Chương 2

"Tiền vi phạm hợp đồng?" Mắt Hyeonjoon híp lại.

Lee Minhyeong sẽ không làm tới tuyệt tình vậy chứ?

Bên kia Lee Minhyeong lại nở nụ cười, chỉ là đáy mắt vẫn như cũ băng lãnh: "Về xem lại hợp đồng, đếm cẩn thận xem phía sau có mấy số không."

Hyeonjoon chặt chẽ mím môi, trong lòng có ngàn vạn câu chửi  muốn phun trào ra.

Ryu Minseok lén lút kéo tay áo Lee Minhyeong một cái: "Minhyeong, đừng vậy. Anh ấy cũng là người đáng thương, đừng làm tới tuyệt tình như vậy."

"Cậu ta đáng thương?" Trong mắt Lee Minhyeong hiện lên một tia giễu cợt: "Cậu ta có cái gì đáng thương. 5 năm qua là cậu ta quấn chặt lấy, cũng không phải anh ép cậu ta."

Hyeonjoon vốn không cảm thấy mình đáng thương, nhưng Lee Minhyeong vừa nói như thế, cậu bỗng nhiên bắt đầu thấy thương cho chính mình.

Như mẹ già theo đuổi hắn 5 năm, chăm sóc hắn 5 năm, làm tình với hắn 5 năm, còn lén mang thai con của hắn, chỉ nhận được một câu đánh giá thờ ơ như vậy của hắn.

Năm năm, đá cũng nên ấp nóng.

Hyeonjoon hít một hơi thật sâu: "Được rồi, Lee tổng, không phiền anh bận tâm. Ngày mai tôi đi làm."

Lee Minhyeong ôm Ryu Minseok lên, gật gật đầu. Sau đó lại hơi xoay đầu lại: "Cậu không cần gọi tôi là Lee tổng, gọi thẳng tên."

Không biết làm sao, người này đột nhiên gọi xa lạ như vậy, khiến anh có chút không quen.

"Cậu cũng có thể ở tiếp đây nửa năm, chú Im sẽ thu dọn phòng khách trên lầu cho cậu."

"Không cần, tôi tìm được phòng tự mình dọn đi. Ngày nào cũng nhìn hai uyên ương các người kề cổ, buồn nôn lắm."

Lee Minhyeong sắc mặt xanh lại: "Cậu tự nhìn làm."

Hôm sau, Hyeonjoon nhìn như tinh thần phấn chấn đi làm. Nguyên nhân chủ yếu là tối qua đã liếc số tiền vi phạm hợp đồng trên quy định hợp đồng.

Cậu kinh hãi, ngược lại lại thoải mái, thậm chí ra tay ở phía sau thêm 9 số 0.

Dù sao cũng không trả được, không khác.

Nói 5 năm thì 5 năm, bốn năm rưỡi chịu đựng được rồi, còn lại nửa năm còn không làm được sao?

Cậu xách đồ đạc của mình, đi tới phòng trợ lý tầng cao nhất. Mấy trợ lý khác cũng bận rộn gần buổi sáng rồi, công việc quá nhiều, các cô chỉ hơi hơi gật đầu ra hiệu, liền vùi đầu làm việc của mình.

Hyeonjoon vừa mở máy tính ra, Anna giống như rắn nước lắc mông đi tới.

"Joon Joon, mấy hôm trước sao lại xin nghỉ? Bị bệnh?"

Hyeonjoon mở cốc ra, ở trong nước nóng thêm vốc cẩu kỷ: "Chút bệnh vặt, hiện tại không sao rồi."

Anna cũng là trợ lý của Lee Minhyeong, chủ yếu phụ trách những việc tài vụ. Cho tới nay, biểu hiện công việc cực kỳ xuất sắc, ở thương giới người ta gọi là nữ chiến sĩ thiết huyết.

Cô hôm nay mặc một bộ chính trang mới màu sẫn, đường cong toàn thân càng thêm nổi bật câu người, càng thêm bổ mắt hơn ngày thường.

Hyeonjoon uống một hớp trà cẩu kỷ: "Mấy hôm nay không có chuyện khó giải quyết chứ?"

Anna lắc lắc đầu, nhàm chán mà lật sách trên bàn Hyeonjoon, đôi mi thanh tú bỗng nhiên khẽ nhíu lại: "Cậu đọc sách gì?......[Mang thai tốt mỗi ngày],[Sổ tay nuôi dưỡng bà mẹ], đây đều là cái gì?"

Hyeonjoon đỏ mặt, vội vàng cướp sách giấu kỹ: "Không có gì."

Trên mặt Anna lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, lặng lẽ ghé đầu gần hơn: "Sẽ không phải...... Của cậu và Lee tổng? Đúng chứ?"

