Vĩ thanh
Ba của Giang Thần vẫn là không thích tôi , mẹ anh so với ba anh lại càng không thích tôi, còn có Lý Vi cũng vẫn như cũ ở tại nhà anh chuẩn bị thi lên thạc sĩ, Giang Thần thì phiền não chuyện hiện tại, tôi mỗi ngày vừa muốn đi làm lại muốn vẽ truyện tranh, sinh hoạt có khi bực bội đến mức làm người ta muốn nhảy nhót lung tung mà mắng thô tục, nhưng tôi là Giang phu nhân nha!
......
Tự nhiên nói nếu không viết đủ số từ liền không cho tôi đăng chương này, nhưng tôi chính là muốn đăng một chương độc lập này!......
Trần Tiểu Hi: Anh nói chúng ta về sau sinh đứa nhỏ là nam hay là nữ.
Giang Thần: Không phải anh định đoạt, từ khía cạnh y học mà nói......
Trần Tiểu Hi: Ngừng lại, anh lại dong dài thuyết giảng y học em liền sinh ra đứa nhỏ nam không ra nam,nữ không ra nữ cho anh.
Giang Thần: Vậy đứa nhỏ này đành tùy mẹ nó.
Trần Tiểu Hi:......
Trần Tiểu Hi: Nếu em vô sinh làm sao bây giờ.
Giang Thần: Từ y học phát triển mà nói, khả năng chữa khỏi là rất cao.
Trần Tiểu Hi: lỡ Trị không hết ?
Giang Thần: trị không hết thì thôi.
Trần Tiểu Hi: Anh có li hôn với em không?
Giang Thần: Ngu ngốc, anh tại sao phải cùng em ly hôn?
Trần Tiểu Hi: Ôi, thật ra anh rất yêu em đúng không?
Giang Thần: Không phải, anh ghét con nít.
Trần Tiểu Hi:......
( Tĩnh lược 1 đoạn tự nói của tác giả)
☆Tình yêu của Giang Thần
Trần Tiểu Hi nói: "Anh biết không,lúc em cho rằng em mắc phải bệnh nan y, em đã muốn chết tới nơi."
Lúc cô nói những lời này là cười, trong ánh mắt lại vẫn còn mang theo nỗi khiếp sợ, còn có một chút gì đó ngượng ngùng.
Giang Thần vẫn là thích cô ngượng ngùng như thế, tuy rằng cô phần lớn thời gian đều là vui vẻ cùng da mặt dày, nhưng ở một vài thời điểm, cô sẽ lơ đãng mà tạo ra một chút ngượng ngùng không biết từ đâu mà đến, như vậy đặc biệt mê người. Đúng vậy, mê người, tuy rằng không nghĩ dùng từ ngữ như vậy để hình dung cô, nhưng là giống như chính là như thế mới thích hợp nhất, Trần Tiểu Hi mê người, thật là nghĩ đến đều cảm thấy khôi hài.
Cô nói cô thiếu chút nữa cho rằng cô sẽ chết. Con người đâu dễ chết đến vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn chết, bọn họ cắt cổ tay, nuốt thuốc, nhảy lầu...... Sau đó bị đưa tới bệnh viện, sau đó lại sống lại đi ra ngoài.
Đúng vậy, con người sẽ không dễ dàng chết đi, khỏe mạnh sống đến già, nhìn từ số liệu thống kê mà xem, ngừoi bệnh so với người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử nhiều hơn rất nhiều.
Đúng vậy, ngày đó từ trong miêng một bác sĩ, Trần Tiểu Hi đã nhìn quen "Sóng to gió lớn", anh đều biết, nhưng vẫn là bị một câu của cô dọa sợ. Nếu cô không còn nữa, như vậy anh làm sao bây giờ?
