Chương 9

Ầm ! Nghiêm Quân Dịch vịnh lên vách tường, anh dùng tay lau vết máu bên miệng, lạnh lùng nhìn người đang đánh anh.

"Ba! Ba đang làm gì thế?" Mạnh Nhược Kiều sợ tới mức sắp khóc, chạy nhanh dùng sức giữ chặt cha, không cho ông tiếp tục đánh Nghiêm Quân Dịch.

"Làm gì ư?" Mạnh Chí Đức rống giận, chỉ vào Nghiêm Quân Dịch. "Ba muốn đánh chết tên tiểu tử này! Nếu không phải nó, Lôi Lôi có bị xe đụng không? Nghiêm Quân Dịch, cậu có ân oán gì thì gặp tôi giải quyết, vì sao muốn đả thương con gái tôi? Nó không có lỗi với cậu?"

Nghiêm Quân Dịch không nói gì, cũng không muốn để ý Mạnh Chí Đức, anh vòng qua Mạnh Chí Đức, đứng ở trước phòng cấp cứu, nghĩ đến thân ảnh Mạnh Uyển Lôi bị văng đi, ngực lập tức truyền đến từng trận đau đớn.

Lúc ấy, anh xông lên phía trước, chỉ thấy cô nằm trên mặt đất, máu trên người cô không ngừng chảy xuống, sắc mặt cô tái nhợt như tuyết, anh run run ôm lấy cô, cả người đều dính máu của cô......

Anh đau kịch liệt nhắm mắt lại. Vì sao như vậy? Anh rất hối hận, anh đã nên dừng lại, không nên để cô đuổi theo phía sau.

"Nghiêm Quân Dịch! Nói chuyện mau!" Bỏ tay con gái ra, Mạnh Chí Đức thô lỗ bắt lấy áo Nghiêm Quân Dịch. "Cậu có biết trong bụng Lôi Lôi có đứa bé hay không? Lần va chạm này, có thể giữ được đứa bé sao?"

Cái gì?! Nghiêm Quân Dịch nhanh chóng mở mắt ra, bắt lấy áo Mạnh Chí Đức. "Đứa bé? Đứa bé nào? Ông đang nói gì?"

Rống xong, Nghiêm Quân Dịch nhanh chóng nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều. "Kiều Kiều, trong bụng cô ấy có đứa bé?"

Mạnh Nhược Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

"Tại sao......" Nghiêm Quân Dịch trượt xuống, không thể tin được ôm đầu, "Tại sao có đứa bé...... Vì sao cô ấy không nói cho tôi......" Anh không nghĩ tới đứa bé là của người khác, trực giác cho biết đó là con anh, nhưng cô chưa từng nói với anh chuyện này......

Không, cô phải nói như thế nào?

Anh nghĩ lại thái độ của mình đối với cô, anh làm tổn thương cô như vậy, cô làm sao có thể nói? Cô lại kiêu ngạo, làm sao có thể nói với anh? Cô chỉ biết một mình đối mặt.

Chỉ có duy nhất một lần cô bỏ kiêu ngạo xuống, chính là lần chạy đến tìm anh.

Nghiêm Quân Dịch! Anh đứng lại! Tôi có lời muốn nói cùng anh...... Anh nghĩ tới lời cô kêu ở phía sau, cô muốn nói với anh...... Nhưng anh lại cố chấp đi về phía trước......

"Cậu......" Mạnh Chí Đức kinh ngạc nhìn dáng vẻ Nghiêm Quân Dịch thất thần, còn có tiếng nói thầm của anh, chẳng lẽ...... "Đứa bé trong bụng Lôi Lôi là của cậu?"

Mạnh Chí Đức kích động kéo Nghiêm Quân Dịch. "Nghiêm Quân Dịch! Đứa bé có phải của cậu hay không?"

Ông ngay từ đầu nghĩ đứa bé trong bụng Lôi Lôi là của Phạm Sĩ Hách, nhưng hiện tại Phạm Sĩ Hách cùng Kiều Kiều ở một chỗ, hai người còn nói đứa bé trong bụng Lôi Lôi không liên quan đến Phạm Sĩ Hách, ông hỏi là ai, lại không ai dám nói.

Ông cũng không dám đến hỏi con gái lớn, tuy rằng ông thương Lôi Lôi, nhưng Lôi Lôi lại không thân với ông, muốn nói, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Cuối cùng đành phải chờ con gái tự mình mở miệng nói cho ông, ai ngờ chưa đến lúc đó, con gái lại xảy ra ra tai nạn xe cộ.

