Chương 92+93+94
James cũng không ngủ quá lâu, chủ yếu là bởi vì trận đấu rất kịch liệt nên hơi mệt mỏi, sau đó lại bị hoảng sợ khi ngã xuống từ không trung, cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, cho nên ngủ không đến một giờ liền tỉnh. Mở to mắt, lại thấy mỹ nhân xinh đẹp đang ngồi bên cạnh giường suy nghĩ gì đó.
Hắn thật sự là vừa mừng vừa sợ, máu toàn thân đều nóng lên. Nhập học đã một tháng, có thể cảm nhận được thái độ của Lily đối với hắn không ngừng dịu dàng hơn, rõ ràng thay đổi phương pháp theo đuổi đã mang lại kết quả tốt, nhưng cũng không quá hy vọng lần này bị thương Lily sẽ tới thăm, dù sao khoảng cách giữa Lily và hắn vẫn còn rất xa, cho nên sự xuất hiện của cô là một niềm vui đầy bất ngờ. James không lên tiếng gọi Lily đang tự chìm đắm vào suy nghĩ của chính cô, hắn sẵn lòng chờ đợi, có thể thu hẹp khoảng cách với Lily như thế này đã là hạnh phúc khó có được, chờ đợi có là cái gì chứ.
Lily có một mái tóc dài màu đỏ, khẽ xoăn, mượt mà buông xuống bờ vai, đôi mắt to xanh lá sáng ngời trong suốt, bất kỳ lúc nào, trong mắt đều thể hiện sự kiên định, giống như tính cách kiên định thẳng thắn của cô. Hai gò má của cô mềm mại, trắng hồng, giống như cánh hoa, xinh đẹp đáng yêu. Môi đỏ sẫm, khóe môi hơi cong lên, cho dù không cười cũng có ý cười, gương mặt xinh đẹp đầy hoạt bát và thân thiện. Vóc người xinh xắn lanh lợi, áo choàng phù thủy rộng thùng thình cũng không che được dáng vẻ thướt tha của cô. Lily khác với những nữ sinh cùng lứa tuổi, hiện tai nữ sinh 13,14 tuổi đã bắt đầu biết ăn mặc trang điểm, hấp dẫn sự chú ý của nam sinh, còn Lily lại không thích trang điểm, phần lớn thời gian đều dành cho việc đọc sách mà thôi, nhưng đôi mắt trong suốt kia còn xinh đẹp hơn bất kỳ khuôn mặt trang điểm nào, khiến vô số nam sinh phải quỳ gối dưới chân cô, James là người kiên trì nhất trong đó. Một cô gái đáng yêu xinh đẹp như vậy, không ai có thể sánh bằng, James luôn nói với bản thân mình, không ai có thể sánh được với Lily, không ai.
Hắn đột nhiên bắt đầu lo được lo mất, trong lòng bất ổn, lo sợ bất an. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ, lần này Lily đến, có thật là đến thăm hắn không? Nghĩ vậy, khóe mắt hắn giật giật, cảm giác vui sướng hoàn toàn biến mất. Hắn vẫn chưa quên chuyện đầu năm học trước, Lily và Keria Potter nhìn nhau đầy mãnh liệt (là cái vụ Har và Lily nhìn nhau mà khiến Vol hiểu lầm í, này thêm cả James hiểu lầm nữa, ai~), nếu không phải Gumayusi nhúng tay vào, có thể hai người đó đã là đôi tình nhân nổi tiếng nhất từ trước tới này của Gryffindor và Slytherin. Hắn không hề nghi ngờ chuyện Lily đối với Keria Potter là nhớ mãi không quên, cho dù kiêu ngạo như hắn, nhưng một tháng nay hắn cũng không thể không thừa nhận Keria thực sự xuất sắc, quá xuất sắc trên mọi phương diện, cái này đả kích nghiêm trọng lòng tự tôn của hắn. Cho dù Keria Potter và Lily không hề liên hệ, nhưng ai có thể cam đoan Lily không thương thầm cậu ta chứ? Nói không chừng lần này Lily đến là muốn giải thích thay Keria Potter, hắn cũng không nghĩ Keria Potter là cố ý, lúc đó người kia chỉ lo khoe khoang, không hề chú ý cái khác.
