16

Sáng sớm, Từ Minh Hạo bị đánh thức vì quá nóng, khi tỉnh lại, cậu phát hiện người mình mềm nhũn nóng nực, tay chân đều nhũn ra không có sức, còn nghiêm trọng hơn lúc trước khi ngủ.

Cậu nghiêng đầu sang thì phát hiện Kim Mẫn Khuê đang nằm bên cạnh, người nóng như cái lò, nóng hơn cậu rất nhiều. Cậu thấy nóng như vậy là vì bị cơ thể Kim Mẫn Khuê hun lên.

Từ Minh Hạo lập tức tỉnh táo lại, cậu không có thời gian suy nghĩ tại sao lúc ngủ mình nằm cách Kim Mẫn Khuê rất xa mà giờ lại nằm cạnh Kim Mẫn Khuê, cậu vội vàng biến thành hình người, đưa tay sờ trán Kim Mẫn Khuê.

Trán Kim Mẫn Khuê rất nóng, so với nhiệt độ bình thường của cơ thể thì cao hơn nhiều, Từ Minh Hạo lại sờ lên những chỗ khác trên người anh. Cả người anh đều nóng hổi, hô hấp cũng nặng nề hơn bình thường.

Kim Mẫn Khuê còn chưa nhận ra tình trạng của cơ thể mình, vẫn đang say sưa ngủ, trông rất vô hại.

Từ Minh Hạo vội vàng đưa tay lắc cái đầu sói của anh, sốt ruột kêu: "Kim cục cưng, mau tỉnh dậy đi. Người cậu nóng quá, mau rời giường, chúng ta phải đến bệnh viện ngay."

Kim Mẫn Khuê mở mắt, thấy Từ Minh Hạo sát gần mình thì sửng sốt, anh bỗng phản ứng lại, vội vàng kẹp chặt đùi sói, giấu mình vào trong chăn. Đôi mắt sói nhìn Từ Minh Hạo chằm chằm, anh dùng sức lắc lắc cái đầu sói, im lặng từ chối.

Từ Minh Hạo vội vã từ trên giường bật dậy, không chút nghĩ ngợi nói: "Kim cục cưng, không được, phải đi bệnh viện. Nhiệt độ trên người cậu quá cao, tớ phải nói cho ông với dì, để bọn họ gọi cho bác sĩ."

Kim Mẫn Khuê từ trong chăn chui ra, vội vã cắn góc áo của cậu, dùng sức kéo, ngăn không cho cậu đi.

Từ Minh Hạo hơi sửng sốt, quay đầu khẽ nói: "Kim cục cưng, nghe lời."

Kim Mẫn Khuê không hề bị lay động, nhất quyết cắn chặt góc áo của cậu không nhả, sốt ruột mạnh mẽ trợn tròn con ngươi đen nhánh.

Từ Minh Hạo hơi kinh ngạc nhìn anh, mặc dù bình thường Kim Mẫn Khuê cũng buông thả, nhưng anh rất yếu ớt, từ trước đến giờ rất yêu bản thân, chưa bao giờ coi cơ thể mình là trò đùa, mỗi lần cơ thể không thoải mái là sẽ lập tức đi khám, hoàn toàn không có chuyện sợ bác sĩ nên giấu bệnh.

Từ Minh Hạo cảm thấy biểu hiện của Kim Mẫn Khuê hơi kì lạ, không khỏi quan sát anh kĩ hơn. Kim Mẫn Khuê không dám đối mặt với cậu, ánh mắt anh né tránh, hai chân lùi về phía sau.

Từ Minh Hạo cúi đầu nhìn anh một lát, dường như trong đầu bỗng lóe lên điều gì, cậu vô thức nhìn về vị trí giữa hai chân Kim Mẫn Khuê.

Kim Mẫn Khuê phát hiện ra cái nhìn của cậu, lập tức kẹp chặt chân, kêu lên vài tiếng cảnh cáo, tiếng kêu mang theo sự bối rối chưa từng có.

Từ Minh Hạo lúng túng thu tầm mắt về, gương mặt ửng hồng, không được tự nhiên sờ sờ mũi.

