Ngoại truyện: Mới quen
Trần Tiểu Hi cảm thấy chính mình đại khái từ lúc vừa sinh ra liền nhận thức Giang Thần, mẹ cô có lẽ còn ôm qua cô mặc quần thủng đáy đi qua trước mặt anh cũng đồng dạng cũng mặc quần thủng đáy.
Nhưng kỳ thật cô suy nghĩ nhiều quá, Trần Tiểu Hi thời kỳ còn trẻ con đại bộ phận đều ở nhà bà ngoại, đến ba tuổi mới chính thức đi theo cha mẹ, mà nhà Trần Tiểu Hi nguyên lai cũng không đối diện nhà Giang Thần, lúc cô năm tuổi, ba ba tài trí được đơn vị cấp phòng ở -- một nhà hai phòng một sảnh nhà tập thể cho công nhân viên liền ở đối diện Tiểu Dương Lâu xa hoa nhà trưởng trấn, trước nay đều không cảm thấy nhà trưởng trấn như thế xinh xinh đẹp đẹp, thoải mái hào phóng, hạc trong bầy gà ở trong thường dân bình thường có cái gì yêu cầu oán giận hoặc là yêu cầu cử báo. Ngày phân đến phòng ở trong nhà dào dạt vui sướng Trần Tiểu Hi mặc dù là còn không rành thế sự cũng cảm nhận được, cho nên cô nhân cơ hội quăng ngã nát cái chén một để chúc mừng. Rồi mới tới Trần ba ba tự hành chúc mừng, mà ba cô nhân cơ hội đưa cô đến ngoài tường trước nhà, Giang Thần năm tuổi ở cửa nhà xe cùng Trần Tiểu Hi nhặt được quả pháo đưa vào miệng, anh xa xa thấy được một nữ oa đang lau nước mũi đứng trước mấy chiếc xe đạp, cậu cảm thấy đứa nhỏ chảy nước mũi thật bẩn.
Trần Tiểu Hi kỳ thật rất oan uổng, cô không tính là đứa nhỏ đặc biệt dơ ít nhất cô không phải là đứa nhỏ nhặt được đồ trên mặt đất liền hướng trong miệng đưa vào, cô sẽ làm bộ làm tịch mà thổi thổi xong lại hướng trong miệng đưa, còn có cô ngày thường không chảy nước mũi, kia nước mũi là bị ba ba đẩy ra khỏi nhà lúc sau mới khóc ra tới, mà nước mũi luôn là cùng với nước mắt cùng nhau xuất hiện, tựa như tia chớp luôn là cùng với tiếng sấm, thuộc về hiện tượng tự nhiên, mà bạn không thể xem thường nó.
Nhưng là bị oan uổng cũng không quan hệ. Đối với nhân sinh mà nói, oan uổng bất quá là thái độ bình thường.
Sau này, ngày càng lớn hơn. Ngẫu nhiên gặp được, bởi vì lẫn nhau cha mẹ không phải bạn bè cho nên cũng sẽ không cùng nhau chơi, duy - từng có khắc sâu giao lưu - đại khái là ở thời điểm nghỉ hè, Trần Tiểu Hi ở đầu ngõ lăn đạn châu(1), Giang Thần học xong dương cầm gặp Trần Tiểu Hi hỏi anh: "Lớp trưởng, cậu sẽ chơi đạn châu sao? Cậu có đạn châu sao?"
(1) Viên bi của chúng ta.
Giang Thần nhìn bạn học ngày thường rất ít giao lưu kiêm hàng xóm nói: "Sẽ không, không có." Trần Tiểu Hi tiểu bằng hữu nghĩ thầm cậu thật đáng thương a, liền nói: "Hảo đáng thương a, chúng ta đây cùng nhau chơi đi, tớ có thể chỉ cậu."
Đáng thương là một cái cảm xúc thực kỳ diệu, ai cũng thích nói người khác đáng thương, nhưng ai cũng không thích bị người khác nói đáng thương.
Thế là tiểu Giang Thần oán giận, chỉ vào mũi Trần Tiểu Hi nói: "Cậu mới đáng thương, cậu thi toán chỉ được 28 điểm."
Nói đếm 28 điểm, kỳ thật không phải trình độ chân chính của Trần Tiểu Hi, chỉ là đêm trước khi thi ở trong chăn một buổi tối xem Doraemon, ngày hôm sau khi thi mới viết vài chữ liền ngủ gục. Nhưng là Trần Tiểu Hi làm người rộng lượng, cảm thấy 28 điểm nếu là chính mình thi, cũng không có gì tốt để giải thích.
Tuy rằng không hợp ý, bọn họ vẫn là ngồi xổm một chổ lăn đạn châu, ngày đó một người mới chơi đạn châu, liền thắng đi tất cả số đạn châu mà Trần Tiểu Hi sở hữu.
