Chương 43: Hyeonjoon thay đổi rồi
Chap này hơi dài một chút vì tui không muốn cắt đoạn Minseok đến gặp Hyeonjoon sang chap sau:)))) Mọi người đọc truyện vui vẻ nha!!!!!
Hyeonjoon càng là không trả lời, Lee Minhyeong liền càng là muốn biết đáp án.
Buổi tối vẫn luôn quấn lấy Hyeonjoon, một hai phải bắt cậu nói yêu, nhưng Hyeonjoon chính là thà chết chứ nhất quyết không nói.
Lee Minhyeong rất tức giận, nhưng nhìn bụng nhỏ hơi phồng lên lại giận không nổi.
"Em nói em xem, đã mang thai con của tôi rồi mà vẫn ương bướng như vậy?"
Lee Minhyeong nhéo hàm dưới Hyeonjoon, quơ quơ: "Em chờ đi! Sớm muộn gì có một ngày tôi làm em nói ra."
Hyeonjoon nhàn nhạt nói: "Tôi đây chờ!"
"Còn già mồm!" Lee Minhyeong thò mặt lại gần hôn môi cậu, vừa hôn vừa nói: "Như vậy không thành thật, không thành thật thì chịu phạt!"
Buổi tối hôm nay, Lee Minhyeong đem Hyeonjoon ôn nhu lăn tới lăn lui. Sau khi làm xong cái gọi là phạt kia, lại ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Trong quá trình tắm rửa lại không tránh được lau súng cướp cò, lại làm thêm lần nữa.
Hyeonjoon rất phối hợp, muốn làm thế nào liền làm thế ấy, ngoan một cách kỳ lạ.
Tâm tình Lee Minhyeong tốt đến không tả được, anh có cảm giác lại quay trở lại lúc mới bắt đầu yêu đương với Hyeonjoon. Khi đó cảm tình thực thuần túy làm người ta khó có thể quên.
Đã lâu không có cùng nhau trải qua cảm giác ngọt ngào như vậy, Lee Minhyeong nhìn người đã ngủ trong lồng ngực kéo sát lại một chút. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hai người già nua cầm tay nhau tâm tình. Thời điểm anh ngủ, trên mặt còn treo ý cười nhàn nhạt.
Đêm nay, Lee Minhyeong phá lệ ngủ rất ngon.
Thời điểm sáng sớm, Hyeonjoon còn chưa có tỉnh, nghiêng người nằm ngắm nhìn gương mặt tinh xảo như ngọc giấu ở trong chăn, bộ dáng an tĩnh ngủ say làm trái tim anh mềm nhũn. Cúi người một chút ở trên mặt Hyeonjoon rồi lại hôn hôn, hôn chán chê mới rời giường đi thay quần áo.
Lee Minhyeong ăn qua bữa sáng mới đến công ty, Hyeonjoon còn chưa có tỉnh.
Chờ Hyeonjoon tỉnh lại, đã là hơn 10 giờ sáng. Vì mang thai nên cậu rất thích ngủ thông thường rời giường đều là lúc gần trưa.
Người hầu cũng không dám quấy rầy cậu, chờ đến lúc Hyeonjoon tỉnh ngủ, mới đến hỏi cậu có muốn dùng cơm hay không.
Thời điểm Hyeonjoon ở dưới lầu ăn cơm, giám đốc phòng làm việc phụ trách định chế trang phục cao cấp mang theo nhân viên thiết kế đi vào biệt thự, nói là Lee Minhyeong chỉ đạo kêu bọn họ tới chuẩn bị quần áo riêng cho Hyeonjoon.
Bụng Hyeonjoon càng lúc càng lớn, quần áo trước kia khẳng định là mặc không được.
Nhân viên thiết kế chờ Hyeonjoon ăn cơm xong mới bắt đầu đo đạc kích cỡ , còn cho cậu xem rất nhiều các bản thiết kế khác nhau.
Hyeonjoon chọn xong kiểu dáng quần áo, giám đốc cùng nhân viên thiết kế mới rời đi.
Hai người đi không bao lâu, lại có người phụ trách đưa tới rất nhiều hàng hiệu xa xỉ.
Có ví tiền, giày, dây lưng ... Mỗi kiện đơn phẩm giá ít nhất cũng từ 8 chữ số chở lên.
Hyeonjoon nhìn người hầu mang đồ cất vào phòng , trên mặt cũng không có nhiều biểu tình gì.
