Ngoại truyện: Sau hôn nhân (tân hôn)

  Đây là Tết âm lịch đầu tiên sau khi Giang Thần cùng Trần Tiểu Hi kết hôn, cái vấn đề ăn tết ở nơi nào này từ hai tháng trước khi ăn Tết Trần Tiểu Hi liền bắt đầu bối rối. Theo lý thuyết gả cho Giang Thần tự nhiên phải đến Giang gia ăn tết, nhưng Giang gia nhị lão đối cô người con dâu này tồn tại vẫn luôn là áp dụng thái độ may mắn "Nếu chúng ta vẫn luôn xem cô không tồn tại, có lẽ có một ngày cô liền sẽ không tồn tại", mà Trần Tiểu Hi cảm thấy bọn họ ôm ấp loại ảo tưởng may mắn này là không có khả năng thực hiện, bởi vì cô tự xưng là con gián đánh không chết, liền tính Giang Thần đã chết, cô đều là con gián ở trên thi thể anh bò tới bò lui!
Trần Tiểu Hi đem ý nghĩ như vậy nói cho Giang Thần sau cô bị anh nghiêm túc chỉ trích: "Ngu ngốc, ở trên thi thể bò tới bò đi là thi trùng, không phải con gián."
Trần Tiểu Hi khen ngợi anh bác học cùng với tư duy: "Giang Thần anh như thế nào cái gì cũng đều biết a? Hơn nữa anh không đem chuyện trọng điểm mắng em từ chuyện anh chết biến thành chuyện thi thể, em thiệt tình thích anh có tư duy khiêu thoát như thế, tiểu tử, chị đây thưởng thức cậu!"
Trần Tiểu Hi vỗ vỗ bả vai Giang Thần, cười tủm tỉm mà hướng anh làm mặt quỷ.
Giang Thần phủi tro bụi trên vai như đang phất tay Tiểu Hi: "Anh chết em liền trở thành quả phụ."
Trần Tiểu Hi không cho là đúng, ôm lấy cánh tay anh ngẩng đầu lên lấy lòng mà cười: "Anh chết em đây tuẫn tình."
Giang Thần vỗ vỗ đầu cô: "Anh đều đã chết, em liền buông tha anh đi"
"Không bỏ." Trần Tiểu Hi như cũ lấy lòng mà cười: "Bất quá có thể buông tha anh mấy ngày, như vậy đi, ăn tết anh về nhà anh, em về nhà em......" Cô tạm dừng một chút ngắm ngắm sắc mặt của anh mới tiếp tục nói: "Rồi qua năm chúng ta cùng nhau về nhà của chúng ta. Anh có chịu không?"
Giang Thần xem cô cười đến đôi mắt cong thành trăng non, trong lòng bỗng nhiên có một trận áy náy, gia đình mình mang đến cho cô bao bối rối, cô không ầm ỉ ồn ào không nháo loạn, chỉ là thật cẩn thận, lấy lòng mà đưa ra yêu cầu của cô.
"Em thích ở nơi nào ăn tết liền ở nơi đó ăn tết, mặt khác giao cho anh, không cần lo lắng quá nhiều." Giang Thần cúi người ở khóe miệng cong cong của Tiểu Hi mà hôn một cái: "Em cái chuyện cười đi lấy lòng người khác, luyện được thật là càng lúc càng lô hỏa thuần thanh (nhuần nhuyễn)."
Trần Tiểu Hi một nhảy cao ba thước, ôm cổ Giang Thần ở trái phải trên mặt anh mỗi bên hôn một cái: "Anh tốt nhất! Em yêu anh nhất!"
Bất quá ngọn lửa vui sướng nho nhỏ của Trần Tiểu Hi duy trì đến buổi tối gọi điện thoại về nhà đã bị mẹ cô tạt cho gáo nước lã tưới đến chỉ còn khói nhẹ. Đang lúc cô hưng phấn mà tự thuật xong chuẩn bị về nhà ăn tết, lại bị mẹ cô đổ ập xuống mà huấn một đống.
Mẹ Tiểu Hi tận tình khuyên bảo mà khuyên con gái một phen phong tục tập quán cùng đạo lý mẹ chồng nàng dâu ở chung, không nghĩ tới con gái nhà mình không chịu nghe, ồn ào nói thẳng muốn về nhà ăn tết. Mẹ Tiểu Hi trong lòng sốt ruột sợ con gái không hiểu đạo lí đối nhân xử thế chọc người đàm tiếu, hơn nữa bản thân không phải là người nhẫn nại, thế là giảng nhiều thêm vài câu liền mắng: "Trần Tiểu Hi mẹ như thế nào dưỡng đứa con gái ngu ngốc như con, dù sao mẹ cũng không chuẩn con trở về, con về tới mẹ lấy cái chổi quét con ra cửa."

