Chương 16
Từ Minh Hạo hành tẩu giang hồ chỗ nào cũng không sợ ngứa, chỉ có nhược điểm duy nhất là cổ chân.
Kim Mẫn Khuê vừa thoa thuốc vừa nhìn dáng vẻ chịu không nỗi mỗi khi đầu ngón tay hắn vừa hướng lên trên một chút, trông cậu ngượng ngùng, e lệ y như một cô gái, hắn bỗng nhiên động chút tâm tư nhỏ.
"Cổ chân sợ ngứa?"
Từ Minh Hạo ngửi được mùi vị bất thường: "Nếu cậu không muốn làm chân bị thương này của tôi phản xạ có điều kiện đá cậu một cái thì có thể thử xem!"
Kim Mẫn Khuê nhướng mày, dứt khoát giơ tay lên: "Chuẩn bị xong rồi, cậu tự thắt băng gạc đi."
Hôm nay là Trung thu, buổi sáng trong nhà Vương Chiêu Nhược gọi điện tới nên bảy giờ cô đã về rồi. Ôn Nguyệt sau khi tiễn người đi thì bận rộn làm bánh trung thu, lúc hai người xuống lầu nghe tiếng leng keng leng keng thật náo nhiệt phát ra trong phòng bếp.
Ôn Nguyệt cảm thấy Từ Minh Hạo đang bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cậu lại thấy không có vấn đề gì.
Nói muốn giúp đỡ một chút, trật chân không đến mức muốn động cũng không động đậy được.
Ôn Nguyệt chuẩn bị cho từng người nguyên liệu làm bánh, cho hai người mỗi người một bên.
"Trước kia đều là dì cùng với Tiểu Khuê tự làm bánh trung thu, ăn sẽ càng ngon hơn so với bên ngoài." Ôn Nguyệt chuẩn bị sẵn khuôn đúc.
Từ Minh Hạo nhìn thoáng qua, cậu hoài nghi Ôn Nguyệt không phải đang tính làm bánh trung thu, khuôn đúc có hình con thỏ, có hình gấu nhỏ, nhưng lại không có hình dạng bánh trung thu.
Nhưng cậu cũng không ngại, rốt cuộc mình cũng không thể mỗi năm đều được ăn, tự mình làm một lần cũng là một trải nghiệm mới lạ.
"Con thích ăn nhân gì nha?" Ôn Nguyệt cười hỏi.
Từ Minh Hạo nghĩ nghĩ: "Nhân đậu đỏ ạ."
Cậu liếc mắt nhìn Kim Mẫn Khuê đang nhào bột bên cạnh, người nọ nhào bột còn nghiêm túc hơn so với khi nghe giảng trên lớp, giống như trong tay không phải bột mà là một hạng mục nghiên cứu khoa học nào đó.
"Con với Tiểu Khuê đều thích nhân đậu đỏ giống nhau sao!" Ôn Nguyệt cười nói: "Năm nay chúng ta chỉ làm bánh nhân đậu đi, trước khi đi Tiểu Vương có nói nó muốn ba cái con thỏ nhân hạt sen."
Từ Minh Hạo rũ mắt, hóa ra Kim Mẫn Khuê thích nhân đậu đỏ sao!
Cũng đúng, người này thích ăn ngọt như vậy.
Từ Minh Hạo nặn bột thành từng viên nhỏ rồi cẩn thận đặt lên bàn, quay đầu lại thì thấy Kim Mẫn Khuê đang đắng lòng nhìn cục bột.
Người này đúng là thiên tài, cục bột như có ma lực dính trên tay hắn, khó khăn lắm mới nặn ra được một viên nhỏ đặt lên bàn, nhưng run run lắc lắc thế nào cũng không bỏ xuống được.
Từ Minh Hạo không nhịn được: "Đại ca, cậu không biết nhào bột sao?"
Kim Mẫn Khuê đang đấu tranh với bột mì đứng thẳng lưng lên, khó chịu quay mặt đi, đè bột mì trong tay xuống: "... Không phải là ấn như vậy sao?"
Từ Minh Hạo: "Quá nhiều nước."
Kim Mẫn Khuê lại bỏ thêm một chút bột vào.
Kết quả, viên bột nhão liền biến thành cục bột khô.
Từ Minh Hạo cảm thấy đôi tay với công năng thần kỳ kia của hắn có thể phá hủy mọi thứ: "Được rồi, ngài cao quý, đừng làm hỏng nguyên liệu nữa."