Ông trừng mắt nhìn tên đã hại con gái bị tai nạn, phẫn nộ truy vấn: "Nghiêm Quân Dịch! Cậu nên chết trả lời tôi, đứa bé có phải của cậu hay không? Cậu cùng Lôi Lôi có quan hệ này từ bao giờ? Cậu làm thế trả thù tôi phải không? Sao cậu phải làm như vậy? Cậu nhằm vào tôi được rồi, vì sao đối xử với con gái tôi như vậy?"

"Ba! Ba đừng như vậy!" Mạnh Nhược Kiều kéo ba ra, bảo vệ Nghiêm Quân Dịch. "Đừng trách cậu, đây không phải lỗi của cậu."

"Là lỗi của ai?" Mạnh Chí Đức rống giận.

"Chú Mạnh, chú bình tĩnh." Phạm Sĩ Hách trấn an, "Nơi này là bệnh viện, không được ầm ỹ như vậy."

"Bình tĩnh? Cậu muốn tôi bình tĩnh như thế nào?" Mạnh Chí Đức gào thét, ông trừng Nghiêm Quân Dịch, thấy anh vẫn dáng vẻ lãnh đạm,ông càng phẫn nộ. "Nghiêm Quân Dịch! Tôi biết cậu bởi vì chuyện Quân Nghi mà chán ghét tôi, tôi cũng biết tôi có lỗi với Quân Nghi, nhưng Lôi Lôi vô tội, cậu vì sao đối xử với nó như vậy? Vì sao?"

Vì sao?

Mạnh Chí Đức rống giận truyền vào tai Nghiêm Quân Dịch, Nghiêm Quân Dịch cũng hỏi bản thân vì sao, anh nghĩ bản thân đã vô tình với Mạnh Uyển Lôi.

Anh đối với cô không tốt, luôn châm chọc khiêu khích, anh biết cô không kiên cường như bề ngoài, kiêu ngạo chỉ là ngụy trang của cô mà thôi, thực ra cô rất yếu ớt.

Cô nghĩ cô che giấu rất khá, nhưng cô sai lầm rồi, cô không biết khi cô lén nhìn anh, ánh mắt của cô lộ ra điều gì.

Mà anh lại thấy vô cùng rõ ràng, chẳng qua anh làm bộ như không biết, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không vạch trần. Anh thừa nhận, anh bởi vì Mạnh Chí Đức, biết rõ không liên quan đến cô, nhưng bởi cô là con gái Mạnh Chí Đức, cho nên anh đối với cô không tốt.

Biết rõ cô vô tội, lại luôn muốn làm cô tổn thương, bởi vì không làm như vậy, tâm của anh sẽ dao động; Nhưng nhìn thấy ánh mắt đau đớn của cô, anh cũng cảm thấy khổ sở.

Anh thương tổn cô, hay là thương tổn chính mình? Anh đã không rõ ràng nữa......

"Nghiêm Quân Dịch! Cậu nói cho tôi!" Tiếng nói rống giận nhìn thấy cửa phòng cấp cứu mở ra liền lập tức im bặt, Mạnh Chí Đức vội vàng tiến lên. "Bác sĩ, con gái của tôi......"

"Bệnh nhân không có việc gì, nhưng đứa bé...... Thực xin lỗi, chúng tôi không thể giữ lại."

Nghiêm Quân Dịch bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.

"Nghiêm Quân Dịch!" Mạnh Chí Đức tức giận đến xông lên trước đánh anh, "Tên súc sinh này! Tao đánh chết mày!"

"Đủ!" Nghiêm Quân Dịch đẩy Mạnh Chí Đức ra, lạnh lùng nhìn ông, bạc môi khinh xả. "Ít nhất con gái ông còn sống, nhưng chị tôi thì chết rồi."

"Cậu......" Mạnh Chí Đức không thể tin được nhìn Nghiêm Quân Dịch, ông lui về phía sau vài bước, thần sắc nhất thời mất tinh thần, "Vì sao...... Cậu hận tôi, nhằm vào tôi là được rồi, vì sao đối xử với Lôi Lôi như vậy......" Ông che mặt, tiếng nói già nua mà nghẹn ngào.

Mạnh Nhược Kiều cũng không dám tin tưởng cậu sẽ nói những lời này. "Cậu......" Cô cắn môi, nước mắt doanh tròng, tiến sát vào trong lòng Phạm Sĩ Hách.

