Ngoại truyện : Những ngày chia tay - Giang Thần

  Đoạn trước là hai bạn trẻ xích mích gì đó mà chia tay. Phiên ngoại này là kể cuộc sống của hai người sau khi chia tay.
Tết âm lịch đầu tiên sau khi chia tay Trần Tiểu Hi, Giang Thần biết tin tức Trần Tiểu Hi bởi vì thất nghiệp mà sớm về nhà chờ ăn tết, anh vốn dĩ bị an bài trực ban vào ngày mồng hai tết,cũng đã sớm tính toán không trở về nhà, dù sao anh cũng không thích không khí ăn tết ở nhà. Bởi vì ba anh là có chút quan hệ, người người đến nhà thăm hỏi chúc tết đều là cái loại "Tôi không nói tôi là tới tặng lễ, nhưng tôi kỳ thật là tới tặng lễ", phong cách nói chuyện của họ cũng không khác nhau là mấy đều là cái loại này "Tôi nịnh hót thật sự rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy ngài thật ra không biết tôi đang nịnh hót ngài"
......
Hơn nữa anh cũng không muốn gặp phải Trần Tiểu Hi.
Chỉ là buổi tối đêm giao thừa, đột nhiên lại cùng đồng nghiệp chạy xe, mười giờ xe chạy, kẹt xe tầm năm tiếng đồng hồ, không thể nào về kịp lúc giao thừa, không nghĩ tới chuyện sẽ có nhiều người vội vàng về nhà như thế, vội vàng đi gặp người muốn gặp Giang Thần thất thần về đến nhà đã là ba giờ, anh lặng lẽ mở cửa vào phòng, không thay cho quần áo, liền kéo bức màn cửa sổ, muốn biết người kia, nửa đêm ấm đầu còn ở trong ổ chăn bật đèn pin xem tiểu thuyết, đến khi không thở được liền xốc chăn lên, trong bóng tối ánh đèn pin lóe lên sáng chói, giống như sao băng đột nhiên lướt qua.
Đại khái đứng chừng năm phút, Giang Thần đột nhiên ý thức được hành vi của mình thực ngu xuẩn, yên lặng mà kéo màn lại.
Khẩu khí này không thể nào nuốt trôi nổi
......
Sáng sớm đầu năm mới Giang Thần từ trong phòng đi ra, ba của anh sợ tới mức đem thuốc lá trong tay làm rớt trên người vị giám đốc ngồi đối diện, vội vàng giúp người kia phủi, khuôn mặt cười gượng vội nói:
"Bị phỏng sẽ được thịnh vượng, sẽ thịnh vượng."
Giang Thần mặt không biểu cảm gật đầu chào hỏi, ra đến hành lang lại thành công dọa mẹ sợ phát khiếp.
Không có người chấp nhất chuyện anh đột nhiên về nhà ăn tết, tựa như không có người chấp nhất với chuyện anh không trở về nhà ăn tết vậy. Cái lý do "Bận quá", hiện diện tràn ngập trong quá trình trưởng thành của anh, bất quá cũng không có liên quan, anh chính là người không thích bị quản, Trần Tiểu Hi tựa hồ cũng biết tính cách này của anh, dính anh liền dính được ngay, nhưng từ trước nay chưa từng quản anh cái gì hoặc là nói chưa bao giờ dám quản anh cái gì, có đôi khi cảm thấy cô ngây ngốc giống như vĩnh viễn không cùng anh ở một thế giới, bất quá lại rất hiểu anh.
Thật là...... quan tâm đến chuyện lộn xộn của bạn gái cũ làm gì.
Rèm cửa sổ bị kéo ra một lần tối hôm qua thì vẫn không có bị kéo ra lần nào nữa, tự nhiên cảm thấy thật ấu trĩ, kéo ra là thua.
Không có ai biết anh trở về, tự nhiên cũng sẽ không có ai tới tìm anh, cho nên nguyên ngày mồng một anh đêu ở trong phòng mà ngủ, tỉnh ,ngủ, ngủ, tỉnh táo, giống như mỗi kỳ nghỉ hè cùng Trần Tiểu Hi tách ra.
