Ngoại truyện thư bản: Sau hôn nhân ( sinh hoạt)

  Cuối tuần, Trần Tiểu Hi nghiên cứu từ trên mạng dùng kẹo bông gòn làm ra ngưu cán đường, làm thất bại một chút đều không cảm thấy thất vọng, đối với Trần Tiểu Hi mà nói, làm ăn có thể hay không thành công đều là dựa vào duyên phận, không thể cưỡng cầu.
Qua loa thu thập sau cô liền đi ngủ trưa, tỉnh lại sau phát hiện toàn bộ trên bàn thủy tinh bò đầy kiến, nhất thời ão não, đem thuốc côn trùng của Giang Thần phun lên, nghĩ hoặc làm chúng nó chết đuối, hoặc say chết chúng nó, còn có thể thuận tiện sát trùng.
Rồi cô liền lo liệu thời gian xử lý hết thảy đi phòng khách xem TV, mới đem TV mở ra, cửa thư phòng đột nhiên liền mở ra, Giang Thần hôn hôn trầm trầm mà du đãng ra tới, Trần Tiểu Hi hoảng sợ: "Anh như thế nào ở nhà, không phải muốn trực ban?"
"Sáng sớm trở về, không nghĩ quấy rầy em liền ngủ thư phòng."
Giang Thần kỳ thật không phải không nghĩ quấy rầy cô mà là không dám quấy cô, gần nhất tính tình cô hay phát hỏa, hai ngày trước anh còn bởi vì lúc cô đang vẽ đi vào hỏi cô có muốn ăn hoa qua hay không mà bị nhục mạ một hồi, nội dung nhục mạ đại khái là cô làm một nghệ thuật gia là không thể ở thời điểm sáng tác nghĩ đến chuyện tình ăn trái cây xa xỉ cực độ, liền ngay cả cái này cũng đều không hiểu, anh như thế nào có tư cách làm linh hồn bạn lữ của cô.
"Có cái gì ăn sao?"
"Em cho rằng anh không ở nhà, liền không mua đồ ăn, nếu không hiện tại đi mua, vẫn là em gọi điện thoại kêu cơm hộp?"
"Không cần." Giang Thần cố ý dùng sức hít hít cái mũi: "Anh tự mình đi nấu mì."
"Nga." Trần Tiểu Hi bởi vì vội vàng xem TV liền tùy tiện đáp ứng.
Giang Thần xoa xoa huyệt thái dương đau nhức hướng phòng bếp đi đến, trên đường còn lớn tiếng ho khan hai tiếng, vẫn như cũ không có được sự chú ý.
Nhìn đến thi thể con kiến lan tràn trên bàn thủy tinh, Giang Thần thở dài, bắt một nồi nước đặt trên bếp, một tay cầm giẻ lau sát bàn thủy tinh, một tay mở ra bếp gaz.
Oanh một tiếng, ngọn lửa màu lam nhanh chóng liếm giả lau trên tay Giang Thần, anh phản xạ có điều kiện đem giẻ lau quăng ra ngoài, dừng ở trên bàn thủy tinh, lửa nhanh chóng lan ra trên bàn, một mảng lửa màu lam lớn mở ra.
Giang Thần đầu hôn hôn trầm trầm nháy mắt tỉnh, lao ra phòng bếp, bế Trần Tiểu Hi còn nằm trên sofa xem TV chạy ra bên ngoài.
Trần Tiểu Hi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, giống rùa đen bị bắt bay lên không trung, tứ chi ở không trung quơ quào: "Làm gì làm gì! Em muốn ngã xuống dưới rồi!"
"Cháy!"
"A?! Làm sao bây giờ a!"
Trần Tiểu Hi còn không có phản ứng lại đây đã bị Giang Thần buông ra, anh xoay người lại hướng trong nhà chạy, vừa chạy vừa rống cô: "Thất thần làm gì, chạy a!"
Trần Tiểu Hi nghe lời mà hướng thang máy chạy, bên tai lại truyền đến giọng Giang Thần rống to: "Thang bộ!"
Cô nga một tiếng lại hướng thang bộ chạy, chạy một tầng lầu lại cảm thấy không đúng, lại chạy về tới, vừa chạy vừa kêu: "Giang Thần! Giang Thần!"

