Chuyện thứ năm

Em có thể thích đại dương.
Nhưng xin em đừng lưu chân nơi đáy biển. (*)
Có thể ngắm dưới mặt nước.
Nhưng xin em đừng mang cả mình xuống cùng.

...

Tháng 9, tháng của mùa thu, hòn đảo nhỏ từ cái nắng oi ả gay gắt của mùa hạ đã chuyển dần sang cái thời tiết mát mẻ dễ chịu. Khi nắng vẫn còn đó nhưng có chút phai, có chút gió nhưng không phải là những cơn gió lào nóng khô rát của mùa hạ mang đến, mà là những ngọn gió mát nhè nhẹ của thu như xoa dịu đi mọi thứ sau mấy tháng qua.

Vài chiếc lá cuối cùng trên những hàng cây ngân hạnh khẽ rơi xuống rồi lại xào xạc nơi góc sân vườn, đẹp biết mấy mùa hạ vàng rực nơi hòn đảo nhỏ, những cơn sóng óng ánh nắng mai tràn vào bãi cát trắng mịn, nụ cười thiếu niên dưới gốc cây ngân hạnh làm tỏa sáng cả vùng trời. Hóa ra mùa hạ trong mắt Kim Gyuvin lại đẹp đến thế, đẹp đến não nề.

Mùa thu năm nay đến nhanh quá, Kim Gyuvin vẫn còn lưu luyến cái mùa hạ rực rỡ năm đó, năm mà Kim Gyuvin có được tình yêu đầu đời của mình, được nắm tay người mình thương đi dọc khắp bờ biển để ngắm bình minh, là Han Yujin. Đã ngót nghét từng ấy năm trôi qua, và Kim Gyuvin cũng đã yêu Han Yujin 10 năm có lẻ.

Kim Gyuvin vẫn nhớ mãi cái mùa hạ 5 năm trước, vẫn nhớ mãi bóng dáng của Han Yujin đứng dưới mặt biển, em chỉ im lặng mà không nói, đôi mắt cũng nhắm nghiền. Sau ngày hôm đó chẳng ai nhìn thấy Han Yujin của anh đâu nữa, có người nói rằng em đã tự vùi mình xuống làn nước xanh kia, sóng biển tràn vào rồi kéo em đi thật xa ra đại dương sâu thẳm. Tất nhiên Kim Gyuvin cũng biết, Han Yujin sớm đã rời đi từ lúc nào nhưng em có về với biển hay không thì chỉ có mỗi Kim Gyuvin là hiểu nhất. Vì em thích biển, nên em đã rời đi rồi! Han Yujin rời bỏ anh để đi đến đại dương, đi đến nơi mà bản thân em cảm thấy nhẹ lòng.

Kim Gyuvin hắt hơi vài cái vì những cơn gió lành lạnh thổi từ biển vào đất liền, vốn dĩ là một người rất thích ngắm hoàng hôn nhưng không hiểu vì sao bây giờ Kim Gyuvin lại chán ghét đến thế. Có lẽ là vì Han Yujin của anh đã không còn cạnh bên để cùng anh ngắm hoàng hôn hoặc cũng có thể là vì Han Yujin của anh đã không trở lại sau buổi chiều cuối cùng cả hai gặp nhau ở bờ biển.

Kim Gyuvin chán nản quay đầu đi vào bờ để về nhà, dù gì thì nơi này đã chẳng còn gì để anh lưu luyến, suy cho cùng chỉ còn mỗi anh ở lại nơi này thì có gì vui vẻ mà phải lưu chân.

Nói là thế nhưng khi về đến ngôi nhà nhỏ quen thuộc trên ngọn đồi Kim Gyuvin còn chán ghét hơn, nhìn ngôi nhà ngày nào vẫn còn hơi ấm thì nay đã lạnh ngắt, cô đơn đến lạ lùng. Nơi anh từng cùng người thương vun vén hạnh phúc giờ đã hiu quạnh, bàn ăn đầy ấp những món ngon nghi ngút khói giờ đã trống trơn, tiếng cười nói vang vọng khắp căn nhà nhỏ giờ đã không còn, im lặng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Kim Gyuvin quyết định quay đầu đi về phía bờ biển, quả nhiên ở nơi đó vẫn ổn hơn là căn nhà âm u kia.

