18.Đánh ghen với bằng hữu không hay đâu Lão Đại



Trên đời này không có gì là cho không cả.

                             

Cho đến khi bị Xán Liệt  nhét vào cửa xe rồi lao vút đi, Mèo nhỏ mới sực tỉnh đập cửa, "Không muốn! Thả tôi ra! Anh muốn làm gì?!"

                             

Kí ức của đêm đó lại ùa về, Khánh Tú trong lòng sợ run, chẳng lẽ Xán Liệt  muốn thượng cậu? Những dấu vết vẫn còn đó, nghĩ đến sự xé rách rồi ma sát thô bạo ấy là cậu lại rùng mình.

                             

Người ngồi ở ghế lái mặc kệ cậu, chỉ một đường phóng đi, đến nơi rồi thì mở cửa xe, vòng ra ghế lái ôm cậu vào lòng, chân rảo bước lên tầng 26, căn phòng số 219.

                             

Đây là nhà của anh. Khuôn mặt Khánh Tú trở nên trắng bệch, bây giờ vẫn còn là ban ngày, Xán Liệt  thực sự muốn động thủ?

                             

Khánh Tú sợ quên cả giãy dụa, cho đến khi được đặt xuống sô pha, còn Xán Liệt  đang ngồi xổm trước mặt cậu, cậu mới lùi về phía sau, "Anh đừng tới đây! Tôi báo cảnh sát đấy!"

                             

Giờ đây Khánh Tú mới thấy hối hận, vì sao ngay sau hôm đó không báo cảnh sát, nếu không thì bây giờ đã không như thế này.

                             

Cậu đã cho rằng, đêm đó chỉ do một lần say rượu loạn tính, Xán Liệt  căn bản không tính chạm vào cậu, vậy nên sau này cậu cũng không cần phải đề phòng anh.

                             

Khuôn mặt của Xán Liệt  vẫn không thay đổi, chỉ là càng lúc càng dí sát vào, Khánh Tú nhắm tịt mắt, cha mẹ ơi, con trai bất hiếu.

                             

Nhưng chờ đợi mãi vẫn không có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một cảm giác lành lạnh trên cổ.

                             

"Đây là..." Khánh Tú cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước cổ, mặt dây chuyền là một bông hoa bằng bạc lấp lánh. Cái này...có hơi uỷ mị rồi đi? Cho cậu sao?

                             

Xán Liệt  cúi đầu nhìn cậu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nổi lên cưng chiều, "Cái này cho em. Quay về đi."

                             

Quay về? Khánh Tú không hiểu, quay về đâu?

                             

Trong khi cậu còn đang băn khoăn, Xán Liệt  đã ngồi lên sô pha, vươn tay ôm lấy cậu từ phía sau, "Khánh Tú, căn phòng này nhớ em, cá kho cũng nhớ em."

                             

Căn phòng với cá kho cũng biết nhớ? Khánh Tú dở khóc dở cười. Anh nói như vậy, tức là anh cũng nhớ cậu đúng không? Nhưng tại sao anh không nói thẳng ra mà lại quanh co lòng vòng thế này?

                             

Hoá ra Lão Đại cũng có lúc trẻ con như vậy, Khánh Tú cười thầm, cơ thể vô thức dựa vào anh, "Thực ra..."

                             

"Shhh..." Xán Liệt  ra dấu không cho cậu nói tiếp, "Quyết định thế đi, em trở lại, tôi giúp em đánh bại trường W."

                             

Khánh Tú: "..." Thôi được rồi, trước mặt Xán Liệt  cậu quả là không thể nói được gì. -.-

                             

...

                             

Khánh Tú ngồi trên khán đài, há miệng không biết nói gì nhìn người đang chạy dưới kia.

                             

Đôi chân sải từng bước dài và nhanh, đã từ lâu vượt qua các tuyển thủ khác, chỉ để lại một làn bụi đất mù mịt.

"Đây...thực sự là đàn em của anh?" Cậu  không thể tin được nói với người bên cạnh.

"Sao nào?" Xán Liệt  đưa tay nhéo má cậu, "Không tin sao? Đàn em của tôi đều là người có năng lực, chẳng qua là không muốn thi đấu mà thôi."

Tất cả đàn em của Xán Liệt  đều như vậy? Khánh Tú trong đầu liền tính tính, nếu như bọn họ đều tham gia thì trường W thua là cái chắc rồi! Đến lúc đó để xem Bạch Hiền có hối hận không, hứ!

