CHƯƠNG 101 - 110

101.

Mấy hôm nay, Tang Bắc rất kỳ lạ.

Hiếm lắm Bạch Ân mới nhớ tới đi làm, vừa vào văn phòng, ông đã thấy Tang Bắc nhìn tệp giấy tờ vô cảm, bên cạnh anh, điện thoại đổ chuông liên hồi.

Sao thế này?

Lúc đi qua, Bạch Ân chú ý nhìn anh kỹ hơn một chút, đúng lúc ấy, trợ lý Thập Tứ đi tới, nói: “Chủ tịch, chào buổi sáng.”

Bạch Ân phản bác nhẹ nhàng: “Chính xác mà nói, thì giờ là giữa trưa.”

Thập Tứ nghe lời, sửa lại: “Chủ tịch, chào buổi trưa.”

Bạch Ân gật đầu, hỏi: “Tang Bắc sao thế ?”

Thập Tứ cười gian trá, bĩu môi: “Kẻ thứ ba của người yêu cũ tìm tới cửa chứ sao.”

Bạch Ân nhướn mày: “Tang Bắc có người yêu?”

Thập Tứ nói: “Bọn tôi cũng ngạc nhiên lắm, thư ký Tang giấu kín thật.”

“Thì ra cậu ấy đang thất tình.” Bạch Ân nói.

Thập Tứ bảo: “Đâu có đơn giản thế, không biết vì lý do gì, kẻ chen chân đó giờ đang ở nhà thư ký Tang, bọn tôi hỏi thế nào cũng không chịu kể.”

Bạch Ân gõ gõ cửa sổ, nói: “Vậy đi tìm hiểu đi, có nhiều cách mà.”

Mắt Thập Tứ sáng lên: “Dùng tiền công sao ?”

Bạch Ân cười: “Dùng tiền công.”

102.

Năm mới đến, đường phố giăng đèn, kết hoa.

Bạch Ân chỉ mặc một chiếc áo đen, ngồi ở đầu xe, ngắm mây trời lững lờ trôi, hơi thở của ông ngưng lại thành hơi nước màu trắng, rồi chậm rãi thăng hoa.

Trịnh Hòa bước ra từ đại sảnh, thấy thế, giận lắm, cậu chạy vội tới, nói: “Bạch tiên sinh, ngài đang làm gì thế! Mặc ít vậy bị cảm đó !”

Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa, bờ mi ông đọng một lớp tuyết, Trịnh Hòa sợ quá, túm lấy tay ông, tay Bạch Ân lạnh như băng, Trịnh Hòa càng giận. Cậu xô ông vào xe, cởi áo lông của mình, khoác cho ông, lại đặt tay mình lên mặt ông sưởi ấm, xoa nắn một hồi.

“Tôi không sao.” Bạch Ân nói.

Giọng Trịnh Hòa đầy vẻ khó chịu: “Em thì có sao, hôm nay đã bảo ngài đừng đến mà? Em đã nói sẽ về muộn chút.”

“Tiện thể đi ngang qua thôi.” Bạch Ân đáp.

“Sao mà đi ngang qua được.” Trịnh Hòa giận tới độ sắp phun lửa đến nơi: “Chỗ ngài phía Tây, chỗ em phía Đông, ngài đi hết một vòng Nhị Hoàn rồi ‘đi ngang qua’ sao? Lần sau ngài còn không để tâm tới sức khỏe mình như thế, thì đừng tới đón em nữa! Bản thân mình không yêu quý mình, thì ai yêu ?!”

“Em đó nha.” Bạch Ân đặt tay lên ngực Trịnh Hòa, cười rộ lên, ánh mắt cong cong: “Chẳng nhẽ em không yêu tôi sao ?”

Ban đầu Trịnh Hòa đỏ mặt, sau cậu nổi da gà: “Bạch tiên sinh, ngài không hợp nói mấy câu buồn nôn thế chút nào, kinh quá….”

Càng ngày, cậu càng nhỏ giọng, bốn chữ cuối cùng còn gần như không phát ra tiếng. Qua khẩu hình miệng của Trịnh Hòa, Bạch Ân biết cậu nói gì, cười, gõ gõ đầu cậu: “To gan lớn mật nhỉ, dám nói xấu tôi.”

