Chương 3: Chiếc Vòng Cổ Giám Sát
Ánh Dương tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên là sự mềm mại quá mức của chiếc chăn lụa và sự nặng nề khó hiểu ở thắt lưng.
Cô bé mở mắt. Giác quan đầu tiên là sự trống rỗng bên cạnh. Hoàng Nam đã rời đi.
Tuy nhiên, cô bé không cô đơn. Ngồi ở chiếc bàn làm việc lớn đối diện, cách giường chỉ vài bước chân, là Hoàng Nam. Cậu ta mặc chiếc áo thun đen đơn giản, nhưng vẫn toát ra vẻ quyền lực. Cậu đang tập trung vào một chồng sách giáo khoa và tài liệu ngoại ngữ dày cộm.
Ánh Dương bất giác nhìn đồng hồ. Thứ Bảy. Đây là lý do người đàn ông nguy hiểm này lại ở nhà vào buổi sáng, thay vì biến mất vào guồng quay tăm tối của cha mình.
Cậu ta không hề hung hăng như đêm qua. Ánh sáng ban ngày chiếu vào, làm giảm đi vẻ sắc lạnh thường trực, nhưng không làm mất đi sự nguy hiểm trí thức toát ra từ cậu. Hoàng Nam, dù là con của trùm xã hội đen, vẫn là một học sinh ưu tú, một người được đào tạo để thành công ở mọi mặt trận.
Ánh Dương định nhấc chăn, bước xuống giường để tìm phòng tắm.
Đúng lúc đó, giọng Hoàng Nam vang lên, lạnh lùng và dứt khoát, không cần nhìn cô bé.
"Ở yên đó."
Ánh Dương cứng người lại. Cô bé lập tức nghe lời. Sự phục tùng đã ăn sâu vào máu thịt cô bé sau mười lăm năm sống dưới sự kiểm soát.
Hoàng Nam không nhìn lên. Cậu ta dùng ngón tay thon dài gõ nhịp lên trang sách một lát, rồi chậm rãi gấp cuốn sách lại. Cậu ta quay ghế về phía cô, ánh mắt sắc bén như tia la-de.
"Thật tốn thời gian." Hoàng Nam bắt đầu, không hề vòng vo. "Việc sắp xếp cho một đứa trẻ bỏ nhà đi, lại còn là con gái của một đối tác kinh doanh cũ, tốn công hơn tôi nghĩ."
"Họ... họ không báo cảnh sát sao?" Ánh Dương khẽ hỏi, giọng cô bé vẫn còn run.
"Cảnh sát?" Nam nhếch môi khinh miệt. "Cha mẹ em lo cái gì hơn, em không hiểu sao? Lo mất mặt. Lo cái danh dự và vị thế xã hội của họ. Việc con gái tự nguyện bỏ đi tốt hơn nhiều so với việc con gái bị bắt cóc. Họ đã thông báo với bạn bè rằng em được gửi sang nước ngoài du học sớm. Em sẽ là vô hình trong hồ sơ công khai của họ."
Ánh Dương cảm thấy một cơn đau nhói. Cô bé không phải là con gái, cô bé là một sản phẩm cần được che đậy khuyết điểm khi không còn dùng được.
Hoàng Nam dựa người vào ghế, nhìn cô bé. Ánh mắt chuyển sang sự kiểm soát tuyệt đối.
"Nghe rõ đây, cô bé. Tôi không phải là chỗ trốn. Tôi là một nhà tù mới, chỉ khác là nó rộng và có tầm nhìn đẹp hơn thôi. Bù lại, tôi sẽ cho em một thứ mà cha mẹ em đã tước đoạt."
"Là gì ạ?"
"Học." Nam đáp gọn lỏn. "Tôi phát hiện em mới chỉ học hết lớp 9, vừa lên lớp 10, phải không?"
Thấy Ánh Dương gật đầu, Nam bỗng nhíu mày, có vẻ không hài lòng.
"Lớp 10? Hừ. Hóa ra tôi phải chấp nhận một món đồ chơi quá non như vậy sao? Thật phiền phức. Nhưng cũng được."
Cậu ta lấy ra một tập hồ sơ mỏng. "Từ thứ Hai, em sẽ nhập học trường Regina – ngôi trường mà tôi đang học. Nó là một trường Quốc tế, và hồ sơ nhập học của em đã được tôi 'làm sạch' hoàn toàn. Em sẽ học lớp 10. Nhưng đổi lại, có luật."
Hoàng Nam trượt một chiếc điện thoại thông minh đời mới về phía cô bé.
"Luật thứ nhất: Đây là vòng cổ giám sát của em. Em phải mang nó theo 24/7. Không được tắt nguồn. Không được bật chế độ máy bay. Tôi cần biết chính xác em đang ở đâu và đang làm gì, bất cứ lúc nào tôi muốn kiểm tra."
Ánh Dương cầm chiếc điện thoại lạnh lẽo, cảm thấy như đang cầm một sợi xích vô hình. Sự kiểm soát của Hoàng Nam còn trực tiếp và trắng trợn hơn cha mẹ cô.
"Luật thứ hai: Trong trường, nếu có bất cứ đứa nào, dù là học sinh hay giáo viên, dám bắt nạt hay đụng chạm đến em, em phải gọi cho tôi ngay lập tức. Em phải biết rõ, em là người của tôi bây giờ. Sự uy hiếp của xã hội bên ngoài sẽ không được phép làm ảnh hưởng đến tài sản của tôi."
