Chương 194+195+196

Lại quá vài ngày, hiếm khi có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi, Keria mời Rose uống cà phê. Bọn họ ngồi trước cửa sổ văn phòng của Keria, nhìn cảnh tuyết rơi mùa đông. Năm nay tuyết rơi nhiều hơn, mọi nơi của St.Mungo đều bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng xóa, những đứa trẻ không có nhiều phiền muộn như người lớn, chạy khắp sân của bệnh viện, nhảy nhót, vui vẻ ném tuyết, tiếng cười vang vọng khiến mọi người cũng cười theo.

Keria ước ao nhìn những phù thủy nhỏ tuổi đang đùa nghịch, trong lòng chua xót. Nếu không phải thân thể không cho phép, cậu cũng sẽ thừa dịp nghỉ ngơi hiếm có này xuống sân cảm nhận thế giới tuyết trắng xinh đẹp. Đáng tiếc, cậu uống một ngụm cà phê, cà phê nóng ấm mang theo hương vị ngào ngạt trôi xuống yết hầu, làm ấm áp thân thể lạnh lẽo của cậu. "Mùa đông đã tới rồi, mùa xuân còn xa sao?"

Rose cười rộ lên, "Em nói, Keria, anh trở thành nhà thơ khi nào vậy?"

Keria ảm đạm cười, "Vừa mới bắt đầu. Rose, em thích mùa xuân chứ?"

Cô gái khẳng định gật đầu, "Đương nhiên thích. Mùa xuân là mùa vạn vật hồi sinh, một năm mới bắt đầu."

" Mùa xuân cử hành hôn lễ là tốt nhất a." Keria vẫn giống như đang tán gẫu.

" Đúng vậy! Cha mẹ của em cũng cử hành hôn lễ vào mùa xuân, bọn họ nói, cảm giác rất đặc biệt." Rose đầy ao ước. Cô cũng muốn cử hành hôn lễ vào mùa xuân, cùng Peanut, nhận lời chúc mừng của bạn bè người thân. Nhưng bá tước Colson không thích cô, cho dù cô là một trong những người Keria tín nhiệm nhất.

Quả nhiên, mỗi cô gái đều tràn ngập khát khao với hôn lễ, Keria nghĩ. "Một khi đã như vậy, bảo bá tước Colson cử hành hôn lễ vào ngày 6 tháng 3, em sẽ không phản đối chứ?"

Cái gì? Rose quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, vừa rồi cô nghe được cái gì, Keria nói "Hôn lễ" sao? Còn có bá tước Colson? Mọi người đều biết, bá tước Colson chỉ có một cô con gái năm nay còn đi học, thậm chí chưa đính hôn, sao có thể quyết định hôn lễ, trừ con trai độc nhất của ông, Peanut Colson, còn có thể là ai? Hơn nữa Keria còn hỏi cô có đồng ý cử hành hôn lễ vào ngày 6 tháng 3 không – cái này, nghĩa là ...... Chẳng lẽ ...... Merlin a!

"Ha... Keria, nếu em không hiểu sai, anh, chẳng lẽ anh nói......" Cô hít sâu một hơi, giọng nói run run, "Chẳng lẽ ý anh là bá tước Colson đồng ý hôn sự giữa em và Peanut?"

" Đúng vậy." Keria ý bảo cô gái đoán đúng rồi.

Rose nhanh chóng đặt tách cà phê trong tay sang một bên, cô rất sợ chính mình quá mức kích động mà làm vỡ, nghi ngờ hỏi lại Keria. "Nhưng, nhưng, nhưng bá tước Colson cho rằng, đợi Peanut đạt được thành tựu trong chiến tranh mới bàn đến chuyện hôn sự, không phải sao?" Bởi vì bá tước Colson rất cố chấp, nên đề nghị lúc đầu của Keria là Peanut và Rose sau khi tốt nghiệp liền kết hôn bị gác lại. Bá tước Colson hiển nhiên không giám chọc giận Keria, cho nên ông sử dụng cách kéo dài thời gian, đề nghị để Peanut đạt được thành tựu, có sự nghiệp mới được lấy vợ. Người sáng suốt đều biết, lão quý tộc này không thích phù thủy xuất thân Muggle, sử dụng cách kéo dài thời gian mà thôi. Peanut không chỉ một lần oán giận cha của hắn trước mặt Keria vì mỗi ngày ông đều đưa tới cho hắn rất nhiều nữ phù thủy.