Nghĩ đến cảnh Bạch Hiền chạy đến đây chân chó gọi cậu về, khoé miệng Khánh Tú cong lên như một con mèo trộm được cá, không để ý bàn tay xấu xa của Xán Liệt  đã đến đùi cậu, sờ qua sờ lại.

Hai người ngồi cạnh nhau trên khán đài sân vận động, thu hút không ít cái nhìn kì dị từ những người xung quanh.

"Lão Đại đang ngồi với ai vậy?"

"Hội trưởng Hội học sinh trường G sang làm học sinh trao đổi đó."

"Ôi chao người đâu mà khả ái hết cỡ!"

"Khánh Tú khả ái, Xán Xán tiêu sái nga, trời ơi tui biết chọn ai bây giờ?"

"Nói nhiều thế, trực tiếp cho họ thành một đôi là được rồi!"

"Ờ ha!"

Dân chúng tự nhiên phát hiện ra Phác Xán Liệt và Kim Khánh Tú hợp nhau đến lạ, bắt đầu xôn xao tưởng tượng, ánh mắt Xán Liệt  bắt đầu tối lại, mọi người thức thời ngậm miệng.

Xong rồi, sao Lão Đại lại tức giận? Bọn họ đã làm gì sai?

Cho đến khi ánh mắt dời đến cái tay để trên đùi Khánh Tú, mọi người mới vỡ lẽ.

Oh no, chẳng lẽ Khánh Tú với Lão Đại là một cặp?

Tất cả đều bất giác dịch mông ra chỗ khác. >o<~

Chỉ có Khánh Tú vẫn không cảm giác được có gì khác thường, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra xa, đột nhiên dừng lại ở một thân ảnh quen thuộc, "A? Đó là..."

Xán Liệt  nhìn theo, nháy mắt bịt miệng cậu, đáng tiếc giọng nói của cậu đã bị người kia nghe thấy, "Oa bé thỏ, sao em lại ở đây?"

Khánh Tú: "..." Bé thỏ? Quả nhiên bạn bè của Xán Liệt  không ai là bình thường cả -.-.

Người kia nhanh chóng đi lên khán đài, Xán Liệt  cảnh giác nhấc mi, "Cậu đến đây làm gì?"

"Sao tôi không thể đến? Xán Liệt  à, sao cậu giữ em ấy chặt thế làm gì?" Người kia cười nhẹ.

Giữa những nam sinh tuổi trẻ nhiệt huyết, người ấy vẫn nổi bật với khuôn mặt đẹp trời sinh, mắt phượng hơi xếch, đôi môi mỏng cong nhẹ, làn da trắng mịn như sứ như nổi lên hồng sắc dưới ánh mặt trời. Người ấy không mặc đồng phục học sinh, mà chỉ một thân áo blu trắng, càng phụ trợ cho sự trưởng thành mị hoặc.

"Vương Bài..." Vẻ đẹp ấy làm Khánh Tú ngây ra.

"Suỵt! Cứ gọi tôi là Nghệ Hưng." Người kia nháy mắt.

"Không phải đang giờ làm việc ở bệnh viện sao? Cậu rảnh nhỉ." Xán Liệt  nhướn mi, không cho hai người tiếp tục liếc mắt đưa tình.

"Chuyện này cũng khá dài..." Nghệ Hưng tiến đến ngồi xuống, mặc kệ cho những người xung quanh kinh diễm lùi lại, biến khu vực ba người thành khu vực cấm. "...Hôm nay tôi đang khám bệnh trong phòng VIP thì có một người đi vào nhầm."

"Và?" Khánh Tú háo hức muốn nghe tiếp.

Nghệ Hưng vui vẻ điểm nhẹ lên chóp mũi cậu, "Nói chung là người đó rất đẹp trai. Tôi theo người đó từ bệnh viện đến quán bar MID, về đến tận đây rồi thấy người đó đi vào trường W, nghĩ đi nghĩ lại đi vào thẳng cũng không hay, định để hôm khác. Sau đó tiện đường qua đây thăm hai người."

"Không cần." Xán Liệt  gạt luôn, chưa kể hai tay Nghệ Hưng đang bám như bạch tuộc vào người Khánh Tú.

Khánh Tú để mặc cho anh hành động đầy tính chiếm hữu, bởi vì hiện giờ cậu đang cảm giác không ổn.

Đến khi dẫn Nghệ Hưng, và đương nhiên Xán Liệt  cũng không chịu ở lại, đến phòng Hiệu trưởng trường W để hỏi thăm, Khánh Tú mới chân chính cảm giác không ổn.

"Tuấn Miên, sao hyung lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top