21. khép

Myungho mỉm cười nhìn tấm ảnh đang cầm trên tay. Tấm ảnh được Mingyu in thành hai mặt. Bụi hồng dại buổi chiều năm ấy và nắng vàng tại thư viện trường cấp ba. Myungho nhớ mãi, em nhớ in sâu, ấp ủ vào một góc nhỏ trong lòng.

Chút nữa thôi em sẽ lại được gặp Mingyu rồi. Myungho muốn được đi hội chợ lắm. Hình như gần hội chợ cũng có một ngôi chùa nhỏ, Myungho muốn cầu bùa bình an. Em sẽ cầu cho mọi người thật khỏe mạnh, hạnh phúc. Myungho sẽ cầu cho bản thân không để bị ốm mỗi khi đông về nữa. Vì mỗi khi em ốm, Mingyu sẽ chẳng bao giờ chịu ăn uống hay về nhà thay quần áo ấm đàng hoàng, sẽ ngồi đợi thay khăn chườm cho em đến khi đầu đã gật gù liên tục rồi lại lờ mờ tỉnh giấc. Em xót Mingyu lắm, em thương bạn nhiều.

Tối nay bà bảo sẽ làm bánh mứt cam nên Myungho đi mua thêm đồ về. Trời đang lất phất vài hạt mưa bay, cánh cửa gỗ nâu bị mở toang. Myungho nhớ rất rõ là trước khi đi em đã đóng cửa cẩn thận rồi cơ mà. Vội đặt chân lên bậc thềm trước nhà, mắt đào mở to nhìn người trước mặt.

Không, không phải đâu. Sao lại có thể chứ?

Túi đồ trên tay rơi xuống, Myungho nhấc chân nhưng chẳng thể kịp. Cả người bị kéo lại. Mùi rượu nặng xộc thẳng lên mũi mang theo những hao mòn chết chóc tìm lại đứa trẻ năm ấy với trái tim bị chắp vá đến tơi tả, bóp nghẹn lấy sự sống mới chớm nở chưa lâu, trả về nơi vực thẳm xác hồn vụn vỡ.

Dáng hình, thói quen, chất giọng lèm nhèm vì cồn, mùi thuốc lá vởn quanh trong nhà. Cái thứ ghê tởm mang đến nỗi sợ hãi đã quay trở lại nhấn chìm Myungho chết đau, chết đớn.

"Mày đã về rồi sao?"

Ông ta.

Phải rồi.

Người mà Myungho đã từng gọi là bố. Người đã mang đến cho Myungho những đêm chết mòn trong đau đớn. Người đã khiến thể xác, tâm hồn Myungho phủ kín tro tàn.

Đến rồi.

Vòng lặp quay trở về.

"Thả tôi ra" Myungho quay cuồng. Sao lại như vậy? Tiếng gào thét, tiếng bạt tai, quát tháo của những đêm mưa kí ức nghiền xéo lấy đứa nhỏ. Ông ta quăng chai rượu vào góc tường.

"Tao về mà mày và cả con mẹ mày đều không chào đón tao một tiếng. À, cái con khốn nạn đấy đã chết từ lâu rồi còn đâu"

Ông ta nhổ toẹt bãi nước bọt lên mặt em, tay kéo tóc Myungho và như thể rằng trong mắt ông ta em không khác nào một bãi rác bốc mùi. Myungho đã cố, em đã cố để chống lại. Nhưng tại sao vậy? Những cái tát đau điếng in hằn lên má mũi Myungho bỏng rát. Thật bất lực, em nhỏ bé đến mức không thể chống đỡ lại. Nỗi khiếp sợ quay trở về ám ảnh, ăn mòn lấy tâm hồn. Myungho cố gắng đạp lại, em sợ hãi thoát ra khỏi con người kia. Tiếng cửa mở. Bà về, bà đã về rồi.

"Trời ơi, thằng súc sinh" bà ôm lấy Myungho. Túi bột bánh bị vứt trên nền nhà in hằn những vệt bùn đất. Myungho run rẩy hãi hùng.

"Mày đã đi rồi sao vẫn còn quay về đây làm gì?" bà ôm chặt Myungho vào lòng, vỗ về em. Myungho rời khỏi lòng bà, em nhìn.

"Tôi đã ước trăm ngàn lần. Ông nghĩ rằng những năm qua tôi sống vui vẻ lắm sao?"

"Mày-"

"Tôi căm ghét ông, tôi hận ông đến mức chỉ muốn một dao tự tay đâm chết ông ngay tại đ-"

Nỗi uất ức gào thét bị gã đàn ông bóp chặt lấy âm thanh vùng lên dưới đáy đại dương sâu thẳm của sự thống hận giấu kín nhiều năm

Lại đến rồi.