Anna vẫn luôn biết chuyện của Hyeonjoon và Lee Minhyeong.

Cái này đều tại Hyeonjoon, là cậu quá phóng túng. Có lần nhìn thấy Lee Minhyeong chính trang giày da vẻ mặt đứng đắn cấm dục, đột nhiên dục vọng dâng cao, muốn đại chiến 300 hiệp, Lee Minhyeong bị cậu trêu chọc tới bốc cháy, trực tiếp lấy đất làm giường trời làm chăn, dùng phòng làm việc làm chiến trường, lửa đạn từng hồi, hung hăng tưới đẫm ruộng cạn phì nhiêu của Hyeonjoon!

Sau đó bị Anna nhìn ra đầu mối.

Mắt Anna quá sắc. Mặc dù là bà cô xử nữ 28 xuân xanh, nhưng từ năm 3 tiểu học bắt đầu thường xuyên đọc sách đam mỹ mangan đồng nhân level giới hạn, nhà chứa dâm thư trăm ngàn cuốn, bụng giấu hàng vạn hàng ngàn lời phóng túng, trải qua tích lũy văn hóa hủ nhiều năm như vậy, coi như là kiến thức uyên bác, học phú ngũ xa.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ Hyeonjoon đi ra phòng làm việc tổng tài ửng hồng đầy mặt, trên cổ còn có dấu hôn, Anna liền cười.

Cười đến vui vẻ mà phóng đãng.

Hyeonjoon hung hăng lườm Anna một cái: "Không có chuyện này, đừng đoán mò."

"Cậu cứ nói cho tôi biết, phải không? Santiago Mỹ đã có đàn ông sinh 5 bào thai đấy, cũng không phải cậu đầu tiên, xấu hổ cái gì chứ."

Hyeonjoon thanh thanh giọng: "Không có chuyện kia. Lim nữ sĩ, cô hỏi nhiều quá rồi."

Anna vừa nghe thấy 3 chữ Lim nữ sĩ kia, không thể áp chế mà muốn thét chói tai kháng nghị.

Giống như thầy Tony của tiệm cắt tóc, kỳ thực tên thật gọi giống Kang Donghan, mỹ nữ đô thị Anna nữ sĩ cho tới giờ dùng thời trang trào lưu và mô phạm tinh anh làm kiểu mẫu, tên thật gọi là Lim Sukho.

Anna không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người khác gọi tên thật của cô.

Ba chữ kia, chính là ác mộng cả đời của cô.

Anna bị Hyeonjoon uy hiếp như vậy, đầy mặt không cam lòng mà về chỗ ngồi của mình.

Thật vất vả lừa gạt Anna, Hyeonjoon đang định thở dài nhẹ nhõm, điện thoại nội tuyến trên bàn không an phận mà vang lên.

Cậu nhíu mày, điện thoại này, là từ phòng làm việc tổng tài gọi tới.

Cậu hít sâu một hơi, nhận: "Lee tổng."

Âm thanh hơi giận của Lee Minhyeong ở bên kia vang lên: "Moon Hyeonjoon, hiện tại mấy giờ rồi?"

"11 rưỡi."

Lee Minhyeong dừng một chút: "Tự cậu suy nghĩ, cậu quên làm cái gì!"

Hyeonjoon vặn lông mày cúi đầu nghĩ nghĩ: "Không biết."

Trong âm thanh của Lee Minhyeong tức giận càng đậm: "Con mẹ nó cậu ngu hả? Cậu không biết?!"

Hyeonjoon bị Lee Minhyeong uy hiếp đi làm, tâm tình vốn khó chịu. Bây giờ bị anh quát như vậy, càng phiền lòng, dứt khoát trực tiếp quát lại: "Đúng, tôi con mẹ nó quên mất một đấm quăng nổ cái đầu chó của anh! Có chuyện nói chuyện, không có chuyện gì thì cút!"

Cậu hiện tại, có tính khí liền trực tiếp phát với Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong nếu như muốn đuổi cậu, vậy đương nhiên tốt!

Cậu có thể cao hứng ở trước cửa tập đoàn Lee thị đốt hai bánh pháo ăn mừng.

Ai sợ ai chứ?

Lee Minhyeong ở đầu kia trầm mặc thật lâu: "Cơm trưa của tôi đâu?"

À, nhớ rồi, cơm trưa.

Cú điện thoại này lại nhắc nhở đống chuyện ngu mà Hyeonjoon trước kia trải qua.

Để lấy sự vui vẻ của Lee đại tổng tài, cậu trải qua 5 năm, mỗi trưa ở trong nhà bếp nhỏ của công ty rửa tay nấu canh cho Lee Minhyeong. Vì để cho Lee Minhyeong không ăn ngán, cậu dốc lòng nghiên cứu thực đơn, thay đổi thủ đoạn, list video điện thoại phát cũng từ "Soái ca tất trắng cơ bắp đáng thưởng thức! Màu da đầy nín thở!" biến thành mấy thứ "Mẹ dạy con nắm bắt dạ dày đàn ông!"