Phạm Sĩ Hách ôm lấy cô, mắt lạnh thản nhiên liếc nhìn Nghiêm Quân Dịch một cái.

Nghiêm Quân Dịch không nói gì, anh biết bản thân không nên nói như vậy, anh không có ý đó, cũng không phải là điều anh muốn nói.

Nhưng mà...... Anh nhắm mắt lại, không sao cả...... Vết máu trên người đã nói cho anh, anh cũng đã bị thương rồi.

***

Giây phút tỉnh lại, Mạnh Uyển Lôi chỉ biết đứa bé không còn nữa. Thân thể giống mất đi thứ gì đó, rõ ràng cô còn sống, nhưng lại cảm thấy bản thân trống rỗng, ba tháng qua cảm giác được có một trái tim khác đang đập trong cơ thể. Cô không hề nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bình tĩnh, không khóc không nháo, thậm chí còn có thể cười.

"Chị, em gọt táo cho chị ăn được không?" Mạnh Nhược Kiều lo lắng nhìn Mạnh Uyển Lôi, thấy cô lại ngẩn người, nhịn không được thở dài trong lòng.

Sau khi tỉnh lại, biết đứa bé không còn, Mạnh Uyển Lôi chỉ thản nhiên nói một câu cô đã biết, sau đó không nói thêm gì nữa.

Thái độ của cô rất thản nhiên, có thể nói chuyện cùng bọn họ, khóe miệng còn có thể cười, nhưng lại thường thường ngẩn người, có khi còn có thể kinh ngạc nhìn cửa.

"Được, cám ơn." Mạnh Uyển Lôi lấy lại tinh thần, nở nụ cười, nhưng ánh mắt của cô lại dừng lại trên cửa.

Mạnh Nhược Kiều cắn môi, mở miệng. "Cậu sẽ không đến, cậu trở về trấn nhỏ rồi."

Sau hôm đó, cậu không xuất hiện nữa. Cô tức chết, gọi cho cậu, di động lại tắt máy, gọi về nhà cũng không có người tiếp, sau đó gọi về người trong trấn. Quả nhiên, cậu có trở về, cô bảo người đó đưa điện thoại cho cậu nghe, cậu cũng không nhận, cô muốn tức chết rồi.

Kết quả cậu đối xử với chị như vậy, chị lại vẫn chờ mong cậu xuất hiện, cô càng xem càng tức.

Mạnh Uyển Lôi thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt em gái phẫn nộ, không khỏi nở nụ cười. "Em tức cái gì?"

"Đương nhiên là tức cậu!" Mạnh Nhược Kiều dùng sức gọt quả táo, "Cậu còn không thèm liếc nhìn chị lấy một cái, chị chẳng lẽ không tức sao?"

"Không có gì phải tức." Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt bình thản, "Chị cũng không đợi anh ta." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tăm tối.

Cô không trách anh, xảy ra tai nạn xe cộ không phải lỗi của anh, anh cũng không biết trong bụng cô có đứa bé, đứa bé không giữ được cũng không phải tại anh.

Tỉnh lại không nhìn thấy anh, cô thất vọng, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt anh áy náy, anh không có lỗi với cô, cô cũng không cần thương hại.

Tất cả đều là do cô lựa chọn, đứa bé không giữ được, là do cô không cẩn thận, là lỗi của cô......

Cô cùng anh cứ như vậy đi? Anh không xuất hiện cũng tốt, cứ không cùng xuất hiện như vậy cũng tốt!

Nhìn Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt thất thần, Mạnh Nhược Kiều âm thầm thở dài, "Chị, quả táo."

"Cám ơn." Mạnh Uyển Lôi nhận lấy quả táo, nhẹ nhàng cắn một miếng. "Thực ngọt." Cô cười, nhưng ánh mắt vẫn bình thản, không có gì tức giận.

Cô như vậy, làm cho người ta thấy liền đau lòng.

Mạnh Nhược Kiều lại thở dài trong lòng. "Hết nước rồi, em đi ra ngoài rót." Cô đứng dậy, cầm lấy bình nước.

"Ừ!" Mạnh Uyển Lôi gật đầu, nhìn cánh cửa, tươi cười trên mặt lập tức biến mất.

Từ ngày đó lúc nào cũng có người bên cạnh cô, ngay cả ba mỗi ngày cũng đều đến thăm cô, cô biết ba muốn an ủi mình, chỉ là không biết mở miệng như thế nào thôi.