  Trần Tiểu Hi không cho là đúng mà múa mép khua môi: "Con thể tích đại, mẹ quét con bất động."
Mẹ Tiểu Hi thấy con gái miệng lưỡi còn trơn tru, đành phải hạ mãnh dược: "Con trở về nhà; mẹ cùng ba con liền đi ra ngoài du lịch, con nhẫn tâm xem hai người già chúng ta bị con bức cho Tết nhất có nhà không thể về thì con liền trở về ăn tết đi."
Nói xong mẹ Tiểu Hi liền đem điện thoại tát, Tiểu Hi nắm di động tức giận đến nổi đấm Giang Thần đang ngồi một bên đọc sách.
Giang Thần giơ sách chắn vài cái, cuối cùng la một tiếng, không kiên nhẫn mà nói: "Đừng nháo."
Đổi lại ngày thường, Trần Tiểu Hi liền sẽ ngoan ngoãn mà thu tay lại không đi phiền anh, nhưng cô hiện tại tâm chính là phiền, bị Giang Thần la một tiếng càng là bộc phát cơn giận dữ, đoạt lấy sách của anh ném lên sofa, nhảy đến trên người anh bóp chặt cổ anh mạnh mẽ lắc không ngừng: "Anh la em! Anh cư nhiên la em! Em bóp chết anh!"
Giang Thần bị hoảng đến đầu choáng váng, một tay đem cô từ trên người đẩy xuống, ấn ở trên sofa rồi mới xoay người dùng sức ngăn chận.
Anh trầm đến giống cục đá, Trần Tiểu Hi bị ép tới hô hấp không thông, chỉ cảm thấy trong lồng ngực một chút không khí cuối cùng đều bị anh bài trừ, giãy giụa kêu: "Buông em ra!"
"Xin lỗi." Giang Thần càng là dùng sức mà ngăn chận nửa người trên của cô.
Trần Tiểu Hi khó được có cốt khí mà không chịu xin lỗi, chỉ là liều mình giãy giụa suy nghĩ từ dưới thân anh chui ra, nhưng cô càng giãy giụa, anh liền ép tới càng khẩn, lúc sau ngay cả mặt cô đều bị anh đè ở cổ của mình, cô quằn quại cái mũi liền cọ đến hầu kết của anh, Trần Tiểu Hi liền cảm thấy cùng võ đấu, không bằng dùng trí! Cô dùng trí chính là duỗi ra đầu lưỡi, ở trên cổ Giang Thần, nhẹ nhàng mà liếm một chút.
Giang Thần thân thể nháy mắt cứng đờ, Trần Tiểu Hi dùng sức đẩy, từ dưới thân anh chui ra, lăn xuống sofa sau đó cất bước liền hướng phòng ngủ chạy, ngay lúc tay cô muốn nắm lấy then cửa, cổ áo bỗng nhiên bị giữ chặt níu lấy từ phía sau, cô mất đi cân bằng ngã về sau, eo lại được một đôi tay nâng. Cô thở phào nhẹ nhõm, tay nâng eo cô lại ôm toàn bộ eo cô, rồi mới không biết như thế nào, cả người cô đã bị đảo khiêng tới trên vai. Trần Tiểu Hi bị Giang Thần khiêng trên vai giống như khiêng bao gạo, chỉ thấy Giang Thần hai cái đùi đi nhanh về phía trước.
"Phóng em xuống....... dưới!"
Sau khi tới mép giường, Giang Thần liền đối Trần Tiểu Hi làm một chuyện trường học không dạy, TV không chuẩn chiếu, internet khi xem lúc ấy nhảy ra dòng dưới mười tám tuổi không thể xem. Mà Trần Tiểu Hi cũng là có thu hoạch, cô thu hoạch là: Sau này ở lựa chọn "Cùng đấu võ không bằng dùng trí", trước ước lượng một chút chính mình trí lực, không cần không biết lượng sức.
Ngày hôm sau buổi tối ăn qua cơm chiều, Trần Tiểu Hi kéo Giang Thần cùng cô dạo trung tâm mua sắm mua lễ vật tặng cha mẹ hai nhà. Giang Thần túi lớn bao nhỏ mà xách bảy tám túi sau không muốn, ngăn cô lại: "Em là muốn về nhà mở cửa hàng đồ bổ sao?"

Trần Tiểu Hi điểm một chút đồ trong túi trên tay anh: "Nào có khoa trương như vậy, ba mẹ anh một phần ba mẹ em một phần, mẹ em nói, nhà anh cấp bậc cao, kêu em đừng làm thất lễ."