Di động ở trên bàn vang lên, mấy trăm tin nhắn chúc tết, Giang Thần đều lười mở ra xem. Ngoài cửa sổ có khi sẽ có âm thanh của tiếng pháo truyền đến, phách phách bạch bạch không biết ở trong lòng ai nổ tung như hoa. Giang Thần có khi sẽ nghe được thanh âm của mẹ Trần Tiểu Hi, phụ nữ trung niên tiếng nói đặc biệt cao, trong mớ tạp âm đặc biệt rõ ràng: Tiểu Hi đừng ăn đồ ăn vặt nhiều đến thế chứ, béo đến độ đi không ra khỏi cửa; Tiểu Hi đem vỏ hạt dưa rớt trên mặt đất quét sạch cho mẹ; Tiểu Hi Tết nhất con xem phim hoạt hình làm chi...... Tiểu Hi Tiểu Hi Tiểu Hi...
Cô gái này, mặc kệ đi đến nơi nào cũng đều không cho người khác bớt lo.
Cô gái này, ở ngay cách vách, chỗ nào cũng không đi.
Nghĩ như vậy, giống như tâm trạng liền an ổn.
Lại là một giấc ngủ dậy, Giang Thần ngồi ở mép giường mơ mơ màng màng mà đi kéo rèm cửa sổ, giống như vô số lần trước kia, theo quán tính mà làm. Sắc trời đã mờ nhạt, ba mẹ Trần đang ăn cơm chiều, cô gái kia lại không rõ tung tích ở đâu.
Giang Thần ngồi ở mép giường nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, tầm mắt không biết dừng ở chổ nào, liền như thế ngơ ngác mà ngồi trong chốc lát, suy nghĩ rất nhiều lại giống như cái gì cũng chưa nghĩ, chỉ là ngây ngốc như thế, ngơ ngơ ngác ngác mà ngồi.
Bất ngờ xảy ra khủng hoảng, nhung nhớ đến mức ấy sao? Rất muốn được nhìn thấy sao? Có khi nào là sợ thấy được cho dù cô ấy không có mình cuộc sống vẫn vui tươi sao?
Không có.
Không có đâu.
Cửa phòng vang lên hai tiếng, không chờ anh mở miệng liền mở ra, dì Lý đứng cửa nói:
"Tiểu Giang ba mẹ cháu đi dự tiệc, để cho dì tới nấu cơm cho cháu, cơm dì đã làm xong, dì về trước."
"Vâng ạ."
Giang Thần gật đầu, ngay tại lúc dì ấy xoay người đi đột nhiên kêu một câu:
"Dì Lý."
Dì Lý cho rằng anh còn có chuyện gì, đứng bất động tại chổ chờ anh nói.
"Vất vả, đi thong thả."
Giang Thần nói, nuốt một câu —— biết con gái của Trần gia nhà đối diện đi đaau không?
Làm sao mà biết, sẽ không biết. Tưj nhiên không thể hiểu nổi sao mình có thể đi hỏi dì ấy, chuyện này thật vô lý.
Dì Lý hiền lành mà cười:
"Tốt lắm, ăn cơm ngon đi nhé, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ."
Lại là một người, nói không tịch mịch là gạt người, nhưng tịch mịch đã thành thói quen không phải sao? Chỉ là đã từng náo nhiệt quá, lại trở về tịch mịch, tựa như sân khấu kế kết thúc vở kịch, mất mát cùng thê lương.
Một mình ăn xong cơm chiều, Giang Thần đem mọi thứ dọn dẹp một chút, kỳ thật cũng không cần phải làm, từ bên trong túi du tích ngày hôm qua đem về lấy ra một bộ quần áo mà thôi. Rồi mới đi nhà ga mua vé tàu trở về thành phố.
Buổi tối ngày mồng một đường vắng lặng, xe cũng ít, có lẽ tài xế vội vàng về nhà đoàn viên, xe chạy thật nhanh, Tết nhất muốn nói lời cát tường, nhưng cũng không cần lấy tốc độ tìm đường chết.