Nhưng bây giờ cậu đợi không kịp. "Em và Peanut đã lớn tuổi, hơn nữa, bá tước Colson cũng muốn bồng cháu mà." Keria nói dối. Nếu Rose không trở thành người của gia tộc Colson trước khi cậu chết, chờ cậu rời đi, tâm nguyện của cô sẽ không được hoàn thành. Cho nên cậu bàn với Gumayusi, bức bách lão Colson quyết định. Gumayusi còn tưởng rằng Keria thật sự nghĩ là Rose đã lớn tuổi, nên kết hôn.

Rose cực kỳ vui vẻ, cô không kiềm chế được nhảy nhót trong văn phòng. Cô luôn đợi ngày này, rốt cục có thể cùng Peanut bên nhau, không cần vì những nữ phù thủy chẳng biết từ đâu tới mà cảm thấy không thoải mái. Cô không quên hôn một cái lên má Keria, "Cám ơn anh, Keria." Cô đương nhiên hiểu được, nếu không có Keria ở sau lưng ủng hộ cô và Peanut, Peanut đã sớm kết hôn cùng với một tiểu thư máu trong quý tộc nào đó.

" Nhưng, Keria, sao thân thể của anh lạnh như vậy? Anh cảm lạnh sao?"

Keria khoát tay, "Không sao, anh là bác sĩ mà."

Trước khi tan tầm, Nicolas dựa theo phân phó đi vào văn phòng của Keria, ánh mắt lập tức bị chồng da dê cao gần tới trần nhà trên bàn làm việc hấp dẫn, chấn động không nói được gì.

Keria cũng không nhiều lời, chỉ vào chồng da dê nói: "Trong một tháng, đọc thuộc hết. Một tháng sau tôi kiểm tra, sai một chữ, 10 Vôn điện kích; sai hai chữ, lời nguyền tra tấn; sai ba chữ, tôi giao cậu cho Guma xử lý."

Mặt Nicolas theo lời nói của Keria mà chuyển trắng, rồi xanh, sau đó là đen, câu cuối cùng của Keria khiến mặt hắn chuyển lại trắng, trắng bệch. Không chỉ vì yêu cầu và trừng phạt rất nghiêm khắc của Keria, còn bởi vì Keria biết thân phận của hắn. "Chủ nhân Keria, ngài, ngài......" Hắn ngập ngừng.

" Tuy tôi không để ý mọi chuyện, nhưng không phải là người cái gì cũng không biết." Keria cười xấu xa, "Còn có điều gì cần hỏi sao, Nicolas?"

" Không, không có, chủ nhân Keria!"