Không phải không có trải qua những ngày không có cô bên người, không chết được, chỉ là nhàm chán, chỉ là một loại nhàm chán kéo dài không hết, tùy lúc sẽ như là một cái ngòi nổ chậm rãi thiêu đốt, chờ đợi thời khắc bùng nổ.
Nếu không có mấy năm chia lìa kia, sẽ không biết, người phụ nữ này ở trong sinh mệnh của anh có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến nổi làm anh thậm chí hoài nghi nảy sinh ý nghĩ cô là sinh mạng mình.
"Không có Trần Tiểu Hi, nhân sinh giống như đã không có ý nghĩa."
Ý nghĩ như vậy đã từng không cẩn thận xuất hiện qua, nhưng Giang Thần liền dùng trào thái độ trào phúng bỏ qua, nhân sinh không thể ký thác ở trên một người, đây là chân lí không cần nghi ngờ. Nhưng Trần Tiểu Hi sẽ nói, dựa vào cái gì không thể, em cao hứng sẽ đem cuộc đời của em ký thác ở trên người Giang Thần, mọi người quản được sao.
Trần Tiểu Hi , đối với anh mà nói, đến tột cùng là loại tồn tại thế nào?
Vấn đề rối rắm như thế, cũng đủ làm Triệu Kiền Kiền suy nghĩ cả ba phút.
Không phải mộng tưởng, không phải nữ thần ,không phải là sinh mệnh, mà là tình yêu của Giang Thần. Từ mười bảy tuổi anh liền bắt đầu yêu cô gái này, là anh đã từng giãy giụa tiến tới hay dừng lại, lại chung quy không may mắn thoát khỏi tình yêu.
Trần Tiểu Hi chính là tình yêu của Giang Thần, bởi vì anh chưa từng yêu người khác, bởi vì anh không yêu người khác, cho nên tình yêu của anh chỉ có thể là Trần Tiểu Hi, mỗi khi ý thức được điểm này, anh đều có một loại cảm xúc thật mãnh liệt.
Trần Tiểu Hi trong lúc ngủ mơ trở mình, khóc nhiều quá nên mệt mỏi ,cô ngủ đặc biệt say, trước lúc ngủ còn khóc lâu rồi nghẹt mũi cho nên còn hơi hơi có tiếng ngáy.
Giang Thần duỗi tay bật mở đèn bàn, Trần Tiểu Hi chỉ là hít mũi một cái, không có dấu hiệu tỉnh lại. Ánh đèn là màu vàng, Trần Tiểu Hi từng nói nói màu vàng của ánh đèn nhìn qua như say rượu kim mê, nhưng Giang Thần thjf chán ghét đèn ánh sáng trắng, quá mức sáng ngời cảm giác sẽ làm anh cảm thấy chính mình còn đang ở bệnh viện, có khi còn sẽ làm anh nhớ tới đoạn thời gian mới vừa tốt nghiệp, lúc ấy không có Trần Tiểu Hi, lúc ấy chỉ có bận rộn, thường thường ở bệnh viện trực ban, rồi mệt đến ngủ luôn trong phòng, đột nhiên tỉnh lại thấy bóng đèn trắng sáng choang trên đỉnh đầu mà ngây ngốc. Trần Tiểu Hi từng hỏi qua anh vì sao chán ghét đèn chân không, anh chỉ im lặng không nói, cô cũng liền không hề truy hoi tiếp, chỉ là yên lặng mà đem đèn trong nhà đều đổi thành màu vàng ấm áp, cô sẽ không hùng hổ doạ người để biết cho bằng được, đây cũng là điểm mà anh thích cô.