Giang Thần sau khi về đến nhà, Giang Thần đem đạn châu ở trong xà phòng ngâm một đêm, ngày hôm sau hứng thú bừng bừng mà nghĩ đi đến đầu hẻm "Ngẫu nhiên gặp được" Trần Tiểu Hi, đi đến nơi, phát hiện Trần Tiểu Hi không biết thế nào mà cởi dép ra chơi nhảy ô vuông.
Cậu đang muốn quay đầu về nhà, Trần Tiểu Hi thấy cậu liều mình vẫy tay: "Lớp trưởng lớp trưởng, cùng nhau chơi a."
Ở trong lòng Trần Tiểu Hi, Giang Thần cùng chơi đùa đạn châu, hiện tại bọn họ là bạn tốt, thật cao hứng a, đây là bạn tốt đầu tiên của cô ở đây
"Tớ không rảnh." Giang Thần đành phải bước nhanh đi ra ngoài.
"Chờ mình một chút" Trần Tiểu Hi một chân từ ô vuông nhảy ra tới, đối tiểu khỏa bạn nói "Không tính nga, tớ chờ hạ còn từ nơi này nhảy."
Chạy chậm đuổi theo Giang Thần đã đi ra ngõ nhỏ.
"Cậu đi đâu a?"
"Đi luyện cầm."
"Luyện cầm nhiều nhàm chán a, cùng nhau chơi đi!"
"Cậu như thế nào biết nhàm chán? Cậu lại không có luyện qua."
Tiểu Trần Tiểu Hi nhún nhún vai, học khẩu khí của người lớn nói: "Không từng thấy thịt heo cũng..." Quên mất hẳn là như thế nào nói, lại sửa miệng: "Tớ học vẽ tranh, có đôi khi cũng thực nhàm chán!"
Giang Thần lười cùng cô giải thích, lập tức hướng phía trước đi.
Trần Tiểu Hi ở sau lưng kêu: "Tớ đây chờ cậu luyện cầm xong trở về cùng nhau chơi!"
Giang Thần nổi giận đùng đùng mà đi đến nhà lão sư dạy dương cầm mới nhớ tới hôm nay cậu không cần luyện cầm; tưởng về nhà lại không nghĩ gặp được Trần Tiểu Hi, ở đường cái vòng vài vòng nóng đến chịu không nổi trốn vào hiệu sách xem sách, ─ vào cửa Giang Thần liền cảm thấy xui xẻo, xem cửa hàng chính là nhân viên ngày thường, người nọ đang ở chơi Rubic, liếc mắt nhìn Giang Thần đứa nhỏ yêu sách đang nhìn vào.
Cùng không khí bên ngoài nóng đến so sánh với, quạt trần trên trần nhà chuyển động mang đến lạnh lẽo làm Giang Thần quyết định liền ở chỗ này cho đến lúc về nhà ăn cơm chiều.
Trong tiệm không có người, đây là chuyện tốt, tìm cái một chổ khuất mà ngồi, phỏng chừng nhân viên cửa hàng cũng lười đến lại đây đuổi cậu. Đi được vài bước, Giang Thần mới phát hiện trong tiệm ít người cũng không phải chuyện tốt, đạn châu trong túi cậu, theo mỗi một bước đi lại mà phát ra thanh âm va chạm thanh thúy. Truyền đến chổ kia, Giang Thần dùng tay đè lại túi tiền, thong thả mà hướng trong góc đi đến.
Thời điểm nhà thời mặt trời đã hướng phía tây lặn xuống, đến đầu hẻm cậu tạm dừng vài giây.
Người đã sớm không còn nữa, trên mặt đất phấn vẽ ô vuông cũng bị dấu chân cùng cùng xe đạp luân nghiền hồ cậu đem túi tiền xuất ra tới, đạn châu một viên một viên mà nhảy ra bên ngoài, rớt ở trên đất bùn phát ra thanh âm độn độn.
Cúi đầu đi đến cửa nhà.
"Lớp trưởng!"
Quay đầu lại, Trần Tiểu Hi bưng cái chén ngồi ở trên cầu thang và cơm.
Cô nhảy đến trước mặt cậu: "Cậu như thế nào giờ mới trở về? Còn nói cùng nhau chơi đâu, chờ đến nhà của chúng tớ đều ăn cơm chiều."
Chiếc đũa ở trước mặt cậu vẫy vẫy: "Chơi không được, tớ chính là chờ cùng cậu nói một tiếng."
Trên mặt cô còn dính nước sốt không rõ màu đen.
"Đã biết." Giang Thần gật gật đầu, mở cửa về nhà.
Tiểu Giang Thần lần đầu tiên biết tư vị được chờ đợi, tiểu Trần Tiểu Hi còn không biết, sau này cô phải đợi người này rất nhiều lần rất nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top