Hắn nhìn cô gái vẫn đang lặng im suy nghĩ, mặt của cô ửng hồng vì thẹn thùng, xinh đẹp không thể tả. Cô ấy đang nghĩ đến ai? Là mình, hay là Keria Potter? Merlin a, có thể nói cho hắn biết được không?
Lily thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, kinh ngạc thấy James đã tỉnh, đang còn chăm chú nhìn cô. Ánh mắt mãnh liệt nhiệt tình lại có chút sợ hãi lo lắng, làm cô có cảm giác tan chảy, tình yêu tràn ngập sự chân thành tha thiết vây quanh khiến tim cô nhảy lên, giống như con thỏ không nghe lời nhảy loạn trong lòng. Mặt của cô càng ngày càng đỏ, sự xấu hổ càng khiến hai má cô đỏ rực như ánh nắng chiều.
James càng ngây ngốc, hô hấp cũng quên. Lily hình như vì hắn mà thẹn thùng, dáng vẻ xấu hổ đáng thương, lại vô cùng xinh đẹp. Tim kích động nhảy lên, biểu hiện của Lily có phải ám chỉ cái kia hay không? Hắn có thể hy vọng một chút chứ?
Cùng Lily nói chuyện với nhau thuận lợi một cách thần kỳ, Lily không hề nhắc tới chuyện liên quan tới Keria Potter, cô chỉ đơn thuần là quan tâm James, một lòng, một lòng hy vọng James sớm bình phục, chuẩn bị cho trận đấu Quidditch vào tháng 11 cùng Hufflepuff. Trước khi đi, cô còn xấu hổ nói một câu, " Ngày mai tớ lại đến thăm cậu. " Ngày mai cô ấy vẫn muốn đến!
James vui sướng mất ngủ một đêm, trong đầu đều là bóng hình xinh đẹp của Lily. Hơn nữa ngày hôm sau tinh thần của hắn vô cùng tốt, không vì mất ngủ một đêm mà uể oải, nhìn thấy bạn tốt vẫn còn rất tức giận, hắn dùng thái độ cực kỳ nhẹ nhàng nói với cho bọn họ một lần nữa – sự cố chấp của Ghost khiến hắn mất không ít thời gian. Được hắn nói tỉ mỉ từng chút một, cuối cùng Ghost cũng hiểu được lúc này không nên đối đầu với Slytherin, kỳ thật đối đầu với Keria Potter là hành động không khôn ngoan, còn phải nhờ cậu ta dạy nghệ thuật phòng chống hắc ám mà. Keria luôn biểu hiện là một vị giáo sư khoan dung kiên nhẫn, chỉ cần ở trong khóa trình đã sắp xếp, dù học sinh ngu ngốc cỡ nào thì cậu ta cũng sẵn lòng chờ bọn họ luyện tập, vì thế Gryffindor chịu ơn huệ không ít, Pettigrew cũng dần dần hoàn thành được mục tiêu của khóa học. Một khi hai bên trở mặt, chỉ sợ Keria Potter sẽ không còn kiên nhẫn như vậy.
Lily đến khiến nhóm Ghost lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía bạn tốt, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Người kia, lừa được đóa hoa xinh đẹp của Gryffindor tới tay từ lúc nào? Rõ ràng hôm qua còn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Tay chân thực nhanh mà, lợi dụng tâm tình đồng cảm của nữ sinh!
Lần thứ hai đến, Lily không ngồi lâu lắm lắm, James là người bệnh, người bệnh cần phải nghỉ ngơi nhiều, cho nên sau khi nhìn thấy James ăn đồ ăn tự tay cô làm xong, cô liền vui vẻ ra về. Đi ra phòng y tế, thiếu chút nữa đụng vào Keria.
"Li...... Evans, xin chào." Keria mỉm cười.
" Keria...... Potter, xin chào. Cậu đến thăm James sao?" Lily có chút ngượng ngùng nói tên của James, ngày hôm qua, trước khi đi về, tên vô lại kia muốn cô gọi hắn như vậy.
Keria chớp chớp mắt, James? Ai là James? À, James Potter. Trong lòng cậu vỗ tay khâm phục thủ đoạn của James, thật biết nắm chắc thời cơ, mới có một lúc, liền bắt đầu gọi tên nhau, cái tên ngu ngốc kia cũng có chút lợi hại.