Luật này khiến Ánh Dương ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Cô bé luôn quen với việc bị bỏ mặc để tự chống chọi. Thậm chí, cha mẹ cô còn muốn cô im lặng khi bị bắt nạt để giữ hình ảnh.
Nam đứng dậy, bước đến gần cô bé, cúi người xuống. Mùi hương nam tính mạnh mẽ của cậu ta bao trùm lấy cô.
"Tôi không cần em phải học giỏi để lấy điểm. Tôi cần em sống sót và ngoan ngoãn trong lãnh thổ của tôi. Đừng làm tôi mất hứng."
Sự lạnh lùng và sự bảo vệ tàn nhẫn ấy, sự kết hợp giữa quyền lực xã hội đen và kiểm soát cá nhân này, đã tạo ra một sự rung động kỳ lạ trong lòng Ánh Dương.
Đôi mắt Ánh Dương bắt đầu nhòe đi. Lần đầu tiên, một người có quyền lực, một người nguy hiểm, lại nói với cô rằng cô có giá trị và cần được bảo vệ khỏi những hiểm họa bên ngoài, dù với mục đích chiếm hữu. Cô bé không khóc vì sợ hãi, mà khóc vì sự đồng cảm bị kìm nén suốt mười lăm năm.
Nước mắt cô bé lăn dài.
"Đây là... là lần đầu tiên..." Ánh Dương nấc lên, giọng nghẹn lại. "Đây là lần đầu tiên... có người nói rằng... con bé này cần được bảo vệ."
Thấy cô bé bật khóc nức nở, khuôn mặt Hoàng Nam, vốn đã quen với máu lạnh và sự tàn nhẫn, bỗng hoảng loạn một cách vụng về.
Cậu ta lùi lại một bước.
"Này! Cô bé! Cô sao thế? Tôi đã nói gì vượt quá giới hạn à? Tôi đã bảo là sẽ không làm hại cô mà!" Nam lắp bắp, hoàn toàn bất lực trước thứ vũ khí cảm xúc mà cậu ta chưa từng đối phó.
"Không... không phải là vượt quá..." Ánh Dương lắc đầu trong nước mắt. "Chỉ là... cảm ơn anh... đã cho em một cơ hội."
Sự hoảng loạn của Hoàng Nam, sự bối rối của kẻ săn mồi khi đối diện với sự yếu đuối chân thật, là bằng chứng rõ ràng nhất về sự phức tạp tâm lý và vết nứt trong con người cậu ta.
Hoàng Nam lùi thêm hai bước, hoàn toàn không biết phải làm gì với nước mắt của cô bé. Hít một hơi thật sâu, cậu ta cố gắng lấy lại vẻ kiểm soát lạnh lùng.
"Dừng khóc lại. Thật ồn ào." Nam lạnh lùng ra lệnh, nhưng giọng cậu ta lại thiếu đi sự kiên quyết thường ngày. "Chuẩn bị đi. Hôm nay là thứ Bảy, tôi sẽ đưa cô đi mua sắm. Cần phải thay đổi vài thứ cho cái 'món đồ chơi' của tôi."
Ánh Dương im lặng gật đầu, lau nước mắt. Cô bé biết, cô đang bước vào một trò chơi tăm tối, nhưng ít nhất, lần này, cô bé không đơn độc trong cuộc chiến của mình.
Hoàng Nam đã dập tắt sự bối rối của mình bằng cách chuyển sang chế độ Kiểm soát. Cậu ta ra lệnh cho người hầu mang bữa sáng lên phòng, sau đó quay sang Ánh Dương.
"Đi thay đồ." Nam chỉ vào tủ quần áo mới toanh bên góc phòng. "Chúng ta đi mua sắm."
"Em... em không cần đồ đẹp." Ánh Dương khẽ nói, ánh mắt cô bé hướng về chiếc cặp sách cũ kỹ đang nằm ở góc phòng, nơi chứa đựng những cuốn vở nhàu nát. "Em chỉ cần... nhiều sách thôi ạ. Sách cũ cũng được."
Lời cầu xin của cô bé không phải là về vật chất, mà là về tri thức – con đường duy nhất cô bé tin rằng có thể dẫn đến sự cứu rỗi.
Hoàng Nam cau mày. Cậu ta không hiểu được giá trị của những thứ vô dụng như sách vở, nhưng cậu ta hiểu được sự khát khao cháy bỏng trong mắt cô bé.
"Thứ Sáu sẽ có người mang sách đến cho em. Nhưng bây giờ, em là 'tài sản' của tôi. Tài sản thì phải được bảo dưỡng đúng cách." Nam nói bằng giọng điệu lạnh lùng. "Cô bé của tôi không thể mặc những thứ quê mùa, lỗi thời. Đi thay đồ, đừng để tôi phải nhắc lại."
Dưới sức ép của quyền lực tuyệt đối, Ánh Dương tuân lệnh. Cô biết, trong trò chơi này, cô phải học cách nhượng bộ những thứ vô giá trị để giữ lại những thứ quan trọng (như sách vở và cơ hội đi học).
Cuộc mua sắm diễn ra trong sự im lặng tăm tối. Hoàng Nam chỉ vào những món đồ hàng hiệu, đắt tiền, và Ánh Dương chỉ mặc vào. Cô bé như một hình nộm, được khoác lên một vẻ ngoài lộng lẫy để che giấu nội tâm tan vỡ.
Thứ Hai đến, Ánh Dương bước vào cổng trường Quốc tế Regina.
Đó là một thế giới khác: rộng lớn, sang trọng, nơi các học sinh vận những bộ đồng phục được may đo tinh xảo, tay cầm những chiếc túi xách đắt đỏ.