  "Mấy thứ này ăn tết bịn họ thu không phải ít, em mua cho ba mẹ em thì tốt rồi, đừng phun phí tiền, đến lúc đó lại cùng anh khóc than."
Từ lúc Giang Thần tiến vào ở chung phòng thuê của Trần Tiểu Hi, hai người liền cộng lại mua phòng ở cho chính mình, trải qua nghiên cứu đối lập phát hiện, tiền lương của Giang Thần tương đối nhiều, Trần Tiểu Hi thì ít hơn nhiều. Cho nên Trần Tiểu Hi liền đưa ra ý kiến đem tiền mỗi tháng Giang Thần thu vào cất giữ, mà tiền của cô dùng cho chi tiêu gia đình hằng ngày. Giang Thần đối với khái niệm tiền tài từ trước đến nay mơ hồ, đọc sách khi quản ban phí liền thường thường đến cho không tiền, Trần Tiểu Hi quản tiền anh cũng mừng rỡ đến nhẹ nhàng. Chỉ là Trần Tiểu Hi khái niệm tiền bạc cũng tốt không đến nỗi nào, cho nên vừa đến cuối tháng Trần Tiểu Hi liền khóc than, nhưng lại không cho Giang Thần tiền lương của anh, Giang Thần bị cô làm cho tức giận đến sặc, lại còn có chuyện người phụ nữ của mình mà cũng nuôi không nổi nên cảm thấy thất bại, rõ ràng anh kiếm tiền, nuôi mười Trần Tiểu Hi đều dư dả a......
Cuối cùng Trần Tiểu Hi vẫn là đem những thứ cô cảm thấy nên mua đều mua, mua xong về nhà tính toán lại; chỉ vào Giang Thần oán trách: "Anh vì cái gì không ngăn cản em?"
Giang Thần liếc cô đến trắng mắt, anh ngăn được sao......
Trần Tiểu Hi đấm anh: "Em làm anh hướng em trợn trắng mắt! Em làm anh hướng em trợn trắng mắt!" Giang Thần minh bạch cô táo bạo chỉ là bởi vì muốn cùng anh về nhà khẩn trương, cũng không cùng cô so đo, chỉ là nghiêng người dùng cánh tay tương đối không sợ đau đi tiếp nắm tay cô.
Trần Tiểu Hi một bên đấm một bên mắng: "Anh cư nhiên hướng em trợn trắng mắt, anh cái này bạch nhãn lang, ăn em uống em ở nhà em anh cư nhiên hướng em trợn trắng mắt!"
Giang Thần lạnh lùng ngó cô liếc mắt một cái, nhướng mày: "Nga? Em nói lại lần nữa?"
Trần Tiểu Hi rụt rụt đầu: "Ha hả, em là nói chúng ta cùng góp cái kia...... Cái kia kinh phí chi ra......"
Trước Tết âm lịch mấy ngày, Trần Tiểu Hi cùng Tư Đồ Mạt hẹn cùng đi cắt tóc. Trần Tiểu Hi nguyên bản chỉ nghỉ là tỉa lại đuôi tóc, nào biết nhà tạo mẫu tóc kia công phu miệng lưỡi lợi hại, dăm ba câu liền khuyên Trần Tiểu Hi uốn tóc lọn lớn. Anh ta là nói như thế này: "Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tôi cảm thấy cô làm kiểu tóc quăn khẳng định đẹp, sẽ có dáng vẻ thành thục dịu dàng hào phóng." Làm một gương mặt trẻ con vạn năm, Trần Tiểu Hi tử huyệt chính là hai chữ "Thành thục", cô nguyên bản còn muốn nghe xem ý kiến Tư Đồ Mạt: Vừa chuyển đầu thấy Tư Đồ Mạt đã mặt khẳng khái hy sinh mà bị an trí ở máy uốn tóc, hướng cô làm biểu tình "Tự thân khó bảo toàn, tự giải quyết cho tốt"......
Tự Trần Tiểu Hi lại ảo tưởng bộ dáng chính mình thành thục dịu dàng hào phóng một chút, cảm thấy trở về nhà Giang Thần nhất định cho anh mặt mũi, tâm một hoành: "Uốn như thế nào thành thục một chút!"
Thế là hai mắt vô thần mà phát ngốc ba bốn giờ, Trần Tiểu Hi cùng Tư Đồ Mạt đem kiểu tóc mới rất chi là thích hợp với mìn, trở về nhà từng người.

Giang Thần mở cửa thấy Trần Tiểu Hi đang đưa lưng về phía cửa ở xem lịch ngày, nghe được tiếng mở cửa, hơi hơi xoay sườn mặt. Nhà tạo mẫu tóc kia nói, kiểu tóc này chính là phối hợp sườn mặt là đẹp nhất, cái gì bên trong mái tóc đẹp đen nhánh hơi hơi lộ ra sườn mặt một chút, so cắt hình còn thần bí còn đẹp!