" Ừ. Chúng tớ là bạn bè mà, mặt khác, dù nói như thế nào, cũng bởi vì tớ mà cậu ấy mới bị thương, ta nên đến thăm cậu ấy."
Nói chuyện vài câu, Keria đi vào phòng y tế, hỏi giáo sư Pomfrey phòng bệnh của James, đẩy cửa đi vào.
James đang đắm chìm trong tư vị hạnh phúc được thân thiết với Lily, vừa quay đầu, lại gặp lại một đôi mắt xinh đẹp khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Nếu nói ánh mắt Lily là hồ nước trong suốt, mềm mại mà kiên định, thì ánh mắt Keria như đại dương bao la, nhìn có vẻ bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa dịu dàng vô hạn. Hồ nước khiến lòng người mê say, đại dương bao la lại khiến lòng người rung động. Keria có được một đôi mắt xinh đẹp nhất trên thế giới, có thể khiến người vừa nhìn qua liền lún sâu trong đó, không thể tự kềm chế.
James kinh ngạc nhìn Keria ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường, sau đó lấy ra một chiếc bánh ngọt, " Nhờ tiệm Công Tước Mật làm, có rất nhiều ô mai và bơ."
Một tháng qua, James và Keria tiếp xúc rất nhiều lần, tự cho là có thể không bị sự hấp dẫn của Keria thao túng, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia thì tâm trạng lại vui vẻ. Chẳng biết thế nào, hôm nay hắn nhìn thấy Keria, lại nhớ tới trận đấu ngày hôm qua, bộ dáng của Keria lúc không sợ chết mà nhảy xuống. Nhìn nhã nhặn, xinh đẹp tuyệt trần, lại bốc đồng không thua Gryffindor, chỉ trong chốc lát, đôi mắt xanh lá bình tĩnh lại bừng bừng ngọn lửa. Lúc ấy hắn bị dọa, khí thế của Keria áp đảo hắn, làm hắn đánh mất dũng khí tranh giành. Người xinh đẹp như vậy, thân thể mảnh khảnh như vậy, sao có thể, sao có thể bùng nổ mạnh mẽ đến thế? Lúc ấy thiếu chút nữa hắn nghĩ đến hắn đang đối mặt với một con sư tử, mà không phải là một con rắn giảo hoạt. Lúc ấy, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ: Thua, thua triệt để.
Keria Potter thật mâu thuân. Rõ ràng là rắn, mà lại giống sư tử. Còn có một đôi mắt và khuôn mặt xinh đẹp mà ngay cả Lily cũng không thể so sánh được. Áo choàng phù thủy màu vàng tăng thêm sự lộng lẫy, hương cam nhẹ nhàng khoan khoái cùng màu vàng thanh nhã, khiến cho cậu càng thêm sinh động.
Đó là sự thưởng thức của Gumayusi. Trong lòng James có chút ghen tị.
" James, hy vọng cậu sớm bình phục." Keria có lỗi nói, " Thật sự xin lỗi, lúc ấy không chú ý, không cẩn thận va phải chổi của cậu, hại cậu bị thương, thật có lỗi."
James liên tục khoát tay, " Không không không, là do tớ không tập trung tinh thần. Tia chớp bay quá nhanh, lúc ấy tớ lại cách cậu gần như vậy, nếu tớ chú ý, thì đã tránh được, sẽ không xảy ra việc gì."
Để tỏ vẻ hắn không để ý chuyện này, hắn lấy một thanh chocolate con ếch mà Zeus mang tới cho hắn, đưa tới trước mặt Keria: " Nếm thử xem, là sản phẩm mới, lúc đầu đắng, nhưng sau đó sẽ rất ngọt."
Keria cảm ơn James, bóc vỏ một thanh Chocolate, cắn một miếng, thưởng thức. Mới vào miệng, Chocolate có chút đắng, nhưng sau đó, lại dần dần biến thành hương vị ngọt ngào, nhấm nháp, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, khác hẳn với lúc đầu, hương vị càng ngày càng ngọt.
" Cảm giác giống như đời người."