Cậu ngồi xuống giường, nhìn Kim Mẫn Khuê đang xấu hổ muốn chết, cố gắng bình tĩnh, mở miệng an ủi anh: "Chuyện này rất bình thường, trước đây trong lớp giáo dục giới tính, thầy cũng có nói qua một vài kiến thức về sinh lý. Vào buổi sáng, thỉnh thoảng Alpha sẽ có phản ứng mạnh mẽ với pheromone, hiện giờ cậu là Alpha, ngủ chung một chỗ với tớ là Omega, bị ảnh hưởng bởi pheromone là chuyện bình thường."

Từ Minh Hạo lảm nhảm một tràng, thấy sắc mặc Kim Mẫn Khuê dễ nhìn hơn một chút, cậu ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Nhưng mà sau này bọn mình không thể ngủ chung như trước được nữa, nhất định phải tách nhau ra."

Kim Mẫn Khuê cúi đầu ư ử hai tiếng, trong tiếng kêu có chút tủi thân, nhưng lần này anh lại không phản đối. Anh chỉ cần nhớ lại tình cảnh vừa rồi đã cảm thấy rất sợ hãi, hiện giờ anh lúng túng vô cùng, chỉ muốn tìm một chỗ mà chui vào.

Hai người nhìn nhau một hồi không nói gì, nhiệt độ trên người Kim Mẫn Khuê vẫn chưa tan. Từ Minh Hạo suy nghĩ một lát, cậu mau chóng đứng dậy, cậu vừa nhận ra là nếu mình tiếp tục ngồi ở đây, pheromone của cậu sẽ làm ảnh hưởng đến Kim Mẫn Khuê, vậy nên nhiệt độ trên người Kim Mẫn Khuê mới mãi không giảm xuống như vậy.

Cậu tùy tiện tìm một lí do, hấp tấp chạy ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa phòng, cậu đi ra ban công hóng gió lạnh, sau khi bình tĩnh lại, cậu lấy điện thoại di động ra tra tìm về tập tính sinh hoạt của Alpha.

Ở tinh tế, Omega cực kì khan hiếm và quý giá, cho nên họ vô cùng được bảo vệ.

Từ nhỏ đến lớn cậu và Kim Mẫn Khuê đều học ở lớp Omega, bạn cùng lớp đều là Omega, ngay cả thầy giáo cũng là Omega.

Các kiến thức về sinh lý được thầy giáo giảng ở trên lớp hầu hết đều là về Omega, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến một vài thứ liên quan đến Alpha, nhưng cũng chỉ là nhắc đến thôi, chưa bao giờ đi sâu vào, cho nên hiểu biết của cậu và Kim Mẫn Khuê về Alpha đều rất có hạn.

Sau khi Kim Mẫn Khuê biến thành Alpha, bây giờ cậu mới có thời gian tìm hiểu kĩ hơn về Alpha.

Từ Minh Hạo trốn ở trên ban công tra tìm rất lâu, đến tận lúc ăn sáng cậu mới từ ban công đi vào.

Kim Mẫn Khuê đã bình tĩnh lại, nhiệt độ trên người cũng đã tan đi, nhưng nhiệt độ trên mặt thì vẫn nóng như cũ.

Lúc ăn sáng, ông nội Kim và Ninh Mật Hương phát hiện ra bầu không khí có chút xấu hổ giữa Từ Minh Hạo và Kim Mẫn Khuê, cả hai không khỏi kinh ngạc liếc nhìn nhau. Nhiều năm như vậy, hai đứa nhỏ này thân thiết như thể anh em sinh đôi, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy không khí giữa hai đứa kì quái như vậy.

Ông nội Kim cầm cốc sữa uống một ngụm, nhìn sang Từ Minh Hạo, hiền hòa hỏi: "Tiểu Hạo, tối qua cháu ngủ có ngon không?"

"Ông nội, tối qua cháu ngủ rất ngon ạ." Từ Minh Hạo ngoan ngoãn trả lời.

Cậu lấy một quả cà chua bi đặt vào trong đĩa của Kim Mẫn Khuê, sau đó tiếp tục ăn bánh mì của mình.

Kim Mẫn Khuê không cả ngẩng đầu lên nhìn, cúi đầu dùng miệng ngậm quả cà chua rồi cắn.