Vị mằn mặn ấm nóng rót xuống nơi đầu môi.

Mùi máu tanh vào những đêm mưa thấm đượm trang giấy trắng tàn phôi.

Tại sao vậy? Sao ông ta có thể bình thản đến vậy sau khi khiến cuộc đời mình chìm vào khốn khổ như thế này?

"Ông đã bao giờ thấy hối hận? Ông đã bao giờ chịu nhìn về phía tôi và mẹ hay ông chỉ nhìn về những đêm say với ả tình nhân mà ông cặp kè ở quán rượu?"

Ngỡ như một đời mai sau có thể sống trọn vẹn hạnh phúc, vậy cớ gì người đã vứt bỏ chính nơi này sao còn quay về đây làm gì?

"Im ngay"

Myungho cười, em cười ngặt nghẽo chới với nơi khóe mắt đầy nóng hổi, tay chân dần buông thõng. Ông ta dồn Myungho đến góc tường, tay ông ta vẫn thế, vẫn cứ là những đấm tay loạng choạng vung lên.

"Ông đã bao giờ biết yêu thương, chịu chăm lo tử tế cho gia đình này hay chỉ là những lời hứa suông mà tôi vẫn hằng tin vào kẻ mà tôi gọi là bố, kẻ mà chỉ hứa suông với những hơi thở phả mùi rượu"

Mảnh thủy tinh nắm chặt trong tay mang theo những đau đớn tích tụ của tuổi thơ, mang theo những vết cứa hằn sâu vào trái tim, thể xác Myungho đến quằn quại.

"Mẹ tôi chết cũng là tại ai chứ? Là tại ai đã khiến mẹ tôi phải chết trong đau khổ như vậy"

Myungho gào lên. Em biết chứ, từ lâu Myungho đã biết lời hứa từ cái ngoắc tay ấy là lời chào lần cuối mẹ dành cho em. Myungho cũng biết dù em có ngoan, có học giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ mãi không được gặp lại mẹ nữa. Myungho đã đếm qua bao mùa cam chín đến héo mòn và em biết mẹ vẫn sẽ mãi chẳng quay về với bà, với Myungho nữa.

Tay áo len nhuốm màu đỏ hung, gã đàn ông thét lên trong đau đớn. Tanh tưởi quá, dính chặt lấy Myungho là màu đỏ của nỗi sợ hãi. Ông ta gằn lên, vết thương nơi gò má đen sạm trở nên túa máu. Em run rẩy hướng về bà.

"Con à, chạy đi con. Đi mau lên Myungho à" bà đẩy Myungho đi, bà cầu xin em hãy mau chạy khỏi đây.

Tiếng kẽo kẹt mở ra, cái gạt tàn từ phía sau bay vụt qua chạm vào thớ tóc đen khiến Myungho loạng choạng ngã xuống.

"Mày đứng lại, mày nghĩ mày đáng sống lắm sao?"

Myungho đau đớn ôm lấy đầu, nhanh chóng đứng dậy. Em chạy, em chỉ biết rằng mình phải chạy. Phải chạy thật nhanh nếu không sẽ bị bắt lại. Cho đến khi chân tê cứng, cho đến khi hơi thở nơi buồng phổi cạn kiệt, dù không bước được nữa Myungho sẽ bò.

Không được chết bây giờ,

Phải sống

Phải gặp được Mingyu.

...

Mingyu tìm ra em rồi.

Em muốn gọi tên Mingyu lắm, nhưng sao em cảm thấy sợ hãi khi Mingyu đến gần.

Em từ chối Mingyu, em không muốn Mingyu nhìn thấy em trong bộ dạng này đâu. Vì em sợ lắm. Máu, bùn đất, những vết cứa xước da thấm đượm trên người hay vết bầm tím in hằn trên mặt đến bẩn thỉu. Tựa như loài lưỡng cư nơi cống rãnh đen tối vẫn thường khoác lên.

Dù em đã khước từ đến gào thét, vậy mà sao đôi tay kia vẫn vươn ra, vẫn dịu dàng gọi tên Myungho trong nghẹn ngào. Myungho run rẩy nhìn lên, cứ vậy em ngã vào lòng Mingyu, cứ vậy em để Mingyu đưa em đi.

Mingyu à, rồi anh sẽ biết thôi

Về cuộc đời của tớ

Mai đây nữa thôi,

Những viên thuốc đắng lại lặng lẽ trao tay

Mai đây thôi em sẽ chìm vào những tiêu cực vụn vỡ

Mai đây thôi Seo Myungho sẽ lại là một người bệnh khiếm khuyết tâm lí

Và mai đây thôi Myungho vẫn là Myungho, nhưng sẽ chẳng còn mang màu nắng mai mà bốn mùa hay trao nữa.











___Berry___

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top