" Đời người?" Khóe miệng James run run, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi lại mang theo chút khinh thường liếc nhìn Keria. Chẳng qua là ăn thanh Chocolate, sao lại giống như đời người, rõ ràng là giả bộ.
Keria thấy được ánh mắt không thiện ý của James, cười cười, giống như gió xuân lướt qua, trăm hoa nở rộ." Người phải nếm qua đắng, rồi mới biết quý trọng ngọt. Càng đắng nhiều, lúc thưởng thức lại càng thấy ngọt, nói cách khác, trải qua gian khổ càng nhiều, thì tư vị thắng lợi càng ngọt. Nếu cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, sẽ không biết quý trọng."
James nghĩ lời của Keria là đang nói hắn, trong lòng cáu giận. Chỉ là một trận khai mạc Quidditch, lại nói giống như giành được cúp Quidditch. Đợi 6 tháng sau Gryffindor và Slytherin chính thức đấu Quidditch, nhất định phải đánh bại Keria thê thảm, khiến Slytherin thảm bại! Bởi vậy hắn tức giận trừng mắt nhìn Keria, kết quả phát hiện Keria có vẻ không có ý dạy dỗ hắn, hai mắt trong suốt bao phủ một tầng sương mù, mông lung mà say mê, là đang thất thần, không biết trong lòng đang nghĩ đến ai. James nhất thời cực kỳ tức giận, hắn ghét nhất khi nói chuyện mà không tập trung, nghĩ đông nghĩ tây. " Này, nghĩ cái gì đó? Bạn gái sao?" Trong lòng không thoải mái, nói ra cũng không khách sáo.
Keria ngẩn ngơ, nói lắp ba lắp bắp, " Bạn gái? Không có, không có, tớ không có nghĩ." Cậu tránh đi ánh mắt của James, sợ bị hắn nhìn ra cái gì. Trước khi cậu đưa ra quyết định cuối cùng, cậu không muốn người ngoài nghĩ giữa cậu và Gumayusi có quan hệ đặc biệt. Đúng vậy, vừa rồi cậu nghĩ đến Gumayusi. Một cô nhi không cha không mẹ, tại Hogwarts không được các giáo sư giúp đỡ, rời khỏi trường học cũng tự mình phấn đấu, người kia phải trải qua không ít gian khổ mới trở thành người đứng đầu vĩ đại như bây giờ? Hôm nay thành tựu của người kia càng cao, càng chứng minh sự gian khổ trước đây của hắn rất nhiều, Keria không biết Gumayusi trước kia đã chịu đựng những gian khổ gì, nhưng nghĩ đến chính mình lúc ở tại nhà Dursley, cậu không biết nói thể nào để diễn tả sự đau khổ mà Gumayusi trải qua. Thật sự là không biết nói thế nào, linh hồn Gumayusi một mình chịu dày vò 13 năm ở rừng rậm Bulgaria, sự cô độc, oán hận, đau khổ, lo lắng, chờ đợi vô vọng, sự đau khổ của Keria so với nó chỉ là mưa phùn thoáng qua. Lúc Keria 13 tuổi thì
Gumayusi mới được Pettigrew giúp thoát khỏi Bulgaria trở lại London, Keria 14 tuổi thì sống lại, tim Keria như bị cái gì đó đè lên, thật khó chịu. Vì sao tất cả đau khổ đều rơi vào người Gumayusi? Chẳng lẽ sự kiên trì của Gumayusi là sai lầm? Keria cắn môi, ngón tay nắm chặt vạt áo, không, hành động của Gumayusi thật sự là không đúng, cậu không thể để Gumayusi dẫm lên vết xe đổ, cậu không thể trơ mắt nhìn Gumayusi đánh mất hơn một nửa sức mạnh, chỉ có thể dựa vào linh hồn tuyệt vọng sống nơi rừng rậm, cho dù đau khổ trong tương lai của Gumayusi là do cậu tạo thành, thì cậu nhất định phải ngăn cản, cho dù sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, cho dù cậu sẽ vì thế mà giết nhiều người, cậu cùng không tiếc!
------oOo------
Bé Kẻ bắt đầu thấy không muốn Guma có vấn đề rùi nha :))
Cảnh mập mờ có lẽ sắp hết chăng ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top