  Giang Thần sửng sốt vài giây, phục hồi tinh thần lại mới mang theo ý cười chậm rãi mở miệng: "Mẹ, ngài như thế nào tới?"
Trần Tiểu Hi buổi tối cùng Tư Đồ Mạt gọi điện thoại: "Mạt Mạt, tớ muốn giết nam nhân nhà mình."
Tư Đồ Mạt ở nhà cũng bị nam nhân nhà mình đả kích đến quá sức, nhưng thật ra viện lý lẽ: "Tớ cảm thấy, chúng ta giết nhà tạo mẫu tóc kia mới kêu oan có đầu nợ có chủ."
Ngày hôm sau Trần Tiểu Hi cùng Tư Đồ Mạt, hai người thay đổi store làm tóc đem mái tóc dài để mấy năm cắt bỏ, thật là "Ba ngàn sợi tóc vì quân cắt, nhà tạo mẫu tóc anh cắt cho tôi cẩn thận một chút"!
Bởi vì Giang Thần muốn trực ban, hai người bọn họ chờ đến đêm ba mươi mới lên đường về nhà. Trần Tiểu Hi nguyên bản là người lên xe liền có thể ngủ đến ngã trái ngã phải, nhưng dọc theo đường đi lo lắng về đến nhà quá muộn sẽ làm hại cha mẹ chồng phải đợi cửa, cũng ngủ không yên ổn, ngược lại là Giang Thần gục trên bả vai cô ngủ đến trời đất u ám.
Về đến nhà là rạng sáng hai giờ, Trần Tiểu Hi phát hiện chính mình lo lắng vô ích, Giang gia tối lửa tắt đèn, yên lặng. Cô không biết là xưa nay đã như vậy, vẫn là vì kháng nghị người con dâu mà bọn họ không hài lòng này.
Giang Thần vỗ về mái tóc ngắn của cô: "Cấp ba mẹ gọi điện thoại nói đến nơi rồi, đèn đều còn sáng đâu."
Nhà Trần Tiểu Hi đối diện đèn đuốc sáng trưng, ba mẹ Tiểu Hi ngồi ở trên sofa buồn ngủ thủ TV thủ điện thoại, nhận được điện thoại con gái con rể báo bình an, mới an tâm mà đi ngủ.
Khi đi ngủ, nằm ở trên giường Giang Thần cũng không lớn, Trần Tiểu Hi từ phía sau ôm lấy eo Giang Thần: "Là bởi vì em sao?"
Giang Thần phủ lên mu bàn tay cô: "Đừng suy nghĩ miên man, bọn họ rất bận, xưa nay đã như vậy."
Từ trước đến nay lấy lý do "Ba mẹ rất bận, con trai muốn học sẽ độc lập", quang minh chính đại mà không cho bạn dư bất luận thứ gì.
Trần Tiểu Hi yết hầu như là bị cái gì chận lại, dùng sức nuốt nước miếng cũng nuốt không xuống, đành phải lặc khẩn eo Giang Thần: "Ba mẹ em thực nhàn, mỗi ngày đều phiền em, em chia một ít thời gian của bọn họ cho anh, được không được."
"Tốt." Giang Thần xoay người đem cô ôm tiến trong lòng ngực, dùng sức mà ôm.
Chỉ là ngày hôm sau Trần Tiểu Hi liền hối hận chuyện tối tối hôm qua cô nói qua. Lúc rời giường Giang gia phụ mẫu đã sớm không ở nhà, Giang Thần nói qua năm là thời điểm bọn họ vội nhất, bữa tiệc từ sớm đãi đến tối. Thế là Trần Tiểu Hi liền đúng lý hợp tình mà kéo Giang Thần qua nhà mình ở đối diện ăn cơm trưa. Thế là liền diễn biến thành tình huống hiện tại, Giang Thần bát cơm gà vịt thịt cá mà xếp thành một ngọn núi nhỏ, Trần Tiểu Hi mới vừa gắp lấy chân gà còn bị mẹ đoạt đi qua đặt ở trên ngọn núi nhỏ trong chén Giang Thần.

Cơm nước xong, Trần Tiểu Hi ở trong phòng bếp rửa chén, Giang Thần lại ở phòng khách nhìn TV ăn hoa quả, còn có chính là nghe mẹ vợ kể xấu Trần Tiểu Hi: "Tiểu Hi tới sáu tuổi vẫn không thể đếm từ một tới mười, đếm tới tám liền bắt đầu kêu ba ba con muốn ăn bánh quy. Tiểu Hi khi còn nhỏ hỏi qua lớn lên sau có phải hay không nhất định phải kết hôn? Đường ca hảo hung, ba ba đã kết hôn, con lớn lên gả cho ai a. Tiểu Hi cao trung có một thời gian đột nhiên mỗi ngày rất sớm ra cửa, có một lần mặc áo ngủ đeo cặp sách liền đi ra ngoài. Còn có có một lần nó nói thất tình..."  

  Trần Tiểu Hi vội vội vàng vàng mà rửa xong chén, trên tay ném nước chạy ra tới: "Mẹ!"
"Làm gì, không gặp mẹ theo Tiểu Thần nhà chúng ta nói chuyện đâu, đánh cái gì?" Mẹ cô trừng cô. Tiểu Thần nhà của chúng ta ở một bên nghe thấy cái này tên gọi mới nhịn không được yên lặng mà nhỏ giọt mồ hôi lạnh.
Trần Tiểu Hi đem tay ướt dầm dề hướng trên cổ Giang Thần dán, chiếm hữu tính mà ôm: "Tiểu Thần là của con."
Trần Tiểu Hi kiêm hai thân phận là con gái và vợ, trong lòng tưởng chính là: Đây là mẹ em, Giang Thần anh đừng đoạt; đây là Giang Thần của con, mẹ ngài đừng đoạt. Kỳ thật chính là ăn dấm hai bên.
Buổi chiều thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, Trần Tiểu Hi nhớ tới chính mình không mang quần áo trở về, liền từ trong ngăn tủ lấy ra áo khoác đại học, tròng lên trên người hứng thú bừng bừng mà cùng Giang Thần nói: "Anh xem em còn ăn mặc vừa quần áo đại học này."
Quần áo đối Giang Thần bất quá
lại rất quen thuộc, cô khi đó vẫn luôn kiên trì cho rằng bộ quần áo này là quần áo đẹp nhất của cô, trên thực tế cũng là, áo khoác màu trắng ngà cùng một đôi tròng mắt của cô càng lóe sáng, mạc danh mà làm tim người khác đập nhanh.
Cơm chiều, phong khách Giang gia ngồi không ít người, nguyên bản cũng coi như là không khí nói cười hòa hợp, hai người vừa vào cửa, mẹ Giang Thần liền dẫn đầu trầm hạ mặt: "Tết nhất không ở nhà, cũng không biết ai dạy?"
Giang Thần lạnh mặt không đáp lời, Trần Tiểu Hi cười làm lành: "Ba mẹ năm mới tốt đẹp, cô chú năm mới tốt lành."
Những vị cô dù chú bác không biết ở đâu tới chạy nhanh đáp lời: " Năm mới tốt lành năm mới tốt lành, trưởng trấn cùng phu nhân hảo phúc khí a, con trai con dâu lớn lên đều là tuấn tú lịch sự a......"
Trần Tiểu Hi nhẹ nhàng một nắm tay áo Giang Thần, anh mới gật đầu: "Cô chú năm mới tốt lành." Rồi mới lại một câu: "Các ngài chậm rãi ngồi chơi." Liền lôi kéo Trần Tiểu Hi trở về phòng.
Trần Tiểu Hi trách cứ Giang Thần không hiểu chuyện: "Nhiều người như vậy đâu, ít nhất cũng muốn chào hỏi từng người a, anh như vậy... Ba mẹ...... Sẽ tức giận."
Giang Thần nằm ở trên giường, đôi tay giao nhau đặt sau đầu gối, vẻ mặt không sao cả.
Lát sau Giang Thần ngủ, mẹ Giang Thần tới gõ cửa, đen mặt nói bọn họ buổi tối sao không ở nhà ăn cơm, dì Lý sẽ đến nấu cơm, còn nói Tết nhất không cần đi làm phiền thông gia, người khác sẽ nói ra nói vào.
Trần Tiểu Hi mỉm cười yếu ớt mà ứng thsnh, chỉ ở trong lòng bất hiếu mà bắt chước một lần nhại lại.
Giang Thần tỉnh lại thấy Trần Tiểu Hi ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà xem đồ của anh đặt trên tay quyển "Tam Quốc Diễn Nghĩa" không tiếng động mà cười, trên trang lót kia là tranh vẽ cưỡi chó cưỡi méo năm đó còn nhỏ mà vẽ ra.
"Trần Tiểu Hi."
"A?" Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa hơi nước, cười khanh khách.
Giang Thần trong nháy mắt trố mắt cùng cùng rung động, cô gái trước mắt, như trong trí nhớ niên thiếu của anh có mái tóc ngắn, mặc quần áo cùng anh thời niên thiếu rất quen thuộc, xuất hiện ở phòng anh hồi niên thiếu, cười khanh khách mà nhìn anh, hình ảnh tốt đẹp giống như xuyên qua giấc mộng đến thời thiếu niên.