Sự xuất hiện của Ánh Dương lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý, không phải vì cô bé đẹp, mà vì cô bé đi cùng Hoàng Nam.
Ánh Dương cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Ánh mắt của Giới Thượng Lưu Xã Hội. Không phải là ánh mắt hiếu kỳ đơn thuần, mà là ánh mắt đánh giá, dò xét và khinh miệt của những người tin rằng họ đã được sinh ra để đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Hoàng Nam đưa cô bé đến tận cửa lớp 10, ánh mắt cậu ta quét qua một vòng để cảnh báo mọi ánh mắt thù địch.
"Nhớ luật." Nam thì thầm bên tai cô. "Có bất cứ chuyện gì, gọi tôi. Đừng làm gì ngu ngốc."
Sau khi Nam rời đi, sự bảo vệ vô hình cũng biến mất. Ánh Dương đi vào lớp.
Giờ giải lao, bi kịch bùng nổ.
Một nhóm nữ sinh, dẫn đầu bởi cô gái tên Chi có vẻ ngoài kiêu căng và trang điểm đậm, đã chờ sẵn cô ở hành lang. Chi chính là người đã thấy Ánh Dương rời khỏi xe của Hoàng Nam vào cuối tuần.
"Ồ, nhìn xem ai kìa." Chi cười khẩy, giọng nói chứa đầy sự miệt thị của giới thượng lưu. "Nghe nói cô là hàng mới của Hoàng Nam. Cả trường đều biết, thằng Nam nó chơi đồ cũ đâu bao giờ."
"Mày có biết mày đang đứng ở đâu không?" Một cô gái khác hùa theo. "Đây là trường học, không phải chuồng nuôi gái bao của bọn xã hội đen. Một con bé quê mùa, nghèo kiết xác như mày mà dám đeo bám Nam?"
Họ vây quanh Ánh Dương, những lời sỉ nhục và miệt thị liên quan đến sự trong trắng, thân phận xã hội và giá trị thấp kém của cô bé cứ liên tiếp tuôn ra.
Trong khoảnh khắc bị dồn vào chân tường, Ánh Dương cảm thấy thế giới như quay cuồng.
Tâm trí cô bé gào thét: Đây là lúc phải gọi cho Hoàng Nam!
Cô bé có chiếc điện thoại trong túi. Chỉ một cú nhấn, Nam sẽ đến. Cô bé sẽ được cứu.
Nhưng rồi, một trực giác bi thương và tự hủy hoại đã ngăn cô lại.
Nếu gọi Hoàng Nam, cậu ta sẽ đến và dùng quyền lực để giải quyết. Điều đó có khác gì việc cô lại tìm đến sự bảo vệ của một người đàn ông có quyền lực khác, hệt như cô đã cố gắng tìm kiếm ở cha mình?
Ánh Dương nhận ra, cô không muốn đổi nhà tù, cô muốn phá vỡ xiềng xích.
Một cô gái giật mạnh cổ tay Ánh Dương, định cướp lấy chiếc vòng tay mới.
"Thằng Nam nó tặng mày thứ này chắc phải đổi bằng bao nhiêu đêm rồi hả con đĩ?"
Bốp!
Một âm thanh khô khốc vang lên.
Ánh Dương không gọi cho Hoàng Nam. Cô không khóc lóc. Cô không hề run sợ.
Bằng tất cả sức mạnh của sự phản kháng tích tụ suốt mười lăm năm, cô bé đã tung một cú tát thẳng vào mặt cô gái vừa xúc phạm cô.
Cú tát đó không chỉ là sự tự vệ, đó là sự bùng nổ của nỗi đau bị dồn nén. Nó là lời tuyên chiến cuối cùng với cái xã hội đã chà đạp lên nhân phẩm của cô.
Ánh Dương nhìn thẳng vào đám nữ sinh đang kinh ngạc. Đôi mắt cô bé không còn sự vô hồn, mà bùng cháy lên ngọn lửa hoang dã.
"Tôi không phải gái bao của ai hết." Giọng cô bé khàn đặc, nhưng đầy uy lực. "Tôi là tôi. Và đừng bao giờ đụng vào tôi nữa!"
Cô bé đã tự bảo vệ mình, nhưng cái giá phải trả là sự bạo lực và sự cô độc. Ánh Dương biết rằng, cô vừa tự đẩy mình vào một cuộc chiến mới, và lần này, cô đã tự tay chọn lấy con đường ngược đầy chông gai và bi thương nhất.
Hành lang trường Regina chìm vào sự im lặng kinh hoàng sau cú tát của Ánh Dương. Cô gái tên Chi ôm má, đôi mắt ngập đầy sự ngỡ ngàng và giận dữ.
Và rồi, sự tĩnh lặng đó bị phá vỡ. Chi, với sự kiêu ngạo bị tổn thương, điên cuồng lao đến Ánh Dương, giơ tay định đánh trả.
Cùng lúc đó, cách đó không xa, Hoàng Nam đang đứng khuất ở góc hành lang. Cậu ta đã đến từ lúc nào.
Hoàng Nam đã định bước ra khi thấy Ánh Dương bị vây quanh. Trên khuôn mặt cậu ta thoáng qua một nụ cười lạnh lùng và thỏa mãn – Thú vị, cô bé của tôi đã bị kích hoạt.
Nhưng rồi, cậu ta khựng lại.
Ánh Dương đã không gọi điện. Cô bé đã tự giải quyết. Và khi Chi lao đến, Ánh Dương, bằng một bản năng phòng vệ thuần túy và có lẽ là từ những bài học võ thuật tự học hoặc một quá khứ bị lãng quên nào đó, lại tiếp tục ra tay. Cô bé nghiêng người né đòn, sau đó dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng Chi, khiến cô ta ôm bụng khụy xuống.