Ninh Mật Hương ngồi đối diện nhìn bọn họ, cực kì chắc chắn là hai đứa này có vấn đề, bởi vì nếu như là ngày thường, Từ Minh Hạo nhất định sẽ trực tiếp đút cà chua cho Kim Mẫn Khuê, chứ không giống như bây giờ chỉ đặt cà chua vào trong đĩa.

... Có gì đó sai sai.

Ninh Mật Hương một tay chống cằm, tìm tòi nghiên cứu bọn họ một lúc, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời dặn của bác sĩ.

Bà biến sắc, ngẩng đầu nhìn Từ Minh Hạo, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tiểu Hạo, có phải đêm qua Kim cục cưng bắt nạt con không!"

Bà vừa cất lời, toàn bộ người trong phòng đều kinh ngạc.

Nếu như Từ Minh Hạo đang ở dạng thỏ, chắc chắn lông toàn thân cậu sẽ dựng lên, cậu kinh ngạc nhìn Ninh Mật Hương, vội vàng khoát tay: "Dì à, không có mà, dì đừng hiểu lầm."

Ninh Mật Hương thấy cậu luống cuống như vậy, càng thấy có vấn đề, không khỏi quay đầu trừng Kim Mẫn Khuê một cái, dịu dàng nói với Từ Minh Hạo: "Tiểu Hạo, con đừng sợ, con nói cho dì nghe đi, có phải đêm qua Kim cục cưng không khống chế được bản thân nên bắt nạt con?"

Ông nội Kim nghe con dâu nói vậy cũng nghiêm túc nhìn Từ Minh Hạo: "Nếu những gì dì nói là sự thật, cháu nhất định phải nói ra."

"Thật sự không có." Từ Minh Hạo nôn nóng, liên tục khoát tay, sợ mọi người hiểu lầm.

Ninh Mật Hương vẫn không tin, nhỏ nhẹ nói với Từ Minh Hạo: "Tiểu Hạo, con để cho dì xem phần tuyến thể sau gáy được không, nếu như thằng nhóc thối này làm ra chuyện gì khốn nạn, con nhất định không được giấu dì."

"Mọi người đừng có bắt nạt cậu ấy, cũng đừng có đoán mò nữa." Kim Mẫn Khuê đã biến lại thành người, đang nhìn bọn họ, lạnh lùng nói.

Mọi người thấy anh bỗng nhiên khôi phục hình người, không khỏi sững sờ, cực kì ngạc nhiên vui mừng nói: "Con có thể biến hình lại rồi?"

Kim Mẫn Khuê cầm lấy đũa, gắp một miếng bánh mì cho Từ Minh Hạo, giọng nói trầm thấp: "Ừm, vừa rồi quýnh lên, đột nhiên biến lại được."

Vừa rồi anh thấy ông nội và mẹ cứ khăng khăng tra hỏi Từ Minh Hạo, mẹ mình còn muốn xem tuyến thể của cậu ấy, anh quá sốt ruột, lúc nhận ra thì đã biến thành hình người rồi.

"Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Từ Minh Hạo mặc kệ mọi chuyện, vội vàng quan tâm hỏi.

Kim Mẫn Khuê lắc đầu: "Không có chỗ nào không thoải mái, mọi thứ rất tốt, người cũng hết đau rồi, chắc không có chuyện gì nữa đâu."

Bây giờ anh cảm thấy không tệ, còn có thể cảm nhận được pheromone trong cơ thể đã ổn định lại.

"Vậy là tốt rồi." Từ Minh Hạo gật đầu.

Ông nội Kim và Ninh Mật Hương cùng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vẫn luôn lo lắng không biết chừng nào Kim Mẫn Khuê mới có thể biến lại. Hiện giờ thằng bé trở lại dạng người nhanh như vậy, trái tim đang treo lơ lửng của bọn họ cuối cùng cũng có thể đặt xuống.

Sau khi yên tâm, bọn họ lại nghĩ tới vấn đề vừa rồi, ông nội Kim nhìn Kim Mẫn Khuê, trầm giọng hỏi: "Tối hôm qua thật sự không có chuyện gì? Vậy tại sao hai đứa lại kì quái như thế."