Kim Gyuvin thẩn thờ ngồi trên mõm đá nhìn ra xa xăm, cũng không ngờ rằng bản thân ấy thế mà đã tạm bợ sống qua ngày được 5 năm rồi, ngót nghét từng ấy thời gian đối với Kim Gyuvin như là địa ngục trần gian, mỗi ngày đều cô đơn một thân một mình, cũng chỉ vì lời hứa khi đó với Han Yujin.

"Kim Gyuvin, hãy hứa với em anh sẽ sống thật tốt, sống cả phần của em."

Kim Gyuvin gục mặt xuống đầu gối khóc nức nở, cuộc sống hiện tại đối với anh chằng hề dễ dàng gì khi thiếu Han Yujin ở bên cạnh, nhiều đêm thức trắng không ngủ được vì cứ nhắm mắt hình ảnh Han Yujin với làn da nhợt nhạt nằm trên bãi cát trắng lại hiện lên, ánh nắng cuối buổi chiều hắt lên làn da mỏng tựa như sứ, môi em tím tái, cả người ướt sũng. Kim Gyuvin đau đớn không nguôi, đã nhiều năm như vậy trôi qua nhưng hình ảnh kia vẫn cứ ám ảnh anh đến tận bây giờ.

Ngày hôm đó khi Kim Gyuvin vừa từ phiên họp chợ trở về nhà, hớn hở cầm trên tay vài cục thịt ba rọi được buộc lại bằng dây nilon, vừa định nói gì đó nhưng liền im bặt vì cả căn nhà không thấy Han Yujin đâu, điện tắt tối om. Như dự cảm điều chẳng lành, Kim Gyuvin tức tốc chạy đi tìm Han Yujin, quăng đi mấy miếng thịt xuống đất, hướng anh đi đến là bờ biển. Kim Gyuvin dùng hết sức lực mà chạy, lồng ngực không khỏi quặn thắt vì lo sợ, sợ rằng chuyện không may sẽ xảy đến với Han Yujin của anh. Và đúng như những gì anh đoán, Han Yujin thật sự đã ở đây. Kim Gyuvin hai chân không vững bước đến Han Yujin đang nằm trên bãi cát, anh quỳ rạp xuống khi nhìn thấy Han Yujin với đôi mắt đã nhắm nghiền, khắp cơ thể đều ướt sũng. Chuyện gì đã xảy ra với gia đình bé nhỏ của anh thế này? Kim Gyuvin đã làm gì nên tội nên tình mà phải chịu đựng việc đau đớn này? Hàng ngàn câu hỏi cứ thể bủa vây lấy anh, Kim Gyuvin đau đớn đỡ lấy cơ thể lạnh lẽo, tím tái của Han Yujin khảm vào lòng, nước mắt rơi lã chã khóc không thành tiếng.

Vốn dĩ anh và Han Yujin yêu nhau từ thời cấp 3, đến khi lên đại học gia đình phát hiện liền cấm cản, cả hai vì bị dồn vào bước đường cùng nên quyết định bỏ trốn và cuối cùng thì đi đến hòn đảo này. Mọi người trên hòn đảo này biết chuyện của anh và em nên đều xót xa vô cùng, hết lòng giúp đỡ Gyuvin và Yujin. Hôm nọ Han Yujin cảm thấy trong người không khỏe, mũi thường xuyên chảy rất nhiều máu, cũng hay đau đầu cho nên Kim Gyuvin đã đưa em đến trạm xá, họ sầu não nhìn hai người không biết mở lời thế nào, cuối cùng cắn răng nói ra bệnh tình của em.

"Han Yujin hiện tại đã mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, cậu và em đây hãy chuẩn bị tinh thần nhé."

Kim Gyuvin nghe như sét đánh ngang tai, mọi chuyện sao cứ hết lần này đến lần khác lại đổ ập vào người anh và Han Yujin thế này, chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn mà cũng khó đến vậy sao. Kim Gyuvin cuối đầu cảm ơn bác sĩ rồi cõng Han Yujin về nhà, em bây giờ yếu lắm, cả ngồi cũng không ngồi vững được.

Mỗi tối trước khi đi ngủ Kim Gyuvin sẽ ngồi cạnh đầu giường, nắm lấy tay Han Yujin vuốt ve an ủi.