Hành động dứt khoát, tàn nhẫn và hiệu quả.
Hoàng Nam ngừng cười. Cảm giác thỏa mãn biến mất, thay vào đó là một sự tức giận âm ỉ.
Cô bé này quá độc lập. Quá mạnh mẽ. Cô bé đã tự giải quyết vấn đề mà không cần đến quyền lực giám hộ của cậu.
Hoàng Nam bước ra khỏi góc tối. Bóng dáng cao lớn, tăm tối của cậu ta ngay lập tức áp đảo toàn bộ hành lang. Đám nữ sinh vây quanh Chi lập tức giãn ra, kinh sợ.
Cậu ta bước thẳng đến chỗ Ánh Dương, không nhìn Chi hay bất cứ ai khác.
"Em phá luật rồi, Ánh Dương."
Giọng Hoàng Nam trầm thấp, lạnh lẽo, mang theo một lực ép tâm lý khủng khiếp. Câu nói không phải là một lời buộc tội, mà là một sự khẳng định quyền sở hữu bị xâm phạm.
Ánh Dương, đang thở dốc vì căng thẳng, lập tức hiểu ra. Cô đã không gọi điện, đã không chấp nhận sự kiểm soát của cậu ta.
Không đợi Ánh Dương phản ứng, Hoàng Nam nắm chặt cổ tay cô bé, kéo mạnh.
"Đi theo tôi."
Cậu ta lôi cô bé vào một góc khuất gần cầu thang bộ, nơi ánh sáng hoàn toàn không lọt tới.
Đôi mắt Hoàng Nam trong bóng tối rực lên sự giận dữ và chiếm hữu tuyệt đối.
"Tôi đã nói gì? Gọi cho tôi! Cô muốn chứng minh với ai? Rằng cô không cần tôi? Rằng cô có thể tự lập mà không cần bất kỳ sự bảo vệ nào? Cô không hiểu, Ánh Dương à. Nếu cô muốn tồn tại trong thế giới này, cô phải chấp nhận thuộc về một ai đó đủ mạnh!"
Trong cơn thịnh nộ, Hoàng Nam lao đến, ôm chặt lấy Ánh Dương một cách thô bạo.
Cậu ta không kiềm chế nữa. Sự ghen tuông quyền lực, sự tức giận vì cô bé không tuân lệnh, và sự ham muốn kiểm soát đã bùng nổ.
Môi Hoàng Nam áp lên môi cô bé, một nụ hôn chiếm đoạt, mạnh mẽ và tàn bạo. Đó không phải là một nụ hôn tình yêu, đó là một sự trừng phạt bằng hành động khẳng định chủ quyền. Ánh Dương bị ép sát vào tường đá lạnh lẽo, hoàn toàn bất lực. Sự tăm tối và bạo ngược đã lên đến đỉnh điểm. Cô bé chỉ có thể thều thào những tiếng rên rỉ nghẹn lại vì bị cưỡng ép.
Chỉ đến khi Ánh Dương yếu ớt rên lên, Hoàng Nam mới buông tha đôi môi cô bé. Hơi thở của cậu ta gấp gáp, khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ giận dữ và thỏa mãn.
Nhưng trò chơi chưa dừng lại.
Hoàng Nam cúi xuống, cắn mạnh vào xương quai xanh trắng ngần của Ánh Dương. Một vết cắn đau điếng, để lại một dấu hôn bầm tím rõ rệt, một bằng chứng không thể chối cãi của sự sở hữu.
Cậu ta ngước nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô bé tái nhợt, hơi thở yếu ớt, và đôi mắt ngấn nước đầy sự chấn thương.
Cảm giác thỏa mãn chiếm hữu dâng lên trong Hoàng Nam, nhưng nó không phải là thứ mà cậu ta thực sự muốn.
Thứ tôi muốn là khiến cô mất đi lần đầu của mình ngay lúc này, ngay tại đây, để cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi tôi. Để cô luôn cần tôi, luôn nhớ rằng cô đã thuộc về ai!
Nhưng rồi, cậu ta kìm lại. Có một ranh giới vô hình nào đó đã ngăn cậu ta lại, có lẽ là sự tôn trọng bệnh hoạn đối với "tài sản mới" của mình, hoặc sự sợ hãi đánh mất đi "sự thú vị" mà cô bé mang lại.
Hoàng Nam buông Ánh Dương ra, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc rối bời của cô bé, một cử chỉ vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng đến đáng sợ.
"Đây là hình phạt đầu tiên của em, về tội phá luật." Giọng Nam khàn khàn, mang theo sự đe dọa không thể chối cãi. "Về nhà còn nhiều cái để làm đấy."
Cậu ta ghé sát tai cô bé, thì thầm một cách chiếm đoạt, đầy đủ sự bi thương và ngược đãi tâm lý: "Nhưng em yên tâm, sau hôm nay, sẽ không có đứa nào dám bắt nạt em nữa đâu, em yêu à."
Nói xong, Hoàng Nam bế bổng Ánh Dương đang run rẩy trên tay.
Cậu ta bế cô bé vào lớp, bỏ mặc sự kinh ngạc của toàn bộ học sinh. Dấu vết đỏ bầm trên cổ Ánh Dương là lời cảnh báo đanh thép và tàn nhẫn nhất cho toàn bộ ngôi trường này.
