữa. Thay vào đó là sự sợ hãitò mò được che giấu. Mọi người đều biết cô bé này thuộc về ai.

Trong căng tin ồn ào, khi Ánh Dương đang cố gắng ăn nhanh bữa trưa một mình, một chàng trai cao ráo, đeo kính gọng mỏng và mang vẻ dịu dàng, thân thiện bất ngờ tiếp cận.

"Chào cậu. Mình là Quang Huy, lớp 12A3. Mình thấy cậu hay ngồi một mình."

Quang Huy có một sự ấm áp tự nhiên, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng của Hoàng Nam. Ánh Dương lập tức trở nên cảnh giác.

Hoàng Nam đã dặn không được gây rắc rối. Quang Huy là rắc rối.

Ánh Dương cúi đầu, cố gắng phớt lờ. Cô bé sợ hãi rằng bất cứ tương tác nào cũng có thể bị Hoàng Nam phát hiện và trở thành một cái cớ cho sự trừng phạt tiếp theo.

"Này, cậu sao thế? Lạnh lùng quá vậy." Quang Huy vẫn không bỏ cuộc, cậu ta cười và lải nhải bên tai cô bé. "Cậu là học sinh mới, nên có thể hơi ngạc nhiên. Cậu tên là Ánh Dương, đúng không? Tên đẹp lắm. Cậu có thể nói chuyện với mình mà, mình rất biết lắng nghe."

Sự dịu dàng và kiên nhẫn của Quang Huy khiến Ánh Dương cảm thấy bối rối. Cô bé vốn đã quên mất cảm giác được đối xử như một người bình thường là như thế nào. Cô bé chỉ im lặng, cố gắng kết thúc bữa ăn nhanh nhất có thể.

Buổi học kết thúc. Ánh Dương đi ra cổng trường, lòng tràn đầy căng thẳng. Cô bé phải nhanh chóng lên xe về nhà trước khi Hoàng Nam biết đến sự tồn tại của Quang Huy.

Nhưng, không kịp rồi.

Ngay trước cổng, chiếc xe đen đã chờ sẵn. Hoàng Nam đang đứng dựa vào thân xe, ánh mắt tăm tối của cậu ta quét thẳng vào cô bé.

Và ngay sau lưng Ánh Dương, vẫn là Quang Huy, cậu ta vẫn lải nhải một cách vô tư về bài tập Toán.

Hoàng Nam nhìn thấy. Ánh mắt cậu ta ngay lập tức chuyển sang sự tức giận lạnh lẽo, một cơn thịnh nộ âm thầm nhưng đủ sức đốt cháy cả không khí.

Ánh Dương không chịu nổi nữa. Cả sự kiểm soát của Hoàng Nam và sự đeo bám của Quang Huy đều khiến cô bé ngạt thở.

"Làm ơn, im lặng đi!" Ánh Dương đột nhiên hét lên, quay lại quát thẳng vào mặt Quang Huy.

Quang Huy sững sờ. Ánh Dương lập tức hối hận vì đã làm mất kiểm soát.

Và rồi, Hoàng Nam cất tiếng.

"Bravo! Hay lắm, Ánh Dương."

Hoàng Nam vỗ tay một cách mỉa mai, nụ cười của cậu ta lạnh lẽo và mờ ám. Cậu ta bước đến, đứng chắn giữa Ánh Dương và Quang Huy, lập tức thiết lập lại ranh giới sở hữu.

"Ồ, tôi quên giới thiệu. Quang Huy, bạn thân từ bé. Thật tốt khi cậu vẫn còn tâm hồn thánh thiện, không bị 'nhiễm bẩn' bởi thế giới của chúng ta." Nam nói, giọng khinh miệt rõ ràng. "Nhưng cậu nên biết, con bé này đã có chủ."

Quang Huy, vốn là một người ôn hòa, cũng không giấu được sự tức giận khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Ánh Dương và cách Nam công khai chiếm hữu.