Đối với sự quan tâm của bọn họ, cô chỉ còn cách mỉm cười mà chống đỡ, trừ cái đó ra, cô không biết còn có thể trưng ra biểu tình gì, kỳ thật cô không muốn có người bên cạnh, cô muốn yên tĩnh một mình.

Cắn một miếng táo, ánh mắt cô đột nhiên giật mình, tay nhỏ bé vô thức vuốt bụng, đầu ngón tay lại bắt đầu dùng sức, nắm chặt quần áo.

Một vài giọt nước mắt, rơi xuống quả táo.

Cô nhắm mắt lại, khi ở một mình, cô rốt cục không cần cười, không cần nói cho người quan tâm cô không có việc gì, nói cô rất tốt. Cắn môi, cô nức nở ra tiếng.

"Cục cưng...... Cục cưng......" Ôm chặt cái bụng bằng phẳng, cô đối mặt với cảm giác trống rỗng, lòng đau như cắt.

"Cục cưng thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......" Là lỗi của cô, cô không bảo vệ tốt cho con, là lỗi của người mẹ như cô......

Cô một mình khóc rống, cô chỉ cần khóc trong chốc lát, lập tức sẽ tốt lên...... Đợi, cô còn phải cười, còn phải đối mặt với ánh mắt đau lòng của người nhà.

Kỳ thật cô không có việc gì, cô tốt lắm, thật sự tốt lắm, cô chỉ muốn ở một mình, khóc trong chốc lát, chỉ cần khóc trong chốc lát......

"Ô...... Thực xin lỗi......" Cô khóc, nước mắt không nhịn được chảy xuống, bi thương trên mặt làm cho người ta lòng chua xót.

"Cục cưng thực xin lỗi......"

Cô khóc, không biết có một thân ảnh đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc kìm nén của cô, anh nắm chặt tay, đau kịch liệt nhắm mắt lại.

***

Say you love me......

Cô luôn ở trước mặt anh đàn bài hát này, thon dài ngón tay lướt qua những phím đàn đen trắng, Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt lại, mười ngón bay múa trên phím đàn. Cô không biết, mỗi khi cô đàn xong bài này, ánh mắt nhìn anh luôn mang theo chờ mong, sau đó lại trở về quật cường như ban đầu, làm bộ như không xảy ra chuyện gì; Mà anh, cũng làm như không thấy.

Anh không phải ngốc, ngay từ đầu anh còn tin tưởng lời của cô, tin tưởng cô thất tình cần an ủi, tin tưởng cô thật sự có người thầm mến.

Nhưng thời gian lâu, ánh mắt của cô lại bán đứng cô, cho dù cô cố gắng che giấu, nhưng thường thường những lúc anh không chú ý, vụng trộm dùng ánh mắt yêu say đắm chăm chú nhìn anh.

Ánh mắt của cô làm cho anh hoài nghi, âm thầm quan sát cô.

Anh phát hiện khi anh thân mật tới gần cô, cho dù cô vẻ mặt bình tĩnh, miệng lưỡi bén nhọn, nhưng bên tai cô sẽ hơi hơi phiếm hồng; Khi anh đưa chìa khóa nhà trọ cho cô, anh nhận ra cô trong mắt cô rất nhanh hiện lên kinh hỉ.

Mà chỉ cần anh đến Đài Bắc, cô tuyệt đối mỗi ngày đều tìm đến anh, ở bên cạnh anh, cho dù anh có châm chọc khiêu khích thế nào, cô vẫn đến hàng ngày.

Anh cũng biết người sửa sang lại nhà trọ là cô, mà không phải anh ủy thác công ty vệ sinh, cô nghĩ cô giấu giếm rất khá, lại không biết anh đều biết tất cả. Chẳng qua, cô không nói, anh cũng làm bộ như không biết. Biết rõ cô thương anh, nhưng anh lựa chọn giả ngu, anh không thể nhận, bởi vì cô là con gái Mạnh Chí Đức. Biết rõ cô vô tội, nhưng nhìn cô lại liên tưởng đến Mạnh Chí Đức. Nghĩ đến chị gái đã qua đời, anh không thể đối tốt với cô.

Anh luôn làm tổn thương cô, mà anh không hiểu, vì sao anh đối xử với cô như vậy, cô vẫn thương anh? Sự ngốc nghếch của cô làm cho anh tâm hoảng ý loạn, anh dần dần trở nên không biết nên làm sao với cô.

Sau đó, cô có vị hôn phu, khi nghe thấy cô đính hôn, một cỗ phẫn nộ không nên có dâng lên ngực, hơn nữa nhìn thấy cô thân mật cùng vị hôn phu trên tạp chí, anh tức giận đến cơ hồ muốn giết chết người đàn ông kia!

