eight

8. Công viên (1)

______________________________________

Jeon Jungguk có bị điên mới gọi người đẹp réo lên réo xuống giờ này. hơn mười hai giờ đêm, giữa trời lạnh thấu xương mà hắn vẫn đứng trước ban công, tay cầm điện thoại như người điên.

đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh ngái ngủ, đại loại hỏi người này là ai. còn bân quơ mắng vài câu. Jeon Jungguk chỉ ngờ nghệch cười cười, chẳng nói gì hơn mà im lặng nghe em dần mất kiên nhẫn.

/Taehyung! Mau đi ngủ, cậu định dáng thân lên bàn học đến bao nhiêu tiếng nữa?/ đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Beomgyu quát tháo em.

Hắn không cười tươi như khi nãy nữa, bắt đầu nhíu mày mà hạ giọng
/Sao giờ còn chưa ngủ?/ Jungguk hỏi khẽ, giọng điệu chẳng có gì là vui vẻ.

/tiền..tiền bối?! anh.. điện thoại, anh../ Kim Taehyung chưng hửng khi phát hiện hắn là người làm phá hỏng buổi học của cậu. như cái lúc gặp hắn lần đầu tiên mà bị dọa sợ đến vậy.

/sao giờ còn chưa ngủ?/ hắn lập lại câu hỏi ban nãy, lần này thanh âm còn trầm hơn ban đầu. Jeon Jungguk cũng không hiểu vì sao bản thân lại thấy khó chịu đến thế.

/em.. chỉ là không ngủ được/ Kim Taehyung tìm đại một lý do mà biện minh với người lớn hơn. Hắn nghe qua điện thoại còn biết em nói dối trắng trợn, nếu gặp mặt trực tiếp thì em sẽ còn lộ liễu hơn nữa.

/ học bài đến khuya à? đáng ra anh không nên đưa em cái đề ấy!/

/em không có... tại em muốn ngủ là lại muốn sửa. hyung.. là muốn em học tốt mà/

Em không còn cách nào ngoài việc nói ra sự thật với hắn, còn không quên chèn thêm mấy câu để thanh minh. Taehiong cũng chẳng biết mình thanh minh là có giá trị gì, sợ hắn giận hay sợ hắn chẳng quan tâm mình nữa. Rõ là việc em thức đêm hôm làm bài thì liên quan gì đến hắn đâu.

Taehyung chẳng nghe hắn nói gì nữa, bèn thao thao bất tuyệt về việc mình thức để học, mặc dù em chẳng biết là hắn có quan tâm hay không.

Đương nhiên có, Jeon Jungguk nghe không lọt một chữ, mọi âm thanh trong trẻo của hậu bối xinh đẹp đều ghi rồi chạy sòng sọc trong đầu hắn. Hắn thở một hơi dài, đợi em nói hết mới bắt đầu mở lời

/được rồi, không có làm nữa, ngày mốt giáo viên đều bận. Anh đưa em đi chơi/

Ai mà biết được Kim Taehyung nghe như thế liền reo lên như nào, hắn không biết, nhưng Choi Beomgyu bên này đang nhìn em với ánh mắt hết sức lạ lẫm.

Qua giọng nói, Jeon Jungguk còn có thể biết em vui đến nhường nào. Hắn chẳng tự chủ nữa, khóe môi hơi cong, mặc dù trước đó đã định rằng mình rất thẳng. bấy giờ xao xuyến bởi một hậu bối thì có phải đây là gậy ông đập lưng ông hay không?

/em mau đi ngủ, anh không muốn sáng hôm sau gấu tuyết lại thành gấu trúc đâu nhé. mai làm bài thật tốt, chúc nhóc ngủ ngon/

Jungguk lại một lần nữa không biết Kim Taehyung hậu bối bên kia biểu tình gương mặt đa dạng như thế nào. em vâng vâng dạ dạ, luyên thuyên chúc hắn ngủ ngon hơn chục lần rồi mới tắt điện thoại.

Jeon Jungkook không ngắt máy trước, vốn hắn định bụng muốn nghe giọng người kia đến chán thì thôi, mặc dù có lẽ hắn sẽ không bao giờ chán.

Jungguk nằm gác tay lên trán, đấu tranh tư tưởng về mối quan hệ giữa bản thân và Kim Taehyung.

Suốt thời gian học cấp ba, người này tựa như chẳng có cảm xúc mà suốt ngày lo học và học. Từ khi vào mười một, quyết tâm của Jeon Jungguk là phải đậu trường đại học bố mẹ mình muốn. mặc dù hắn chưa bao giờ muốn điều đó.

châm ngôn của Jeon Jungguk "phải cố gắng nhiều hơn nữa, mẹ mày sẽ không vui đâu". Mặc dù đấng sinh thần của hắn có lẽ còn chẳng xem hắn là con trai mình.

//

Kim Taehyung thức giấc trên chiếc giường êm ái thường ngày, nhìn sang bên cạnh chẳng thấy bạn mình đâu, em đoán Beomgyu lại là nhờ người yêu đưa đi học rồi đấy chứ.

Bây giờ chỉ mới năm giờ 50 phút, nó quá sớm cho một tiết học nếu em đến trường vào giờ này. Taehyung bước vào tắm, vệ sinh cá nhân một cách thong thả.

Cửa phòng em bị làm phiền inh ỏi, Taehiong nhíu mày, miệng bé xinh còn đang ngậm cái bàn chải đánh răng đi vòng vòng nhà rồi cuối cùng mới ra mở cửa.