Trịnh Hòa le lưỡi, lấy chìa khóa từ túi của Bạch tiên sinh, khởi động ô tô, nói: “Hôm nay để em lái đi, ngài làm ấm tay rồi thoa cái gì vào, đừng để tay bị tổn thương do sương giá.”

Bạch Ân nói: “Trong xe tôi, thứ để bôi chỉ có KY, em có chắc là dùng nó sao?”

Trịnh Hòa: “…”

Cậu lôi ra từ túi áo mình hộp kem dưỡng da dùng thử mà mấy đồng nghiệp vừa tiện tay nhét vào, xé phần bao bì, đưa cho Bạch Ân, nói: “Bóp chỗ đầu là nó ra.”

“Cái này tôi biết.”  Bạch Ân nheo mắt nhìn dòng chữ nhỏ trên lọ, đọc: “…thích hợp cho phụ nữ từ 16 – 25 tuổi sử dụng, dành cho nữ.” Ông nhìn Trịnh Hòa: “Lấy từ đâu ?”

“Ngài nghĩ gì thế.” Trịnh Hòa nói: “Đồng nghiệp tiện tay đưa cho, hay có công ty miễn phí mấy thứ kiểu này cho bọn em lắm.”

“Thế thì tốt.” Bạch Ân kéo kéo chiếc áo lông trên người mình, để nó chùm kín hơn, ông nhắm mắt lại, nói: “Tôi ngủ tiếp, lúc nào đến nhà bảo tôi.”

“Ừm.” Trịnh Hòa nhếch môi cười, cậu thực thích cái từ ‘nhà’ Bạch tiên sinh vừa nói.

103.

Bởi vì Bạch tiên sinh không nói rõ đi chỗ nào, vậy nên Trịnh Hòa tự giác lái xe tới bãi đỗ của một siêu thị.

Xe vừa dừng lại, Bạch Ân liền mở mắt, ông nhìn ra bên ngoài, lại nhìn Trịnh Hòa.

Không cần Bạch Ân mở miệng, cậu biết ông muốn hỏi gì, đáp: “Sắp năm mới rồi mà, mai em được nghỉ, lúc năm mới khả năng cao em sẽ không ở nhà, vậy nên định mua trước mấy thứ.”

Bạch Ân mở cửa xe ra, nói thằng: “Ừm, tôi đi với em.”

Trịnh Hòa cười he he: “Nếu ngài mệt hoặc ngại phiền, có thể về trước, em tự đi là được.”

Bạch Ân nhéo nhéo mũi Trịnh Hòa: “Có mỗi một chiếc xe, tôi nỡ lòng nào bỏ em lại, lái xe đi? Đi thôi, tôi có thể giúp em xách đồ.”

“Bạch tiên sinh, ngài tốt quá —” Trịnh Hòa kéo dài tiếng ‘quá’ ra, lên bổng xuống trầm đủ kiểu.

“Chỉ  biết nịnh để tôi vui thôi.” Tuy giọng Bạch Ân có vẻ trách cứ, nhưng gương mặt lại tỏ ra thích chí lắm.

“Vui là được rồi, cần gì lo động cơ chứ.” Trịnh Hòa vẫn khua môi múa mép.

104.

Hai tuần nữa mới tới ngày nghỉ Tết theo quy định, dòng người nối gót trong siêu thị, Trịnh Hòa cầm tay Bạch Ân, Bạch Ân quay đầu lại nhìn, ánh mắt Trịnh Hòa dao động: “Nhiều người thế, em sợ chúng ta lạc nhau…..dù sao người ta cũng không thấy.” nói rồi, cậu kéo cổ tay áo xuống, cố gắng che đi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Bạch Ân mỉm cười, nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa, nói: “Ừm.”

Trịnh Hòa cười cứ như chuột ăn trộm được ngọn đèn (1), cậu nhích lại gần Bạch Ân, hỏi: “Hôm nay tới nhà em sao ?”

Bạch Ân nghĩ một hồi, đáp: “Em không nói tôi cũng quên, mấy thím dọn nhà đều về quê rồi, đêm nay qua nhà em đi.”

Trịnh Hòa hỏi: “Các thím đi hôm nào ?”