Hiện tại chia tay rồi, ai còn vui lòng phí tâm làm mấy thứ này nữa chứ?

Hyeonjoon tùy ý là xem lướt qua: "Trong tủ ở phòng bếp có củ cải muối tháng trước mua, anh tự giải quyết. Hơn nữa, hiện tại Ryu Minseok về rồi, không phải cậu ta nấu cơm cho anh sao?"

"Cậu ầm ĩ đủ chưa?" Âm thanh Lee Minhyeong nghe cực kỳ nguy hiểm.

"Lee tổng, tôi quả thực làm cơm cho anh gần 5 năm, nhưng chúng ta đã chia tay phải không? Anh cũng không thể bắt được một con dê liền liều chết nhổ lông chứ? Tôi mệt lắm rồi!"

Lee Minhyeong ở bên kia sửng sốt một chút, vẫn tùy hứng: "Tôi cho cậu thời gian 30 phút. 30 phút sau tôi nếu vẫn không nhìn thấy cơm trưa của cậu, hậu quả tự cậu gánh chịu." Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Hyeonjoon giận đến muốn nhét điện thoại vào trong miệng Lee Minhyeong. Mẹ nó sao nói không nghe chứ? Chia tay rồi còn muốn cậu xuống bếp cho anh, đời trước nợ anh?

Cậu tức tới bút trong tay cọt kẹt xoay chuyển giống như phong hỏa luận. Ngồi tại chỗ hồi lâu, cậu quyết định lựa chọn thái độ mặc kệ.

Lee Minhyeong đói? Cậu không quản. Chết đói mới được.

Nghĩ như vậy, cậu nhất thời thần thanh khí sảng, trong lúc nhất thời linh cảm lóe lên, nghĩ như suối tuôn, cầm bàn phím liền bộp bộp bộp làm việc.

Thời gian nửa tiếng rất ngắn, kim phút xoay nửa vòng, thoáng cái là qua.

Lee Minhyeong giống như ở bên kia đếm từng phút giây chờ, điện thoại nội tuyến không sai phút nào mà gọi tới: "Cơm trưa của tôi đâu?"

Hyeonjoon tức giận: "Không rảnh."

Bên kia thật lâu không có âm thanh, hồi lâu: "Cậu tới phòng làm việc của tôi."

Hyeonjoon giống như báo thù bộp tiếng cúp điện thoại, ở chỗ ngồi do dự chốc lát, đứng dậy đi vào phòng làm việc của Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong ngồi ở trên ghế lớn, sắc mặt âm trầm, giống như muốn ăn thịt người.

"Lee tổng, anh có việc tìm tôi?"

Lee Minhyeong ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lạnh băng: "Tôi chưa ăn cơm trưa, cậu làm như không nhìn thấy phải không?"

Mắt Hyeonjoon xoay tròn mà càn quét xung quanh, chính là muốn nhìn lên người Lee Minhyeong. Cậu có quật cường của cậu.

"Tôi cho cậu nửa tiếng chuẩn bị, cậu làm được chứ?"

Hyeonjoon hất đầu đi.

Lee Minhyeong oán hận mà cắn răng.

Hyeonjoon kể từ sau khi chia tay, thời thời khắc khắc tức đến phổi cậu đau.

Hyeonjoon trước kia nghe theo tri kỷ, Hyeonjoon thấy anh chưa ăn cơm liền đau lòng, đổi thủ đoạn khiến anh vui vẻ con mẹ nó chết rồi sao?

Cho dù hai người bọn họ chia tay rồi, Hyeonjoon làm tới mức đoạn tuyệt vậy sao?

Dù gì vẫn là trợ lý đặc biệt của anh!

Hyeonjoon hừ lạnh một tiếng: "Lee tổng, anh uy hiếp tôi cũng vô dụng. Ông đây chỉ có một mình, một cái mạng, anh nếu thật sự dồn ép, ông đây để cho anh biết cái gì gọi là xã hội. Hôm nay, lời của tôi đặt ở chỗ này. Moon Hyeonjoon tôi, chính là chết, chính là từ tầng 18 nhảy xuống, cũng không nấu cơm cho anh!"

Ánh mắt Lee Minhyeong sâu thẳm, dừng một lát, quay đầu từ dưới đáy bàn xách ra một con mèo.

Chobi ở dưới mặt bàn đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị xách ra, mở to đôi mắt tròn đen láy, vẻ mặt mông lung, hơi nghi ngờ mà 'meo' một tiếng.