Ánh Dương nhắm mắt lại. Cô bé biết, cô đã chọn con đường tự vệ bằng bạo lực, và kết quả là cô đã rơi sâu hơn vào vòng kiểm soát của Ác quỷ mạ vàng này.
Chiếc xe hơi màu đen lao đi vun vút, xuyên qua những con phố đông đúc của thành phố. Buổi chiều tà đổ bóng, nhuộm đỏ khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Nam và khuôn mặt tái nhợt, vô cảm của Ánh Dương.
Trong suốt quãng đường, Ánh Dương chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thế giới bên ngoài trôi qua như một thước phim câm. Dấu hôn tím bầm trên xương quai xanh là sự sỉ nhục đau đớn nhất, là minh chứng rõ ràng cho việc cô bé đã bị đánh dấu và chiếm hữu một cách tàn bạo. Nước mắt đã cạn, chỉ còn lại sự trống rỗng và một nỗi sợ hãi tăm tối hơn cả cái chết.
Cô bé hiểu: Sự độc lập của cô không được phép tồn tại trong thế giới của Hoàng Nam. Cô không phải là đồng minh, không phải là bạn, mà là một tài sản cần phải được kiểm soát.
Khi chiếc xe dừng lại trước dinh thự xa hoa, Ánh Dương vừa định tự mình mở cửa bước xuống, nhưng cô bé còn chưa kịp đặt chân xuống sân.
Hoàng Nam đã bước ra khỏi xe. Ánh mắt cậu ta lạnh lùng đến mức đóng băng cả không khí. Cậu ta tiến đến, không nói một lời, vác Ánh Dương lên vai như thể cô bé chỉ là một bao tải hàng.
"A... anh làm gì thế! Thả tôi xuống!" Ánh Dương giãy giụa, rên rỉ.
"Ồn ào." Hoàng Nam gằn giọng. "Em quên lời tôi nói lúc trưa sao? Về nhà còn nhiều cái để làm đấy."
Sự giãy giụa của Ánh Dương hoàn toàn vô ích trước sức mạnh của một thiếu niên mười tám tuổi được huấn luyện về thể chất. Cô bé cố gắng đánh vào lưng cậu ta, nhưng chẳng khác nào muỗi đốt inox.
Cậu ta không quan tâm đến những người hầu đang cúi đầu, cố tình không nhìn cảnh tượng sỉ nhục này. Trong ngôi nhà này, Hoàng Nam là luật.
Cậu ta đi thẳng lên phòng, không dừng lại một giây. Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, tiếng khóa kêu cạch một cách tàn nhẫn, cắt đứt Ánh Dương khỏi thế giới bên ngoài.
Hoàng Nam ném mạnh Ánh Dương xuống chiếc giường lớn. Cơ thể cô bé nảy lên một chút rồi chìm vào lớp nệm mềm mại.
Ánh Dương lập tức cuộn tròn người lại, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, như một con nhím đang tự vệ trong sợ hãi.
Hoàng Nam không vội vã. Cậu ta đứng thẳng, nhìn cô bé với ánh mắt đầy quyền lực. Dưới ánh đèn chùm, cậu ta chậm rãi, từ từ, tự tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh của mình.
Áo sơ mi rơi xuống sàn.
Cơ thể Hoàng Nam hiện ra: rắn chắc, săn chắc một cách hoàn hảo của một chàng trai mười tám tuổi thường xuyên rèn luyện thể thao và võ thuật. Sáu múi bụng rõ nét, cánh tay khỏe khoắn, và một vết sẹo cũ mờ mờ ở vai trái, minh chứng cho một cuộc sống đầy bạo lực.
Cơ thể này, được bao bọc bởi sự giàu có và quyền lực, là biểu tượng của Thế Lực Đen Tối đang sẵn sàng nuốt chửng cô.
Ánh Dương nhìn thấy cảnh tượng đó, hai tay run rẩy che mặt, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi. Cô bé không phải sợ hãi một hành động thú tính thông thường, mà cô sợ hãi sự trừng phạt có chủ đích đang chờ đợi, một sự trừng phạt mang tính thao túng và hủy hoại tâm lý.
Hoàng Nam vẫn đứng đó, như một tác phẩm điêu khắc tà ác. Cậu ta nhìn cô bé đang khóc, không có một chút thương hại nào, chỉ có sự lạnh lùng và một thoáng thỏa mãn vì đã đạt được sự sợ hãi mà cậu ta mong muốn.
"Khóc lóc không có tác dụng với tôi đâu, Ánh Dương." Nam nói, giọng cậu ta trầm xuống, nguy hiểm hơn bao giờ hết. "Tôi đã cảnh báo em rồi. Và hình phạt này không chỉ là sự trừng phạt. Nó là cách tôi khiến em nhận ra vị trí của mình."
Ánh Dương biết rõ: Sự trừng phạt của Hoàng Nam sẽ là một thứ tàn khốc hơn bạo lực thể xác. Nó sẽ là sự đánh gục ý chí và phá vỡ rào cản tâm lý cuối cùng của cô bé.
Hoàng Nam đứng sừng sững giữa phòng, để lộ cơ thể săn chắc, như một vị thần cai quản bóng tối. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Ánh Dương đang cuộn tròn trên giường, ánh mắt không hề có chút ham muốn xác thịt nào, mà chỉ đầy sự chiếm hữu và thao túng lạnh lùng.
Cậu ta đưa tay vuốt mái tóc đen dày, ánh mắt trở nên u tối và sắc bén.
"Tôi đang nghĩ đây, Ánh Dương." Nam chậm rãi nói, giọng điệu điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự nguy hiểm tột cùng. "Nếu bây giờ tôi lấy đi lần đầu tiên của em... thì tôi có phạm luật Hình sự không nhỉ?"
