Ngoại truyện: Sau hôn nhân ( thử áo cưới) thượng
Trần Tiểu Hi gần nhất ý thức được một việc thực nghiêm trọng- cô cùng Giang Thần cũng không có chụp ảnh cưới.
Có thể ý thức được việc này là bởi vì cô gần đây nhàn rỗi ở nhà nghỉ đông, ăn no liền đi đến nhà hàng xóm chào hỏi một chút, trùng hợp chính là đối diện liền nhà bọn họ là một đôi vợ chồng mới cưới, Trần Tiểu Hi đi chào hỏi, hoa quả còn không có cầm lên, trong tay đã bị mấy quyển ảnh cưới thật dày đặt vào, cô đem từ ngữ thẩm mỹ trong luận văn đại học đều nói ra, khen đến cặp vợ chồng son thật sự là băn khoăn, chính là cho rằng cần thiết nhìn ảnh cưới của Trần Tiểu Hi cùng Giang Thần, khen vài câu lấy làm đáp lễ. Lúc Trần Tiểu Hi tỏ vẻ bọn họ không có chụp ảnh cưới, đối phương không tự chủ được mà lộ ra biểu cảm đồng tình, rồi mới thật hiểu nhân tình thế thái mà an ủi cô, ảnh cưới, không chụp cũng không quan trọng, ý nghĩa không lớn ý nghĩa không lớn.
Trần Tiểu Hi về nhà sau, trái lo phải nghĩ cảm thấy ảnh cưới rất cần thiết phải chụp, hiện trường vụ án còn phải sưu chứng chụp ảnh đâu, huống chi là cô Trần Tiểu Hi cùng Giang Thần kết hôn, chứng cứ đương nhiên là lưu lại càng nhiều càng tốt, để tránh nói miệng không bằng chứng, người nào đó quỵt nợ.
Chỉ là Giang Thần đặc biệt không thích chụp ảnh, trong nhà mấy ảnh tốt nghiệp qua từng năm đều là chỉ có thưa thớt mấy tấm, bất quá nói đến những tấm ảnh tốt nghiệp đó của anh, lại là một chuyện xưa khác đối với Trần Tiểu Hi thật thê lương.
Trần Tiểu Hi ngây ngốc một cái buổi chiều, có ABCDE kế hoạch mà an bài tốt hết thảy khả năng, nhất định phải làm cho hai người lưu lại ảnh kết hôn một chứng cứ ghê người.
Thế là Giang Thần tan tầm về nhà, liền nhìn thấy Trần Tiểu Hi vẻ mặt âm trầm ngồi ngược sáng ở trên sofa.
"Như thế nào không bật đèn?"
Sắc trời đã muốn tối, mang chút ánh sáng lam từ ngoài cửa sổ chiếu vào dẫn tới Giang Thần không kiềm được muốn bật cười.
"Em muốn chụp ảnh cưới." Trần Tiểu Hi đem thanh âm ép tới rất thấp, ý đồ xây dựng áp suất thấp.
"Không chụp." Giang Thần một bên cởi ra đồng hồ - một bên trả lời.
"Vì cái gì?" Trần Tiểu Hi từ trên sô pha nhảy lên hô to gọi nhỏ: "Bằng cái gì bằng cái gì?"
Giang Thần ngó cô: "Không thích chụp ảnh."