Lee Minhyeong cười lạnh một cái, đưa tay ở trên đầu Chobi sờ hai cái, trong ánh mắt đều là uy hiếp.

Trong lòng Hyeonjoon nghẽn lại, cúi xuống cái đầu cao quý: "Cơm trưa anh muốn ăn kiểu gì?"

Cậu không phải sợ, thật sự không phải sợ.

Cậu ai cũng có thể mặc kệ, nhưng Chobi không được.

Con mèo nhỏ này là tâm can của cậu, bảo bối của cậu, là vật sống duy nhất trên thế giới này còn nguyện ý để cho cậu ôm làm nũng, nghe cậu nói lời trong lòng mình.

Cậu ai cũng có thể không quan tâm, nhưng Chobi nhất định phải bảo vệ chu toàn.

Sắc mặt Lee Minhyeong hơi dịu chút, đưa tay thả mèo tới dưới đáy bàn: "Giống trước là được."

Hyeonjoon bĩu bĩu môi với Chobi, Chobi rất bất đắc dĩ nhảy tới trong ngực cậu. Cậu gật gật đầu với Lee Minhyeong, ra khỏi phòng tổng tài, đi thang máy tới trung tâm thương mại tầng dưới.

Lee Minhyeong ép cậu nấu cơm trưa phải không? Cậu làm là được.

Dù sao cũng sẽ không dụng tâm như trước.

Cậu muốn từ chút chuyện nhỏ bắt đầu, từng chút từng chút xóa đi quan tâm cho Lee Minhyeong. Người ta dù sao cũng không cần, cậu cũng không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh.

Cậu lại không đê tiện.

Xách theo giỏ mua đồ đi tới khu rau, cô bán hàng mặt tròn tròn cười chào hỏi cậu: "Cậu trai, chỗ này đều vừa lên kệ, cực kỳ tươi."

Hyeonjoon cầm quả dưa chuột nhìn nhìn xung quanh: "Có nát một chút hay không?"

Cô bán hàng không rõ tình hình: "Cái gì?"

"Có loại sắp thối để rất lâu rồi đấy, dưa chuột nát trứng gà thối gì đó?"

Cô bán hàng giống như nhìn bệnh thần kinh nhìn Hyeonjoon, tu dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp khiến cô không có chửi ầm lên, vẫn như cũ duy trì nụ cười khó khăn: "Thật xin lỗi, chúng tôi đều là thương gia rất uy tín."

Hyeonjoon tiếc nuối thở dài, ở trên kệ rau lật lật, cố gắng chọn mấy cái vẻ ngoài xấu ném vào giỏ, trả tiền, đến phòng bếp nhỏ của công ty bắt đầu nấu cơm.

Lee Minhyeong không thích ăn quá cháy. Á, làm sao đây, tay run lên trứng gà cháy giống than!

Lee Minhyeong không thích ăn quá mặn. Ối, thật là quả trứng hồ đồ, sao lại thêm 8 thìa muối chứ?

Lee Minhyeong không thích ăn mù tạt. Chết rồi, mù tạt thành tinh! Tự chạy đến trong nồi, kéo cũng không kéo được!

Hyeonjoon vẻ mặt trịnh trọng mà bưng cơm trưa đến trước mặt Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong nhấc đũa ăn một miếng, mặt xanh.

Lee Minhyeong ném đũa đi, sắc mặt âm trầm: "Đây chính là cơm trưa cậu nấu?"

Hyeonjoon nhún vai, rất vô tội: "Lee tổng, đây là anh bảo tôi làm, không thể trách tôi, tôi đã rất cố gắng."

Quả thật nỗ lực. Cố gắng khắc chế kích động bản thân ở trong cơm của Lee Minhyeong bỏ thuốc trừ sâu độc chết anh.

Ánh mắt Lee Minhyeong nguy hiểm giống như báo, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy mặt Hyeonjoon, kéo đến trước mặt mình. Lúc này, hai người dựa gần như vậy, cho dù bên ai dựa thêm gần hơn chút, là có thể hôn nhau.

Âm thanh Lee Minhyeong lạnh ngắt: "Lá gan cậu càng lúc càng lớn."

Mặt Hyeonjoon bị Lee Minhyeong nhéo tơi trề ra, giống như bánh bao, nhưng trong ánh mắt vẫn lóe lên bướng bỉnh: "Trời sinh xương cứng, không sợ chết, cám ơn Lee tổng khen ngợi!"

Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon gần trong gang tấc, trong lòng kích động, bỗng nhiên hung hăng mà hôn lên.

Hyeonjoon lập tức ngây người. Sau khi kịp phản ứng, trực tiếp tránh ra, một quả đấm cứng rắn chào hỏi qua.

"Con mẹ nó anh ngu phải không!"

Lee Minhyeong sờ sờ má mình bị đánh tới hơi đau, trong ánh mắt như cũ là một mảnh ác liệt: "Là cậu luôn chọc tức tôi."