Người hầu bên cạnh cậu cười nói: "Cậu Moon, Lee thiếu rất quan tâm tới cậu! Mua cho cậu nhiều quà như vậy."
Hyeonjoon hơi hơi mỉm cười, cúi đầu đọc sách. Nhưng đáy mắt cậu một chút ý cười đều không có. Lee Minhyeong đối tốt với cậu, bất quá là vì đứa con trong bụng cậu mà thôi.
Hyeonjoon thực thanh tỉnh, cậu sẽ không bao giờ sa vào những ôn nhu giả dối này của Lee Minhyeong nữa.
Chưa cần đến giờ tan rầm, Lee Minhyeong liền rời công ty. Trên đường lái xe về biệt thự có đi ngang qua một cửa hàng bán hoa. Lee Minhyeong dừng xe lại vào bên trong tự mình chọn một bó hồng đỏ.
Lúc trước khi theo đuổi Hyeonjoon, thật không cần bỏ ra quá nhiểu công phu, hai người đi ăn vài lần, đi ra ngoài đánh golf cùng tennis, tự nhiên liền ở bên nhau.
Lee Minhyeong thậm chí cũng chưa bao giờ mua hoa tươi tặng cho Hyeonjoon, cũng không vì muốn có được cậu mà hao tổn tâm huyết. Theo lý thuyết đã có được Hyeonjoon, Hyeonjoon gần đây cũng thực ngoan, anh cho dù không mua hoa thì cũng chẳng sao.
Rốt cuộc thì hôm nay đã đưa nhiều hàng xa xỉ đến biệt thự như vậy, Hyeonjoon khẳng định thực vui vẻ.
Nhưng Lee Minhyeong vẫn mua một bó hoa tươi, đứng ở ven đường bị gió thổi qua, ngửi được hương thơm thoang thoảng, anh mới phản ứng lại không biết bản thân mình đang muốn làm cái gì.
Nhìn bó hoa hồng đỏ kiều diễm trong tay, Lee Minhyeong nhíu nhíu mày.
Trong lòng anh đang vì chính mình mà tìm lý do giải vây cho hành động này: Mình chỉ là theo lời dặn của bác sĩ, làm cho tâm tình Hyeonjoon tốt lên, như vậy mới có thể sinh ra một đứa con khoẻ mạnh. Đúng, chính là như vậy!
Lee Minhyeong sửa sang lại tâm tình cho tốt, ôm bó hoa hồng đi về hướng đỗ xe. Trên đường có người dân ngẫu nhiên đi qua nhìn anh vài lần.
Lee Minhyeong sống lưng thẳng tắp, dáng đi khí phách hăng hái, rất giống người trẻ tuổi vì tình yêu mà phấn đấu quên mình.
Trở lại biệt thự, Lee Minhyeong đem hoa đưa đến trước mặt Hyeonjoon: "Hyeonjoon, thích không?"
Hyeonjoon rời tầm mắt từ quyển sách đến bó hoa hồng đỏ rực lửa kia, cậu ghét bỏ nhăn mày, một bàn tay che mũi lại, một bàn tay khác đem bó hoa kia đẩy ra xa.
"Mang đi! Khó ngửi"
Lee Minhyeong trên đường đi về đã tưởng tượng ra khi biểu tình của Hyeonjoon khi nhìn thấy anh mua hoa cho cậu. Kinh ngạc, vui sướng, thẹn thùng, kích động, hưng phấn...... Nhưng không có một loại là chán ghét.
Lee Minhyeong giật mình tại chỗ, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Anh chưa từ bỏ ý định hỏi: "Không thích?"
Hyeonjoon mày nhăn lại, "Tôi ghét nhất hoa hồng!"
Lee Minhyeong: " ... "
Thấy Lee Minhyeong còn ôm bó hoa hồng đứng trước mặt mình. Hyeonjoon ấn điều khiển xe lăn tự động chạy, né người Lee Minhyeong đi.
Lee Minhyeong đem bó hoa ném sang một bên, chặn đường cậu lại: "Em không thích hoa hồng, vậy em thích hoa gì?"
Hyeonjoon ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ oán trách: "Anh đã quên?"
Lee Minhyeong chột dạ cười cười: "Tôi ... tôi trong lúc nhất thời không nhớ thôi."
"Tôi truớc kia đã từng nói với anh!" Hyeonjoon liếc anh một cái, buồn bã nói: "Anh quả nhiên đều đã quên!"
