Ngoại truyện (Xuất bản) : Tình yêu của Giang Thần

  Trần Tiểu Hi nói:
"Anh biết không, em cho rằng em mắc phải bệnh nan y, sắp chết đến nơi rồi chứ."
Lúc cô nói những lời này đều là cười, trong ánh mắt vẫn còn mang theo nỗi khiếp sợ, còn có một chút gì đó ngượng ngùng.
Giang Thần là thích cô ngượng ngùng như vậy, tuy rằng cô phần lớn thời gian đều là vui tươi cùng da mặt dày, nhưng ở một ít thời điểm, cô sẽ lơ đãng mà có một tia ngượng ngùng không biết từ đâu mà đến, cô như vậy đặc biệt mê người. Đúng vậy, mê người, tuy rằng không nghĩ dùng từ ngữ như vậy tới hình dung cô, nhưng là lại thấy rất thích hợp, Trần Tiểu Hi mê người, thật là nghĩ đến là cảm thấy khôi hài.
Cô nói cô thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ chết sớm. Con Người đều không dàng chết, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn chết, bọn họ cắt cổ tay, uống thuốc, nhảy lầu...... Rồi bị đưa tới bệnh viện, rồi lại được cứu sống đi ra.
Đúng vậy, người ta sẽ không dễ dàng mà chết đi, khỏe mạnh sống đến già, nhìn từ số liệu thống kê đến mà xem, so với người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, người sống vẫn là muốn nhiều hơn rất nhiều.
Đúng vậy, là một bác sĩ , trong miệng Trần Tiểu Hi là nhìn quen "Sóng to gió lớn", anh đều biết, nhưng vẫn là bị một câu này của cô dọa sợ. Nếu cô không còn nữa, như vậy anh làm sao bây giờ?
Không phải không có trải qua những ngày tháng không có cô bên người, không chết được, chỉ là nhàm chán, chỉ là một loại nhàm chán lâu dài không cách nào chấp nhận được, tùy thời đều như là nhìn một cái ngòi nổ bom thật dài chậm rãi thiêu đốt, chờ đợi thời khắc phát nổ.
Nếu không có mấy năm chia lìa kia, sẽ không biết, cô gái này ở trong sinh mệnh của anh có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến làm nổi làm cho anh thậm chí hoài nghi chính mình sinh ra ý nghĩ "Không có Trần Tiểu Hi, nhân sinh giống như đã không có ý nghĩa."
Ý nghĩ như vậy đã từng không cẩn thận xuất hiện, nhưng Giang Thần lại dùng thái độ trào phúng để lờ đi, nhân sinh là không thể ký thác ở trên thân một người, đây là chân lí không cần nghi ngờ. Nhưng Trần Tiểu Hi sẽ nói, bằng cái gì không thể, em cao hứng đem cuộc đời của em liền ký thác ở trên người Giang Thần, các người quản được sao.
Trần Tiểu Hi a, đối với anh mà nói, đến tột cùng là một loại tồn tại ra sao?
Không phải mơ mộng.
Không phải nữ thần.
Càng không phải số mệnh an bài.
Chính là tình yêu của Giang Thần.
Anh vậy mà từ năm 17 tuổi đã bắt đầu yêu cô gái ấy, là anh từng đấu tranh xem bản thân có thật sự đã "rơi vào tay giặc" rồi hay không. Cuối cùng lại chẳng thể nào thoát ra.
Trần Tiểu Hi là tất cả tình yêu của Giang Thần, bởi anh chưa từng yêu ai khác, bởi vì suốt bao nhiêu năm qua đi anh chẳng thể yêu thêm ai, cho nên tình yêu của Giang Thần chỉ có thể là Trần Tiểu Hi.
Trần Tiểu Hi chính là tình yêu của Giang Thần, bởi vì anh không có từng yêu người khác, bởi vì anh yêu không được người khác, cho nên tình yêu của anh chỉ có thể là Trần Tiểu Hi, mỗi khi ý thức được điểm này, anh đều có cảm giác thật bi tráng a.
Trần Tiểu Hi trong lúc ngủ mơ trở mình, khóc đến mệt mỏi cô ngủ đặc biệt trầm, trước khi ngủ khóc rất lâu rồi nghẹt mũi cho nên còn hơi hơi có điểm tiếng ngáy.
Giang Thần duỗi tay bật mở đèn bàn, Trần Tiểu Hi chỉ là hít mũi một cái, không có dấu hiệu tỉnh lại. Ánh đèn là màu vàng, Trần Tiểu Hi từng nói màu vàng của ánh đèn nhìn qua như say rượu kim mê, nhưng Giang Thần chán ghét đèn ánh sáng trắng, quá mức sáng ngời cảm giác sẽ làm anh cảm thấy chính mình còn đang ở bệnh viện, có khi còn sẽ làm anh nhớ tới đoạn thời gian mới vừa tốt nghiệp, lúc ấy không có Trần Tiểu Hi, lúc ấy chỉ có bận rộn, thường thường ở bệnh viện trực ban trong phòng mệt đến ngủ, đột nhiên tỉnh lại liền đối với bóng đèn chân không trên đỉnh đầu sáng choang mà phát ngốc.
