Chương 11: Tôi hận anh
Moon Hyeonjoon mở ngăn kéo tủ, lấy một chiếc hộp nhung trong đó ra. Trong hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay, là quà Lee Minhyeong tặng cậu nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.
Khi đó, Lee Minhyeong đang theo đuổi cậu, biết sinh nhật cậu, cố ý ra nước ngoài đặt riêng chiếc đồng hồ đeo tay này.
Khi tặng cho cậu, ánh mắt thâm tình kia nhìn cậu nói: "Hyeonjoon, sau này mỗi một giây một phút, chúng ta đều cùng nhau vượt qua."
Đồng hồ vẫn còn, nhưng trái tim Lee Minhyeong đã không còn ở trên người cậu.
Nghe nói chiếc đồng hồ đeo tay này trị giá 1 tỷ, nếu như bán đi nhất định có thể giải quyết cấp bách trước mắt.
Trong lòng Hyeonjoon không nỡ, đây là món quà đầu tiên mà cũng là duy nhất Lee Minhyeong tặng cậu. Hai người bên nhau bốn năm, Lee Minhyeong chỉ tặng cậu chiếc đồng hồ này.
Nếu như bán đi, vậy thật sự không còn gì nữa. Hyeonjoon cất kỹ chiếc hộp, bấm điện thoại gọi cho Lee Minhyeong. Đáy lòng cậu thấp thỏm không yên, còn có chút sợ hãi.
Cậu sợ mình mở miệng vay tiền sẽ bị Lee Minhyeong giễu cợt. Nhưng cậu không còn đường để đi.
Tút...
Tút...
Tút...
Âm chờ vang lên từng tiếng, trái tim Hyeonjoon đập mạnh thình thịch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trái tim như ngừng đập, Hyeonjoon hít sâu một hơi, lấy hết can đảm lên tiếng: "Lee... Lee Minhyeong, tôi muốn..."
"Chào cậu, bây giờ Cậu Lee không ở đây."
Ryu Minseok cầm điện thoại di động nhìn Lee Minhyeong bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi thăm anh rằng mình nói như vậy có thích hợp không.
Lee Minhyeong gật đầu với cậu ta, ngón tay chỉ về phía phòng tắm.
Ryu Minseok hiểu ý, tiếp tục nói: "Cậu Lee đang tắm, cậu có chuyện gì không?"
Nghe thấy hai chữ 'đang tắm', biểu cảm của Hyeonjoon cứng lại, đôi môi run rẩy dữ dội.
Không biết qua bao lâu, cậu mới tìm lại được giọng nói, gian nan lên tiếng: "... Không có việc gì!"
Không chờ bên kia đáp lại, cậu lập tức cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, ánh mắt Hyeonjoon trống rỗng, vẻ mặt hốt hoảng không thôi. Qua rất lâu cậu mới khẽ nhúc nhích.
Bàn tay đặt trên lồng ngực, chỉ cảm thấy nơi này rất đau rất đau, giống như có một đôi tay đâm thủng ngực rồi bóp nát trái tim cậu vậy.
Bên này, sau khi Moon Hyeonjoon cúp điện thoại, Ryu Minseok trả điện thoại di động cho Lee Minhyeong.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, Lee Minhyeong phát hiện thời gian trò chuyện chỉ mười mấy giây, anh nhíu mày hỏi: "Vừa rồi em ấy nói gì?"
Ryu Minseok nói: "Không nói gì, tôi nói anh đang tắm, cậu ta dứt khoát cúp điện thoại luôn."
Chân mày Lee Minhyeong càng nhíu chặt hơn, trong lòng vô cùng không thoải mái. Cố ý để Ryu Minseok kích thích Moon Hyeonjoon chính là muốn ép Hyeonjoon nhận sai với anh, xin anh trở về.
Nhưng đã cúp điện thoại lâu vậy rồi, vì sao Moon Hyeonjoon không gọi lại nữa.
Tính khí xấu gì đây? Đều bị chiều thành quen rồi! Lee Minhyeong ném điện thoại di động sang một bên, sắc mặt trầm xuống, toàn thân tỏa ra hơi thở bực bội.
"Cậu Lee, vừa rồi vì sao cậu không nhận điện thoại của Moon Hyeonjoon?"
Ryu Minseok có thể nhìn ra quan tâm của Lee Minhyeong đối với Moon Hyeonjoon, không hiểu vì sao anh phải làm loại hành động khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi này. Chẳng lẽ anh không biết, vừa rồi nói như vậy sẽ khiến cho Moon Hyeonjoon nghi ngờ hay sao?
"Không muốn nhận!" Lee Minhyeong liếc mắt nhìn về phía Ryu Minseok: "Chừng nào thì cậu phát tình?"
Ryu Minseok tính toán thời gian: "Còn năm ngày nữa."