"Em chỉ cần dưỡng bệnh thôi nhé, mọi chuyện cứ để anh lo."

Han Yujin hai mắt đầy lệ, tiếng lòng quằn quại như chết dở. Sao lại không lo, nhìn người đàn ông em hết mực yêu thương ngày càng ốm đi, làn da ngày càng đen sạm, cơ thể tìu tụy đi trông thấy rõ. Anh vì em mà cực khổ như thế, Han Yujin lại chỉ suốt ngày quanh quẩn ở nhà để một mình anh đội mưa đội nắng kiếm tiền chạy chữa cho em.

Đêm hôm trước khi Han Yujin mất, Kim Gyuvin nằm cạnh em cùng tâm sự, cả hai bày tỏ hết những gì trong lòng mình, nhưng về chuyện em có ý định tự vẫn là chuyện em chưa từng nghĩ đến cho đến khi Kim Gyuvin kể cho em nghe những công việc mà anh đang làm. Han Yujin nghe Kim Gyuvin kể những chuyện khổ sai mà Kim Gyuvin làm từ bốc vác, đánh cá, cắt cỏ mướn, đến cả dọn chuồng lợn, Han Yujin lúc đó cũng nhận thức được rằng ngày nào em còn sống trên cõi đời này thì ngày đó em còn làm khổ Kim Gyuvin, có lẽ khi em rời đi rồi Kim Gyuvin sẽ không còn cực nhọc đến thế nữa. Han Yujin nghĩ bản thân em sống đến từng ấy năm đã đủ, em không muốn trở thành gánh nặng của bất kì ai, nhất là đối với Kim Gyuvin của em. Nhưng dường như em chẳng hề biết, ngày em rời đi, Kim Gyuvin cũng đã từng có ý định đi cùng em.

Kim Gyuvin cứ ngồi mãi như thế cho đến khi trăng lên mới quay trở về nhà, nhìn màn đêm đen trước mắt lại càng não nuột, vẫn là không có lối thoát nào dành cho anh. Nằm co mình trên chiếc giường trống trãi, Kim Gyuvin thấy lòng mình nhớ Han Yujin da diết, hầu như chuyện về Han Yujin mọi người chẳng ai biết, cũng chẳng thấy bóng dáng Kim Gyuvin đâu nữa, nghĩ rằng cả hai đã rời khỏi đảo, cũng chẳng ai đến nhà hỏi thăm. Kim Gyuvin cũng chẳng quan tâm lắm chuyện này, ít người biết thì tốt thôi, Han Yujin của anh cần được yên tĩnh. Kim Gyuvin lồm cồm bò dậy, lấy lọ thuốc an thần đặt trên đầu giường đổ hết ra tay, cho một lần vào miệng rồi nuốt xuống, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, Kim Gyuvin yên ổn nhắm chặt hai mắt. Cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm đến lạ thường, Kim Gyuvin thả mình vào giấc ngủ, kết thúc màn đêm đen không có đường ra này.

Đến cuối cùng thì Kim Gyuvin cũng đã có được một giấc ngủ trọn vẹn sau chừng ấy năm mệt nhọc, xin Han Yujin hãy thứ lỗi cho kẻ hèn mọn này, đã không thể hoàn thành lời hứa với em. Nếu có kiếp sau, xin hãy gặp lại nhau lần nữa, để Kim Gyuvin có thể yêu Han Yujin trọn vẹn mấy mươi năm chứ không phải gặp nhau ở tuổi xuân thì rồi vội nói lời chia tay.

Han Yujin anh xin lỗi, nếu như anh đủ dũng cảm đã có thể cùng em vượt qua mọi giông tố của cuộc đời, nếu như anh đủ chín chắn đã không chọn cách trốn chạy mà sẽ nắm lấy tay em tiến lên phía trước. Nếu có gặp lại, xin em hãy cho anh cơ hội được yêu em lần nữa.

Đêm hôm đó trên bầu trời xuất hiện hai vì sao sáng lấp lánh.
Kim Gyuvin tạm biệt chốn hồng trần đầy nghiệt ngã, chìm vào giấc ngàn thu.

•••

(*) Đây là hai câu mô tả của fic "Đáy biển" mà mình xin mượn để được đem vào đây, và mượn ý tưởng từ hai câu đó cho toàn bộ câu chuyện của "Chuyện thứ năm".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top