"Mày đang làm cái quái gì với con bé thế, Nam? Mày lại coi người khác là đồ chơi à?" Quang Huy gằn giọng.

"Đồ chơi? Không. Cô bé này là vợ sắp cưới của tôi, là tương lai của tôi." Hoàng Nam đáp lại bằng một lời nói dối trắng trợn, chỉ để củng cố quyền lực. "Mà nếu cô bé có là đồ chơi... thì nó cũng là đồ chơi đắt tiền nhất mà mày không bao giờ dám động vào. 49 – 500. Cậu hiểu ý tôi chứ, Huy?"

Ánh mắt Hoàng Nam và Quang Huy chạm nhau. Quang Huy (49) là bạn thân từ bé nhưng thuộc về "thế giới sạch" hơn, còn Hoàng Nam (500) là người đứng đầu thế lực ngầm. 49-500 là mật mã ngầm của giới thượng lưu, ám chỉ sự chênh lệch quyền lực tuyệt đốisự nguy hiểm không thể đối đầu. Quang Huy, dù tức giận, cũng phải lùi lại.

Hoàng Nam kéo Ánh Dương vào xe. Vừa vào xe, Ánh Dương đã quay lại, vội vàng xin lỗi.

"Em xin lỗi! Em đã không gọi anh. Em đã phá luật. Em xin lỗi vì đã quát Quang Huy! Em sẽ không làm thế nữa!"

Sự phục tùng lập tức này, sự sợ hãi thành thật của Ánh Dương, lại khiến Hoàng Nam cảm thấy một sự thú vị khó tả. Cô bé đã học được cách sợ hãi và tuân lệnh nhanh đến vậy sao?

Hoàng Nam không trừng phạt. Cậu ta cười mờ ám, đưa tay ra, bế cô bé và đặt lên đùi mình, ôm chặt cô bé từ phía sau.

Ánh Dương cứng người lại vì bất ngờ. Cảm giác này vừa bị sỉ nhục, vừa được bao bọc, khiến cô bé không thể phản ứng.

Sau mười lăm phút im lặng, khi xe đã đi vào khu vực biệt thự, Hoàng Nam chợt hỏi, giọng nói lại chuyển sang sự dịu dàng giả tạo, nhưng cũng chất chứa một sự thăm dò chân thật.

"Ánh Dương... Em có muốn làm người anh yêu không?"

Nam lập tức chữa lời, nụ cười trở nên bí hiểm:

"À nhầm. Em có muốn sau này làm vợ anh không?"

Ánh Dương quay lại nhìn cậu ta. Ánh mắt Nam, lần đầu tiên, không còn đáng sợ nữa, mà lại mang một sự dịu dàngchân thật đến khó tin, như thể đây không phải là một câu hỏi chiếm hữu mà là một lời cầu hôn thật sự.

Ánh Dương nhìn sâu vào đôi mắt đó. Cô bé nhận ra sự nguy hiểm và sự thật. Cô bé không thể nói dối, và cũng không thể đáp ứng sự kiểm soát.

"Em... em không biết được." Cô bé đáp, giọng run rẩy nhưng kiên định.

Hoàng Nam nghe xong, chỉ im lặng. Cậu ta không tức giận. Cậu ta chỉ siết chặt vòng tay hơn một chút, chấp nhận câu trả lời lưng chừng này. Tài xế, quen với sự kỳ quặc của cậu chủ, vẫn im lặng lái xe, hoàn toàn tách biệt khỏi sự bi kịch tâm lý đang diễn ra ở ghế sau.

Mối quan hệ của họ đã bước sang một giai đoạn mới: Chiếm hữu kết hợp với sự thăm dò cảm xúc, đầy tăm tối và nghịch lý.