  "Lại đây." Giang Thần thanh âm sáp ách.
Trần Tiểu Hi không rõ nguyên do, ném sách trong tay chạy đến mép giường, còn không có mở miệng nói chuyện bỗng nhiên bị Giang Thần duỗi tay ra lôi kéo, đem cô lôi lên trên giường rồi mới xoay người đè lên.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô mà cười, Trần Tiểu Hi trên mặt có chút nóng lên, Giang Thần tươi cười từ trước đến nay đều là sạch sẽ, cười ra má lúm đồng tiền bên má chứa đầy ánh mặt trời sáng lạn. Nhưng có khi sẽ giống như bây giờ, cười đến có chút hư (xấu xa), làm Trần Tiểu Hi đỏ mặt.
"Làm gì đỏ mặt?" Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khiến gương mặt cô đã nóng giờ còn nóng và đỏ hơn nữa.
"Nào có?" Cô mạnh miệng.
Anh hôn lên đôi mắt cô, hôn vành tai, hôn cổ, cô trốn tránh, cười khanh khách.
Dì Lý tới nấu cơm Trần Tiểu Hi còn ngủ, Giang Thần cùng dì Lý nói không cần nấu chờ lát nữa đi ra ngoài ăn. Dì Lý đi về, Giang Thần lại chui vào trong chăn, ôm lấy Trần Tiểu Hi còn say giấc nồng. Giang Thần không có ngủ, chỉ là ôm Trần Tiểu Hi trong lòng ngực, nghe ngoài thanh âm pháo hoa pháo trúc ngoài cửa sổ đùng đùng, cảm nhận trong lòng thật xúc cảm, ấm áp, mềm mại, là Trần Tiểu Hi của anh.
Trần Tiểu Hi là bị đói mà tỉnh, cánh tay Giang Thần đang choàng qua eo, khóa chặt muốn chết, mở cũng mở không ra.
Bên ngoài trời đã tối rồi, cô cẩn thận nghe, chỉ có thể nghe được thanh âm pháo hoa pháo trúc, cô nhẹ nhàng thở ra, cha mẹ chồng còn chưa trở về.
"Thức dậy, em đói chết rồi." Trần Tiểu Hi bóp cánh tay Giang Thần còn đang đặt trên eo mình, móng tay nhéo lấy một miếng thịt, nhéo một vòng.
Giang Thần đau đến tê một tiếng: "Trần Tiểu Hi em gần đây như thế nào trở nên thật bạo lực a?"
Trần Tiểu Hi bất ngờ khi anh nhắc nhở, cũng giật mình cảm thấy chính mình gần nhất thật sự có khuynh hướng bạo lực, nhỏ giọng mà sám hối: "Hảo sao, thực xin lỗi."
Thanh âm cô cố ý phóng thấp nghe thật mềm mại, vào tai Giang Thần làm anh nhịn không được lại hôn lên thân lên cổ cô.
Trần Tiểu Hi khóc thét "Còn tới a..."
Chờ đến khi bước xuống giường, lại là nửa giờ sau đó, Trần Tiểu Hi thủ sẵn quần áo ánh mắt ai oán thỉnh thoảng ngó tới ai đó, điệu bộ ủy ủy khuất khuất làm Giang Thần chột dạ một trận, không phải lão bà chính mình sao, như thế nào cảm thấy chính mình giống như cầm thú...