Kim Mẫn Khuê cho rằng Từ Minh Hạo chỉ đơn thuần tới bắt lỗi, không ngờ cậu lại thật sự giúp đỡ nhào bột.
Khi hai hàng bột nhỏ được xếp ngay ngắn trên bàn, Kim Mẫn Khuê chân thành nhìn Từ Minh Hạo: "Cậu vậy mà vẫn có ưu điểm."
"... Cút đi."
Muốn gói nhân bánh lại cần có khuôn đúc, Ôn Nguyệt để hai người tự chọn, khi Từ Minh Hạo còn đang do dự là con thỏ đẹp hay con gấu đẹp, thì Kim Mẫn Khuê đem khuôn đúc hình con chó nhỏ lại trước mặt cậu: "Cái này hợp với cậu."
Từ Minh Hạo: "Cậu mắng ai là chó?"
Mắt Kim Mẫn Khuê khẽ nhu hòa: "Không phải mắng cậu."
Chó con cũng rất đáng yêu, Từ Minh Hạo lười tính toán với hắn, tiện tay đưa khuôn đúc mèo con cho hắn: "Vậy cậu lấy cái này đi."
Ôn Nguyệt cười đem mèo con, chó con và con thỏ làm thành năm cái, vừa chuẩn bị nướng thì Từ Minh Hạo nói: "Chờ đã."
Sau đó cậu dùng dao nhỏ cắt vào một bên mắt của con chó con một đường, năm cái đều cắt.
"Chó Bully Mỹ.*" Cậu giơ ngón cái.
*nguyên văn 恶霸小狗. Chó Bully (biệt danh là kẻ bắt nạt) là giống chó được lai tạo giữa Bulldog và Pitbull.
Ôn Nguyệt cười không ngừng được, quét trứng vào rồi cho vào lò vi sóng.
Lúc rảnh rỗi, Kim Mẫn Khuê và Từ Minh Hạo đứng trên ban công hóng gió.
"Cậu rất khéo tay." Kim Mẫn Khuê nói.
Từ Minh Hạo đang ăn kẹo, hương nho quanh quẩn trong miệng: "Nếu không thì mỗi người đều giống như cậu sao, đại thiếu gia cẩm y ngọc thực."
*Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang.
Kim Mẫn Khuê yên tĩnh một lát, khóe môi đang câu lên nụ cười ngay lập tức trầm xuống khi liếc mắt thấy chiếc xe dưới lầu.
"Cậu nên đi rồi." Hắn đột nhiên nói.
Từ Minh Hạo vừa định nhảy nhót ra ngoài xem bánh trung thu ngẩn ra một chút: "Cái gì?"
"Nên đi rồi." Kim Mẫn Khuê giúp cậu thu dọn đồ đạc trên sô pha mang lên lưng: "Tôi đưa cậu ra ngoài."
"Cậu có tật xấu gì vậy?" Từ Minh Hạo đêm qua bị người mạnh mẽ mang về, bây giờ người này lại muốn đuổi cậu, ý gì đây?
Đang xem cậu là quả bóng sao?
"Không phải đuổi cậu." Sắc mặt Kim Mẫn Khuê âm trầm: "Có chút việc."
Ding dong.
Chuông cửa vang lên.
Kim Mẫn Khuê buông tay ra, ánh mắt trầm xuống: "Bây giờ không còn kịp rồi."
Từ Minh Hạo đang không hiểu ra sao thì nghe được âm thanh mở cửa.
Ôn Nguyệt từ phòng bếp đi ra, nụ cười trên mặt khi chạm đến người vừa tới thì hơi cứng lại.
"Ông nội."
Từ Minh Hạo cảm thấy đầu óc Kim Mẫn Khuê có vấn đề, đột nhiên kêu mình là ông nội một cách cung kính như vậy, liền thấy Ôn Nguyệt cũng hơi hơi cúi đầu: "Kim lão tiên sinh."
Lúc này cậu mới nhìn đến ông lão chống gậy ba-toong biểu tình nghiêm túc đứng ngoài cửa kia.
Ngoại trừ ông lão bên ngoài, còn có một vệ sĩ, một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng tốt.
Khí chất của người phụ nữ rất mạnh, mặt mày nhã nhặn dù đang cười cũng làm người ta khó cảm thấy gần gũi.
Bà nói: "Tiểu Khuê, hôm nay là trung thu, ông nội và dì đều rất nhớ con, cho nên tới đón con về nhà."