Chiếc xe dừng lại trước dinh thự. Ánh Dương được Hoàng Nam đặt xuống, nhưng cậu ta không buông tay, vẫn giữ cô bé trong vòng tay chiếm hữu của mình.

Hoàng Nam điềm nhiên dắt cô bé vào nhà, bỏ qua những ánh mắt tò mò và kính cẩn của người hầu. Vừa bước vào phòng, Hoàng Nam đã đẩy Ánh Dương về phía phòng tắm.

"Tắm rửa sạch sẽ đi." Hoàng Nam nói, ánh mắt thâm sâu. "Tối nay chúng ta đi hẹn hò."

Ánh Dương hoàn toàn ngây người. Cô bé nhìn cậu ta bằng ánh mắt hoài nghi tột độ, như thể vừa nghe phải một câu chuyện phi lý.

"Anh... anh bị điên à?" Cô bé buột miệng. "Chúng ta vừa... vừa trừng phạt nhau tàn nhẫn như thế, anh vừa cắn tôi, vừa sỉ nhục tôi, và giờ anh bảo hẹn hò?"

Ánh Dương không thể chấp nhận được sự thay đổi cảm xúc đột ngột này. Sự bạo ngược hôm qua và sự dịu dàng giả tạo hôm nay làm cô bé cảm thấy kinh sợ hơn bất cứ sự đe dọa trực tiếp nào.

Hoàng Nam dựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, ánh mắt đầy vẻ thích thú. Cậu ta tiến lại gần cô bé, đưa tay nâng cằm Ánh Dương lên.

"Sao nào? Lần đầu tiên trong đời được hẹn hò với một chàng trai đẹp trai và giàu có, em không vui sao?" Hoàng Nam cười, nụ cười này không còn lạnh lùng, mà mang theo sự thao túng ngọt ngào.

"Ánh Dương à, em phải hiểu một điều. Tôi đã nói tôi sẽ cho em cơ hội học tập. Nhưng tôi cũng nói, tôi cần em thú vị. Và sự thú vị sẽ không đến từ những hình phạt nhàm chán."

Hoàng Nam cúi sát xuống tai cô bé, thì thầm. Giọng nói mang đầy ma lực nguy hiểm.

"Từ nay, em có thể tự do là chính em."

Ánh Dương bàng hoàng. Cô bé ngước nhìn cậu ta.

"Không cần phải sợ hãi tôi. Không cần phải sợ hãi việc không đạt được điểm số tốt. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn... chỉ cần nó nằm trong tầm kiểm soát của tôi."

Đó là một sự tự do giả tạo được bọc trong lớp vỏ của sự chiếm hữu tuyệt đối. Hoàng Nam đang trao cho cô bé ảo ảnh về quyền tự quyết, nhưng sợi xích vô hình vẫn nằm trong tay cậu ta.

Hoàng Nam nhận ra rằng, Ánh Dương đã bị cha mẹ cô kiểm soát quá mức đến nỗi cô bé không còn biết "sự tự do" là gì. Cậu ta muốn khai thác điều đó. Cậu ta muốn cô bé tự nguyện bộc lộ bản chất nổi loạn của mình, để cậu ta có thể thưởng thứckiểm soát nó.

"Đi thay đồ. Quên đi những điều tăm tối của tối qua. Chúng ta là người yêu." Nam ra lệnh, giọng điệu chuyển hẳn sang vai diễn. "Mà người yêu thì phải biết làm gì với nhau, phải không?"

Ánh Dương đứng bất động. Sự chuyển đổi chóng mặt này đã làm suy sụp hệ thống phòng ngự tâm lý của cô bé. Cô bé không thể hiểu. Hoàng Nam là ác quỷ, nhưng ác quỷ này đang mời cô bé đi xem phim.

Cô bé cảm thấy bị mắc kẹt giữa hai cực: sự sỉ nhụcsự hứa hẹn hạnh phúc (dù là giả tạo).