Trần Tiểu Hi hỏi qua anh vì cái gì chán ghét đèn chân không, anh không có nói, cô cũng liền không hề truy vấn, chỉ là yên lặng mà đem đèn trong nhà đều đổi thành màu vàng ấm áp, cô sẽ không hùng hổ doạ người, đây cũng là điểm mà anh thích cô.
Anh có khi sẽ bị người khác hỏi vì cái gì mà thích Trần Tiểu Hi, đáp án đều là không có lý do gì, kỳ thật có rất nhiều lý do, chỉ là không nghĩ nói, anh thích cô cười rộ lên đôi mắt có điểm ngập nước; anh thích cô tóc lộn xộn lúc ấy dùng ngón tay đi xoa sau đó làm cho càng loạn; anh thích cô lúc khẩn trương sẽ không tự giác mà duỗi tay lại đây véo anh; anh thích cô tuy rằng bát quái nhưng tâm địa thiện lương; anh thích cô tuy rằng bám người nhưng một vừa hai phải; anh thích cô đối với anh tín nhiệm vô điều kiện; anh thích cô có một bộ lý luận của chính mình, dùng lý luận trong thế giới sống của chính mình thực tốt......
Thích cô, bởi vì cô không những có thể bao dung anh cổ quái, khó có thể ở chung, các loại đả kích các loại lạnh nhạt của anh, cô còn có thể thích thú, sự tồn tại như vậy, hoặc là trong trò chơi vì anh lượng thân làm theo yêu cầu nhân vật giả thiết, hoặc là chính là bệnh tâm thần......
Thực rõ ràng, cô là loại sau.
Giang Thần nghĩ liền cười, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Tiểu Hi nằm bên người, đôi mắt có điểm hồng, phỏng chừng ngày mai lên sẽ sưng đến lợi hại, cô luôn là như vậy, vừa khóc đôi mắt liền sưng, lại đặc biệt dễ dàng khóc, hoặc là nói đặc biệt dễ dàng bị anh làm khóc.
Cô lúc ấy nói, em đều đã lâu không khóc, lần này khóc lại là vì anh. Mà anh hiện tại cũng nhớ không nổi vì cái gì chọc cô khóc, đều nói nếu ngươi thật sự ái một người, hết thảy sự tình của cô, ngươi đều có thể thực rõ ràng mà nhớ kỹ, trên thực tế kia chỉ là tưởng tượng ra tới lãng mạn, thời gian sẽ làm ngươi quên đi, sẽ làm ngươi đem hồi ức mơ hồ, mơ hồ đến chỉ còn một cái màn ảnh, ngươi có lẽ nhớ rõ khóe mắt cô lóe nước mắt, lại không nhớ được cô vì cái gì khóc. Giang Thần nhớ rõ viên nước mắt nơi khóe mắt cô, ở giữa hai lông mi, lung lay sắp rớt, anh mỗi lần chỉ cần nhớ tới cái trường hợp kia, vẫn còn như cũ có thể cảm giác được sự bén nhọn từ trong người bắn ra nó ngo ngoe rục rịch.
Anh không thể nhớ kỹ về cô mỗi cái đoạn ngắn, nhưng anh nhớ cô vĩnh viễn là bức ảnh không cách nào quên.
Trần Tiểu Hi bỗng nhiên mang khóc nức nở rồi hừ một tiếng, tay trái ở không trung quơ quơ một chút, lật người đưa lưng về phía anh lại bình tĩnh xuống dưới. Giang Thần nhìn chằm chằm cô phát ngốc trong chốc lát, sau đó tay trái đưa đi qua đem đầu cô hơi hơi nâng dậy khỏi gối đầu, tay phải từ cổ cô xuyên qua. Lại đem đầu cô đỡ lại trên gối, tay trái cầm bả vai cô nhẹ nhàng xoay một cái, tay phải lại nâng lên, Trần Tiểu Hi liền theo lực bị anh lôi kéo gối lên cánh tay anh, hướng vào lồng ngực. Trần Tiểu Hi tựa hồ tư thế không đúng hoặc không thoải mái, mặt ở trên ngực anh cọ tới cọ lui, thật vất vả tìm tư thế thoải mái, lại bắt đầu ngủ tiếp.
Giang Thần đẩy ra sợi tóc cọ ở bên miệng anh, thở dài cười, má lúm đồng tiền ở trong ánh sáng tối tăm biến thành điểm đen thật sâu trên mặt.
Trần Tiểu Hi nói trên thế giới có phụ nữ tốt, đúng vậy, vì cái gì chỉ cần chỉ muốn mỗi mình cô? Nếu thế nào cũng phải trả lời, chỉ có thể như vậy, bởi vì: "Em ở trước mặt anh khóc, em ở trước mặt anh gào hét đánh đập, mà anh một chút đều không cảm thấy bực bội."  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #truyện