Câu Chuyện Thứ nhất; Hồi 1.
Cảnh báo: Đọc chương 1 trong kiên nhẫn và đội mũ bảo hiểm vô!
Kìa trong giấc mơ lạ, có ai đang gọi tên tôi? Một ánh vàng tỏa sáng ấm áp, bao quanh cơ thể nặng trĩu, trái tim như vỡ nát còn tâm hồn thì chết vụn, bầu trời là hư không còn giấc mơ tựa bức họa rải một sắc sao trắng xóa, quệt sáng cả một vùng tối; hi vọng nhỏ nhoi.
Trôi nổi giữa một vũ trụ bao la, cái cảm giác nhẹ nhõm từ lâu đã không còn khái niệm tái hiện trong tâm trí. Từng nói, đừng nên quá yêu ai nhiều, và tôi đã lỡ trao trọn cả trái tim của mình cho anh, trước khi mọi thứ xé toạc, vội vàng nhưng muộn màng để khâu vá, sửa chữa những sai lầm. Quá trẻ, cũng còn bồng bột lắm, cái gọi là tình yêu chơi vơi với một con quỷ.
Tiềm thức lặng đi, em cũng thôi suy nghĩ về những điều mông lung không tốt. Chỉ những ánh sáng màu vàng đó, sao lại dễ chịu đến vậy.
Sáng, em không rõ đã mấy giờ, hè rồi ai quản? Cũng đâu còn nhỏ để ai trông, nhốt mình trong túp lều gỗ trống bóng người, nơi mà em cứ ngỡ sẽ vui sâu kỉ niệm năm ta mười ba. ''Dipper, chị xin lỗi.'' rắc một nắm tro, em nghe rắc cả một mảng kí ức thơ mộng đẹp đẽ.
Hồ Gravity lặng gió, có cô gái nhỏ đầm hồng đứng cạnh cây thông, xơ lá. Mái tóc nâu dày che cả một bờ vai gầy, cứ đứng đó quên cả mảng thiên nhiên. Cho đến khi nghe thấy trong gió thổi có còn giọng nói ai gọi tên em. ''Mabel.''
Bàng hoàng quay lại, nhưng không, một bóng hình xa lạ của một chàng trai mới gặp thoáng qua vài lần phải lòng kẻ vốn không thể đón nhận thêm tình yêu. Đi theo chân từ sáng cho đến mờ tối. Chú Soos có ghé qua đây vào mỗi chiều chủ nhật, để em còn nhận ra, đây là tuần thứ mười ba của mùa hè ngắn, và đã cuối tuần của tháng tám.
Dì Melody, em gọi vậy. Dù vợ chú Soos còn trẻ và không họ hàng. Nhưng có lẽ đó đã thành thói quen không ai bắt Mabel cần phải sửa. Cảm nhận ngày chủ nhật duy nhất trở nên vui vẻ, với những người còn thương em, sao trôi nhanh quá vậy? Sao mà mới đó, nụ cười ngốc của chú trước cửa nhà cùng dì Melody trên tay với giỏ đồ ăn tươi, họ cùng nhau nấu bữa tối và trò chuyện thì cuối đó đã là mười giờ, túp lều quay trở về trạng thái âm u.
Tiếng nước xả qua khe cửa khép hờ chẳng đề phòng, chiếc váy tụt xuống cởi bỏ như rũ bỏ cả một ngày mệt nhọc bẵng phát lại qua. Em quyến rũ, nàng thơ của biết bao gã đàn ông. Làn da trắng, khuôn mặt xinh đẹp, thân người thon thả. Nhưng không thuộc về ai.
Hoặc đó lại là một câu chuyện bí mật mà không ai có thể biết. ''Bill.'' tiếng nước chảy vặn nhỏ rồi tắt hẳn. Ngâm mình trong làn nước ấm, bàn tay đặt ngoài bồn, thả chìm cả cơ thể. Cảm nhận cảm giác điều chỉnh hơi thở đều đặn dưới làn nước không còn không khí, rồi tham lam mà ích kỉ dìm bản thân để chờ đợi một cái chết. Dù cho cơ thể phản ứng giẫy loạn, nhưng nửa thân trên vẫn dán chặt lấy bồn tắm, nước sặc đến tận cổ họng.
Cho đến khi bàn tay bóp cổ trắng nõn hằn tím cũng đã buông lỏng, làn nước rung sau cơn dẫy đạp cũng tĩnh lặng, tựa mặt hồ Gravity sáng nay. Thật yên tĩnh, để thanh thản.