Nicolas cúi đầu ủ rũ ôm chồng da dê cao hơn người hắn đi ra khỏi cửa, nụ cười của Keria lập tức biến mất. Cậu cần tìm người kế thừa vị trí của mình, kế thừa vị trí viện trưởng của St.Mungo. Canna đương nhiên là lựa chọn không thể bàn cãi, nhưng Canna lại có khuynh hướng theo Hội phượng hoàng, Keria chỉ có thể chọn người thừa kế của Canna. Keria không chết, St.Mungo có thể bảo trì trung lập, nhưng ai có thể cam đoan sau khi Keria chết St.Mungo còn bảo trì trung lập chứ? St.Mungo có thông đạo, có thế lực ngầm, dù đi theo phe nào thì phe đó cũng được sự trợ giúp rất lớn, có lẽ giống như ngọn cỏ cuối cùng của lạc đà sắp chết! Kỳ thật St.Mungo đã nổi sóng ngầm mãnh liệt, lực lượng đàn áp Keria ở khắp nơi, một khi Keria rời khỏi chức vị viện trưởng, nếu không có thế lực thích hợp thay thế, St.Mungo sẽ loạn. Canna là người thành thật, lại ủng hộ Hội phượng hoàng, một khi có người xúi giục, St.Mungo lập tức sẽ theo Hội phượng hoàng. Cậu phải lưu lại một trụ cột cho Tử thần thực tử, tiếp nhận thế lực của St.Mungo, cho dù Canna trở thành viện trưởng, những người khác sẽ không dám coi thường gây ra náo loạn. Người kế thừa Canna phải là người nổi tiếng, là người mà tất cả mọi người có ấn tượng tốt, lại có thể ở thời điểm thích hợp nêu rõ lập trường của mình, Nicolas – một nửa huyết thống Muggle là lựa chọn tốt nhất.

Gần một năm nay Gumayusi âm thầm thu nhận những phù thủy có huyết thống Muggle, giống như có ý đồ tìm hiểu về thế giới Muggle. Gần ba tháng nay càng thêm rõ ràng, nửa tháng trước còn gặp mặt thủ tướng Anh quốc, ăn bữa tối, còn sắp xếp thần sáng bên cạnh Thủ tướng.

Sự tình, bắt đầu phát triển rất tốt, Keria mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

==================================

Ngày thứ sáu sau ước định với Oner, vừa đúng là ngày nghỉ của Keria. Nửa năm qua Keria thường tăng ca vào ngày này, nhưng lúc này quyết định của cậu khiến mọi người bất ngờ, Keria quyết định nghỉ ngơi một ngày, "Đừng tới quấy rầy anh", cậu nói với Rose, "Anh muốn nghỉ ngơi một ngày."

Cả ngày hôm sau, Keria làm bạn bên người Gumayusi, nhiệt tình đến mức muốn đem Gumayusi hòa tan, khiến Gumayusi vừa mừng vừa lo. Hắn đành hoài nghi động cơ của Keria, "Có phải đã xảy ra chuyện gì? Cần ta giúp sao?" Keria tặng hắn nụ hôn nồng nhiệt, phủ nhận nghi hoặc, "Ta muốn được ở cùng ngươi, ngươi không muốn?

"

"Muốn, đương nhiên muốn."

Bữa tối, Keria sai gia tinh chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, còn cùng Gumayusi uống một chai rượu nho. Gumayusi rốt cuộc nhịn không được, "Keria, em có chuyện gì muốn nói với ta phải không? Biểu hiện của em không giống như bình thường." Vì giữ tỉnh táo trong công việc, từ lúc vào St.Mungo, Keria chưa từng uống rượu mạnh.

Keria buông ly rượu, cười nói: "Chẳng lẽ ta muốn cùng ngươi uống rượu cũng không được sao? Không phải thường thường ngươi hay oán giận ta không cùng ngươi uống rượu mà?" Cậu chớp mắt, có vẻ rất oan ức.

" Keria." Vẻ mặt Gumayusi nghiêm khắc, "Ta là người yêu của em, có chuyện gì em không thể giải quyết em có thể nói cho ta, mà không phải gánh vác một mình. Phản ứng hôm nay của em rất khác thường, ta không phải là người mù."

Yên lặng thở dài, Keria cúi đầu, nước mắt đã làm mờ đường nhìn. Cậu không muốn nói ra sự thật tàn nhẫn như vậy, chỉ hy vọng mọi chuyện đang xảy ra đều là ảo tưởng của cậu, cậu vẫn vô cùng khỏe mạnh.

" Keria!" Gumayusi đứng lên, muốn đi đến bên cạnh an ủi Keria. Tính cách của Keria hắn hiểu rõ, chuyện có thể làm cậu khóc ra ngoài rất ít, cậu có thói quen giữ mọi việc trong lòng, cho dù muốn khóc, cũng chỉ yên lặng khóc thầm. Hôm nay, Keria lại khóc ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?