Cơm chiều là ở quán ăn nhỏ gần nhà, đi ăn cơm đã gần 9 giờ ăn đến mới một nửa thì Giang Thần tiếp điện thoại, đi ra cửa nói hơn nửa giờ còn không thấy trở về, Trần Tiểu Hi sờ mó túi tiền, ra khỏi nhà vội vàng, cái gì cũng không mang theo. Mắt thấy trong tiệm chỉ mỗi bàn bọn họ mà thôi, bà chủ lại đây thúc dục hai lần, thái độ một lần so một lần ác liệt hơn, Trần Tiểu Hi cũng thật không có chủ ý tốt, đi tới cửa nhìn xung quanh vài lần cũng không thấy được thân ảnh Giang Thần, bàn bọn họ, bà chủ lại đến thúc dục hai lần, thái độ còn ác liệt hơn mấy lần trước nữa, Trần Tiểu Hi đành phải nói: "Tôi ra cửa quên mang tiền cùng di động, bằng không cô cùng tôi đi ra ngoài tìm anh ấy được không?"

  Bà chủ hừ một tiếng: "Đi ra ngoài? Bên ngoài nếu là các ngươi có đồng bọn làm sao bây giờ?"
Trần Tiểu Hi xấu hổ về đến nhà, bà chủ này, trí tưởng tượng có thể hay không cần quá phong phú......
Giang Thần tiếp điện thoại là dẫn chủ nhiệm hướng dẫn anh nghiên cứu tới, chủ nhiệm là một người vui tính, cả đời không kết hôn, chuyện lạc thú khi ăn tết mỗi năm chính là gọi điện thoại cho nghiên cứu sinh. Ngày hôm qua giống anh - nghiên cứu sinh - bác sĩ Tô trúng chiêu, nghe nói bởi vì trong điện thoại có thanh âm vui vẻ nói cười, chủ nhiệm hỏi cô ấy đây làm cái gì, cô ấy cao hứng trả lời cả nhà cùng nhau uống rượu đánh bài đâu, liền bị chủ nhiệm giáo huấn một trận nói ăn chơi xa hoa truỵ lạc đàng điếm cực hạn. Bác sĩ Tô thật ủy khuất a, ngài nói Tết nhất, cô ấy cũng không được triệu tập cả nhà cùng nhau khóc tang có phải hay không...
Giang Thần vừa thấy số điện thoại của chủ nhiệm, lập tức đi ra đầu hẻm yên lặng nơi không nghe được tiếng pháo hoa pháo trúc mới nhận điện thoại. Chủ nhiệm nói anh phân tích một cái bệnh án xảy ra vấn đề, hai người thông qua điện thoại thảo luận vấn đề, cuối cùng chủ nhiệm hỏi anh đang làm cái gì, anh nói: "Em đang ở điều tra thực tế con đường lây lan virus viêm gan."
......
Chủ nhiệm vừa lòng tắt điện thoại.
Giang Thần trở lại nhà ăn, Trần Tiểu Hi đang bị bà chủ quở trách đến đầu đều mau rũ đến đầu gối, bà chủ thấy cô ăn mặc cũng không giống kẻ có tiền, hơn nữa chờ lâu nên cơn tức càng lớn, lời nói liền càng nói càng khó nghe: "Không có tiền liền không cần tới ăn cơm a, tôi xem cô cũng không phải là cô gái tốt đẹp gì, tuổi còn trẻ tùy tiện cùng nam nhân đi ăn cơm, cô loại người này tôi thấy nhiều rồi, lại không trả tiền tôi liền báo cảnh sát......"
Bà chủ quở trách đến nghiện, thấy này bạn trai cô gái đã trở lại đang muốn thuận tiện quở trách, vừa nhấc đầu thấy chàng trai trước mắt tuy rằng biểu tình bình đạm nhìn không ra hỉ nộ, lại không biết làm sao tạo cho bà cảm giác không dám nói thêm lời nào nữa: "85."
Trần Tiểu Hi lôi kéo tay áo Giang Thần ủy ủy khuất khuất hỏi: "Anh như thế nào đi lâu như vậy a?"
Giang Thần nhìn cũng chưa nhìn cô, cầm một tờ một trăm đồng đưa cho bà chủ: "Ngượng ngùng, chậm trễ thời gian của ngài, tiền lẻ không cần thối, mời đưa cho tôi hóa đơn."
Bag chủ trợn tròn mắt, ở cái địa phương nhỏ bé này lấy đâu ra hóa đơn mà đưa? Nhưng bà ta vốn dĩ chính là bà chủ đanh đá, lập tức liền lớn tiếng doạ người liền mắng: "Nhãi ranh mày muốn đập phá đúng không! Tao nói cho mày biết tao không sợ mày, tao...... ( tỉnh lược những lời thô tục)"
Giang Thần không có đáp lời, lấy di động ra gọi điện thoại: "Chú Trần năm mới tốt đẹp, vâng, cháu là Giang Thần, đúng vậy, cùng ngài phản ánh một sự kiện, trên đường X bên này có một quán ăn XXX, trả tiền rồi mà chủ quán cự tuyệt không đưa hóa đơn, ngài xem có phải hay không tìm người điều tra một chút? Tốt, cám ơn, cháu sẽ hướng ba chuyển lời."