Ánh Dương nín thở. Câu hỏi đó, đặt trong bối cảnh và tình huống này, không phải là một sự suy nghĩ ngẫu nhiên, mà là một sự đe dọa có tính toán, nhằm mục đích phá vỡ hàng rào tâm lý cuối cùng của cô bé.
"Em chưa đủ tuổi thành niên. Em biết điều đó chứ? Và em đang ở trong nhà tôi, một mình với tôi." Nam tiếp tục, mỗi lời nói như một mũi kim đâm vào sự sợ hãi của cô bé. "Hơi khó chịu nhỉ? Phải lo nghĩ về cái luật pháp phiền phức của bọn người lớn."
Cậu ta không hề cảm thấy hối lỗi, mà chỉ cảm thấy khó chịu vì luật pháp can thiệp vào quyền lực tuyệt đối của mình. Đây chính là bản chất tăm tối của giới xã hội đen giàu có: Luật pháp là thứ có thể bị bẻ cong hoặc né tránh, chứ không phải là ranh giới đạo đức.
Hoàng Nam cười lạnh lùng, bước đến mép giường.
"Nhưng không sao. Tôi không cần phải mạo hiểm. Việc khiến em thuộc về tôi không nhất thiết phải bằng cách đó."
Cậu ta cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập nước của Ánh Dương, ra lệnh.
"Em cởi hết áo quần ra đi."
Lời nói của Hoàng Nam như một tiếng sét đánh ngang tai. Ánh Dương ngẩng phắt dậy, vẻ kinh ngạc và sợ hãi tột độ hiện rõ trên khuôn mặt.
"Không! Tôi... tôi không làm!" Ánh Dương bật ra lời phản kháng yếu ớt, ngay lập tức ôm chặt lấy thân mình.
Mười lăm năm bị kiểm soát tinh thần đã khiến cô bé hoàn toàn kiệt quệ, nhưng ngay khoảnh khắc bị đe dọa đến nhân phẩm và sự tự tôn, bản năng tự vệ cuối cùng đã trỗi dậy.
Hoàng Nam không hề tức giận. Cậu ta chỉ lắc đầu, như thể đang nhìn một con thú cưng không ngoan.
"Ánh Dương. Đừng làm tôi mất kiên nhẫn. Tôi đã nói đừng để tôi phải nói lần thứ hai." Giọng nói của cậu ta hạ xuống một tông, trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cả băng giá.
Ánh Dương hiểu. "Lần thứ hai" sẽ không còn là lời nói, mà là hành động bạo lực không thể lường trước. Cô bé biết, nếu cô kháng cự, Nam sẽ đạt được điều cậu ta muốn bằng vũ lực, và sự sỉ nhục sẽ còn lớn hơn.
Sự thao túng tâm lý của Hoàng Nam đã đạt đến đỉnh cao. Cậu ta không cần dùng tay; cậu ta dùng quyền lực và nỗi sợ hãi để buộc cô bé tự hủy hoại bản thân.
Ánh Dương nhìn vào ánh mắt không hề dao động của Hoàng Nam, nhận ra sự tuyệt vọng của mình. Cô bé hiểu rằng, trong căn phòng khóa chặt này, không có luật pháp, không có đạo đức, không có sự cứu rỗi.
Nước mắt cô bé lăn dài. Đây là sự đánh đổi bi thương nhất mà cô phải chấp nhận để được "bảo vệ" và được "đi học".
Ánh Dương đưa tay lên, run rẩy cởi bỏ chiếc áo đồng phục trường Regina. Từng nút áo được tháo ra, không phải vì dục vọng, mà vì sự thua cuộc đau đớn nhất.
Trong căn phòng xa hoa và tăm tối, sự ngược đãi tâm lý và sự chiếm hữu đã chính thức bắt đầu.
Ánh Dương cởi bỏ y phục trong nước mắt và sự tuyệt vọng. Cô bé đứng trần trụi giữa căn phòng lạnh lẽo, thân thể mỏng manh run rẩy không chỉ vì lạnh, mà vì sự sỉ nhục và bi thương đang xé nát tâm hồn.
Hoàng Nam hài lòng nhìn cảnh tượng đó. Hành động này không phải để thỏa mãn nhục dục, mà để phá vỡ hoàn toàn ý chí và lòng tự trọng của cô bé. Hắn cần cô bé hiểu rằng, cô không còn là cô bé con của gia đình thượng lưu cũ nữa, cô là tài sản không có quyền tự quyết.
Hoàng Nam lùi về phía cuối giường, đứng thẳng.
"Bây giờ, hình phạt thứ hai." Giọng Nam lạnh lùng, không một chút cảm xúc. "Bò đến đây, Ánh Dương."
Ánh Dương ngước nhìn, đôi mắt đỏ hoe. Bò. Không quần áo. Bò như một con vật. Cơn đau tâm lý này còn tàn nhẫn hơn bất cứ đòn roi nào.
"Nhanh lên. Đừng bắt tôi phải nổi giận thật sự."
Cơ thể Ánh Dương phản kháng, nhưng tâm trí cô bé đã hoàn toàn suy sụp. Sự sợ hãi đã chiến thắng lòng tự trọng. Cô bé quỳ xuống, sau đó chống hai tay xuống sàn, bò từng chút một, trần trụi và nhục nhã, hướng về phía Hoàng Nam.
Cô bò như một con chó trung thành đang đi tìm chủ nhân.
Khi cô bé bò đến chân giường, Hoàng Nam bước lùi một bước.