“Hôm kia hay hôm qua gì đó, tôi không nhớ.” Bạch Ân rất ít khi chú ý đến việc quanh mình.

“Thế mấy hôm nay ngài ăn gì ?” Trịnh Hòa còn ấn tượng với khả năng nấu nướng kinh khủng của ông.

Bạch Ân nghiêng đầu, nhớ lại, hành động rõ trẻ con, thế mà ông lại khiến nó quyến rũ chết người: “Hình như đều ăn với em mà.”

“Mấy hôm nay chúng ta chỉ cùng ăn cơm tối.” Trịnh Hòa trợn trừng mắt: “Đừng bảo với em là, mấy hôm nay ngài chỉ ăn một bữa! Thế sao khỏe được!”

Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa lại giận thế, ông giải thích: “Tôi không đói mà, thật đấy.”

Bạch Ân bắt nhầm nội dung chính. Trịnh Hòa càng tức. Cậu cảm thấy, không nói lý lẽ với Bạch Ân được, lớn chừng ấy rồi, vậy mà không biết chăm sóc bản thân, ngày đông lạnh giá dám mặc độc một cái áo ra đường đã đủ chết, các thím không ở nhà, cơm cũng không ăn, thì chịu luôn.

Trịnh Hòa đỡ trán, cậu không muốn nhắc về chủ đề này với Bạch Ân nữa, nói thêm chắc cãi nhau mất, cậu không muốn thế. Vậy nên, cậu chọn con đường cong cứu quốc khác: “Được rồi, vậy trước khi các thím quay về, ông tới chỗ em ở đi, dù sao mấy ngày này em cũng được nghỉ.”

Bạch Ân bỗng nhiên cúi đầu, thì thầm nói bên tai Trịnh Hòa: “Sống chung sao?”

Thân hình Trịnh Hòa cứng đờ bởi cử chỉ ái muội của Bạch Ân. Lỗ tai cậu nóng rực, run run, tim đập thình thịch, cậu nhìn về phía Bạch Ân, vẻ mặt như vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Ngài nói gì thế, đi nhanh thôi, cứ thế này, chẳng biết bao giờ chúng ta mới ra khỏi siêu thị được.”

Cậu kéo Bạch Ân đi về phía trước, vừa đi vừa cúi đầu, mặt càng ngày càng đỏ.

105.

“Giờ gặp ông khó thật đấy.” Vương Thư Hoa cầm sẵn hai ly rượu trên tay, vừa đi về phía quầy bar vừa nói.

Bạch Ân kéo ghế dựa ra, cười nói: “Dạo này bận, không có thời gian.”

Vương Thư Hoa bật chiếc máy tính được khảm trong tường lên, mở địa chỉ hòm thư đã được lập trình vô cùng đặc biệt, click vào, copy phần văn kiện trong đó cho Bạch Ân, nói: “Đây là dự án ‘khai thác nguyên thạch’, tôi có một bản, trưởng ban Trần cũng có một bản. Tuy lúc trước ông không định tham dự, nhưng tôi thấy có nội dung mấy trang có vẻ liên quan đến ông, nên copy ra.”

Bạch Ân xem thấy một nội dung trong đó khiến ông nheo mắt lại: “Thời gian thuê đất chỉ có 30 năm? Ngắn vậy sao…..”

Vương Thư Hoa nói: “Cái này ông có thể hỏi cố vấn pháp luật của mình, tôi không rành lĩnh vực đó lắm, nhưng là kỳ hạn thuê ngắn thế này…..hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải.”

Bạch tiên sinh phẩy tay: “Tôi biết.” sau đó, ông đi lại gần tủ rượu, lấy một chai vừa ý mình. Vương Thư Hoa vừa thấy chai đó liền ôm mặt gào thét: “Đừng mà, mới được tặng, còn chưa ủ nóng lên nữa.”

Bạch Ân nhìn gã: “Ông định ủ nóng thế nào, ôm nó cả ngày ?”

Vương Thư Hoa nghiêm túc nói: “Lão Bạch, ông nói đùa vui thật.”

Bạch Ân nhẹ nhàng đặt chai rượu đỏ vào xô đá lạnh, nói: “Tôi nghĩ rằng, tôi đã nói câu này với ông nhiều lắm rồi: đáng tiếc là, tôi không nói đùa.”