3:26 sáng, trời vẫn còn tối. Cái quái gì đang xảy ra cơ chứ? Tại sao tôi vẫn còn sống? Tại sao? Có cả nghìn câu hỏi tại sao lặp đi lặp lại trong em. Tại sao, tôi không thể chết quách đi?
Cũng giống như, em thật xinh đẹp, nhưng tại sao, em lại không thể thuộc về ta?
Cầm lấy cái kéo trên đầu ngăn kéo, chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì đã xảy ra!? Một nhát cắt một nhát đâm, rồi mọi thứ trở nên điên loạn với màu máu đỏ tươi, đau đớn, vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn tộn cùng khi chính bản thân đâm cây kéo sắc bạc lạnh vào chính giữa cổ họng. Cái gương - nhân chứng, vật tái diễn mọi cuộc điên rồ của cô gái xinh đẹp thi thoảng mỗi đầu tuần tuyệt vọng lại kiếm mấy vật sắc nhọn tàn nhẫn cào xé, tổn thương cơ thể kiều diễm.
Cái chết lặp lại nhiều lần, những bước chân bất tận của tình yêu. Ta không muốn yêu, nói ta biết rằng ngươi ghét ta. Ta không muốn tình yêu, nhưng điều ta cần là tình yêu của em. Ta không muốn tình yêu, nói với ta; em yêu anh. Ta ích kỉ tham lam muốn điều xa xỉ, lợi dụng chúng từ em để rồi dẫm đạp mọi thứ trân quý nhưng quá ngu ngốc để nhận ra sớm hơn.
Nếu đây là một bộ phim hay một vở kịch, ta muốn xem cho đến cùng nhưng lại không muốn làm điều này một lần nữa vì phần giới thiệu nghe có vẻ tàn nhẫn quá. Nhưng không sao tình yêu đơn phương tự kỉ này là điều ta có thể tin tưởng. Rằng em mãi sẽ chẳng thể quên đi ta. Con quỷ giấc mơ.
Cứ mỗi sáng thứ hai vật lộn với bản thân, tầm một tiếng sau sẽ tỉnh lại với cơ thể lành lặn mặc bộ váy nhuốm máu. Chỉ cần là sau khi chết đi rồi tỉnh dậy, có thay đổi bản thân ra sao cũng sẽ quay trở về hết ban đầu. Nhiều lần điên tức tới mức cắt nham cắt nhở đầu tóc không ra gì trước khi cây kéo bạc khác lia đến yết hầu. Thì tỉnh dậy tóc mới cũng đã mọc không xót một cọng nào, lại mềm mượt hơn trước.
Lần này cũng không ngoại lệ, Mabel nhìn bàn tay nhuốm máu, đọng bết lại rất gớm ghiếc. Thở dài, bỏ đi, vẫn còn sớm để đi dạo. Tiện thể thì dọn dẹp trước, không sẽ phiền về sau. Mọi chuyện xảy ra là như thế nào thì chúng ta sẽ mãi không biết, nếu không thể tự bản thân đi tìm hiểu. Đặc biệt là khi Mabel bẵng cả chuyện đấy trong tâm trí của cô vào vùng tối nhất.
Bill nhìn cô gái nhỏ bận rộn lau lau, chà chà sàn nhà với cái xô nước giờ tanh cả mùi máu loãng. Cười, nhe nanh, tay cần cốc trà lơ lửng trong một góc tối. Lẳng lặng quan sát, cảm nhận thấy điều bất thường như một trực giác, đôi mắt lườm đúng góc nhưng tiếc lại không thể nhìn ra bất cứ điều gì khác lạ. Em vứt cái giẻ sang một bên hậm hực cầm xô đổ ào ra ngoài sân.
''Đáng yêu thật.'' Gã cười lớn, nhấp một hụm trà. Để kể cho các bạn nghe một sự tích vắn tắt, thì sẽ thật ngạc nhiên mà nói. Mabel Pines nàng ấy, chết trẻ.
''Này, em biết chứ?'' trong mơ em thấy người em trai thân thương, nhìn em với ánh mắt lạ lùng, ''Em đã chết rồi, Mabel à.'' ghé qua vành tai em, vén lọn tóc dài rồi hôn chúng trước những hư không tan biến. ''Và anh cũng không còn tồn tại.'' chuyện lạ vậy đó. Bill đóng quyển sách trên tay lại, nụ cười thản nhiên. Cư nhiên sách vở phía đối diện lại bay tùm lum, va hết cả vào mặt, cùng giọng nói nổi giận đùng đùng của một cô gái.