Anh có khi sẽ bị người khác hỏi thích Trần Tiểu Hi vì cái gì, đáp án đều là không có lý do gì, kỳ thật có rất nhiều lý do, chỉ là không nghĩ nói ra, anh thích cô cười rộ lên đôi mắt có chút ngập nước; anh thích cô tóc lộn xộn lúc ấy sẽ dùng ngón tay xoa sau đó làm cho càng loạn; anh thích cô lúc khẩn trương sẽ không tự giác mà duỗi tay lại đây kéo kéo anh; anh thích cô tuy rằng bát quái nhưng tâm địa thiện lương; anh thích cô tuy rằng bám người nhưng một vừa hai phải; anh thích cô đối với anh tín nhiệm vô điều kiện; anh thích cô có chính kiến của chính mình, dùng lý luận trong thế giới sống của chính mình thật tốt......
Thích cô, bởi vì cô không những có thể bao dung anh cổ quái, khó có thể ở chung, các loại đả kích và các loại lạnh nhạt của anh, cô còn có thể thích thú, sự tồn tại như vậy có lẽ là do trong tiểu thuyết được tác giả tạo nên, hoặc là bệnh tâm thần......
Thực rõ ràng, cô là loại sau.
Giang Thần nghĩ liền cười, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Tiểu Hi nằm bên người, đôi mắt có điểm hồng, phỏng chừng ngày mai lên sẽ sưng húp lên, cô luôn là như vậy, vừa khóc đôi mắt liền sưng, lại đặc biệt dễ dàng khóc, hoặc là nói đặc biệt dễ dàng bị anh làm khóc.
Cô lúc ấy nói, em đã lâu không khóc, lần này khóc lại là vì anh. Mà anh hiện tại cũng nhớ không nổi vì gì chọc cô khóc, đều nói nếu anh thực sự yêu một người, hết thảy những chuyện liên quan đến cô,anh đều nhớ hết, trên thực tế đó chỉ là tưởng tượng cho lãng mạn, thời gian sẽ làm anh quên đi, sẽ làm anh đem hồi ức trở thành mơ hồ, mơ hồ đến chỉ còn một cái màn ảnh, anh có lẽ nhớ rõ khóe mắt cô lóe nước mắt, lại không nhớ được cô vì sao lại khóc.
Giang Thần nhớ rõ viên nước mắt nơi khóe mắt cô, ở giữa hai lông mi, lung lay sắp rớt, anh mỗi lần chỉ cần nhớ tới cái đos, vẫn có thể cảm giác được có gì đó bén nhọn đang đâm lan ra từ trong người.
Anh không thể nhớ kỹ về cô mỗi đoạn ngắn, nhưng anh nhớ cô vĩnh viễn là tấm ảnh không cách nào quên.
Trần Tiểu Hi bỗng nhiên khóc nức nở mà hừ một tiếng, tay trái ở không trung quơ một chút, lật người đưa lưng về phía anh lại bình tĩnh im lặng. Giang Thần nhìn chằm chằm cô phát ngốc trong chốc lát, sau đó tay trái đưa qua đem đầu cô hơi hơi nâng lên,tay phải luồn qua sau gáy. Lại đem đầu cô đặt lại trên gối, tay trái cầm bả vai cô nhẹ nhàng vặn, tay phải ôm lấy, Trần Tiểu Hi liền theo lực bị anh lôi kéo ,gối lên cánh tay anh và rúc gần vào lồng ngực. Trần Tiểu Hi tựa hồ như thấy tư thế không đúng hoặc không thoải mái, mặt ở trên ngực anh cọ tới cọ lui, thật vất vả mới tìm được tư thế thoải mái, lại bắt đầu ngủ tiếp.
Giang Thần đẩy sợi tóc cọ ở bên miệng anh, thở dài cười, má lúm đồng tiền ở trong ánh sáng tối tăm biến thành điểm đen thật sâu trên mặt.
Trần Tiểu Hi nói trên thế giới có nhiều phụ nữ tốt, đúng vậy, nhưng vì cái gì mà anh chỉ muốn cô? Nếu bắt buộc phải trả lời, chỉ có thể như vậy, bởi vì:
"Em ở trước mặt anh khóc, em ở trước mặt anh vừa đánh vừa la, mà anh một chút đều không cảm thấy bực bội."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top