Ánh mắt cậu rất là ai oán, làm Lee Minhyeong áy náy muốn chết, cuống quít giải thích nói: "Không quên! Thật không quên! Để tôi ngẫm lại xem, nhất định có thể nhớ ra."
"Vậy anh nhất định phải nghĩ cho kỹ đấy!" Hyeonjoon mỉm cười: "Tôi tin anh chắc chắn có thể nhớ được."
Biểu tình của Lee Minhyeong có điểm cứng đờ. Anh khẳng định nghĩ không ra! Trước kia Hyeonjoon cùng anh nói cái gì, anh đều không quá để bụng. Vào tai này ra tai kia, chỉ mỗi việc ngồi nghe cậu nói đã là may rồi đấy chứ đừng nói nhớ kỹ những thứ cậu nói.
Nhưng vì làm Hyeonjoon vui, Lee Minhyeong cảm thấy, chính mình nhất định phải nhớ ra.
Anh lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút mấy loại hoa cỏ tương đối thông dụng, tính toán từng bước từng bước thì nhất định có thế tìm ra?
Thời điểm ăn cơm chiều, Lee Minhyeong nói: "Hyeonjoon, tôi nhớ ra rồi! Em thích bách hợp phải không?"
Hyeonjoon nâng con ngươi đen nháy lên nhìn anh: "Anh quả nhiên đã quên!"
"Không ... Không quên!" Lee Minhyeong hoảng không gì tả được: "Em chờ tôi lại ngẫm lại!"
Hyeonjoon tiếp tục ăn cơm, Lee Minhyeong lại không còn tâm tư ăn gì nữa.
Đêm nay mà không nghĩ ra Hyeonjoon thích hoa gì, anh chỉ sợ sẽ không ngủ ngon được mất.
"Vậy em nhất định thích cúc non?"
Hyeonjoon liễm mi: "Từ trước đến nay những thứ tôi yêu thích anh đều không nhớ."
Cậu ném chiếc đũa trong tay lên mặt bàn, cơm nước đều không ăn nữa.
"Tôi ... tôi.. cái này chắc tại trí nhớ của tôi không tốt?" Lee Minhyeong chột dạ vô cùng, nói chuyện đều không nửa điểm nắm chắc.
Hyeonjoon nhấp môi không nói lời nào, xem biểu tình thực phẫn nộ.
Trong lòng anh ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, ngữ khí đã trầm hạ vài phần: "Em thích cái gì thì em nói với tôi. Em không nói thì làm sao tôi biết được? Đoán tới đoán lui, em không mệt nhưng tôi mệt. Em tại sao không giống như trước kia hiểu chuyện một chút?"
Hyeonjoon yên lặng mà đem chiếc đũa nhặt lên, yên lặng mà cúi đầu ăn cơm, một câu cũng chưa nói.
Lee Minhyeong nhăn mày nhìn cậu, càng nhìn càng không thích hợp. Hyeonjoon nghe lời không cãi lại anh nữa, đáng lẽ phải vui tại sao trong lòng lại thấy không yên.
Lee Minhyeong mày đúng là điên rồi, tại sao cứ đi so đo với bà bầu vậy chứ????
Lee Minhyeong từ khi sinh ra lần đầu tiên chịu thua: "Hyeonjoon, Tại sao em không ăn trứng chiên với bò bít tết? Đây không phải món em thích ăn nhất sao? Còn có cả gan ngỗng, em nếm thứ chút xem! Hôm nay tạm thời không nhắc chuyện này nữa!"
Hyeonjoon lắc đầu, không nói chuyện.
"Tôi vừa rồi không có ý oán tránh em, tôi chỉ thuận miệng nói bừa, em đừng để trong lòng."
Việc chịu thua như vậy, có lần đầu tiên liền có lần thứ hai.
Lee Minhyeong chính mình cũng chưa phát giác, thái độ của anh đối với Hyeonjoon bất tri bất giác đã thay đổi.
Hyeonjoon phát giác được, cậu gắp miếng bò bít tết mà Lee Minhyeong lấy cho mình, cúi đầu chậm rãi ăn. Đôi mắt đen như mực kia đã sớm không còn uỷ khuất như lúc trước trở thành một mảnh lạnh băng.