''Kể kể cái đầu nhà anh! Đồ dở hơi!'' Candy gào lên, sao tên điên này không thể nghiêm túc thêm một chút!? ''Cái câu chuyện nửa chừng chả bắt đầu hay kết thúc thế làm sao nghe cho được chứ? Không khoa học tí nào cả!'' Gã cáu, ngón chỏ vẩy một vòng tròn là đống sách bay lên ném ngược lại tới chỗ cô mọt sách không thương tiếc.
''Ta không phải bạn của ngươi.'' mắt quỷ nổi lên, khiến Candy dè trừng, phải rồi. Câu chuyện không đầu đuôi đó cũng quả là cuốn hút cô, đến quên cả việc cô đang bị bắt giam tới đây để nghe cái tên quỷ tam giác này lải nhải. Nhìn cái còng xích ở chân mà thở dài, được rồi Candy, hãy nhẫn nhịn lại.
Bill phủi bụi trên vai trái, nhìn con ngốc sửa sang lại quần áo và đẩy gọng kính tròn. Sẵn sàng để nghe tiếp và lại từ đầu câu chuyện một cách tử tế. Nụ cười thôi cũng đã tắt ngấm. Gã thở dài, ngửa thân ra sau đệm ghế ''Nó đã là một câu chuyện dài. Từ rất lâu về trước.''
Candy phải xin lỗi khi cắt ngang gã, nhưng gì mà rất lâu về trước? Mabel - bạn cô, cô gái nhỏ đó còn sống sờ sờ ra đó. Và rồi chỉ mới ba mươi phút nãy thôi, họ còn đi chơi với nhau để tìm kiếm một anh chàng điển trai nào đó quanh thị trấn. ''Ta có thể tua ngược thời gian đồ ngốc!'' Bill lại cáu, bực cả mình đáng ra hắn nên chọn đúng người hơn.
''Ngay cả bây giờ, Mabel Pines hay bản thân ngươi Candy Chiu, cũng chỉ là bản sao của chiều không gian gốc do ta tạo ra.'' Cô đờ người, lúng túng rồi cảm thấy bản thân thật chẳng biết nên nói gì. ''Mùa hè năm hai nghìn không trăm mười tám. Năm năm trôi qua kể từ lần đầu họ đặt chân tới mảnh đất Gravity Falls, ngươi biết đấy.''
''Mabel, cháu yêu!'' Stan già ôm cái lưng đau của mình bước ra trước ngưỡng cửa, cụ đã già để thôi có những chuyến phiêu lưu thú vị cuối và lẩm cẩm trái với người anh du hành thời gian lâu năm biệt tích của mình, Ford. ''Bác Stan!'' ôm chầm con người ốm yếu nhăn nheo, bỏ mặc Dip, cậu em song sinh khiêng đống đồ nay đã có sự trợ giúp tốt tính của chú Soos cùng cô Melody.
''Vào nhà đi! Chị mừng xem cả hai đã lớn tướng rồi này.'' Melody đập vào vai Dipper mạnh đến mức cu cậu toát mồ hôi gáy, xách đồ vào nhà. ''Mabel, đừng quên uống thuốc vào lúc tám giờ, chị hay quên lắm sau bữa ăn đấy!'' Dipper chào hỏi bác Ford, chưa từng thôi phấn khởi với những bí mật và hành trình kì bí nhưng ưu tiên trên cả để xen vào dòng đam mê là nhắc nhở cô chị hiếu động của mình đang trong chu kì cảm thất thường, uống thuốc cho đúng giờ nếu không cơn cảm lạ sẽ biến thành đợt sốt dữ hơn.
''Con bé sẽ ổn thôi, rồi hai người đừng có mà xa đọa quá vào cái trò DD and more D.'' Mabel cười khúc khích, như nụ cười sẽ chẳng bao giờ tắt nổi trên mặt em, nụ cười đẹp của một ngôi sao băng tỏa sáng.
''Đừng nói với tôi là cho đến lúc anh xuất hiện thì mọi thứ mới tệ đi đấy.'' Candy cho một hũ đường ngọt lự vào cốc trà mới tự đổ thêm, khuấy tràn. ''Ai mà biết đồ bất lịch sự!''
''Tôi cũng phải có quyền bình luận vào câu chuyện của anh chứ!'' thế rồi câu chuyện tiếp tục, vì Bill quá lười để tranh luận thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top