Tình cảm không nên có làm cho anh kinh ngạc, anh không thể tin được bản thân lại vì cô mà có cảm xúc phập phồng như vậy, không nên như vậy.

Cô có vị hôn phu cũng tốt, như vậy, cô sẽ không thương anh? Có người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh cô, anh nên thở phào mới đúng.

Nhưng mà, mỗi khi nghe thấy cô nhắc tới vị hôn phu, biết rõ không nên, nhưng anh lại phẫn nộ, ghen tị không nên có tràn ngập lòng dạ.

Anh muốn đẩy cô ra, nhưng lại không thể buông được, ích kỷ lấy tình yêu của cô ra làm thương tổn cô.

Nghiêm Quân Dịch nở nụ cười, kỳ thật anh cùng Mạnh Chí Đức khác gì nhau. Anh trách Mạnh Chí Đức làm tổn thương chị, nhưng anh cũng không phải làm tổn thương Mạnh Uyển Lôi sao? Ít nhất, chị ở bên cạnh Mạnh Chí Đức cũng hạnh phúc, cho dù Mạnh Chí Đức phong lưu, nhưng ít nhất ông ta cũng làm cho chị hạnh phúc rời đi.

Nhưng còn anh? Anh đới với Mạnh Uyển Lôi như thế nào?

Anh mỉa mai cô, lạnh lùng với cô, vô tình với cô, cuối cùng...... Cũng làm cho cô mất đi đứa bé, anh đối xử với cô không chỉ không tốt, cô ở bên cạnh anh luôn bị tổn thương, nhưng cô vẫn ngốc nghếch.

Rõ ràng có vị hôn phu tốt như vậy, nhưng lại yêu anh.

Vì sao lại yêu loại người như anh? Căn bản không đáng!

Cô cùng chị đều đứa ngốc, đều yêu không người đáng yêu!

Anh vì cô cảm thấy không đáng, anh không đáng để cô yêu, một chút cũng không đáng!

Tay dừng đánh đàn, Nghiêm Quân Dịch chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt thống khổ rõ ràng, anh đau lòng vì cô, nghĩ đến tiếng khóc một mình của cô ở phòng bệnh, ngực đau làm cho anh nhíu mày.

Cô luôn như vậy, luôn khóc một mình.

Nghiêm Quân Dịch đứng dậy, nhìn thấy Mạnh Nhược Kiều đứng ở cửa, anh cười nhẹ. "Đã trở lại." Anh còn tưởng rằng cô sẽ tức đến nỗi không trở về!

Mạnh Nhược Kiều mím môi, nguyên bản cô tức giận muốn đến mắng cậu, nhưng nghe thấy tiếng đàn, không biết tại sao, toàn bộ tức giận của cô đèu tan biến. Nghe tiếng đàn, cô cảm giác giống như nghe bản tình ca bi thương.

"Sao? Vẫn giận cậu sao?" Nghiêm Quân Dịch tiến lên, dịu dàng xoa đầu Mạnh Nhược Kiều.

"Chị xuất viện." Nhìn cậu, Mạnh Nhược Kiều nhỏ giọng nói.

"Phải không?" Nghiêm Quân Dịch thần sắc không thay đổi, lạnh nhạt nói.

"Chị cùng Phạm Sĩ Hách giải trừ hôn ước rồi, chuyện sảy thai bị đè ép xuống, cho nên không ai biết. Không có hôn ước, người theo đuổi chị rất nhiều."

Mạnh Nhược Kiều đi phía sau Nghiêm Quân Dịch không ngừng nói, vừa nói, cô một bên nhìn anh. "Hơn nữa, hình như chị đã tìm thấy đối tượng, gần đây bắt đầu hẹn hò."

"Ừ, tốt lắm!" Nghiêm Quân Dịch cười.

"Cậu!" Mạnh Nhược Kiều tức giận đến dậm chân.

Nghiêm Quân Dịch xoay người, bàn tay to vỗ vỗ đầu cô, anh biết cô muốn làm gì, nhưng anh cùng Mạnh Uyển Lôi không có khả năng. Anh chỉ biết th tổn ương cô, anh không đáng để cô yêu.

Có người đàn ông tốt ở bên cạnh cô, anh cảm thấy vui mừng, anh hy vọng cô hạnh phúc.

Chỉ cần cô hạnh phúc, như vậy anh...... Không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top