Trần Tiểu Hi cùng bà chủ đều trợn tròn mắt, Trần Tiểu Hi lôi kéo tay áo anh lại lôi kéo ngón tay anh: "Xảy ra chuyện gì? Anh gọi cho ai a?"

  "Cục trưởng cục thuế." Anh nói, rồi mới nhìn bộ dáng bà chủ trợn mắt há hốc mồm, cười cười, nắm tay Trần Tiểu Hi đi ra nhà ăn.
Đi ra con phố kia Trần Tiểu Hi mới phản ứng lại đây, bất động: "Anh gạt người."
"Cái gì?"
"Anh không có gọi cho cục trưởng cục thuế vụ."
"Vì cái gì nói như thế?"
"Anh không phải loại người như vậy." Trần Tiểu Hi nghiêm túc mà nhìn anh: "Giang Thần sẽ không ỷ thế hiếp người."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Giang Thần cười. Thế gian có một người đối với bạn tín nhiệm vô điều kiện, nghĩ bạn đều là tốt, còn cầu mong gì hơn thế.
"Anh dọa bà ta." Giang Thần nói. Chỉ là hù dọa người kia, bởi vì nhìn đến bộ dáng Trần Tiểu Hi thật đáng thương, lại nghĩ đến cô cùng chính mình về nhà lần này một chuyến bị không ít ủy khuất, tuy rằng chính mình ngày thường không thiếu khi dễ cô, hơn nữa điều thú vị ác nhất chính là chọc cô đến đáng thương, nhưng là người khác làm cô chịu ủy khuất lại là không thể.
Trần Tiểu Hi lúc này mới cười: "Em liền biết."
Giang Thần nhịn không được nhéo gương mặt béo tròn tròn của cô một chút: "Em như thế nào biết, em liền như thế mà tin tưởng anh?"
"Hứ! Ai tin tưởng anh. Trong điện thoại của anh mấy số điện thoại, nào có cái gì Trần sở trường." Trần Tiểu Hi đắc ý dương dương: "Còn có a, anh vừa rồi không để bà ta thối tiền lẻ, lãng phí mười lăm đồng, hành vi này quá không đúng rồi, phải kiểm điểm một chút."
Thật là phá hư không khí a.
"Trần Tiểu Hi."
"Làm gì?"
"Em tra di động của anh?"
"Cái kia...... Kỳ thật em cảm thấy, nhân phẩm của anh rất tốt, tuyệt đối sẽ không ỷ thế hiếp người."
"Không còn kịp rồi."
......
Trần Tiểu Hi giải thích: "Em không phải cố ý, em chính là lúc vẽ truyện tranh không biết nên lấy tên cho nhân vật ra sao mới xem di động của anh..."
"Trần Tiểu Hi, chúng ta ngày mai đi nhà bà ngoại anh, đợi cho qua năm."
"Vì cái gì?"
"Anh muốn nói cho bà ngoại em tra di động của anh."
"......"
Trần Tiểu Hi thích bà ngoại Giang Thần, cùng với họ hàng thân thích nhag bà ngoại. Trần Tiểu Hi ở nhà bà ngoại được đãi ngộ vô cùng cao, bởi vì đối lập chính là đãi ngộ mà cha mẹ chồng cho cô cho nên bà ngoại chỉ cần không lấy gậy gộc đánh cô kêu cô quỳ xuống, cô liền cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt.
Bà ngoại thật là một lão nhân rất tốt, vừa thấy mặt liền đem dây chuyền bằng ngọc cổ cởi xuống đeo vào cổ Trần Tiểu Hi, nói cái gì cũng không cho cô tháo ra, còn khen cô lớn lên xinh đẹp, là giống như mỹ nhân như thiên tiên.

Trần Tiểu Hi bị nói đến thụ sủng nhược kinh a, nhân sinh của cô lần đầu tiên dùng đến từ "Thiên tiên" nghiêm trọng như thế mà hình dung vẻ bên ngoài, bà ngoại cô...... Quá biết hàng!

