6.Không phải là công sức bị hủy hoại
Đỗ Khánh Tú đứng từ ngoài cửa lén lút nhìn vào, chỉ thấy Phác Xán Liệt đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, cúc áo thứ tư đã mở ra đến bụng, để lộ da thịt đang băng vải trắng.
Trong phòng đầy mùi sát trùng gay mũi, Khánh Tú nhìn nhìn một lúc, đúng lúc định nhấc chân rời đi thì Xán Liệt gọi.
"Sao còn đứng ngoài? Lại đây."
Bị lộ rồi. Khánh Tú le lưỡi, đẩy cửa đi vào.
Ngoài dự đoán của cậu, dường như Xán Liệt đã biết cậu đứng ngoài từ lâu, chỉ nhàn nhạt nói, "Qua bên này làm gì?"
"Tôi đưa chút tài liệu." Khánh Tú hiểu "bên này" nghĩa là trường G, trả lời ngắn gọn.
Xán Liệt ừm một tiếng, hai người im lặng, bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.
Thực ra Xán Liệt đang mải nhìn cánh cửa, còn Khánh Tú mới là xấu hổ. Mình xông vào sào huyệt của người ta, báo hại người ta bị tập kích, lại còn ngủ nhà người ta một buổi chiều, đừng nói là Lão Đại, đến cả người bình thường còn không muốn nhìn mặt cậu.
Khánh Tú cảm thấy nên nói cái gì đó, cuối cùng lại há miệng không nói được gì, tình cờ nhìn thấy một mảnh kính xanh dính máu ở trên khay inox bên cạnh.
Hừm, nếu cậu nhớ không lầm thì kính ở toà nhà hôm qua cũng là kính xanh. Chẳng lẽ?!
"Cái đó..." Khánh Tú nuốt nước bọt, "...anh bị thương hả?"
Vừa mới hỏi xong Khánh Tú liền thấy cực kỳ vô duyên, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Lại còn hỏi làm gì?
Quả nhiên sắc mặt Xán Liệt hơi trầm xuống, "Bị thương nhẹ thôi."
Nghe Xán Liệt nói vậy, Khánh Tú vô thức liếc nhìn vết thương đang được băng bó. Máu thấm đỏ cả mảnh vải trắng, thế này là gọi là thương nhẹ sao?
Khánh Tú sẵn có tính tốt bụng, lại thêm áy náy liền nói, "Hay là để tôi thay băng giúp anh đi?"
Xán Liệt nhìn nhìn cậu một lát ra vẻ không tin, sau đó chậm rãi gật đầu.
Vậy nên, Khánh Tú giơ tay cởi ra áo ngoài của Xán Liệt.
Cởi ra mới biết vết thương không nghiêm trọng như cậu nghĩ, chỉ là do sơ cứu chậm nên máu chảy hơi nhiều. Khánh Tú thành thục cởi băng cũ ra, dùng khăn ướt lau phần bụng quanh vết thương, rồi dùng băng mới.
"Từng sơ cứu vết thương?" Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu Khánh Tú.
Khánh Tú cúi đầu, thành thật nói, "Trước kia đã học qua."
Ánh mắt người kia rơi trên người cậu, nhìn chằm chằm hồi lâu, dường như đang suy ngẫm, mà cũng giống như ẩn giấu một tia tức giận.
Nhưng Khánh Tú không hề nhận thấy ánh mắt đó, cậu nhanh chóng làm xong việc, liếc nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ ra chơi, liền đứng dậy luôn, "Lão Đại, cảm ơn anh đã cứu tôi, việc này coi như tôi trả ơn anh. Hiện giờ tôi phải quay về, tạm biệt."
Xán Liệt ngẩng đầu lên nhìn Khánh Tú, không hiểu sao lại thở dài, "Đi đi."
Giống như được đặc xá, Khánh Tú phóng như bay ra cửa, chỉ để lại một cơn gió thoáng qua.
Lạy trời, vừa rồi chưa bao giờ cậu thấy căng thẳng đến thế, so với kỳ thi học sinh ưu tú còn căng thẳng hơn!
Bước ra khỏi khuôn viên trường G, vào cổng trường W, trái tim đập nhanh liên hồi của Khánh Tú cuối cùng cũng bình ổn.
Cậu không hiểu sao vừa rồi mình lại hành động không suy nghĩ như vậy. Thay băng cho Lão Đại? Cho dù Lão Đại cần phải thay băng cũng đâu đến lượt cậu.
Nhưng người ta vì mình mà bị thương, cậu là một người rất trượng nghĩa nha!
Khánh Tú tự cho là như vậy, tâm tình lại càng thoải mái hơn vì trốn được một tiết Văn, thư thái vất hết mọi chuyện ra sau đầu.
Trong khi đó ở trường G.
"Xán Liệt! Tôi nghe nói cậu bị thương!" Một người đá cửa đi vào.
Xán Liệt vẫn đang ngồi trên giường bệnh liếc, đã bảo là không cần gọi mà!
Đàn em của Xán Liệt khóc không ra nước mắt, bác sĩ công phu tuyệt đỉnh, em không ngăn được!
Xán Liệt chán nản hừ một tiếng, người mới tới bộ dạng vừa sốt sắng đã trở nên cợt nhả, "Sao vậy? Là mỹ nhân nào đã làm Lão Đại của chúng ta bị thương thế này?"
"Lăn cho tôi!" Xán Liệt không chút kiên nhẫn chỉ tay ra ngoài cửa.
"Bình tĩnh." Người kia cười cười giảng hoà, "Tôi chỉ quan tâm chút thôi, chứ đường đường là bác sĩ riêng của cậu mà cũng không được biết à."
Biểu tình uỷ khuất bao nhiêu cũng bị Xán Liệt đuổi đi một cách phũ phàng, "Trương Nghệ Hưng, rảnh rỗi đến đây không sợ bệnh nhân cậu lại trốn viện sao? Đừng tưởng vết thương này không có công của cậu, nếu không phải hôm đó cậu sơ suất..."
"Rồi rồi." Nghệ Hưng giơ hai tay đầu hàng, "Dù sao cũng để tôi xem vết thương chút, ít ra tôi còn có thể thay băng cho."
"Không cần, đã thay rồi." Xán Liệt trực tiếp gạt cái tay đang định sờ mình ra.
"Thay lúc nào?" Nghệ Hưng khó hiểu, lúc nãy không phải đang trong giờ học sao, ai băng giúp cậu ta?
Nói đến đây, ánh mắt Xán Liệt đột nhiên loé lên chút ý cười, "Vừa xong."
Nghệ Hưng lập tức ngậm miệng.
Lão Đại cười là chuyện gì đây? Cho dù đã xảy ra cái gì, cậu cũng không muốn hỏi, bởi vì riêng chuyện Lão Đại cười đã quá mức khủng bố.
Trái tim của Trương Nghệ Hưng rất non nớt nha, không chịu nổi đả kích lần hai đâu!
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top