Kim Mẫn Khuê ra vẻ bình tĩnh gắp một miếng rau xà lách bỏ vào trong miệng, không có vị giác nhai nhai, giọng điệu bình thản: "Không có chuyện gì xảy ra hết."

Ninh Mật Hương nhìn anh một hồi, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Thứ con đang ăn là rau xà lách."

"..." Động tác nhai của Kim Mẫn Khuê hơi khựng lại, vị của rau xà lách lan tràn trong miệng anh, anh không tự giác nhăn mày, do dự một lúc, cứng ngắc nuốt miếng rau xà lách xuống, kiên trì nói: "Con đột nhiên muốn ăn rau, thấy ăn rất ngon."

Từ nhỏ Kim Mẫn Khuê đã không thích ăn rau củ, hiếm khi anh nói muốn ăn rau như lúc này, mọi người đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để bắt anh ăn rau.

Cho nên ông nội Kim và Ninh Mật Hương lập tức mỗi người gắp cho anh một đũa rau, bỏ vào trong bát của anh, tủm tỉm nói: "Thấy ngon thì ăn nhiều một chút."

Kim Mẫn Khuê: "..."

Tay cầm đũa của Từ Minh Hạo hơi di chuyển, cũng muốn thừa cơ gắp cho anh một đũa rau.

Kim Mẫn Khuê ngước mắt, trừng mắt uy hiếp cậu. Bàn tay cầm đũa của Từ Minh Hạo lập tức đàng hoàng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kim Mẫn Khuê hài lòng thu ánh mắt lại, vừa cúi đầu uống một ngụm nước, Từ Minh Hạo đã nhanh chóng gắp một miếng cà rốt bỏ vào trong đĩa của anh.

Kim Mẫn Khuê: "..."

Sắc mặt anh cực kì khó coi, cúi đầu nhìn chằm chằm đống rau củ xanh xanh vàng vàng trên đĩa, rất muốn trực tiếp ném đũa chạy đi.

Từ Minh Hạo không hề có chút đồng tình, lại còn nhếch mép cười cười với anh.

Kim Mẫn Khuê khổ mà không nói được, bữa sáng này so với lượng rau củ anh ăn trong một năm còn nhiều hơn. Anh lề mà lề mề, mất một tiếng đồng hồ mới khó khăn ăn hết đống rau xà lách và cà rốt trên đĩa.

Nếu Kim Mẫn Khuê đã không sao, Từ Minh Hạo phải mau chóng về nhà một chuyến. Hai ngày nay cậu vội vàng lo chuyện của Kim Mẫn Khuê, bất chấp mọi thứ, không biết thím hai còn đang chờ ở nhà để xử lí cậu như thế nào đây.

Ông nội Kim và Ninh Mật Hương muốn dẫn Kim Mẫn Khuê đi bệnh viện kiểm tra lại. Sau khi chào tạm biệt bọn họ, Từ Minh Hạo một mình về nhà.

Hôm nay thời tiết quang đãng, bầu trời xanh thẳm lơ lửng những tầng mây trắng. Tâm trạng Từ Minh Hạo rất tốt, đi qua khúc rẽ, lập tức nhìn thấy Lý Thạc Mân đang đứng dưới một tàng cây to ở góc tường.

Lý Thạc Mân ngửa đầu nhìn về phía nhà họ Kim, đôi mắt rưng rưng, bộ dạng đau buồn não nề.

Bước chân của Từ Minh Hạo có hơi ngập ngừng, cậu đang lưỡng lự không biết có nên đổi đường đi hay không.

Cậu còn chưa kịp xoay người rời đi đã bị Lý Thạc Mân nhìn thấy, cậu ta lập tức lao đến, vẻ mặt hơi kích động, vành mắt đỏ bừng, sốt sắng hỏi: "Cậu ấy... ổn chứ?"

"Cậu ấy" ở đây đương nhiên là chỉ Kim Mẫn Khuê, chuyện Kim Mẫn Khuê trở thành Alpha vẫn chưa tuyên bố ra ngoài, nhưng ba của Lý Thạc Mân là sĩ quan dưới quyền ông nội Kim, tất nhiên sẽ biết tin này, Lý Thạc Mân biết chuyện này cũng không có gì lạ.