"Tôi chọc anh tức muốn anh dùng miệng dạy dỗ tôi? Có cần mặt mũi hay không!"

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm Hyeonjoon, trong đôi mắt đều là hung tợn.

Hyeonjoon cười lạnh một cái, đột nhiên đến gần Lee Minhyeong, trong mắt hiện ra một tia khiêu khích câu người: "Hẳn sẽ không phải...... Lee tổng sau khi chia tay với tôi, mới cảm thấy tôi không thể thiếu, hối hận đi?"

Lee Minhyeong nhìn dáng vẻ thiếu đòn của cậu: "Hối hận? Cậu thật sự là coi trọng bản thân."

Khóe môi Hyeonjoon khẽ câu lên, cười nhẹ: "Không hối hận tốt nhất, cho dù hối hận, cũng đã muộn. Bởi vì......" Âm thanh cậu nhẹ hơn chút, tuy nhiên nó càng có mùi vị hấp dẫn: "Tôi rất quý giá."

Dứt lời, cậu nhìn sắc mặt phát xanh của Lee Minhyeong, càng thêm đắc ý, giơ ngón giữa với anh: "Lee tổng, hai ta tan rồi. Cho nên, xin anh cách tôi xa một chút. Lại con mẹ nó giống như ruồi ong ong ong kêu không ngừng, tên miệng rộng ăn đủ!"

Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon ngạo khí như vậy, giận đến răng cắn vang côm cốp.

Hyeonjoon giống như con sói nhỏ bướng bỉnh khó thuần phục này, là con mẹ nó ở đâu lòi ra?

Hyeonjoon ngoan ngoãn trước kia, rốt cục con mẹ nó đi đâu rồi!

Tức đến đau gan, tức đến muốn ra tay dạy dỗ cậu không dám phản kháng nữa!

Hyeonjoon đối với biểu hiện của mình hôm nay cực kỳ thỏa mãn, vẻ mặt càng đắc ý: "Lee tổng, tôi chính là người như vậy. Anh giúp tôi tôi giúp anh, anh không giúp tôi tôi không giúp anh. Anh nếu phá hoại tôi, vậy tôi liền làm anh!"

Dứt lời, lẳng lơ mà cởi nút áo cổ áo mình ra, lộ ra vùng da trắng nõn, cười lạnh một tiếng, ưỡn thẳng lưng xoay người đi tới cửa.

A, sướng! Nhân sinh, chính là thoải mái phập phồng như vậy.

Vừa tới lúc tan việc, Hyeonjoon tắt máy tính, gật gật đầu với chư vị trợ lý tổng tài còn phấn đấu ở tiền tuyến, từ trong công ty chuồn ra ngoài.

Nhiều nhất chỉ ở tập đoàn Lee thị làm việc thêm nửa năm nữa thôi, tới lúc đó : đường lớn hướng lên trời, ai đi đường nấy, cậu mới lười bán mạng.

Sướng là xong chuyện rồi!

Ở trên đường mua cho mình một ít rau trái cây, cậu định sau đó trở về làm cho mình bữa ngon, dưỡng thân thể.

Tới lúc về nhà họ Lee, mới phát hiện, Lee Minhyeong hôm nay vậy mà cũng đúng giờ tan làm.

Thật hiếm lạ.

Kinh ngạc trong mắt cậu còn chưa tản đi, lại nhìn thấy trong phòng bếp lớn sáng đèn, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng vang sùng sục sùng sục nổi bong bóng của nước sôi.

Lee Minhyeong thả máy tính trong tay xuống, cười lạnh với Hyeonjoon: "Về rồi thì cút tới bên cạnh. Cậu không phải không muốn nấu cơm sao? Vậy thì đừng làm, Minseok hôm nay tự mình xuống bếp."

Hyeonjoon hừ một tiếng: "Ôi, Ryu đại thiếu gia hóa ra cũng biết nấu cơm đấy."

"Em ấy quyết định muốn học," Lee Minhyeong nhíu mày: "Sau này nấu cơm cũng không cần cậu nữa, cậu xem xem, cậu còn thật sự coi mình là thứ gì."

Hyeonjoon hừ lạnh một tiếng, xoay người lại nhìn nhìn phòng bếp một cái, mạnh mẽ nhíu mày.

Lee Minhyeong thấy biểu tình cậu không đúng: "Sao thế?"

Hyeonjoon hừ cười: "Nấu cái gì mở lửa lớn như vậy, nếu anh không nói cậu ta đang nấu cơm, tôi còn tưởng Ryu Minseok ở bên trong làm thí nghiệm đạn hạt nhân đấy."

Dứt lời, tự ý ở bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy điện thoại xem tin tức.