Vừa tới nơi Giang Thần nhận được điện thoại của mẹ, lúc này mới giật mình nhớ ra, đã quên báo một tiếng. Mẹ quở trách vài câu, nội dung cũng không ngoài con đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều không nghe lời, nhất quyết làm bác sĩ công việc thì bận rộn mà không kiếm được bao nhiêu tiền, trước kia kết giao bạn gái cũng không đáng tin cậy, may mắn tách ra sớm......
Giang Thần trầm mặc nghe mẹ lải nhải, thẳng đến lúc mẹ dùng giọng điệu vô tình mà cố ý nhắc tới, nghe nói con gái của Trần gia, gần đây có rất nhiều mối.
"Con chuẩn bị xuống xe, cứ như vậy đi."
Anh vốn là người không dễ gì bị tác động, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy chính mình không thể khống chế được, sợ là sẽ đối với mẹ nói ra những lời gây tổn thương, đúng vậy, anh vẫn luôn trách bà, luôn như thế.
Ngoài cửa sổ tối mờ mịt một mảnh, xe không biết đi tới chỗ nào rồi, nhưng đi tới đâu đều không sao, dù sao cũng không ai đang đợi anh, anh cũng không vội vàng đi gặp người nào.
Bởi vì ban ngày ngủ nhiều, về đến nhà Giang Thần cũng ngủ không được, con người quá nhàm chán đôi khi sẽ làm ra một vài chuyện tình không thể tưởng tượng nổi, tỷ như Giang Thần hiện tại, anh tìm mực nước bút lông cùng giấy Tuyên Thành, chuẩn bị viết thư pháp, đề bút nửa ngày lại không viết xuống được từ nào, không biết viết cái gì, sợ không cẩn thận viết ra cái tên kia.
Tầm mắt dừng ở di động trên bàn, thế là mở lại từng tin nhắn chúc tết, dùng chữ Khải (loại chữ nhỏ), chép lại tin nhắn......
Như thế thật nhàm chán, còn không bằng giật đầu tóc chính mình chơi......
Tin nhắn chúc mừng năm mới tới tới lui lui đều chỉ có mấy câu quanh quẩn, không có ý tưởng mới, bất quá cũng là có ý tưởng mới cũng không thể nói chúc bạn năm mới bi thương, mau chết sớm. Như vậy có vẻ không ổn, không ôn nhu.
Khi còn nhỏ có học qua viết thư pháp, chưa nói tới chuyện có thích hay không, nhưng khi viết đích thực sẽ làm cho con người bình tĩnh trở lại.
Nếu, tâm không có cách nào bình tĩnh, cuối cùng thật vất vả mà bình tĩnh, lại có sự cố phát sinh, tâm tình này, giống như là tự sát ,vất vả tự sát ba trăm sáu mươi lần cuối cùng cũng chết, đột nhiên xuất hiện một vị thần y đem bạn cứu sống, thật là, thật muốn chửi thề.
Cái sự kiện đột ngột đối với Giang Thần, là tin nhắn của Trần Tiểu Hi. Anh không nghĩ tới trong những tin nhắn chúc tết đó có Trần Tiểu Hi, anh còn không có nghĩ đến tin nhắn của cô nhẹ nhàng bâng quơ đến thế, cô nói, "
hey, năm mới vui vẻ nga, Trần Tiểu Hi gửi đến bạn chúc mọi sự đều tốt lành."
Cho nên, anh nghĩ tin nhắn gửi đến anh chỉ là tin một trong số những tin nhắn mà cô gửi đi cho tất cả một người.
Bút lông mềm, dùng sức vẽ trên giấy Tuyên Thành từng đồng tiền xu lớn nhỏ, lật đật vẽ ra, giống giống như con nhím xù lông.
Có đôi khi, thật sự cảm thấy, thừa nhận chính mình không thể thiếu một người, là chuyện khó nhất trên đời. Sợ sẽ giống như đánh vỡ vỏ ốc, lộ ra thân hình mềm mại không thể bảo vệ mình.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #truyện