  Lúc này Giang Thần đã khoanh tay ở trước ngực dựa cửa chờ cô tới gần cô không nói hai lời kéo anh chạy, lại phát hiện kéo bất động, lại quay đầu lại xem anh: "Chạy a, anh làm gì đâu em như thế nào khả năng bỏ lại anh chạy một mình a!"
Giang Thần vẫn là bất động, Trần Tiểu Hi một bên kéo một bên bói thật nhanh mà nói: "Chạy mau a, đồ vật a phòng ở a cái gì em đều có thể không cần a, nhưng là không có anh em thật sự không có biện pháp a, đừng cứu hoả chúng ta đi xuống gọi điện thoại báo nguy thì tốt rồi, anh có nghe hay không a...... Ai, như thế nào bất động a anh điên rồi a anh so bất cứ thứ gìđều quan trọng a, bất quá chính là gian phòng ở!"
Giang Thần vô ngữ mà nhìn cô: "Vị phu nhân này em thâm tình thổ lộ anh là thực cảm động không có sai, nhưng là lửa đã tắt."
"A? Tắt?" Trần Tiểu Hi khẩu khí không biết thế nào mà lại thất vọng: "Này liền đập tắt, cái gì sao......"
Giang Thần véo mặt cô một phen: "Em đây là thất vọng cái gì?"
Rồi mới mang theo cổ cô hướng bên trong nhà kéo vào: "Hiện tại chúng ta tới nói chuyện vì cái gì trong phòng bếp nơi nơi là cồn......"
Mưa to tẩy quá thành thị sau làm người ta thoải mái sáng trong, Giang Thần kéo cửa chớp, sau cơn mưa ánh mặt trời nhu hòa nháy mắt chiếu vào.
"Bác sĩ Giang."
Thanh âm quen thuộc tại phía sau vang lên, Giang Thần khóe miệng khó có thể thấy được mà hướng lên trên, xoay người lại đã thay biểu tình nghiêm túc: "Em rất nhàn rỗi sao?"
"Rất nhàn, ông chủ đi công tác, công nhân đương nhiên muốn trốn việc." Trần Tiểu Hi mặc áo thun trắng cùng quần jean bạc màu, dựa vào khung cửa cười tủm tỉm mà phất tay: "Nhìn thấy em nhiều vui vẻ a, cũng không cười một chút."
Giang Thần kéo ra ghế dựa trước bàn công ngồi xuống, lười biếng liếc cô một cái: "Nhìn thấy em có cái gì tốt để vui vẻ? Mỗi ngày đều thấy."
Trần Tiểu Hi bĩu môi, một bên lui sau một bên nói: "Em đây đi nga?"
"Gặp lại." Giang Thần xua tay, tùy tay cầm một tệp bệnh án cúi đầu nghiêm túc xem: "Không tiễn."
Tiếng bước chân thật đúng là vang lên, theo tiếng bước chân dần dần đi xa, Giang Thần ngẩng đầu, không dấu được vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Tiểu Hi lảo đảo lắc lư ở bệnh viện đi một vòng, còn đi siêu thị của bệnh viện mua bao hạt dưa, mới lại chậm rì rì mà trở lại văn phòng Giang Thần, anh đưa lưng về phía cửa đứng ở bên cửa sổ, không biết nhìn cái gì ở ra bên ngoài.
"Bác sĩ Giang." Giang Thần xoay người lại, Trần Tiểu Hi cười khanh khách mà hướng anh đi tới, quần áo màu trắng ở ngược ánh sáng chói lóa mà tạo thành vầng sáng, ánh đến cô tươi cười phá lệ điềm mỹ.
"Cảnh tượng lịch sử tái diễn, anh hỏi lại em có như vậy nhàn sao em liền thật đi rồi nga." Trần Tiểu Hi đem một nắm vỏ hạt dưa hướng sọt rác ném, nhưng hạt dưa xác nhẹ bay bay, một ném văng ra liền mất chính xác, rải đầy đất.

Giang Thần còn không có phát ra tiếng, Trần Tiểu Hi lập tức liền bày ra biểu tình đáng thương: "Anh mắng em đi! Rm lần sau không dám."