Từ Minh Hạo biết không thể lừa cậu ta, thế là khẽ gật đầu, nói: "Vẫn ổn, Kim Mẫn Khuê không sao, cậu không cần lo lắng."

Hốc mắt Lý Thạc Mân càng đỏ, cậu ta im lặng một lúc, rồi nghẹn ngào, ngập ngừng hỏi: "Cậu ấy... Thật sự biến thành Alpha rồi?"

"Ừm." Từ Minh Hạo nhìn dáng vẻ cậu ta khó chịu như sắp khóc, bỗng không biết phải an ủi như thế nào, cậu đành khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng hơn một chút.

Làm người theo đuổi Kim Mẫn Khuê, đối với chuyện Kim Mẫn Khuê bị đột biến gen, Lý Thạc Mân đau khổ chật vật như vậy cũng có thể thông cảm được.

Lý Thạc Mân nghe xong, trở nên kích động, vậy mà òa lên khóc thật.

Giọng của cậu ta vốn đã to, giờ khóc lên tiếng còn to hơn. Cậu ta vừa khóc vừa gào mồm nói: "Tôi rất thích cậu ấy, từ lần đầu tiên học quân sự thấy cậu ấy, tôi đã thích cậu ấy rồi. Cậu ấy đúng là Omega trong mộng của tôi, hu hu hu hu... Sao đột nhiên cậu ấy lại biến thành Alpha chứ!"

Từ Minh Hạo im lặng nghe cậu ta khóc xong, móc từ trong áo ra một tờ giấy đưa cho cậu ta, do dự một lúc rồi khẽ khuyên nhủ: "...Cậu hãy nghĩ thoáng hơn một chút."

Lý Thạc Mân có vẻ ngoài anh tuấn, vốn trông cũng không tệ, bây giờ lại khóc đến mắt mũi tèm lem, nhìn hết sức thê thảm.

Cậu ta nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, thút thít hỏi: "Hiện giờ cậu ấy là Alpha, tôi cũng là Alpha, ông nói đi liệu cậu ấy còn chấp nhận ở bên tôi không? Tôi không ngại AA yêu nhau, nhưng liệu cậu ấy có ngại không, ông nói đi liệu bọn tôi có ở bên nhau được không?"

Từ Minh Hạo nghe vậy, khẽ vỗ vai cậu ta, nhìn cậu ta rồi thật thà trả lời: "Dù cậu ấy có là Omega hay là Alpha, cậu ấy chắc cũng sẽ không ở bên cậu đâu..."

Lúc còn là Omega, Kim Mẫn Khuê đã không thích Lý Thạc Mân, giờ anh trở thành Alpha, tình cảm chắc cũng sẽ không dễ dàng thay đổi vậy đâu.

Tiếng khóc của Lý Thạc Mân lập tức nghẹn lại, cậu ta nhìn Từ Minh Hạo nửa ngày, có vẻ như là tức đến không nói nên lời, bởi vì bị tổn thương quá nặng nề, cơ thể cậu ta không nhịn được hơi run lên.

Từ Minh Hạo ý thức được là mình quá thẳng thắn, vừa định há miệng khuyên cậu ta thêm mấy câu, lại phát hiện có vẻ như cậu ta không chịu được tổn thương, đột nhiên biến thành một con gà trống, vẫy cánh phành phạch, hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế quay đầu chạy thẳng, không hề cho Từ Minh Hạo cơ hội để nói gì.

Từ Minh Hạo đứng đực tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng cậu ta phi nước đại và đống lông gà rơi lả tả trên mặt đất, hoàn toàn câm nín.

Cậu vẫn biết Lý Thạc Mân cũng là người thuần chủng, nhưng cậu không biết nguyên hình của cậu ta là con gì, bởi vì Lý Thạc Mân chưa từng biến hình trước mặt người khác. Ngay cả khi ở trước mặt Kim Mẫn Khuê cậu ta cũng chưa từng biến ra nguyên hình, không ngờ hôm nay, bởi vì cậu ta quá kích động nên đã không cẩn thận để lộ nguyên hình trước mặt Từ Minh Hạo.

Hóa ra nguyên hình của cậu ta là một con gà trống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top