Hyeonjoon nhớ rõ Lee Minhyeong yêu thích thứ gì, mà Lee Minhyeong từ trước đến nay lại không hề để ý hay quan tâm gì đến sở thích của cậu. Kỳ thật, hoa cậu thích chính là hoa hồng đỏ. Là loại Lee Minhyeong đã đem về hôm nay.
Hoa hồng đỏ - loài hoa biểu tượng cho tình yêu nồng nàn. Có ai lại không thích chứ? Cậu bất quá là cố ý nói như vậy, muốn nhìn một chút xem sức chịu đựng của Lee Minhyeong với cậu là bao nhiêu.
Kết quả làm cậu thực vừa lòng!
Thẳng đến buổi tối thời điểm chuẩn bị đi ngủ, Lee Minhyeong vẫn còn đang suy nghĩ Hyeonjoon rốt cuộc thích hoa gì?
Anh thật sự nghĩ không ra, chỉ có thể lừa dối đánh trống lảng sang chuyện khác: "Hyeonjoon, tôi mới vừa hỏi bác sĩ, bác sĩ nói em không thể tiếp xúc nhiều với hoa tươi, phấn hoa dễ dị ứng. Em thích đồng hồ đúng không? Tôi mua cho em đồng hồ thế nào?"
Hyeonjoon nhìn trần nhà: "Hôm nay là ngày mấy?"
Lee Minhyeong nói: "ngày 12."
Hyeonjoon buồn bã nói: "Cuối tuần, anh phải kết hôn."
Lee Minhyeong biểu tình cứng lại, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời vấn để này như thế nào.
Hyeonjoon đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh: "Lee Minhyeong, anh nói thử xem! Lúc trước cha mẹ tôi không cần tôi, có phải hay không cũng là vì tôi là một đứa con hoang không ai muốn nhận."
"Em nói bậy cái gì!" Lee Minhyeong nắm lấy tay cậu: "Đừng suy nghĩ linh tinh! Do em bị bọn buôn người bắt cóc thôi."
"Đứa con hoang không ai thừa nhận như tôi sẽ làm người khinh thường!" Hyeonjoon lẩm bẩm nói: "Về sau con của tôi có trưởng thành, nếu nó biết gia đình không kiện toàn, có phải con cũng sẽ thương tâm?"
"Ryu Minseok sắp sinh con rồi, cậu ta có con của mình rồi thì sau này có thể đối tốt với con của chúng ta sao?"
"Nếu cậu ta thật sự không đối xử tốt với con, anh nói xem nên làm cái gì bây giờ?"
"Tôi hôm nay cảm nhận được con đạp mình, nó từng ngày lớn lên cùng tôi. Tôi không muốn rời xa con đâu."
Hyeonjoon giữ chặt tay Lee Minhyeong, đặt lên bụng nhỏ hơi hơi phồng lên của mình: "Anh có cảm thấy không? Là con đang đạp đó."
Lee Minhyeong nghe những lời có chút kích động của cậu, cảm giác trong lòng thực bất an. Hyeonjoon như vậy, thoạt nhìn không thích hợp.
"Hyeonjoon, em đừng nghĩ nhiều!" Lee Minhyeong đem Hyeonjoon ôm vào trong lòng ngực, vuốt tóc của cậu nói: "Những việc này giao cho tôi xử lý, tôi nhất định sẽ làm em vừa lòng."
"Vậy anh sẽ cùng Ryu Minseok kết hôn sao?"
Nghe được vấn đề Hyeonjoon hỏi, Lee Minhyeong đột nhiên do dự. Trước kia, anh cảm thấy hôn nhân cũng chỉ là một tờ giấy, cùng ai kết hôn mà không giống nhau. Nếu anh mà đã muốn tự do thì một tờ hôn thư có thể giữ chân anh hay sao?
Nhưng hôm nay nghe được thanh âm mềm mại của Hyeonjoon, Lee Minhyeong có điểm không đành lòng làm thương tổn cậu.
Lúc trước kiên định muốn cùng Ryu Minseok kết hôn, tại một khắc này đột nhiên lại dao động.
-----////-----
Vì để làm Hyeonjoon vui, Lee Minhyeong chính là hao tổn rất nhiều tâm huyết. Anh tự đặt một cái bánh kem, rồi tự mình mang nó về nhà.
Chỉ cần Hyeonjoon chịu nếm qua một chút, Lee Minhyeong cũng đặc biệt vui vẻ. Bồi Hyeonjoon ăn qua cơm trưa, anh mới rời đi biệt thự trở lại công ty.