  Chiêu này "Đánh đòn phủ đầu giả đáng thương trước rồi nhận sai" là chiêu mới nhất gần đây Trần Tiểu Hi học được tới đối phó Giang Thần, hơn nữa là từ trên người con trai bốn tuổi của Tư Đồ Mạt Cố Mạt học được, ngày đó Trần Tiểu Hi đi nhà bọn họ chơi, nhìn đến Cố Mạt đem nước đổ vào trên laptop Tư Đồ Mạt, cô trơ mắt mà nhìn tiểu tử kia biểu tình đầu tiên là kinh ngạc, rồi đôi mắt nhỏ quay tròn, nháy mắt liền thay biểu cảm thê thảm, ôm máy tính bắt đầu khóc, khóc đến so máy tính còn ướt hơn. Cuối cùng Tư Đồ Mạt đau lòng mà ôm con trai liều mình loạng choạng an ủi, tuy rằng tiểu tử kia nhìn qua mau bị lay động đến miệng sùi bọt mép, nhưng rốt cuộc thành công.
Trần Tiểu Hi từ trước đến nay là ba người hành tất có ta sư trung thực người ủng hộ(?), về nhà sau lập tức liền: Đối với Giang Thần thực hành một hồi. Cô "lỡ tay" đánh vỡ ly sứ bệnh nhân đưa cho bác sĩ Giang, rồi mới vẻ mặt đưa đám nói, thực xin lỗi, anh đánh em đi. Giang Thần trả lời là bệnh tâm thần, rồi mới tự mình động tay thu thập mảnh vỡ. Cho nên Trần Tiểu Hi cảm thấy, chiêu này thực dùng được a.
Giang Thần nhìn chằm chằm Trần Tiểu Hi cố ý chớp mắt to đến cực kỳ thong thả hai giây nói: "Quét tước sạch sẽ."
Chỉ dùng quá một lần liền mất đi hiệu lực, Giang Thần người này kháng dược tính cũng thật tốt quá đi...
Thấy cô bất động, Giang Thần lại bổ sung nói: "Bằng không chờ lát nữa nói cho dì Thanh Khiết em là cố ý."
Trần Tiểu Hi rụt rụt đầu, mỗi ngày đều rửa sạch thùng rác đến sàn phòng bệnh, nếu muốn các cô ấy quét vỏ hạt dưa, thật sự là tài lớn mà dùng cho việc nhỏ.
Thế là Trần Tiểu Hi không thể không ngậm miệng đem vỏ hạt dưa dọn dẹp sạch sẽ, bởi vì Giang Thần không có rút ra tinh lực dư thừa nhìn cô, cô thật nhàm chán liền tưới nước cho mấy chậu xương rồng nhỏ trong văn phòng của anh.
Giang Thần nghe được tiếng nước ngẩng đầu thấy Trần Tiểu Hi đã tưới đến cây xương rồng cuối cùng, tràn đầy nước tràn ra miệng chạu, xương rồng ngập nước.
Anh thở dài: "Em tưới nước như thế, gốc sẽ thối."
Trần Tiểu Hi đột nhiên nhớ tới, hỏi anh: "Văn phòng anh sao lại nhiều... Một hai ba bốn năm, năm chậu xương rồng a?"
"Đồng sự đưa."
"Đồng sự? Nữ?" Trần Tiểu Hi đột nhiên nhiều cái tâm nhãn, cùng nam nhân nhân khí quá cao ở bên nhau chính là mệt a.
"Không biết." Anh là thật sự không biết, nó có sẵn từ nhiều năm trước rồi, chậu còn lại hai ngày trước đi làm liền nhìn thấy dùng dải lụa rực rỡ thắt nơ con bướm bên dưới còn đè đặt một tờ giấy, viết "Chúc anh mỗi ngày đều có màu xanh biếc tâm tình tốt, from đồng sự". Anh lúc ấy còn cảm thấy buồn bực, vì cái gì hảo tâm tình chính là màu xanh biếc. Nếu nghĩ tới liền chuyển đề tài nói: "Em cảm thấy tâm tình tốt hẳn là nhan sắc gì?"
"A?" Trần Tiểu Hi không hiểu được, Giang Thần lại lặp lại một lần, cô mới run rẩy khóe miệng nói: "Tâm tình có thể có cái gì nhan sắc?"
"Nga? Em không phải được xưng chính mình là nghệ thuật gia trời sinh?" Giang Thần nhướng mày.
"Đúng vậy, em là nghệ thuật gia, lại không phải nghệ thuật gia thuốc màu, nào biết đâu tâm tình tốt là cái nhan sắc gì, như thế làm ra vẻ." Trần Tiểu Hi lẩm bẩm nói.