"Sao lại còn năm ngày?" Ánh mắt Lee Minhyeong âm u lạnh lẽo: "Mấy ngày trước cậu tiêm thuốc ức chế?"
"Ba ngày trước phát tình, khi đó anh đi công tác ở bên ngoài, tôi chỉ có thể tiêm thuốc ức chế." Ryu Minseok bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ để Alpha khác đánh dấu tôi?"
"Cho dù cậu phát tình, tôi cũng sẽ không đánh dấu cậu." Lee Minhyeong nhấn mạnh: "Đừng quên, chính cậu nói sẽ mang thai hộ."
"Nhưng nếu anh không đánh dấu tôi, bác Lee sẽ nghi ngờ." Ryu Minseok chỉ vào cổ tay của mình, nơi đó là vị trí của tuyến thể: "Đánh dấu tạm thời là màu đỏ, đánh dấu vĩnh viễn là màu lam. Không có kết ấn màu lam, sau khi tôi mang thai, bác Lee sẽ biết tôi mang thai hộ."
Lee Minhyeong gõ gõ ngón tay lên chân, lặng im suy nghĩ chốc lát: "Tôi sẽ giải quyết vấn đề đánh dấu, chờ khi cậu phát tình gọi điện thoại cho tôi, tự nhiên tôi sẽ có biện pháp."
"Tôi biết rồi!" Ryu Minseok không nói gì nữa, rời khỏi phòng ngủ của Lee Minhyeong.
Trong phòng ngủ không còn người khác, Lee Minhyeong cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên.
Không có tin nhắn, Moon Hyeonjoon không liên lạc với anh nữa.
Đáng chết!
Lee Minhyeong mắng một tiếng, cảm thấy Moon Hyeonjoon càng ngày càng không thú vị.
Trước kia chỉ cần anh thoáng lộ vẻ sẽ vứt bỏ cậu, Moon Hyeonjoon sẽ cúi đầu nhận sai, xin anh hồi tâm chuyển ý. Sao hôm nay để Ryu Minseok kích thích, Moon Hyeonjoon lại chẳng có chút phản ứng nào. Mở hệ thống theo dõi trong điện thoại di động ra, xem camera giám sát trong biệt thự.
Sau khi đổi rất nhiều nơi, Lee Minhyeong tìm thấy Moon Hyeonjoon trên sân thượng.
Moon Hyeonjoon cầm điện thoại di động, đang gọi điện thoại.
"... Thật sự rất cảm ơn cậu! Tôi nhận được tiền rồi! Tôi nhất định mau chóng trả lại tiền cho cậu. Mấy ngày nữa tôi mời cậu ăn cơm."
"Thật sự cần cảm ơn cậu!"
"Trong tay tôi không có thứ gì đáng tiền có thể thế chấp, có một chiếc đồng hồ là được đặt làm riêng, nghe nói giá trị một tỷ, trước để ở chỗ của cậu. Chờ sau khi tôi mang tiền trả lại, cậu lại đưa đồng hồ cho tôi."
Lee Minhyeong nhìn vào màn hình, một tay Moon Hyeonjoon cầm điện thoại di động, một tay kia cầm chiếc hộp nhỏ.
Từ vẻ ngoài của chiếc hộp, anh có thể nhận ra, đó là quà sinh nhật anh tặng Moon Hyeonjoon.
Moon Hyeonjoon, mẹ nó em giỏi lắm! Quà tôi tặng mà em cũng có thể tùy tiện đưa cho người ta! Sắc mặt Lee Minhyeong tái xanh, ngón tay siết chặt điện thoại di động.
Bỗng nhiên nhảy khỏi ghế sofa, cầm lấy áo khoác, nhanh chân bước ra khỏi phòng ngủ.
Xem ra bình thường anh đã quá nhân từ, chỉ giam cầm căn bản không khiến Moon Hyeonjoon nhớ lâu, hôm nay nhất định phải trừng trị cậu, cho cậu biết ai mới là ông trời của cậu!
Lee Minhyeong lái xe rời khỏi đại trạch nhà họ Lee, trên đường đi, bạn bè – Jeong Jihoon gọi điện thoại tới.
"Cậu Lee, bận rộn gì không? Đã mấy ngày không gặp cậu rồi, các anh em tụ tập đánh bài trong câu lạc bộ, đang chờ cậu đến đấy!"
"Không đi!" Lee Minhyeong đang nổi nóng, nào còn lòng dạ ra ngoài tiêu khiển.
"Ôi, sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
"Mẹ nó đừng nói nhảm nữa, cúp đây!" Lee Minhyeong bực bội muốn chết, chỉ mong nhanh nhanh trở về biệt thự trừng trị Moon Hyeonjoon.