"Tôi muốn thấy cô bé Ánh Dương không sợ hãi, không bị ràng buộc." Hoàng Nam tiếp tục, giọng đầy thách thức. "Hãy cho tôi thấy. Hay em chỉ là một cô bé yếu đuối, không dám sống thật với cảm xúc của mình?"

Ánh Dương nhìn vào gương mặt phản chiếu của chính mình trong mắt Hoàng Nam: một cô bé đồng phục đang đứng trước sự lựa chọn giữa sự an toàn của việc phục tùng hay sự nguy hiểm của việc nổi loạn.

Cuối cùng, cô bé gật đầu.

Ánh Dương chấp nhận sự tự do này, không phải vì cô bé tin tưởng Hoàng Nam, mà vì cô bé khát khao được là chính mình, dù chỉ là dưới sự giám sát. Cô chấp nhận bước vào trò chơi tâm lý mới này, với hy vọng mong manh rằng cô có thể tìm thấy một khe hở nào đó để cứu rỗi bản thân.

Hoàng Nam mỉm cười, nụ cười chiến thắng.

"Tốt. Anh sẽ cho em thấy, thế giới của anh, dù tăm tối, vẫn tốt hơn cái chuồng gà mà cha mẹ em đã nhốt em. Tắm nhanh lên. Đừng để anh chờ lâu."

Ánh Dương bước vào phòng tắm. Nước ấm chảy xuống, cuốn đi những dấu vết của mồ hôi, sợ hãi, và cả những giọt nước mắt. Nhưng sự sỉ nhục và bi kịch tâm lý thì vẫn còn đó. Cô bé biết rằng, buổi hẹn hò này không phải là một sự kiện lãng mạn, mà là một bài kiểm tra kiểm soát mới, tinh vi hơn và tàn nhẫn hơn.

Cô bé đã thay thế sự kiểm soát hữu hình (điểm số, lời chỉ trích) bằng sự kiểm soát vô hình (sự tự do giả tạo và chiếm hữu tình cảm).

Ánh Dương, trong một chiếc váy đen đơn giản nhưng tôn lên vẻ thanh thoát, bước vào chiếc xe đen cùng Hoàng Nam. Đêm tối buông xuống, che đi phần lớn sự thật tàn nhẫn giữa họ.

Hoàng Nam đưa cô bé đến một nhà hàng trên tầng thượng, nơi thành phố sáng rực dưới chân họ. Ánh sáng lộng lẫy, âm nhạc du dương, và những món ăn đắt tiền.

Trong suốt bữa ăn, Hoàng Nam hoàn toàn đóng vai một người bạn trai lịch thiệp và tận tâm. Cậu ta gắp thức ăn cho cô, kể những câu chuyện thú vị về trường học, và tránh xa mọi chủ đề về quyền lực hay kiểm soát.

Vào một khoảnh khắc tĩnh lặng, Hoàng Nam buông dao dĩa, nhìn thẳng vào Ánh Dương. Ánh mắt cậu ta, dưới ánh nến lấp lánh, trông chân thành đến mức khó tin.

"Ánh Dương. Chuyện hôm qua, hôm kia... tôi xin lỗi." Nam nói, giọng trầm ấm và hối lỗi một cách hoàn hảo. "Tôi đã sai. Tôi đã quá tức giận vì em không nghe lời, và tôi đã phản ứng một cách tồi tệ nhất."

Lời xin lỗi này, đặt trong bối cảnh xa hoa và sự dịu dàng hiện tại, chính là đòn thao túng tâm lý mạnh nhất. Nó không phải là sự hối lỗi, mà là sự bình thường hóa hành vi bạo ngược của mình.

Hoàng Nam tiến sát lại.

"Tôi hứa, Ánh Dương. Kể từ giờ, mọi sự dịu dàng và tử tế tôi có được sẽ dành hết cho em. Tôi sẽ không làm em sợ hãi nữa. Hãy cho tôi một cơ hội, để tôi trở thành người bảo vệ em, không phải là kẻ trừng phạt."