"Còn một điều nữa. Cầu xin." Nam ra lệnh. "Cầu xin chủ nhân tha lỗi vì đã không nghe lời. Nói đi!"
Ánh Dương ngẩng đầu lên, nước mắt hòa lẫn với sự tủi nhục. Cô bé mở miệng, thốt ra những từ ngữ kinh khủng nhất mà cô từng nói:
"Chủ nhân... xin ngài... tha lỗi cho em. Em xin ngài..."
Ánh Dương gần như ngất đi vì sự sỉ nhục.
Ngay lập tức, Hoàng Nam bật cười lớn. Một tràng cười điên dại, vang vọng khắp căn phòng, mang theo sự thỏa mãn bệnh hoạn vì đã hoàn toàn làm chủ được tâm trí của người khác.
Nụ cười dứt. Trong một khoảnh khắc chuyển đổi đột ngột đến ghê rợn, sự tàn nhẫn biến mất. Hoàng Nam cúi xuống, không còn sự lạnh lùng, mà là một cử chỉ nhẹ nhàng khó tin.
Cậu ta bế Ánh Dương lên, ôm chặt cô bé đang trần truồng và run rẩy vào lòng.
"Được rồi, ngoan. Tôi tha lỗi cho em."
Cậu ta bế cô bé vào phòng tắm riêng.
Mọi hành động sau đó của Hoàng Nam đều toát lên sự dịu dàng đến mức đáng sợ. Cậu ta mở nước ấm, cẩn thận đặt Ánh Dương vào bồn tắm, rồi tự tay tắm rửa cho cô bé. Sự đối lập giữa hành vi tàn nhẫn vừa rồi và sự chăm sóc ân cần này tạo ra một sự ngược tâm lý khủng khiếp.
"Hôm nay đi học có vui không?" Nam hỏi, giọng nói trở nên ấm áp và quan tâm, như thể mười phút trước chưa hề có bất cứ sự sỉ nhục nào xảy ra. "Bài vở có khó không? Những đứa con gái đó, chúng có dám nhìn em nữa không?"
Ánh Dương không dám trả lời, chỉ gật đầu yếu ớt. Cô bé bị cuốn vào cơn lốc thao túng cảm xúc này, nơi cô không thể phân biệt được đâu là tình yêu thương và đâu là sự kiểm soát.
Hoàng Nam cười một cách bí ẩn khi giúp cô bé lau khô người.
"Đừng lo. Cứ ngoan ngoãn bên cạnh tôi." Nam thì thầm. "Đợi em đủ mười tám tuổi, tôi sẽ cho em một món quà bất ngờ." Cậu ta lại cười, nụ cười lần này chứa đựng sự dự đoán tăm tối và sự chiếm hữu sắp đặt trước.
Khi tắm xong, Ánh Dương được mặc một chiếc áo thun của Nam, dài đến giữa đùi. Hoàng Nam đặt cô bé lên giường, kéo chăn đắp kín, rồi đứng dậy.
"Nằm yên đây. Tôi đi lấy đồ ăn cho em."
Hoàng Nam ra ngoài. Ánh Dương nhìn theo bóng lưng cậu ta.
Chỉ vài phút sau, Hoàng Nam trở lại, tay cầm một khay thức ăn nóng hổi, đầy đủ dinh dưỡng. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh cô bé, bắt đầu đút từng thìa thức ăn cho cô.
Cảnh tượng này, giữa căn phòng nguy hiểm và xa hoa, với cô bé vừa bị sỉ nhục tột cùng đang được chăm sóc bởi chính kẻ vừa hành hạ mình, trông không khác gì một đôi vợ chồng hoặc một gia đình kỳ dị.
Sự chăm sóc này là một sợi xích vô hình trói buộc Ánh Dương. Cô bé biết, cô đang bị thao túng. Nhưng sau mười lăm năm sống trong sự thờ ơ lạnh nhạt, sự quan tâm bệnh hoạn và sự chiếm hữu độc tài của Hoàng Nam lại mang đến cho cô một cảm giác thuộc về tăm tối.
Ánh Dương cắn môi. Cứu Rỗi Chính Mình có lẽ sẽ bắt đầu bằng cách chấp nhận địa ngục này.
Căn phòng lớn đã chìm vào bóng đêm. Ánh Dương ngủ thiếp đi ngay sau khi ăn hết phần cơm mà Hoàng Nam đút. Sự sỉ nhục, sợ hãi và sau đó là sự chăm sóc dịu dàng đã hút cạn mọi năng lượng của cô bé. Cô ngủ một cách kiệt quệ và vô hồn.
Hoàng Nam nằm bên cạnh cô một lát, nhìn khuôn mặt thanh thản hiếm hoi đó. Cậu ta khẽ đưa tay chạm vào vết bầm tím trên xương quai xanh mà chính cậu ta đã tạo ra, một thoáng cảm xúc phức tạp lướt qua ánh mắt. Cậu ta không hối hận về hành động chiếm hữu, nhưng sự mềm yếu đột ngột xuất hiện trong cậu ta khiến cậu ta cảm thấy khó chịu.
Sau khi chắc chắn Ánh Dương đã ngủ say, Hoàng Nam lặng lẽ rời khỏi giường. Cậu ta mặc áo khoác ngoài và đi thẳng đến phòng làm việc của cha mình ở tầng trệt.
Phòng làm việc của ông Hùng (tên của cha Ánh Dương không được dùng ở đây để tránh nhầm lẫn) là một nơi tăm tối và đầy mùi thuốc lá, hoàn toàn phù hợp với bản chất công việc của một ông trùm. Ánh sáng vàng mờ mờ từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt khắc khổ của ông ta.