"Ơ kìa! Đợi đã!" Jeong Jihoon nói: "Cậu Lee, không phải chứ! Đính hôn xong cậu cải tà quy chính luôn hả? Nghe nói cậu đá người tình kia rồi! Người ta đáng thương quá đi! Vay tiền khắp nơi! Nghe nói còn muốn cầm món quà cậu tặng! Cậu Lee, chừng nào cậu lại trở nên keo kiệt như vậy? Chia tay cũng không cho người ta một khoản tiền bù đắp."
"Cậu nói cái gì?" Ánh mắt Lee Minhyeong lộ ra tàn nhẫn, câu nói này gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Nghe ra khác thường trong giọng điệu của anh, Jeong Jihoon hoảng hốt, vội nói: "Cậu không biết việc này?"
"Moon Hyeonjoon vay tiền khắp nơi?"
"Bạn học nào cũng gọi điện vay, về sau nói muốn bán đồng hồ, tìm đến Choi Wooje, chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Choi kia. Nhà cậu ta làm ủy thác mua bán, dưới danh nghĩa cậu ta có rất nhiều cơ sở ủy thác mua bán. Cũng không biết quan hệ giữa Choi Wooje và người tình này của cậu là như thế nào, cậu Choi dứt khoát cho cậu ta vay 500 triệu, không tính lãi. Người tình của cậu chuẩn bị lấy đồng hồ thế chấp cho cậu ta." Jeong Jihoon chậc chậc: "Tôi nhớ chiếc đồng hồ kia là món quà cậu tặng cho cậu ta vào bốn năm trước! Lúc ấy là hai chúng ta bay đến nước Ý đặt làm, vì chiếc đồng hồ này cậu còn đặc biệt đến Nam Phi một chuyến, mua kim cương mấy trăm triệu..."
Jeong Jihoon còn chưa nói xong, Lee Minhyeong đã cúp điện thoại. Anh nhấn mạnh chân ga, xe đua hệt như tên đã rời cung, lao băng băng trên đường.
Lee Minhyeong mang theo sát ý bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Moon Hyeonjoon đã ngủ trên giường.
Anh sải bước đi tới, giơ tay nắm lấy áo Moon Hyeonjoon, kéo cậu xuống khỏi giường.
Trong lúc ngủ mơ, Hyeonjoon cảm thấy có một sức nặng ập tới, cần cổ bị siết rất chặt, cậu mở to mắt, còn chưa rõ ràng tình huống xung quanh, bàn tay Lee Minhyeong đã nặng nề rơi xuống mặt cậu.
Bốp – tiếng tát lanh lảnh vang lên trong phòng ngủ.
Đau rát trên mặt khiến Moon Hyeonjoon hoàn hồn, cậu trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mặt.
Ở bên Lee Minhyeong bốn năm, hai người từng cãi vã, từng ầm ĩ, từng nói chia tay. Nhưng dù giày vò thế nào, Lee Minhyeong đều không động tay với cậu.
Đây là lần đầu tiên!
Kinh ngạc nơi đáy mắt dần dần hóa thành đau lòng, cuối cùng chuyển thành oán hận, Hyeonjoon lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, hệt như một con thú đang nhe răng múa vuốt.
Chạm phải ánh mắt quật cường mà lạnh lẽo của cậu, cơn áy náy vì lỡ tay đánh cậu trong lúc nóng giận lập tức tan thành mây khói. Lee Minhyeong bóp cằm Moon Hyeonjoon, nâng mặt cậu lên cao.
"Mới mấy ngày tôi không trở về, em đã không chịu nổi cô đơn, dụ dỗ đàn ông khắp nơi rồi hả? Sao em có thể lẳng lơ hèn hạ như vậy? Không có đàn ông thì không sống được hả?"
Trên mặt bị tát rất đau, nhưng cũng không đau bằng lời nói đả thương người của Lee Minhyeong.
"Im miệng!" Hyeonjoon không thể nhịn nổi nữa, vung quyền đấm lên mặt Lee Minhyeong.
Trên mặt cậu giăng đầy sương giá, trong mắt đều là tiêu điều chán nản, nhẫn nhịn lâu như vậy, cậu thật sự không nhịn nổi nữa.
"Lee Minhyeong, anh có tư cách gì nói lời này với tôi? Anh thì là đàn ông quái gì? Anh căn bản không phải con người."
Bị Moon Hyeonjoon mắng chửi như vậy, hai mắt Lee Minhyeong đỏ ngầu.
Nắm lấy cổ Hyeonjoon rồi hất cậu xuống mặt đất.
Hyeonjoon không ngừng giãy giụa, từng đấm từng đấm rơi xuống người Lee Minhyeong: "Cút! Đừng động vào tôi! Anh khiến tôi buồn nôn!"
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, trong lòng Hyeonjoon cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chắc chắn Lee Minhyeong đã làm chuyện đó với Ryu Minseok, người đàn ông bẩn như vậy, cậu không cần.