Đẩy cửa văn phòng ra, Lee Minhyeong nhìn thấy Lee Seongwoong mặt mày âm trầm ngồi ở bên trong, hiển nhiên là đang đợi anh.
"Cha sao lại tới tận đây?"
Lee Minhyeong đi đến trước bàn làm việc, đang chuẩn bị ngồi xuống, Lee Seongwoong đột nhiên vỗ bàn đứng lên: "Mày có phải hay không lại đi tìm Moon Hyeonjoon?"
"Con tìm em ấy thì có gì kỳ quái?" Lee Minhyeong nhướng mày, ánh mắt trầm hạ tới: "Cha không cần can thiệp vào chuyện của con và Hyeonjoon. Con tự biết chừng mực."
"Mày có chừng mực?" Lee Seongwoong xanh mặt, biểu tình đặc biệt phẫn nộ: "Mày có chừng mực cái rắm! Mày có biết hay không, chuyện này đã kinh động tổng thống."
Ngón tay Lee Minhyeong bực bội gõ lên mặt bàn, "Con cùng Hyeonjoon chỉ là yêu thương nhau, Tại sao lại kinh động đến ngài tổng thống chứ?"
"Mày thử ngẫm lại những việc gần đây mày làm ra đi?" Lee Seongwoong tức muốn hộc máu gầm nhẹ: "Vì một đứa như Moon Hyeonjoon, mày làm loạn cả thủ đô, nháo đến dư luận xôn xao. Choi gia, Park gia, mày đều đắc tội! Park gia liền không nói, gia đình bình dân xốc không dậy nổi sóng gió. Nhưng Choi gia bất đồng, nhà bọn họ cùng người bên trên có quan hệ phức tạp."
"Này bất quá là việc nhà của chúng ta!" Lee Minhyeong ngữ khí thực lãnh: "Người khác không có tư cách nhúng tay vào."
"Thu liễm một chút! Lee gia không có ngông cuồng đến mức không để ai vào mắt."
Lee Seongwoong nhắc nhở Lee Minhyeong: "Mày nói chỉ là yêu thương thì không cần đem toàn bộ gia tộc chôn vùi cùng tình yêu của mày. Lee Minhyeong, mày hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, tao quản không được mày, nhưng trước khi hàng sự nên suy xét kỹ càng. Đừng vì một Moon Hyeonjoon mà trả giá bằng cả gia tộc cùng tiền đồ của mày, như vậy liệu có đáng hay không?"
Lee Seongwoong đã rời đi rất lâu rồi, Lee Minhyeong còn duy trì tư thế vừa rồi. Anh rũ mắt, đáy mắt tối tăm không rõ. Vì Hyeonjoon rốt cuộc đáng giá sao?
Gần nhất vì bận chăm sóc Hyeonjoon, công việc bị tồn đọng rất nhiều. Xử lý toàn bộ xong thì cũng đã tới khuya rồi.
Lee Minhyeong lái xe trở lại biệt thự, phát hiện phòng ngủ lầu hai đèn vẫn còn sáng. Chẳng lẽ Hyeonjoon đang đợi anh?
Thời điểm Lee Minhyeong vào cửa đổi giày, người hầu nói: "Lee thiếu, cậu Moon còn chưa ngủ, vẫn luôn chờ ngài về."
Suy đoán được xác minh, Lee Minhyeong tâm tình đặc biệt tốt.
"Sao không bảo em ấy ngủ trước?"
"Cậu Moon nói mình không buồn ngủ, kỳ thật chính là đang đợi ngài! Tối nay ăn cơm cũng đặc biệt ít, gần như không ăn uống được gì."
Người hầu nói: "Phòng bếp có chuẩn bị điểm tâm cùng đồ ăn, ngài cùng cậu Moon lại dùng một ít đi?"
"Mang ra đây, tôi tự bưng lên."
Lee Minhyeong bưng khay đồ ăn đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra. Hyeonjoon ngồi dưới đèn. Trên đùi đặt một quyển sách. Cậu một tay chống cằm, đôi mắt nhắm lại, cũng không biết là mới chợp mắt hay là thật sự ngủ rồi.
Lee Minhyeong thấy trên đùi cậu chỉ đắp một cái thảm, người cũng chỉ mặt một bộ quần áo đơn giản cùng áo khoác có mũ. Quần áo mặc không nhiều còn mở cửa sổ. Bức màn bị gió thổi phập phập phồng phồng, trong phòng có hơi lạnh lẽo.