Giang Thần cười tủm tỉm mà vỗ đầu cô: "Đúng vậy, nhà của chúng ta tiểu nghệ thuật gia, muốn hay không đi ra ngoài ăn cơm?"
"Muốn!" Trần Tiểu Hi hưng phấn mà nhấc tay, hoàn toàn đã quên vừa mới còn ở truy vấn.
Trần Tiểu Hi lực chú ý luôn luôn dễ dàng bị dời đi, trước kia cô vì chuyện gì cùng anh nháo, anh chỉ cần thừa diệp không phản ứng chuyển một cái khác đề tài, chờ cô phục hồi tinh thần lại, cảnh đã đổi dời.
Quả nhiên, ăn cơm ăn đến một nửa Trần Tiểu Hi đột nhiên nhớ tới, dùng chiếc đũa đi gõ tay anh: "Nói! Kia chậu hoa là ai đưa?"
Chiếc đũa vừa vặn đánh vào xương ngón giữa của Giang Thần, phát ra một tiếng thật lớn, Trần Tiểu Hi hoảng sợ, ném chiếc đũa xuống nắm tay ạn: "Đau không đau?"
"Em nói xem?"
Trần Tiểu Hi xem xương ngón tay anh đã phiếm hồng, hối hận đến muốn chết, đánh nam nhân không phải là ham mê của cô, hình tượng của cô thật hiền lương thục đức nhẫn nhục chịu đựng.
Giang Thần xem cô bắt lấy tay anh lại là xoa lại là thổi, thổi đến nước miếng đều bắn lung tung.
"Đừng thổi." Anh rút tay về: "Nhanh lên cơm, anh buổi chiều có giải phẫu."
"A? Vậy tay anh đau, tay run giết chết người làm sao bây giờ?" Trần Tiểu Hi thực lo lắng sốt ruột.
Giang Thần khóe miệng co rút, nói sang chuyện khác: "Em buổi chiều còn trở về đi làm sao?"
"Về a, Phó Phái phát thần kinh bắt ở lại, tan tầm muốn tăng ca."
Buổi chiều Giang Thần làm xong giải phẫu trở lại văn phòng, lại nhìn đến Trần Tiểu Hi ghé vào trên bàn của anh lười biếng mà xem truyện tranh.
"Không phải nói muốn tăng ca sao?"
Trần Tiểu Hi nhảy lên: "Anh cũng không biết Tư Đồ Mạt nhiều thông minh, cô ấy lên mạng mua chế tác mô hình, trở về chúng em liền đem mô hình đều làm tốt, hôm nay cô giúp em làm, ngày mai em giúp nàng làm, vẫn luôn làm tới Phó Phái đi công tác trở về."
Nói cô từ trong bao mân mê ra tới một khối sáp, một cái bật lửa cùng một lọ nhựa cao su: "Em tới giúp anh làm mô hình đi!"
Giang Thần cự tuyệt: "Anh lại không cần làm."
Trần Tiểu Hi cầu xin anh: "Làm sao làm sao, thỏa mãn em một chút sao......"
Giang Thần liếc xéo cô một cái: "Anh lúc nào không thỏa mãn được em?"
Trần Tiểu Hi sửng sốt, tay quấn lên eo Giang Thần: "Ai u, tiểu ca chúng ta đêm nay thử xem xem sẽ biết."
Chơi lưu manh, hận nhất gặp gỡ cái tư thái này "Tới nha tới nha hoan nghênh ngươi tới chơi".
Cuối cùng Giang Thần vẫn là bị Trần Tiểu Hi buộc đem mười ngón tay đều mở ra, Trần Tiểu Hi đem mười ngón tay của anh đặt ở một cái túi plastic đem bỏ vào trong túi, bởi vì cô nghĩ kỹ rồi, nếu ngày nào đó cô vô ý giết người, tận dụng vân tay Giang Thần ở hiện trường phạm tội toàn bộ sờ một lần, cô không thể đi ngồi tù, lưu Giang Thần một mình một người tại đây nhàm chán nhân trên đời.
Giang Thần nhắc nhở một câu, nam nữ là tách ra nhốt.

Trần Tiểu Hi nghĩ nghĩ tỏ vẻ, tóm lại là ngục giam một hệ thống, sẽ có cơ hội gặp nhau.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #truyện