Ấy vậy mà đứng trước mặt em là tiền bối cao lớn ngời ngời khí chất. Kim Taehyung nhất thời hoảng hồn chạy vội vào nhà vệ sinh trong ánh nhìn ngơ ngác của hắn.

Jungguk biết ý, đi vào nhà còn đóng cửa lại cẩn thận. Hắn tự nhiên tự tại ngồi lên giường em, hắn phải thừa nhận một điều rằng nơi giường êm chăn ấm của Taehyung rất thơm, nó cứ thoang thoáng chứ không như những loại nước hoa Jeon Jungguk thường biết.

Một lúc sau hắn thấy người đẹp bước ra với bộ đồng phục thể dục khối 11 chỉnh tề đến một nếp nhăn cũng chẳng có. Sao có sơ xuất được? Hắn sẽ không biết biết nơi chốn bí mật ở nhà tắm em đã phù phép bộ đồng phục này ra sao đâu.

Jeon Jungguk nhìn em như vậy lại cảm thấy buồn cười, môi hơi kéo cao lên.

không ấy tiền bối đừng cười nữa, anh biến em thành kẻ bị thần kinh mất. huhu

Đây chính xác là suy nghĩ của em khi chứng kiến nụ cười điển trai của Jeon Jungkook.

má Taehiong hơi ửng hồng bước đến bàn học mà tìm tài liệu. em quay ra sau khi đã tìm được hai mẫu giấy được bấm cẩn thận mà hôm qua hắn cho em làm thử.. Ấy thế mà vừa quay sang, Kim Taehyung liền thấy vẻ mặt đẹp đẽ của hắn phóng đại ở mức gần nhất, gần như chẳng có khoảng cách nào.

Nhất thời cả hai đơ vài giây, lúc sau mới tách ra. Jeon Jungkook còn bân quơ nghĩ rằng ước gì thời gian lúc ấy động lại, hắn sẽ thừa cơ hội cướp nụ hôn đầu của hậu bối!

"em.. em hôm qua làm xong đề hyung giao rồi, anh xem có đúng không" Jeon Jungguk nhướn mày. Lật qua lại trang đề ngoài nét chữ từ máy in còn có nét chữ bằng bút mực nắn nót xinh đẹp của em.
Người đẹp chữ viết cũng đẹp, có cái gì của em mà không đẹp không? Kim Taehyung.

"Đúng, nhiều câu nâng cao đã giải được rồi.. Quyết định đưa em đi chơi không có sai, nhóc ạ" Kim Taehyung nghe thấy thế liền cười toe toét, em được người thương khen, em được Jeon Jungguk xoa đầu, buổi sáng đã đủ trọn vẹn rồi chưa?

"nhưng mà, anh bảo hôm qua em đi ngủ, gác lại cái này, sao lại còn cố ý làm hết?" Jeon Jungguk nhướn mày, nụ cười dần tắt hẳn. Nhất thời hắn thấy Taehyung bắt đầu lúng túng.

Kim Taehyung có một thói xấu, mỗi khi nói dối hoặc căng thẳng sẽ tự ý véo vào tay mình để bị phân tâm. Qua cơn căng thẳng nhìn lại mới biết, tay em đã đỏ mấy hồi. Bây giờ cũng vậy.

Jeon Jungguk nhìn em cuối gầm mặt, câu nào cũng không trả lời được mà cứ ngắt quãng hết em rồi lại anh. Hắn nhìn xuống hai tay em đã đỏ lên vài vết rõ rệt, mày càng nhíu lại hơn. Jeon Jungguk nâng bàn tay Taehiong lên xem xét, tay trắng ẩn mà giờ lại còn thêm những vết đỏ, không xinh tí nào!

"Taehyung ngốc, anh có ăn thịt em đâu? Sao lại tự véo đến đỏ hết lên thế?"

Kim Taehyung bây giờ không đủ sáng suốt để nhận ra người này lo cho mình phát điên, mà chỉ biết mình đang bị crush mắng, mình đang làm hắn khó chịu.

"anh giãn cơ ra đi mà, sau em sẽ nghe lời, không thế nữa"

Thấy người thấp hơn mình mếu máo đến phát thương, hắn mới biết gương mặt của mình bấy giờ khó ở đến đâu, hình như Jungguk làm em sợ đến sắp khóc rồi.

Hắn lúng túng xoa mái đầu Taehiong, vụn về dỗ dành người đẹp. Sau hai lần nhìn em mếu máo sắp khóc, hắn lại chẳng rút ra kinh nghiệm nào để dỗ người đẹp.

"Anh không có nạt em, hoàn toàn không nạt em. nay anh đèo Taehiong đi học, xíu sẽ xoa thuốc cho Taehiong nhé? đừng khóc"

Nghe hắn thao thao bất tuyệt về lời lẽ lí luận của mình mà em chỉ thấy buồn cười. đằng sau cái vẻ nhây nhây cợt nhả là cái bộ mặt nghệch ra vì không biết dỗ người đẹp khóc? Jeon Jungguk có phải rất nhiều mặt không?

Vậy mà hắn đèo em đi học thật, trước khi vào trường còn mua vài cái bánh cho Kim Taehyung ăn lót dạ buổi sáng. Vốn người này định từ chối, thế mà lại rén tiền bối như vậy, Kim Taehyung hình như trên vạn người, dưới một người là có thật.

______________

"Em rũ Beomgyu đi cùng nhé?"

"Kêu bạn em rũ Kang Taehyun theo cùng"

"Sao lại phải rũ người yêu cậu ấy? Mà sao anh biết bạn em có người yêu tên Kang Taehyun?"

"Hả? ai biết, anh không biết"

______________

update vào 10/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top