Lee Minhyeong mày nhăn lại đi qua cầm thảm lông bọc lấy Hyeonjoon, đem cậu bế lên.
Hyeonjoon mở to mắt, sau khi nhìn thấy anh liền dựa vào trong lòng ngực anh, nhẹ giọng nói: "Anh đã trở lại"
"Tại sao không lên giường đi ngủ?" Lee Minhyeong trong lòng không quá thoải mái, giọng nói có chút âm trầm: "Cửa sổ mở ra còn dám ngủ! Em cũng không sợ chính mình bị cảm lạnh sao?"
Cơn buồn ngủ nơi đáy mắt của Hyeonjoon lập tức biến mất thay vào đó là lo sợ bất an mà nhìn anh, ngay sau đó chậm rãi cúi đầu.
Cậu nhẹ nhàng mà gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Tuy rằng Hyeonjoon một câu cũng chưa nói, nhưng Lee Minhyeong vẫn là cảm giác được cậu ủy khuất. Anh lúc này mới phản ứng lại mình vừa dùng ngữ khí quá nặng để nói cậu.
Hyeonjoon là vì chờ anh, chờ đến khi ngủ quên. Chân cậu không có đi được, cửa sổ lại cao, ngồi trên xe lăn khẳng định là nhìn không được phía bên ngoài.
Lee Minhyeong càng nghĩ càng là áy náy, nhưng anh cũng nói mấy câu xin lỗi gì đó, chỉ khô cằn nói: "Tôi không oán trách em!"
Hyeonjoon gật gật đầu, vẫn là không nói chuyện. Lee Minhyeong chịu không nổi cậu như vậy, bấm tay nâng cằm cậu lên: "Được rồi, là anh sai được chưa. Lần sau sẽ không hung dữ với em như vậy nữa!"
Ánh mắt của Hyeonjoon lúc này chở nên sáng hơn, "Anh ăn cơm chưa?"
"Còn chưa có ăn! Chờ em cùng nhau ăn."
Lee Minhyeong đem khay cơm lại, anh cùng Hyeonjoon ngồi ở trên sô pha bắt đầu ăn.
Sau khi ăn cơm xong, thởi điểm Lee Minhyeong dọn đồ đi, ánh mắt Hyeonjoon liền thay đổi. Nơi nào vừa còn ôn hòa, nhu nhược, giờ lại lạnh như băng.
Lee Minhyeong trước khi đi ngủ lướt một chút trên IG, Hyeonjoon đăng một tin chỉ bạn bè mới xem được. Anh click mở ra nhìn, là ảnh một cái bánh kem.
Bánh kem là anh giữa trưa mang về , Hyeonjoon tuy rằng chỉ ăn một chút, nhưng rất thích. Lúc ấy còn cố ý chụp mấy tấm ảnh.
Bạn bè của Hyeonjoon cũng không có nhiều, tài khoản đã lâu không hoạt động cuối cùng cũng chịu đăng một trạng thái. Nhưng mấu chốt là, lần này vẫn liên quan đến anh.
Lee Minhyeong tâm tình càng tốt. Anh nhìn chằm chằm di động thật lâu.
Bên người truyền đến thanh âm lo sợ cùng bất an của Hyeonjoon: "Em để trạng thái chỉ có bạn bè mới xem được, anh sẽ không để ý chứ?"
"Thích cái bánh kem này sao?" Lee Minhyeong quay đầu lại, đáy mắt mỉm cười.
"Thích!" Hyeonjoon nói: "Em từ trước đến nay chưa từng thấy cái bánh kem nào đẹp như vậy. Bác sĩ nói em không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, thật sự rất muốn ăn thêm một chút."
Lee Minhyeong nhìn chằm chằm mặt Hyeonjoon, nhìn thật lâu.
Ang phát hiện, hiện tại Hyeonjoon đặc biệt làm cho người ta thích. Biết nghe lời, biết làm nũng khiến người có khuynh hướng muốn bỏ qua hết thảy để quan tâm cậu.
"Tại sao anh lại nhìn em như vậy? Là em nói sai gì sao?"
Hyeonjoon biểu tình trở nên thực bất an, làm Lee Minhyeong tâm tình đều mềm.