Lee Minhyeong nghe Hyeonjoon nói như vậy, vội vàng vào bếp nhìn. Không bao lâu, phòng bếp kia bay ra một cỗ mùi khói khét lẹt, dọa tới chú Im cầm hai bình chữa cháy vọt vào.

Hyeonjoon nhún nhún vai, lẳng lặng xem cuộc vui.

Dưới sự giúp đỡ của chú Im, Ryu Minseok rốt cuốc học được dùng mấy thứ đồ làm bếp cao cấp này thế nào. Luống cuống tay chân hồi lâu, rốt cục mân mê ra được bữa cơm tối không giống bữa tối.

Trúng xào cà chua, cháy.

Tôm hùm ngâm tỏi, à, tôm còn có thể bò trên bàn đấy!

Hyeonjoon trong nháy mắt cảm thấy mình còn rất lương tâm. Bữa trưa mà cậu buổi trưa làm cho Lee Minhyeong, cũng bất quá chính là khó ăn chút.

Bữa tối Ryu Minseok làm...... Không khác gì mưu tài hại mệnh!

Lee Minhyeong nhìn đồ trên bàn, ngược lại không có biểu tình gì. Đưa cho Hyeonjoon một đôi đũa: "Cậu cũng nếm thử chút."

Đầu Hyeonjoon lắc như trống: "Không đâu không đâu, tôi không ăn, mạng quan trọng hơn."

Sắc mặt Ryu Minseok cứng đờ, đưa tay xoa xoa bụi trên mặt, cười có chút tội nghiệp: "Xem ra vẫn là tài nấu nướng của em kém."

Lee Minhyeong vỗ vỗ mu bàn tay y: "Không vội, em nếu thật sự muốn học nấu cơm, để chú Im dạy em nhiều chút."

Hyeonjoon nhìn đĩa đồ ăn cuối cùng bê lên bàn, cau mày nhìn thật lâu: "Cái này......"

Ryu Minseok cười một tiếng: "Đây là cá ngâm giấm Tây Hồ."

Lee Minhyeong gật gật đầu: "Là Minseok tự mình làm."

Hyeonjoon nhìn đồ heo không ra heo chó không ra chó này, nhịn không được tỏ vẻ ghét bỏ trong lòng: "À, con cá này chết thật đủ oan."

Ryu Minseok ở trước mặt Lee Minhyeong, luôn là bộ dáng biết điều. Lúc này, y cầm đũa gắp mấy miếng thịt cá tinh hoa nhất, bỏ vào trong bát Hyeonjoon: "Anh Hyeonjoon, anh nếm thử chút, cho em xin ý kiến."

Hyeonjoon trực tiếp đẩy bát ra: "Tôi không ăn."

Ryu Minseok nhất thời có chút lúng túng, khuôn mặt trắng nõn khẽ đỏ: "Anh Hyeonjoon, anh cứ thử một miếng đi, em thật sự vất vả cả buổi chiều."

Ha, còn thật sự ủy khuất. Dáng vẻ tội nghiệp này, là con mẹ nó giả bộ cho ai nhìn.

Ngữ khí Lee Minhyeong đối với Hyeonjoon hơi cứng rắn chút: "Cho Minseok mặt mũi, nếm thử chút đi."

Hyeonjoon cau mày nhìn nhìn thịt cá óng ánh dầu trong bát. Mùi cá kia thẳng tắp vọt lên, cậu chợt cảm giác một trận buồn nôn dữ dội.

Đệt, mình đây là...... Xuất hiện phản ứng nôn nghén? Dưới cảm giác buồn nôn, cậu không nhịn được ói một tiếng.

Sắc mặt Ryu Minseok lập tức trở nên trắng xanh trắng xanh: "Anh Hyeonjoon, cho dù em làm không ngon, anh cũng không cần làm nhục em chứ! Em thật sự bỏ ra nỗ lực!"

Hyeonjoon gắt gao che miệng, sợ là tùy thời sẽ nôn ra.

Ryu Minseok cắn chặt môi, đối với Lee Minhyeong lại là một bộ ủy khuất: "Minhyeong, xin lỗi. Anh Hyeonjoon nhìn thấy món ăn em làm cũng muốn ói, xem ra là em quá kém, đồ làm ra không cách nào vừa mắt......"

Hyeonjoon đè ép dạ dày của mình, quả thật muốn trợn mắt trắng. Ryu Minseok này còn rất con mẹ nó biết làm nũng, rất biết giở tâm cơ. Cậu thật sự muốn một đấm nện tới!

Theo bình thường, cậu nói không chừng trực tiếp vặn lại. Nhưng hiện tại, cậu sợ mình vừa thả lỏng mở miệng liền ói đầy bàn.