Vương Thư Hoa nhìn Bạch Ân tao nhã khống chế nhiệt độ của rượu, bật nắp bình, rồi làm rượu ‘thở’ (2), giọng gã đầy vẻ say mê: “Mỗi lần thấy ông làm việc này, tôi đều cảm thấy nên dùng thứ đẹp đẽ nhất để trang trí.”

Khóe môi Bạch Ân hơi nhếch lên, ông không thèm để ý cái bệnh hám đẹp não phẳng thỉnh thoảng lại nổi lên của gã, thuận miệng hỏi: “Tay ông thế nào rồi ?”

Vương Thư Hoa đặt tay lên bàn, chỉ vào ngón áp út: “Chỗ này vẫn hơi đau.”

“A, ” Bạch Ân lấy hai ly rượu không của Vương Thư Hoa, nói: “Cứ đau tiếp đi, cùng lắm nửa tháng nữa là hết.”

Vương Thư Hoa: “…”

___________

106.

Bạch Ân quên rằng Trịnh Hòa bảo ông lái xe thẳng về nhà, ông cứ thế qua Ngũ Hoàn rồi tới dưới công  ty của giám đốc Tống, đợi hơn 1 tiếng vẫn không thấy Trịnh Hòa đâu. Mãi đến khi cậu nhắn tin hỏi ‘Bao giờ ngài về?’ ông mới nhớ ra hôm nay Trịnh Hòa được nghỉ, đang ở nhà đợi ông.

Bạch Ân đột nhiên cảm thấy thất vọng, ngồi lừ ra, mãi hồi lâu vẫn không nâng nổi tay mà lái xe về, nó nặng trịch như bị đá đè nặng. Lần thần mãi ông mới lấy di động ra để gọi điện cho Candy được. Đầu bên kia alô, alô mãi, Bạch Ân không muốn nói chuyện, cúp máy.

Bình thường, mỗi lần Bạch Ân ra ngoài đều là vệ sĩ làm tài xế. Có mấy lần ông muốn ‘thân thiết’ với Trịnh Hòa ngay trên xe, cậu thấy có người ngồi chỗ tay lái nên nhất quyết không chịu cởi quần áo. Dần dần, Bạch Ân nghĩ, thế giới của hai người không cần sự có mặt của ai khác, vậy nên, lần nào đi đón Trịnh Hòa, ông cũng tự lái. Cứ ngỡ hôm nay cũng thế, nào ngờ, xe đến, người không ở.

Cảm xúc của Bạch Ân down down down.

Chưa đến nửa phút sau, Candy gõ cửa xe.

Bạch Ân không hề ngạc nhiên, ông biết đám vệ sĩ vẫn đi theo mình. Ông mở cửa xe, chuyển ra ghế sau, nằm nhìn trần xe ngẩn người.

Candy quay đầu lại hỏi: “Chủ tịch, ngài sao thế?”

“…” Bạch Ân không đáp.

Candy gãi gãi hai má: “Chủ tịch, nếu ngài vẫn không nói, tôi sẽ gọi điện cho thư ký Tang .”

Rốt cục Bạch Ân cũng chịu phản ứng, ông chậm rãi nói: “Tùy cậu, cậu có gọi cũng không ai nhận.”

Candy trợn tròn mắt: “Không thể nào, chủ tịch, ngài sa thải thư ký Tang rồi à?”

“Đâu liên quan đến tôi.” Bạch Ân thều thào nói: “Tang Bắc đang bước vào con đường đầy trách nhiệm mà người đàn ông nào cũng phải trải qua, đừng làm phiền cậu ấy.”

Candy nghe xong, mắt càng trợn to, cuối cùng còn hô lên đầy phấn khích: “Ôi chu choa! Thư ký Tang  sắp lập gia đình? Chúc mừng, chúc mừng!”

Bạch Ân chẳng buồn lên tiếng, nên không phản bác lại ý nghĩ kỳ quái của Candy. Ông nói địa chỉ nhà trọ của Trịnh Hòa rồi im bặt.

107.

“Sao thế này?” Trịnh Hòa mặc đồ ngủ, chỉ kịp choàng thêm cái áo khoác rồi chạy tới.