Anh đem Hyeonjoon ôm vào trong lòng ngực: "Em không nói sai! Muốn ăn bánh kem còn không dễ dàng, ngày mai anh lại mua cho em."
"Bánh kem quá quý!"
"Cái này tính là gì!" Lee Minhyeong nói: "Chỉ cần em muốn ăn cái gì, muốn cái gì đều có thể nói cho anh biết."
Hyeonjoon ở trong lòng ngực anh gật gật đầu.
Lee Minhyeong lại cùng Hyeonjoon nói chuyện một chút, anh sờ sờ bụng cậu, hai người lúc này mới ngủ.
Hyeonjoon ngủ tương đối nhanh, cậu đã ngủ rồi nhưng Lee Minhyeong vẫn chưa . Anh nghiêng người, đôi mắt nhìn chằm chằm Hyeonjoon.
Lee Minhyeong nhớ tới hôm nay ở trong văn phòng, Lee Seongwoong hỏi anh: "Vì một người như Hyeonjoon mà lấy cả gia tộc cùng tiền đồ của chính mình ra đánh đổi có đáng không?"
Nếu Lee Seongwoong ở đây, Lee Minhyeong nhất định sẽ nói: "Đáng giá!"
Thời điểm Hyeonjoon tỉnh ngủ, Lee Minhyeong đã không còn ở bên người.
Người hầu nghe được thanh âm, đỡ Hyeonjoon ngồi trên xe lăn, đẩy cậu đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc Hyeonjoon ở dưới lầu ăn bữa sáng, cửa biệt thự bị gõ vang.
Người hầu đi mở cửa, từ chỗ Hyeonjoon ngồi nhìn không ra tới cửa chính, nhưng có thể nghe được thanh âm.
"Lee thiếu ở đây sao? Tôi có việc cần tìm anh ấy!"
"Lee thiếu không ở đây. Cậu hôm khác lại đến đi!"
"Cô tránh ra cho tôi vào! Tôi muốn gặp Moon Hyeonjoon!"
"Cậu Moon đang ăn cơm, không tiện tiếp khách."
"Hiện tại tôi nhất định phải gặp cậu ta!"
"Cậu ... cậu từ từ! Cậu không thể xông vào a!"
Người hầu kinh hãi hô lên cùng với tiếng bước chân truyền đến, có người đi về phía Hyeonjoon.
Hyeonjoon ngẩng đầu, nhìn Ryu Minseok liếc mắt một cái, cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, biểu tình không có chút nào biến hóa.
Ryu Minseok siết chặt nắm tay, đánh giá Hyeonjoon từ trên xuống dưới.
Nhìn thấy Hyeonjoon ngồi xe lăn, mắt cá chân lộ bên ngoài thảm mỏng còn có máy định vị điện tử. Ryu Minseok khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Cậu ta nghe nói Lee Minhyeong rất thương yêu để ý Hyeonjoon nên mới tìm tới. Thấy tình huống hiện tại, Hyeonjoon thật sự quá thê thảm.
Ryu Minseok trong lòng đắc ý, cậu ta cố ý duỗi tay vuốt ve bụng nhỏ đã phồng lên thấy rõ, "Moon Hyeonjoon, tôi có mấy câu muốn nói với cậu!"
Hyeonjoon mí mắt cũng không thèm động, một chữ cũng chưa đáp lại cậu ta.
Trước kia, cậu còn cảm thấy Ryu Minseok không tồi, lúc ở dạ hội còn cho cậu một lọ thuốc ức chế giúp cậu chạy trốn khỏi Lee Minhyeong.
Nhưng trên thực tế, tâm cơ Ryu Minseok rất sâu, tâm địa tàn nhẫn, vậy mà ngoài mặt thoạt nhìn thuần lương vô hại như vậy.
"Moon Hyeonjoon, tôi cùng Lee thiếu sắp kết hôn. Cậu còn quấn lấy anh ấy, cậu không cảm thấy đáng xấu hổ sao?"
Ryu Minseok đã ở nhà rất lâu, cũng chưa thấy Lee Minhyeong tới đón cậu ta trở về, cậu ta sợ Lee Minhyeong từ hôn, cố ý tìm tới, tính toán bức Hyeonjoon đi.