" Đừng tới đây!" Giọng nói của Keria sắc bén, kiên cường đến mức Gumayusi phải dừng lại động tác, "Trở về chỗ, trở về chỗ! Đừng tới đây, Guma, ngươi tới đây, ta sợ ta không có dũng khí nói."

" Nhưng, em khóc......"

" Cũng không được đi tới! Ngươi tới, ta sợ ta sẽ hoàn toàn mất đi dũng khí......" Keria khóc nghẹn ngào, nhưng không thay đổi ý kiến, vô cùng kiên định.

Gumayusi không còn cách nào, chỉ có thể đưa khăn tay qua, yêu thương nhìn Keria lau nước mắt.

" Ta đến, ta kể một câu chuyện cũ......" Keria ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy dứt khoát, chuyện đã tới, đành thản nhiên đối mặt. "Chuyện cũ...... Xảy ra vào năm 1997, bắt đầu từ lúc sinh nhật của một cậu bé 11 tuổi – Keria James Potter......"

Keria Potter luôn nghĩ mình là một cậu bé bình thường, ngày nó tròn 11 tuổi có một người khổng lồ đến gặp nó, nói cho nó biết nó là một phù thủy. Lúc lên tàu đến Hogwarts, Keria quen biết bạn tốt Ron Weasley và Hermione Granger, còn quen biết Neville Longbottom, cùng đối đầu với Draco Malfoy. Keria trưởng thành không hề suôn sẻ, bóng ma của chúa tể bóng tối Gumayusi luôn bao phủ nó. Gumayusi là chủ nhân của Tử thần thực tử, hắn muốn thống trị thế giới, hắn muốn giết chết Keria lúc nó đang còn nhỏ nhưng lại bị Keria đánh bại, hắn lưu lại vết sẹo hình tia chớp trên trán Keria, vết sẹo này khiến Keria nói được xà ngữ. Lúc Keria 15 tuổi, Gumayusi sống lại, Keria 17 tuổi, chiến tranh bùng nổ. Bởi vì người lãnh đạo Hội phượng hoàng là Deft đã chết, nên, Keria – người từng đánh bại Gumayusi trở thành người lãnh đạo tiếp theo của Hội phượng hoàng, nhưng lúc này, chín năm chiến tranh qua đi, thắng lợi cuối cùng thuộc về Gumayusi. Vì bảo vệ tính mạng các thành viên của Hội phượng hoàng, Keria quyết định hy sinh chính mình, không ngờ lại rơi vào hành lang thời gian, đi đến năm 1938, nhìn thấy Gumayusi lúc còn nhỏ, khi đó hắn là Lee Min-Hyung. Lúc đầu Keria muốn giết chết Tom, nhưng vì hoàn cảnh hai người trải qua rất giống nhau nên đã buông tha, trở lại hành lang thời gian thì nó đã ở năm 1974, nó lại một lần nữa trở thành học sinh của Hogwarts, nhưng lúc này nó không muốn vào Gryffindor, bởi vậy mũ phân loại xếp nó vào nhà Slytherin, cùng Oner thành bạn bè, mà Gumayusi trở thành chủ nhiệm của Slytherin cũng là giáo sư của nó. Trong 5 năm, Keria và Oner đối đầu với hai học sinh xuất sắc nhất Gryffindor là James Potter và Ghost Black, cho dù sau này James là cha của nó, Ghost là cha đỡ đầu của nó. Sau lại, Gumayusi chen chân vào cuộc sống của nó, sự yêu thương cùng dịu dàng của nam nhân, sự quan tâm và cưng chiều khiến Keria cũng yêu kẻ thù ngày xưa, sau khi tốt nghiệp thì hai người sống cùng nhau. Vốn Keria nghĩ rằng hai người có thể vĩnh viễn sống bên nhau như vậy, nhưng nó phát hiện mình sắp chết, bởi vì mẹ của nó, Lily Potter mang thai.