Lee Minhyeong giống như an ủi vỗ vỗ lưng Ryu Minseok, sắc mặt đối với Hyeonjoon càng lạnh lùng: "Hyeonjoon, cho Minseok mặt mũi, ăn cá."

Hyeonjoon thờ ơ.

Ánh mắt Lee Minhyeong u ám, trực tiếp cầm đũa gắp một miếng thịt cá trong bát, đưa tới trước mặt Hyeonjoon: "Há miệng, ăn!"

Ryu Minseok nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn: "Minhyeong, đừng hung như vậy, đừng ép anh Hyeonjoon."

"Em đừng quản." Âm thanh Lee Minhyeong vẫn nguội lạnh như cũ.

Ở trong lòng anh, tình huống hôm nay, đã không phải là chuyện Hyeonjoon làm nhục Ryu Minseok.

Là Hyeonjoon dám công khai khiêu khích anh!

Anh hiện tại nghĩ trong lòng cũng không phải sợ Ryu Minseok ủy khuất hay không, anh hiện tại chỉ muốn bẻ gãy xương cứng của Hyeonjoon, nhổ toàn bộ gai của Hyeonjoon.

Khoảng thời gian này, Hyeonjoon hay sinh sự lại khó trị, khiến anh tức muốn chết. Hiện tại bắt được cơ hội, anh chỉ muốn để cho Hyeonjoon không dám đối nghịch với mình nữa, để cậu ngoan giống như trước kia một chút.

Anh hiện tại chỉ muốn thuần phục con hổ chết bầm này!

Đôi môi Hyeonjoon có chút trắng bệch, trong dạ dày còn đang từng trận sôi trào. Cậu dùng tay đè dạ dày, khẽ cắn răng: "Biến đi, lấy cá ra, tôi không ăn!"

Lee Minhyeong đưa thịt cá tới bên miệng cậu: "Mở miệng cho tôi!"

Hai người lúc này gươm súng sẵn sàng, dường như từng đốm lửa nhỏ có thể nổ tung ngay.

Hyeonjoon và Lee Minhyeong phẫn nộ nhìn chằm chằm lẫn nhau, ai cũng không chịu thua.

Lee Minhyeong đưa thịt cá càng gần: "Ăn"

Ryu Minseok mang theo một tia lo lắng như giả như thật: "Anh Hyeonjoon, anh đừng cãi nhau với Minhyeong, nếu không anh cứ ăn đi, đừng chọc Minhyeong tức giận, khiến bản thân không thoải mái, được không?"

Hyeonjoon cười lạnh một tiếng. Ryu Minseok thật biết quạt gió thổi lửa. Muốn cậu gián tiếp chịu thua với Ryu Minseok? Đời này cũng đừng nghĩ.

Ryu Minseok ho khan một tiếng, nước mắt lưng tròng nói mấy câu tủi thân, cho rằng người toàn bộ thế giới đều sẽ hướng về phía y, mà Lee Minhyeong càng dùng hết sự ôn nhu của mình đi dỗ y. Y đã lén lút trộm Lee Minhyeong tới tay, bây giờ còn muốn ép Hyeonjoon cậu cúi đầu khuất phục y.

Hyeonjoon cậu, sau lưng chịu nhiều ám tiễn như vậy, trong thâm tâm có bao nhiêu ủy khuất, chỉ bởi vì cố chấp chống đỡ không khóc không nháo không làm nũng, chưa từng có ai quan tâm vết thương của cậu có đau hay không, thậm chí bị phản bội bị ép chịu thua với Ryu Minseok.

Dựa vào cái gì! Trẻ con biết khóc có sữa uống? Vậy cậu tình nguyện chết khát cũng không uống.

Ryu Minseok thích làm mấy thủ đoạn nhỏ này, trong lòng nhất định dương dương đắc ý mà muốn dùng mấy tâm cơ nhỏ xấu xa này để triệt để giẫm tự tôn cao ngạo của Hyeonjoon ở dưới chân......

Nằm mơ!

Lee Minhyeong như cũ giơ đũa: "Ăn!"

Hyeonjoon hừ lạnh một tiếng, đưa tay tóm lấy thịt cá mà Lee Minhyeong gắp tới. Dùng sức một cái, trực tiếp hung hăng đập thịt cá béo ngậy vào mặt Lee Minhyeong.

"Ăn cái con mẹ anh!"

Quát xong, trực tiếp vỗ bàn một cái, đi về phòng mình, rầm 1 tiếng nặng nề đóng cửa lại.

Lee Minhyeong tức tới trực tiếp bộp một tiếng ném đũa. Một đôi mắt giống như chim ưng, hơi thở tràn đầy nguy hiểm và thô bạo, nhìn chằm chằm cửa phòng Hyeonjoon.