"Lúc tôi cùng Lee Minhyeong chưa chia tay, cậu lại cùng anh ta đính hôn. Khi đó cậu hẳn là đã biết chuyện của chúng tôi, cậu chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Sau khi tôi cùng Lee Minhyeong kết hôn cậu còn mang thai rồi mặt dày mày dạn ở lại nhà chồng tôi, cậu chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?" – Đôi con ngươi đen của Hyeonjoon lạnh lùng mà nhìn Ryu Minseok.: "Tôi bất quá chỉ là làm những việc cậu đã từng làm với tôi mà thôi, cậu như thế nào đã không chịu nổi rồi.?"
Ryu Minseok nhìn Moon Hyeonjoon trước mặt, cảm thấy trong lòng thực bất an. Vẫn là gương mặt kia, nhưng vì cái gì lại cảm thấy không phải cùng một người. Trong ấn tượng của cậu ta, Hyeonjoon không phải như vậy.
Hyeonjoon cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, cậu buông ly sữa bò thanh âm như nhắc nhở Ryu Minseok.
Ryu Minseok như là từ trong mộng bừng tỉnh, cậu ta căm giận nhìn Hyeonjoon, cắn răng nói: "Với gia thế của cậu, cả đời đều không thể cùng Lee Minhyeong ở bên nhau. Thức thời một chút, hiện tại liền rời khỏi anh ấy. Cậu nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Hyeonjoon câu môi cười cười, đáy mắt mang theo nồng đậm trào phúng: "Cậu tính toán đưa bao nhiêu tiền? Nói tôi nghe một chút, Lee Minhyeong ở trong lòng cậu giá trị nhiều ít?"
Ryu Minseok bị Hyeonjoon hỏi như vậy, đột nhiên nói không nên lời.
Mặc kệ nói nhiều ít, đều cảm thấy không xứng với thân phận Lee Minhyeong, đến lúc đó có khi còn bị Hyeonjoon phản lại.
"Tôi cho cậu tiền, bất quá là thương hại cậu!"
"Vậy cậu cũng không cần thương hại tôi! Tôi ở bên cạnh Lee Minhyeong, anh ta sẽ không thiếu tiền cho tôi tiêu! Cậu nói đi vậy thì tôi cần số tiền lẻ của cậu cho làm gì?"
"Cậu ......" Ryu Minseok bị Hyeonjoon chọc cho nghẹn sắc mặt đặc biệt khó coi, cậu ta thẹn quá thành giận gầm nhẹ nói: "Cậu quả thực không biết xấu hổ!"
Hyeonjoon nâng mắt lên, nhìn thoáng qua nơi người hầu đang đứng.
Cậu đột nhiên nắm tay Ryu Minseok lên, kéo về phía mình.
Ryu Minseok căn bản không nghĩ tới Hyeonjoon làm như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị Hyeonjoon kéo cổ tay lại.
Hyeonjoon thân là Alpha bị thay đổi nhưng sức lực so với một omega như cậu ta lớn hơn rất nhiều, Ryu Minseok căn bản vô pháp tránh thoát.
Hyeonjoon lôi kéo tay cậu ta, đem người túm đến trước mặt mình, hạ giọng nói: "Biết vì sao tôi đăng tấm hình đó lên vòng bạn bè không? Chính là vì muốn cho cậu có thể nhìn thấy Lee Minhyeong đối với tôi thật tốt. Ryu Minseok, tôi đã chờ cậu rất lâu rồi!"
Ryu Minseok ánh mắt chấn động, còn chưa kịp phản ứng lại, Hyeonjoon đã đem tay cậu ta ấn ở trên ngực.
Theo đó một tiếng kinh hô của Hyeonjoon vang lên, xe lăn liền ngã trên mặt đất.
"Ryu thiếu, cậu đừng đánh tôi! Tôi thật sự thực thích Lee thiếu!"
Hyeonjoon thanh âm thực đáng thương, nhưng trên mặt cậu biểu tình tràn ngập khiêu khích thực trào phúng.
Người hầu đứng xa, Ryu Minseok lại che ở phía trước Hyeonjoon, căn bản nhìn không thấy biểu tình của Hyeonjoon.
Thấy Hyeonjoon té ngã, người hầu cuống quít chạy tới: "Cậu Moon! Cậu thấy thế nào?"
"Tôi ... bụng tôi đau quá!"
Tay Hyeonjoon che bụng nhỏ lại, biểu tình đặc biệt thống khổ.
Ryu Minseok giật mình đứng ở đó nhìn Hyeonjoon, chỉ cảm sét đánh đỉnh đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top