Chuyện cũ có lẽ cũng không tệ, nhưng Keria không phải là một người biết kể chuyện, cho nên nghe rất bình thường. Nhưng sắc mặt Gumayusi lại theo tiến trình câu chuyện của Keria mà biến hóa, nghi hoặc, khó hiểu, buồn cười, không thể tin dần dần biến thành nghiêm túc, kinh ngạc, có chút suy nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại vẻ mặt đầy sợ hãi.

Hắn rốt cuộc nhẫn nại không được, chạy qua ôm lấy Keria, nhìn thấy ánh sáng màu xám trên đũa phép khi dùng pháp thuật kiểm tra sinh mệnh, nước mắt đột ngột tràn ra, "Keria, Keria, vì sao, vì sao em không sớm nói cho ta? Em, Em sẽ chết, em, ngu ngốc!"

Một tay gắt gao ôm lấy Gumayusi, một tay cầm khăn lau đi nước mắt của Gumayusi, Keria cảm nhận được người yêu bởi vì đau đớn bi thương mà thân thể không ngừng rung rẩy, hai hàng nước mắt theo tình cảm mãnh liệt từ đáy lòng tràn ra, lại làm ướt khuôn mặt cậu một lần nữa. "Guma, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Kỳ thật ta đã muốn nói cho ngươi từ rất lâu, không muốn giấu diếm ngươi, nhưng không biết vì sao, mỗi lần ta muốn nói ra, trong lòng đều có dự cảm không tốt, khiến ta do dự. Là ta yếu đuối, chỉ muốn có cuộc sống bình an, không muốn cuộc sống của chúng ta xuất hiện chút rắc rối nào, cho nên ta lựa chọn giữ kín. Không thể tưởng tượng được hiện tại mọi chuyện lại như thế này, ta sợ nếu không nói cho ngươi, ta sẽ không còn cơ hội nói cho ngươi. Guma, ngươi có thể tha thứ cho ta chứ?"

" Tha thứ, tha thứ, tha thứ cái gì...... Ta cho tới bây giờ chưa từng trách em!" Hai mắt Gumayusi mờ mịt nhìn khuôn mặt tái nhợt của người yêu trong lòng, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Keria, không ngừng trách cứ chính mình quá mức chuyên tâm vào công việc, không cảm giác được thân thể Keria đang dần suy yếu. Gần đây hắn thật sự rất bận rộn, so với Deft, trụ cột của hắn tại thế giới Muggle gần như không có, bởi vậy hắn phải dùng thời gian xây dựng mối quan hệ của mình tại thế giới Muggle. Cũng may mối quan hệ giữa Deft và thế giới Muggle không mật thiết như ông ta nói, chỉ là quan tâm tới một ít quan chức cao cấp của Anh quốc, phái mấy thần sáng bảo vệ. Nền móng lỏng lẻo như vậy rất dễ bị sụp đỏ, huống chi hắn còn bí mật gặp nữ hoàng bệ hạ – đó là hắn tạm thời gọi nữ hoàng bệ hạ, hắn không có hứng thú đối với người phụ nữ tầm thường trên đầu đội vương miện kia. Nếu hắn muốn thống trị thế giới pháp thuật và thế giới Muggle, là một phù thủy vĩ đại khai sáng thế giới mới, ngồi lên vương vị cũng là chuyện đương nhiên. Có lẽ nguyên nhân là vì như thế, hơn nữa Nicolas ở bên cạnh giúp Keria, hắn mới không tỉ mỉ chú ý thay đổi của Keria. Khi nào thì sắc mặt Keria của hắn trở nên tái nhợt như thế? Khi nào thì thân thể Keria của hắn lạnh lẽo như thế? Dù là Slytherin, Keria của hắn luôn luôn tràn đầy năng lượng như một Gryffindor cơ mà! "Là lỗi của ta, Keria, ta chỉ lo công việc của mình, không quan tâm em, nếu không ...."