"Ba." Hoàng Nam lên tiếng, giọng nói dứt khoát và lạnh lùng như thường lệ.
Ông trùm ngước lên, ánh mắt sắc lẹm. "Chuyện gì? Thằng nhóc cô vừa mang về có gì thú vị đến mức con phải đến đây vào giờ này?"
"Con muốn kết hôn với cô bé đó." Hoàng Nam tuyên bố, không hề có chút do dự hay tình cảm nào.
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Ông trùm đặt điếu xì gà xuống gạt tàn, nhìn thẳng vào con trai mình với sự tức giận và ngạc nhiên tột độ.
"Con vừa nói cái gì? Kết hôn? Con bị điên rồi sao, Nam? Con mới mười tám tuổi, và con lại muốn kết hôn với một đứa trẻ vừa bị chính gia đình mình vứt bỏ?"
"Con không quan tâm đến tuổi tác hay luật pháp. Con chỉ nói đến sự chiếm hữu tuyệt đối." Hoàng Nam đáp. "Cô bé đó có một tâm lý thú vị, và sự nổi loạn của cô ta có thể khai thác được. Hơn nữa, con muốn gửi một thông điệp đến mọi đối tác và kẻ thù. Cô bé là của con, vĩnh viễn. Con cần cô ta là một phần trong kế hoạch tương lai của mình."
Ông trùm bật cười khẩy, nụ cười đầy sự khinh miệt và mệt mỏi.
"Kế hoạch? Con nghĩ trò chơi nhà trẻ của con có thể trở thành kế hoạch sao? Con không biết gì hết, thằng nhóc ạ."
Ông trùm nhìn thẳng vào con trai, quyết định đã đến lúc phải dập tắt ý định điên rồ này.
Giọng ông trùm trở nên trầm hơn, mang theo sự phức tạp và tăm tối của những mối quan hệ xã hội đen lâu năm.
"Nghe đây, Hoàng Nam. Mọi thứ không đơn giản như con nghĩ đâu. Con muốn biết tại sao con bé đó lại có 'mùi vị của sự nổi loạn bị đè nén' không? Bởi vì con bé mang trong mình dòng máu của một người đã từng nổi loạn đến chết."
Ông trùm thở dài, một hành động hiếm hoi.
"Cô bé tên là Ánh Dương, đúng không? Cha nó... là bạn thân cũ của ta. Tên là Quang."
Hoàng Nam hoàn toàn sững sờ. Mọi sự kiêu ngạo và tự tin đều tan biến trên khuôn mặt.
"Cha của con bé, Quang, là một người đàn ông chính trực, một luật sư có tài và có đạo đức. Ông ta là người duy nhất dám chống lại những giao dịch bẩn thỉu của giới thượng lưu và xã hội đen. Thân phận 'người trong sạch' của ông ta là tấm chắn cho rất nhiều thế lực bẩn."
Ông trùm kể tiếp, giọng đầy mỉa mai và bi kịch xã hội.
"Vợ chồng Quang và vợ chồng ta từng là bạn bè, nhưng khi ông ta bắt đầu 'nhìn thấu' được bản chất của giới chúng ta, ông ta đã chọn cách phản kháng bằng luật pháp và sự chính trực. Ông ta muốn kéo ta ra khỏi vũng bùn."
"Nhưng cuối cùng, ông ta đã thất bại. Không ai có thể cứu được ai trong cái xã hội này. Ông ta đã chọn cái chết, để lại đứa con gái duy nhất cho người vợ hám danh và yếu đuối, là mẹ của Ánh Dương."
Ông trùm nhìn Ánh Dương với ánh mắt phức tạp: tình bạn cũ và sự khinh miệt hiện tại.
"Mẹ của Ánh Dương, bà Mai, đã chọn cách sống bằng việc chấp nhận quy tắc của xã hội thượng lưu: Giấu đi nguồn gốc phản kháng của chồng, và biến con gái thành một công cụ hoàn hảo để giữ thể diện. Bà ta sợ hãi sự thật, sợ hãi danh tiếng."
Hoàng Nam cảm thấy một cú sốc tâm lý mạnh mẽ. Cô bé mà cậu ta vừa sỉ nhục, vừa kiểm soát, lại là con gái của một biểu tượng của sự chính trực trong quá khứ của cha mình.
"Con bé đó... là đứa trẻ của một người đã từng cố gắng cứu rỗi chính mình và cứu rỗi cả ta. Và bây giờ, con, con trai ta, lại đang làm điều ngược lại: đang nhấn chìm nó vào bóng tối của ta."
Ông trùm kết luận, ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn. "Trò chơi kết thúc, Nam. Con bé đó là một rắc rối mang theo bóng ma cũ. Đừng động vào nó nữa. Giữ nó lại để theo dõi thôi."
Hoàng Nam đứng bất động. Cậu ta nhìn chằm chằm vào khoảng không. Ánh Dương không chỉ là một món đồ chơi. Cô bé là dấu vết sống của một bi kịch xã hội và một thất bại trong quá khứ. Cậu ta không chỉ đang thao túng cô bé, mà còn đang tiếp tục cuộc chiến tư tưởng của cha mình.
"Không." Hoàng Nam bất ngờ nói, giọng nói trở nên kiên định và tăm tối hơn. "Bởi vì con bé là con gái của ông ta, con càng phải chiếm hữu nó. Con sẽ làm cho nó hoàn toàn thuộc về con, để chứng minh rằng, không ai có thể thoát khỏi thế giới của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top