Đích xác, cuộc sống Giang Thần lưu lại ảnh chụp có thể đếm được trên đầu ngón tay, lớn lên anh đều là trốn tránh cameras đi, Trần Tiểu Hi còn nhớ rõ sắp tốt nghiệp sơ trung có bạn học đem theo cameras của gia đình tới cùng mọi người chụp ảnh lưu niệm, cuối cùng rửa ảnh ra một người một tấm, Trần Tiểu Hi lại tìm nửa ngày mới tìm được bóng dáng Giang Thần. Thời điểm tốt nghiệp cao trung, Trần Tiểu Hi xách theo cameras của ba đi tìm anh chụp ảnh chung, anh không chịu, cô theo anh hai con phố, thật vất vả mới có ảnh hai người đứng ở đầu ngõ nhà chụp một tấm, sau khi về nhà Trần Tiểu Hi phát hiện ánh sáng không đủ, chỉ có hai cái bóng đen, nhưng vẫn là đem ảnh chụp rửa ra cất giữ thật tốt. Đại học, di động Giang Thần vẫn luôn không có chức năng chụp ảnh, Trần Tiểu Hi đến năm tư mới thay đổi di động có chức năng chụp ảnh, vừa mới bắt đầu thấy rất mới mẻ, cô tự chụp rất nhiều còn muốn lôi kéo anh chụp, anh mỗi lần đều che, thật sự ngăn không được liền mặt không biểu tình, khiến cho Trần Tiểu Hi mỗi lần đều cảm thấy chính mình bức lương vì xướng(ép buộc). Sau tới hai người chia tay, Trần Tiểu Hi di động bị trộm, cô lôi kéo nhân viên xe điện ngầm một hai phải xem video giám sát, kỳ thật cũng biết như thế nào đều tìm không trở được, cũng không biết vì còn cố nổ lực đến cuối cùng cho bằng được.
Khả năng sở hữu mất đi đều là như thế này, biết rõ đã vô pháp vãn hồi, lại còn giãy giụa.
Trần Tiểu Hi đột nhiên hạ giọng xuốnh, ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi nói: "Bỏ đi thôi. Anh đói bụng đi? Cơm tốt, chiên cá xào thêm món ăn lập tức là có thể ăn."
Giang Thần hướng cô đi đến, Trần Tiểu Hi nháy mắt thẳng thắn hồi hộp, anh lại chỉ là đem đồng hồ tháo rs đặt trên mép bàn. Quay đầu xem bộ dáng cô giống như chờ mong thứ gì, vẫn là nhịn không được cười, xoa xoa tóc cô nói: "Không vội, cá chờ anh thay quần áo xong rồi chiên."
Giang Thần đổi thay quần áo xong ra tới Trần Tiểu Hi đã ở phòng bếp chiên cá chiên đến hô mưa gọi gió, Giang Thần xa xa mà nhìn thoáng qua, cảm thấy đại khái đã hết cách xoay chuyển trời đất, liền bình yên mà ngồi ở trên sofa xem tạp chí chờ ăn cơm.
Trần Tiểu Hi thích bưng bát cơm đến phòng khách vừa xem TV vừa ăn cơm đây là thói quen sau khi kết hôn càng là làm cô phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, kết hôn sau trong nhà bàn ăn sử dụng số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường thường ở phòng khách trên bàn trà đặt vài tờ tạp chí liền đem đồ ăn đều bưng lên, Giang Thần cũng không ý kiến, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng thú vị, chỉ là có khi cô bưng cái bát cơm xem phim hoạt hình nhìn nửa ngày đều đã quên và cơm sẽ dùng chiếc đũa gõ đầu cô.
"Uy, dọn bàn một chút a." Trần Tiểu Hi bưng bàn từ phòng bếp đi ra, xem anh cư nhiên ở nhìn tạp chí truyện tranh của cô không khỏi kỳ quái mà nhìn anh nhiều thêm hai mắt.
Giang Thần mới lười biếng xé vài tờ giấy trên tay đặt lên bàn còn vừa nghĩ gia hỏa này gần đây giống như đối anh "Uy uy" kêu thật sự thuận miệng a.
Buông xuống mâm cơm, Giang Thần nhịn không được hỏi: "Này là cái gì?"
"Cá chiên a." Trần Tiểu Hi đáp đến hữu khí vô lực.
Giang Thần: "Này không gọi cá chiên đi, nhiều nhất chính là một con cá bị chết thực thảm."
Trần Tiểu Hi: "......"
Trần Tiểu Hi chọn mấy hạt cơm tới ăn, bởi vì đã quên mở TV, thanh âm chiếc đũa đập vào chén sứ thanh thúy mà quanh quẩn.
Giang Thần: "Anh không có thời gian rảnh cùng em đi chọn áo cưới, em có thể tự mình lựa trang phục đi?"
Theo ánh sáng chiếu vào, con bướm ngài ghé vào trên cửa sổ pha lê ngủ gật đột nhiên mở cánh nhanh chóng bay khỏi.
"Trần Tiểu Hi em mở tiếng TV có cần phải mở lớn như thế sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top