  Trong phòng ngồi rất nhiều người, đều là thân thích đặc biệt chạy tới xem Trần Tiểu Hi, mỗi người đổi từ ngữ khen cô, nghe được đến cuối cùng cô đều cảm thấy chính mình thật xin lỗi giới giải trí.
Ăn cơm trưa trừ bỏ Giang Thần Tiểu Hi. Tại đây dưới một rừng ánh mắt như vườn bách thú thức mỗi người đều trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm cô và cơm từ lỗ mũi vẫn là từ miệng ăn vào, bị áp lực bởi những ánh mắt ấy, Trần Tiểu Hi không ăn đồ ăn, cô không ngừng ăn, lúc này mới cảm thấy nguyên lai cảm giác của Giang Thần khi bà ngoại không ngừng gắp thức ăn cho cô giống như lúc anh đến nhà cô ăn cơm trong chén bị mẹ xếp thành một ngọn núi nhỏ, cũng là một loại gánh nặng.
Cơm nước xong Trần Tiểu Hi muốn đi rửa chén, bị động tác cũng như lời nói củ mấy người phụ nữ thán thích ngăn lại ngăn trở kịch liệt, phảng phất nếu để Trần Tiểu Hi rửa sạch đống chén đó các vị ấy sẽ mổ bụng tự sát tập thể.
Trần Tiểu Hi bị bà ngoại lôi kéo ngồi ở ở giữa, một đám người vây quanh các cô ngồi thành cái nửa vòng tiếp tục vây xem.
Trần Tiểu Hi đành phải thẳng eo ngồi nghiêm chỉnh, khóe miệng khéo léo mỉm cười thỉnh thoảng lại gật đầu. Giang Thần bị cách ly ngồi ở chổ xa cô nhất, mỉm cười mà xem cô sắm vai mẫu nghi thiên hạ.
Không biết ai khởi xướng bắt đầu, hỏi Trần Tiểu Hi: "Các con là như thế nào ở bên nhau?"
Đổi lại ngày thường, Trần Tiểu Hi nhất định da mặt dày vỗ bộ ngực hào khí muôn vàn mà nói: "Là chị đây truy đuổi thằng nhóc chết tiệt ấy!" Thuận thế bắt đầu một phen nước mắt nước mũi mà kể câu chuyện xưa một quá trình theo đuổi thật chua xót, cuối cùng thực hiện được âm mưu ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng kết thúc toàn bộ chuyện xưa cảm động lãng mạn lại dốc lòng.
Nhưng là đối mặt một đám đại nhân biểu tình tha thiết hàm hậu, Trần Tiểu Hi không giống ngày thường tìm lý do thoái thác. Cô còn đang châm chước nên mở miệng ra sao, không biết là ai lại tự mình đa tình mà giúp cô trả lời: "không cần nghĩ cũng biết là Giang Thần của chúng ta theo đuổi Tiểu Hi, không thể tưởng được Giang Thần ngày thường thoạt nhìn rất an tĩnh, theo đuổ con gái rất có dáng vẻ a, tới tới tới, nói nói đều dùng chiêu số gì mà ôm được mỹ nhân về a?"
Trần Tiểu Hi nhịn không được trừu một chút khóe miệng, vị thân thích này ngài như thế lạc quan đến thế......
Bà ngoại cũng tò mò, lôi kéo tay Trần Tiểu Hi: "Đừng thẹn thùng a, nói cho bà ngoại cùng mọi người là như thế nào ở bên nhau?"
Giang Thần xa xa mà nhìn Trần Tiểu Hi liếc mắt một cái, cười thay cô đáp: "Không có gì đặc biệt, gần quan được ban lộc."
Giang Thần trả lời ngắt đầu bỏ đuôi tỉnh lược chủ ngữ tỉnh lược tân ngữ, thắng ở chổ anh lại ba phải bạn muốn nghĩ thế nào cũng được, tóm lại cùng một ngàn người đọc trong lòng có một ngàn Hamlet có hiệu quả như nhau chi diệu, quả thực có thể ra một quyển "Giang Thần nói chuyện chi đạo".
Thân thích các bằng hữu thấy đào không ra chuyện bát quái gì mới mẻ có thể nghe rợn cả người, lại sôi nổi chuyển đề tài quan tâm dì Hai của Giang Thần, con trai dì ấy chuẩn bị thi đại học hỏi thành tích ra sao, hỏi hôn nhân, hỏi chuyện con cái từ trước đến nay là tam đại pháp bảo của bậc phụ huynh khi ăn tết dùng để tra tấn bọn nhỏ, vô luận đứa nhỏ nào cũng đều có chạy đằng trời (khó thoát).
Buổi chiều nhóm thân thích đều về nhà, bà ngoại mang kính viễn thị đang xem TV, tiết mục chính không biết hí khúc địa phương nào, ê ê a a mà bách chuyển thiên hồi.
Trần Tiểu Hi cùng Giang Thần ở trong phòng bếp nhặt rau, Trần Tiểu Hi cảm xúc không có lên mà còn bị hạ xuống.
Giang Thần dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đâm cô: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có a."
"Nga." Giang Thần tiếp tục cúi đầu nhặt rau.
......
"Anh liền không thể hỏi lại vài lần sai?" Trần Tiểu Hi tức giận mà xé một mảnh lá cải ném cho anh, lá cải dính ở trên mặt anh không rớt xuống.
Giang Thần bất đắc dĩ đem lá cải lấy xuống: "Em xảy ra chuyện gì?"
"Không có a." Trần Tiểu Hi nói một câu, sợ Giang Thần thật sự không hề hỏi tiếp lại lập tức bổ sung: "Em chỉ là nghĩ đến trước kia anh đều không cần em, vô luận em như thế nào đi theo bên cạnh anh, anh đều không cần em."
Giang Thần sửng sốt, sờ sờ cái mũi giải thích: "Cũng không phải nói không cần...... Chỉ là......"
Chỉ là, anh cự tuyệt cô lần đầu tiên thổ lộ, cô từ đó giữ vững lập trường, một đường quấn lấy xung quanh anh, lại không hỏi qua anh có thích cô hay không hoặc là muốn hay không ở bên nhau...... Khiến cho anh, cũng thực buồn bực a.
"Chỉ là cái gì a chỉ là cái hì a! Không có chỉ là! Anh chính là không cần em! Chính anh tự mìn nhặt rau đi! Em đi bồi bà ngoại!" Trần Tiểu Hi đem đồ ăn trong tay ném cho hả giận, phủi phủi tay liền rời đi.
Cái này lười quỷ......

Giang Thần cười tiếp tục nhặt rau, nghe Trần Tiểu Hi cùng bà ngoại ở khách phòng khách nói chuyện xen lẫn tiếng bọn trẻ con bên ngoài chơi pháo trúc pháo hoa, chợt xa chợt gần.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #truyện