Keria che cái miệng của hắn, kiên định lắc lắc đầu, "Không, Guma, ngươi không có lỗi. Hiện tại, những việc người làm là chuyện người theo đuổi mấy chục năm, không thể bởi vì ta mà trì hoãn, ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi. Lily có thai, đứa bé cô ấy sinh ra lớn lên, lại là ta, chúng ta lại có thể ở cùng nhau, cho nên, ngươi hãy tiếp tục làm chuyện ngươi muốn, nếu không ta chết cũng không yên lòng."

" Nhưng đứa bé kia không phải là em, nó là một người khác!" Ánh mắt Gumayusi càng đỏ đậm, tưởng tượng đến việc đứa bé trong bụng Lily là nguyên nhân khiến Keria càng gần ngày tử vong, giận dữ trong lòng hắn không thể nào át.

Keria không thể không cho nam nhân một nụ hôn để hắn đè nén sự giận dữ, "Guma, nó là ta, chỉ là nó không có trí nhớ của ta, nhưng ta khẳng định ta sẽ trở lại thời đại thuộc về ta, đến lúc đó, nó chính là ta."

Gumayusi cự tuyệt lắc đầu, "Ta không thể vì vậy mà để em chết. Nó là nó, em là em. Ta có thể không giết nó, bảo vệ thân nhân và bạn bè của nó, nhưng cái này không có nghĩa là ta sẽ vứt bỏ tính mạng của em. Ta muốn em cùng ta, vĩnh viễn cùng ta."

Nước mắt Keria lại một lần nữa rơi xuống.

Thời gian đã khuya, Gumayusi đem Keria ôm lên giường, đắp chăn cho cậu, "Keria, em dùng ma dược gì, nói cho ta, ta cần tìm cách chữa trị giúp em."

" Ta và Oner thương lượng qua, dùng......" Keria nói một chuỗi dài tên ma dược và pháp thuật, rất nhiều cái Keria không biết, cũng không hiểu Oner tìm được trong sách nào. "Chúng ta mới chỉ đọc qua, ta sợ sẽ tổn thương đứa bé trong bụng Lily."

Đứa bé trong bụng Lily...... Gumayusi lập tức đen mặt. Vấn đề phiền toái nhất chính là đây, tổn thương đứa nhỏ kia, không tốt sẽ là Keria, giết chết đứa bé kia, Keria sẽ trực tiếp biến mất; còn để đứa bé kia khỏe mạnh sinh ra, cũng đẩy Keria đến tử vong, "Đáng chết, đứa trẻ đáng chết!"

Trong lòng hắn, hắn không xem đứa bé kia là Keria, cho dù tên giống nhau – có lẽ tên cũng không giống nhau, James Potter là kẻ có tật giật mình, sẽ không đặt tên con của mình là Keria – Potter kia, lớn lên sẽ giống Keria như đúc, nhưng chỉ là một Gryffindor mà thôi. Người hắn yêu, báu vật của hắn, là Keria trước mắt, là Keria James Potter đã bên cạnh hắn bao nhiêu năm qua.

" Guma, đó là ta." Keria bất đắc dĩ nhắc nhở.

" Được, được, ta không nói, không nói." Gumayusi nhấc tay tỏ ra yếu thế. "Em ngủ đi, ta xem sách."

Keria kéo góc áo của hắn, "Guma, quá muộn, ngươi cùng ta ngủ được không? Ta muốn ngủ cùng ngươi."

Trong đôi mắt xanh lá của người yêu hiện lên bi thương và chờ đợi, khiến tim Gumayusi như bị lời nguyền tra tấn, đau không nói nên lời. Hắn chỉ có lên giường, ôm Keria vào trong lòng, gắt gao, gắt gao ôm.

"Keria, ta yêu em, ta chỉ yêu em."

" Ta biết. Ta cũng yêu ngươi, Guma."

------oOo------

Có một ít ngược ở đây nha mn nhưng mà là ngược cẩu FA :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top