Hyeonjoon xông về phòng mình, trực tiếp vào toilet, nằm nhoài bên bồn cầu ói lên ói xuống. Hóa ra nôn nghén là một chuyện hành hạ người như vậy.

Cậu ói đồ trong dạ dày tới sạch sẽ, ngay cả nước chua cũng phun ra, rốt cuộc dễ chịu chút. Có lẽ là ngồi xổm quá lâu, bỗng nhiên đứng lên, đầy mắt đốm sao hỗn loạn.

Cậu dựa vào vách tường, rốt cục không để cho mình ngã xuống.

Hyeonjoon dựa lưng vào mặt tường lạnh buốt, thở từng hơi, đầu óc không ngừng nghĩ tới chuyện này.

Cậu coi như biết Ryu Minseok là hạng người gì.

Tên này lớn lên chỉ làm mấy chuyện xấu xa bẩn thỉu.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cậu ở trong túi áo rung điên cuồng. Lấy ra vừa nhìn, là Anna.

Mệt mỏi nhận điện thoại, âm thanh Anna ở đầu kia vang lên: "Hyeonjoon, cậu nhìn thấy mail tôi gửi cho cậu chưa?"

"Vẫn chưa kịp xem, làm sao?"

Bên kia Anna dường như đang gõ bàn phím: "Hôm nay Lee tổng bàn giao xuống 2 việc. Cậu rời đi sớm, cho nên không biết. Tôi gửi mail cho cậu thông báo chút thôi."

"Nói đi."

"Chuyện thứ nhất chính là, Lee tổng ngày mai phải tham gia dạ tiệc từ thiện mà Song gia tổ chức, cậu phải đi cùng Lee tổng. Thời gian và địa điểm sắp xếp tôi đều viết trong mail rồi."

Hyeonjoon choáng đầu hoa mắt rốt cục dịu chút, cậu không tự chủ được gật gật đầu,"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp lịch trình. Còn gì nữa không?"

"Chuyện thứ hai là biến động nội bộ nhân sự của tổ trợ lý chúng ta. Mấy hôm nữa, chị Nana sẽ nghỉ việc, Lee tổng nói để cho Ryu Minseok tiếp nhận chức vị của chị Nana, phân công cùng với quan hệ xã hội, trở thành thành viên mới của tổ trợ lý chúng ta."

Tay cầm điện thoại của Hyeonjoon căng thẳng.

"Hyeonjoon, cậu còn nghe chứ?"

Hyeonjoon đáp 1 tiếng: "Đang nghe, 2 việc cô nói tôi đều hiểu."

Anna hình như rất bận: "Vậy được, cậu kịp thời sắp xếp là được. Tôi không có chuyện khác, cúp nhé?"

"Cúp đi."

Cúp điện thoại, Hyeonjoon không khỏi cười lạnh một tiếng.

Ryu Minseok thật con mẹ nó rất thủ đoạn.

Cậu buổi trưa vừa nấu cơm cho Lee Minhyeong, Ryu Minseok buổi tối đã phải vội vàng show tài nấu nướng với Lee Minhyeong; cậu ở tập đoàn Lee thị còn làm trợ lý, Ryu Minseok sợ cậu công việc xuất sắc, nhanh chóng cũng muốn nhét mình vào trong team trợ lý đoạt danh tiếng.

Nói rõ phải chèn ép cậu.

Cậu làm cái gì, Ryu Minseok giống như nhân tinh phải làm theo cái đó, hơn nữa còn phải ở trên mấy chuyện này gạt bỏ công lao của cậu, củng cố địa vị của mình, triệt để ép cậu xuống, triệt để cướp đi tất cả cảm giác tồn tại của cậu.

Thật là tâm cơ nhỏ vừa ác độc vừa ấu trĩ.

"Meo"

Âm thanh mềm nhũn của Chobi vang lên. Hyeonjoon cúi đầu vừa nhìn, Chobi bước bước chân mèo nhỏ, đang chậm rãi đi về phía cậu, trong đôi mắt tròn xoe tựa hồ đang phát lo lắng.

Cậu ngồi xổm xuống sờ sờ cái đầu nhỏ đầy lông của Chobi: "Đừng lo, ba ba của con không dễ bị người bắt nạt như vậy."

Chobi chớp mắt hai cái, không kêu.

Cậu nhẹ nhàng cười nói: "Chobi à, hiện tại, ba chính thức phong con là cục trưởng cục bảo vệ phòng của ba. Sau này, nếu tên khốn Lee Minhyeong kia dám bước vào một bước," Vừa nói, cậu kiên quyết nhét một con dao phay sáng loáng vào trong móng vuốt của Chobi: "Con chỉ nói với anh ta một chữ . Chết!"

Cục trưởng cục bảo vệ Chobi, bị ép cầm dao, mở to đôi mắt vô tội, cái hiểu cái không, tâm tình phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top