"Không cho tôi động? Vậy là muốn cho Choi Wooje động? Thế mà tôi lại không biết, em đã thèm khát đến mức này rồi! Bụng đói ăn quàng tùy tiện người nào cũng câu dẫn được. Là tôi không thỏa mãn được em? Để em phải hèn mọn tìm người khắp nơi?"
Lee Minhyeong xé rách áo Hyeonjoon, dùng áo trói lấy hai tay cậu.
"Ai cũng mạnh hơn anh!" Trong cơn mất khống chế, Hyeonjoon thốt ra câu này, hoàn toàn chọc giận Lee Minhyeong.
Thân là con cưng của trời, quý thiếu thế gia.
Lee Minhyeong chưa bao giờ bị người khác giễu cợt như vậy, anh áp sát lại gần, đè lên trên người cậu.
Làm loạn dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị gì, Hyeonjoon đau đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng nguội lạnh.
Cảm giác có chất lỏng chảy ra, Lee Minhyeong biết đó là máu.
Bị vệt máu kia kích thích, khiến anh càng thêm hung ác muốn người dưới thân.
"Buông ra! Anh cút đi cho tôi!"
Hyeonjoon không ngừng giãy giụa, nhưng hai tay bị trói chặt, căn bản không cách nào thoát khỏi bạo lực của người đàn ông. Cậu cử động thân mình, hung hăng va vào người đàn ông bên trên. Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lee Minhyeong bị đụng trúng.
Đau đớn trên trán khiến lửa giận nơi đáy mắt càng thêm hừng hực, lật Hyeonjoon lại, ấn lên sàn nhà, động tác ngày càng hung ác.
Có máu chảy ra rơi lên trên thảm lông dê đắt đỏ.
Giống như bị vũ khí sắc bén khuấy động bên trong cơ thể, đau đến lục phủ ngũ tạng xoắn lại với nhau.
"Có phải tôi không dạy dỗ em đàng hoàng, em sẽ còn quyến rũ đàn ông bên ngoài!"
"Moon Hyeonjoon, em ti tiện như vậy sao?"
"Một ngày em còn là đồ chơi của tôi, vậy phải bị tôi chơi một ngày, trước khi tôi chưa chơi chán, em đừng hòng rời khỏi tôi." Lee Minhyeong hệt như dã thú hung dữ, cúi đầu cắn xuống bả vai Hyeonjoon.
Hyeonjoon kêu lên một tiếng, đau đến biến sắc.
Lee Minhyeong không ngừng gặm cắn cậu, để lại trên người cậu từng dấu vết mập mờ. Đến cuối cùng, còn cắn lên cổ tay Hyeonjoon. Nơi kia là tuyến thể của Omega, bình thường khi đánh dấu tạm thời, chính là Alpha cắn lên cổ tay Omega. Mặc dù Moon Hyeonjoon không phải Omega, không cách nào bị đánh dấu, nhưng Lee Minhyeong vẫn muốn để lại dấu ấn thuộc về riêng anh trên người Hyeonjoon.
Đêm nay, Hyeonjoon bị giày vò vô cùng thê thảm.Vết thương không ngừng chảy ra máu, nhuộm đỏ cả ga giường.
Đến sau nửa đêm, cậu lên cơn sốt.
Sốt mơ mơ màng màng, căn bản không phân biệt rõ ngày đêm.
Trước mắt hiện lên cảnh tượng ở bên Lee Minhyeong khi xưa.
Lần đầu tiên làm với Lee Minhyeong, khi yêu, cậu chảy máu, lúc đó Lee Minhyeong vô cùng đau lòng, ôm cậu vào trong ngực liên tục nói lời âu yếm, còn tự mình bôi thuốc cho cậu.
Vì chăm sóc cậu, cậu Lee mười ngón tay không dính nước mùa xuân còn cố ý học cách nấu cháo, suýt nữa đốt luôn nhà bếp.
Nhớ tới dáng vẻ tay chân luống cuống của Lee Minhyeong, khóe miệng Hyeonjoon khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng mà, nụ cười kia quá ngắn ngủi, giống như bông tuyết, thoáng chốc đã bị hòa tan.
Hóa thành nụ cười khổ thê lương.
Lee Minhyeong vẫn luôn ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm Hyeonjoon. Trông thấy thay đổi trong biểu cảm của cậu, trong lòng rất buồn bực: Moon Hyeonjoon đang nghĩ gì? Vì sao cảm thấy cậu đau buồn đến vậy?
"Lee Minhyeong..."
Hyeonjoon khẽ kêu lên một tiếng, âm thanh mềm nhũn lập tức thấm vào trong tim Lee Minhyeong, anh lập tiến tới: "Hyeonjoon!"
Hyeonjoon mở ra đôi mắt trống rỗng, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi phun ra một câu: "Lee Minhyeong, tôi hận anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top