Ánh Dương ngồi thẳng lưng. Cô bé nhìn cậu ta. Nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo, sự giàu có vô tận, và sự hứa hẹn về một cuộc sống không còn bị cha mẹ ruột phán xét.

Cô bé im lặng. Lạnh lùng.

Ánh Dương không tin vào lời xin lỗi đó. Nỗi đau và sự sỉ nhục vẫn còn in đậm trong tâm trí cô bé, đặc biệt là sự sợ hãi khi cậu ta nói về luật pháp và việc cởi bỏ quần áo. Cô bé đã học được bài học đầu tiên trong thế giới này: Đừng bao giờ tin vào lời nói của kẻ mạnh.

Cô bé chỉ nhìn, không đồng ý, cũng không tha thứ. Chính sự im lặng đầy phán xét này đã khiến Hoàng Nam cảm thấy thú vị. Cậu ta không cần cô tha thứ, cậu ta cần cô bị ám ảnh bởi sự phức tạp của cậu ta.

Buổi hẹn hò kết thúc muộn. Khi về đến dinh thự, Ánh Dương bước vào phòng trước, theo sau là Hoàng Nam.

Cậu ta đóng cửa lại, chuẩn bị cho sự tương tác căng thẳng cuối ngày. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối diện với sự giận dỗi, sự im lặng, hoặc thậm chí là một lời buộc tội.

Nhưng rồi, Ánh Dương quay lại.

Cô bé cười.

Một nụ cười tươi tắn, rạng rỡ, ngây thơ đến kinh ngạc. Đó là nụ cười mà một cô gái mười lăm tuổi đáng lẽ phải có, nhưng đã bị giấu kín bấy lâu. Nụ cười đó hoàn toàn không có dấu vết của sự sợ hãi, tổn thương hay sỉ nhục.

Hoàng Nam hoàn toàn bất ngờ. Cậu ta lập tức nhíu mày, sự cảnh giác lên đến đỉnh điểm.

"Có chuyện gì vui vậy?" Nam hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Ánh Dương bước đến, ánh mắt cô bé chứa đựng một sự quyến rũ ngây thơ nhưng đầy ám ảnh, một sự thay đổi tâm lý đáng sợ.

Cô bé không trả lời bằng lời nói. Cô bé đưa tay lên, áp vào ngực Hoàng Nam, nơi trái tim cậu ta đang đập.

"Anh Nam," cô bé nói, giọng ngọt ngào và vui vẻ đến bất thường. "Em rất muốn được ở bên anh."

Cô bé đã học được cách đóng vai. Cô bé đã hiểu rằng, trong thế giới của Hoàng Nam, sự thật không quan trọng. Điều quan trọng là đáp ứng sự chiếm hữu và khao khát của cậu ta. Cô bé đã quyết định sử dụng sự yếu đuối giả tạosự ngây thơ được mong đợi làm vũ khí phòng vệ mới.

Đây là đỉnh cao của bi kịch tâm lý xã hội. Ánh Dương không chỉ bị ngược đãi, cô bé còn bắt đầu phản bội chính tâm hồn mình, biến mình thành một phiên bản hoàn hảo của người mà kẻ thao túng muốn cô trở thành. Cô bé đã trở thành một chiếc cốc thủy tinh bị nứt nhưng lại đang được dùng để rót đầy sự lừa dối.

Hoàng Nam, một bậc thầy thao túng, lại bị chính sự thích nghi bệnh hoạn này của Ánh Dương làm cho bối rối. Cậu ta không biết liệu sự thay đổi này là thật hay là một sự lừa dối tinh vi.

Tuy nhiên, cảm giác chiếm hữuthú vị trong cậu ta bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Tốt." Hoàng Nam thì thầm, ôm cô bé vào lòng. "Vậy thì, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau, em yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top