Kim Mẫn Khuê im lặng một lát, nghiêng người chắn trước mặt Ôn Nguyệt, gọi: "Phu nhân."
Người phụ nữ nhìn hết những hành động bảo hộ của hắn, chỉ cười không nói.
Kim lão tiên sinh ho khan một tiếng: "Gọi dì, kêu phu nhân cái gì."
Từ Minh Hạo nhíu mày, đem biểu tình biến hóa của Kim Mẫn Khuê thu vào mắt... Này đâu có giống thiếu gia cao cao tại thượng.
So với vị được gọi là dì kia, Ôn Nguyệt quả thực tựa như một chú chim non, bà cúi đầu: "Là tôi muốn giữ Tiểu Khuê lại, đứa nhỏ này tối hôm qua đã nói phải đi về, là tôi không đúng."
Kim lão tiên sinh là mắt một mí, khi nhìn người đặc biệt có khí thế, nghe được câu này lại như có như không mà cười một tiếng: "Chính vì sợ gọi điện con cũng không về nên ta tự mình đến đón con."
Khi Từ Minh Hạo ngẩng đầu quả nhiên nhìn ra trong mắt Kim Mẫn Khuê thoáng qua một chút âm u.
Mâu thuẫn không nhỏ nha.
Ôn Nguyệt vỗ vỗ vai con trai: "Ừm, nơi này của mẹ cũng không có chuyện gì, con đi về trước đi."
Hàng mi dài của Kim Mẫn Khuê hơi rũ xuống, cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời Ôn Nguyệt, đi theo người phụ nữ trước mặt.
Mà trước khi vị lão tiên sinh kia đi, tầm mắt rốt cuộc cũng rơi xuống trên người Từ Minh Hạo, không chút che giấu đánh giá cậu từ trên đầu xuống tới chân, nhìn đến nỗi Từ Minh Hạo muốn phát cáu.
Chậc, đây là cái gọi là hào môn sao?
Sau khi người đi, cảm xúc Ôn Nguyệt rơi xuống vực thẳm, một bộ dáng bị rút hết cả hồn phách thơ thẫn ngồi trước bàn ăn.
Từ Minh Hạo có chút không đành lòng: "Dì, dì không sao chứ?"
Ôn Nguyệt lúc này mới nhớ tới trong nhà còn có khách, vội vàng vỗ vỗ mặt mình: "Không, không có việc gì. Bánh trung thu sắp xong rồi, con mang về trường học nha."
Bà lại lần nữa lộ ra nụ cười, vào phòng bếp bận rộn một hồi, mới dùng hộp đem những động vật nhỏ vừa ra lò gói vào.
Lúc đưa cho Từ Minh Hạo còn có chút sốt ruột, mèo con vừa được gói vào lại rơi xuống đất.
"Ai da, dì thật là, tay chân vụng về." Ôn Nguyệt cúi xuống nhặt chiếc bánh trung thu đã hỏng, nhưng hình như do lớp da quá mỏng nên không còn cái nào nguyên vẹn.
Từ Minh Hạo không đành lòng: "Được rồi dì, không có việc gì, chúng ta làm lại một lần nữa là được."
Ôn Nguyệt ngẩng đầu mờ mịt nhìn cậu trong chốc lát mới gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, làm một lần nữa..."
Kim Mẫn Khuê rời đi để lại cho bà ảnh hưởng không nhỏ, Từ Minh Hạo thấy bà mất hồn mất vía, đành phải tự mình nhào bột làm nhân một lần nữa.
Ôn Nguyệt hơi hối lỗi: "Chuyện của Tiểu Khuê..."
Đầu ngón tay Từ Minh Hạo hơi ngừng lại, lấy một viên kẹo khác trong túi ra: "Dì à, ăn không?"
Đưa qua mới phát hiện là vị bạc hà.
Ôn Nguyệt nhận lấy: "A, cảm ơn."
Từ Minh Hạo cười cười: "Chúng ta quét trứng lên đi, nhiêu đây có đủ không?"
Chuyện nhà mình hỏng bét, cho nên Từ Minh Hạo cũng sẽ không đi buôn chuyện nhà người khác, Ôn Nguyệt dường như không muốn nói, nhưng lại sợ cậu lo lắng nên mới muốn nói chút gì đó cho cậu biết.
Nhưng không cần thiết.
Từ Minh Hạo cùng Ôn Nguyệt ăn cơm chiều rồi mới trở về trường, tình trạng của bà đúng là không làm người khác yên tâm được.
Trường học vẫn còn đang trong kỳ nghỉ, ngày mai mới có học sinh lần lượt trở về, cậu xách theo ba hộp bánh trung thu về ký túc xá, ngồi một lát mới lấy điện thoại ra gửi cho em gái một cái ảnh chụp.
Em gái rất nhanh lại gửi đến một loạt các biểu tượng cảm xúc đáng thương.
Từ Minh Hạo cười đáp ứng Trung Thu lần sau sẽ cùng làm bánh với nhóc.
Kỳ nghỉ rất nhanh qua đi, học sinh khi trở về ký túc xá một nửa là kêu khổ thấu trời vì luyến tiếc kỳ nghỉ, một nửa là hoang mang, lo sợ vì kết quả kỳ thi tháng sắp có.
Từ Minh Hạo đi đến ban Omega đưa bánh trung thu hình con thỏ cho Vương Chiêu Nhược, dọc đường đi bị không ít bạn học nhìn, khi thấy hắn ở cửa kêu bạn học còn có người can đảm đi lên đưa một tờ giấy nhỏ.
Từ Minh Hạo không ngờ mình đi một chuyến còn có thu hoạch, lấy lý do Tết Trung Thu ăn bánh trung thu để đưa bánh cho Vương Chiêu Nhược còn bị cô chế nhạo một trận.
Vừa trở về phòng học, Kim Mẫn Khuê đã trở lại.
Người nọ trở lại trường học dường như có rào cản của riêng mình, trên người được bao phủ bởi những buff* không phù hợp, cùng với các bạn học khác giống như cách nhau một Bắc Băng Dương.
*buff: mô tả sự gia tăng về mức độ sức mạnh là kết quả của việc điều chỉnh cơ chế trong trò chơi theo từng phiên bản. Mục đích để cân bằng trò chơi.
Từ Minh Hạo vừa định đi qua nói chuyện với hắn, Lý Thạc Mân liền câu lấy cổ cậu: "Được lắm nha Tiểu Từ, gạt tôi đi ban O đưa đồ ăn vặt cho nữ sinh? Cậu thật sự không xem tôi là anh em nha!"
Từ Minh Hạo muốn hỏi cậu ta lấy đâu ra nhiều tin tức cổ quái, hiếm lạ như vậy, đánh bay tay Lý Thạc Mân: "Cút qua một bên đi."
"Còn không thừa nhận?" Lý Thạc Mân tay mắt lạnh lẹ lấy tờ giấy nhỏ từ trong túi quần cậu ra: "Chậc chậc, còn có mùi thơm, diễm phúc* không ít nha!"
*diễm phúc: may mắn trong tình yêu. Dùng để chỉ những người đàn ông có số đào hoa, được nhiều người phụ nữ trẻ đẹp yêu thương, chiều chuộng.
Từ Minh Hạo lần này thật sự muốn làm trên mặt cậu ta cũng đầy màu sắc một chút.
"Trả tôi."
Lý Thạc Mân nghe giọng nói liền biết cảm xúc cậu không đúng, vội vàng thu liễm vẻ vui đùa đem tờ giấy để vào tay cậu.
"Tôi đi, cậu động tâm sao? Nghiêm túc như vậy?"
Từ Minh Hạo phiền: "Đúng vậy, cho nên mẹ nó đừng có phá chuyện tốt của tôi, cút nhanh đi."
Nói xong, cậu trở lại chỗ ngồi lấy tờ giấy nhỏ đặt vào trong sách hóa.
Cố tình tầm mắt bốn phía đều đặt trên người cậu, Từ Minh Hạo lúng túng nửa ngày cũng không quay đầu được, chỉ hung thần ác sát: "Trước tiết tự học buổi tối không nghe thấy gì cả? Đều đem đầu vặn trở về cho tôi!"
Ban sáu tức khắc yên lặng không một tiếng động, muốn đổi chỗ ngồi nhưng ai nấy mông đều dính trên ghế, ai cũng không dám trêu chọc giáo bá trong cơn giận dữ.
Từ Minh Hạo nghẹn cả tiết tự học, cuối cùng cũng chờ được chuông tan học vang lên, quay đầu định hỏi bàn sau có muốn cùng nhau đi về hay không, bàn sau đã trống không.
Từ Minh Hạo khó có khi không bỏ tiết tự học buổi tối, Kim Mẫn Khuê lại bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top