Candy lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bỗng dưng chủ tịch lại thế, không sao đâu, chút nữa là lại bình thường.”

Trịnh Hòa lo lắm, hỏi nhỏ: “Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh? Ngài thấy khó chịu chỗ nào?”

Bạch Ân lắc đầu, mặt đơ ra, ông không khó chịu chỗ nào, nhưng cảm thấy mệt rã rời, cảm xúc down tới độ muốn chảy nước mắt, cứ như ông có thể té xỉu vì cảm xúc bi thương này bất cứ lúc nào.

“Cậu mở cửa gara đi, chúng ta đi lên từ thang máy.” Candy nói.

Trịnh Hòa gật đầu, phủ tấm áo khoác duy nhất trên người mình lên cho ông, sau đó chạy đi mở khóa.

Candy dìu Bạch Ân ngồi lại trong xe: “Chủ tịch, tôi nghĩ ngài cần kiểm tra, chuyện này đã ngoài khả năng kiểm soát của thuốc rồi.”

Bạch Ân mệt mỏi tựa vào ghế, đầu quay sang một bên, nước mắt chậm rãi lăn xuống.

Không chỉ Candy, chính Bạch Ân cũng giật mình, nhưng cảm giác bi thương quá lớn khiến ông không thể ngăn nước mắt trào ra.

Càng  ngày càng khó điều khiển cảm xúc của mình, có lẽ, gặp bác sĩ một lần cũng tốt.

Hai mắt Bạch Ân đẫm lệ, nhìn tuyết rơi ngoài cửa xe, nhìn ông thực yếu đuối.

Thế nhưng, trong lòng lại lãnh khốc, lý tính.

108.

Trịnh Hòa bưng một nồi vịt hầm lên, mời Candy ở lại dùng bữa. Candy cười nói: “Thế thì tốt quá.” Mới ngồi chưa đến 5 phút, Bạch Ân đã điều hắn đi làm việc.

Trịnh Hòa ngồi bên cạnh Bạch Ân, cầm khăn ấm, đắp lên hai mắt đỏ bừng của ông, cậu không biết Bạch Ân khóc, chỉ nghĩ là gió bên ngoài lớn quá, thổi vào mắt nên mới thế: “Hay là về sau ông đeo kính râm đi, ngăn gió.”

Cảm xúc của Bạch Ân đã dịu xuống, ông nghe xong, cười nói: “Chẳng phải em bảo tôi đeo kính râm xấu lắm sao ?”

Mặt Trịnh Hòa co rúm, sau mới nhận ra giờ Bạch tiên sinh không thấy vẻ mặt của mình, mới gượng nói: “Ông đeo kính râm không xấu….aiz, lời em nói ông đừng để trong lòng, nhớ đeo kính râm là được, đừng hỏi nhiểu như vậy.”

Thực ra là Bạch Ân đeo kính râm quá cuốn hút, khiến người khác gắn chặt mắt vào, Trịnh Hòa thấy thế, không thích nên mới nói vậy. Nào ngờ Bạch Ân vẫn nhớ.

“Được rồi, tôi biết.” Bạch Ân lấy khăn mặt ra, chớp chớp hai cay cay, thấy Trịnh Hòa nhìn mình lo lắng, ông nghiêng người qua, hôn cậu một cái: “Đừng lo, tôi không sao.”

Trịnh Hòa thở dài: “Ừm, ngài ăn một chút đi, nếu mai còn thế thì chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, hay là thiếu vitamin gì đó, nhìn ông rã rời thế này, em lo muốn chết.”

Bạch Ân xoa xoa máu tóc xoăn của Trịnh Hòa, thực mềm.

109.

Về lịch sử bệnh tâm thần của nhà họ Bạch, chúng ta cần phải ngược dòng về cái lứa làm giàu hồi thời chiến tranh. Từ đời đó, nam giới nhà họ Bạch thường xuyên nằm viện hoặc chỉ ở trong nhà, không chuyên chú làm việc. May mà thượng đế mở một cửa sổ khác cho họ – những người đàn ông của gia tộc này đều vô cùng thông minh, hơn nữa kiếm tiền rất giỏi, huyết thống ưu tú còn khiến họ có vẻ ngoài anh tuấn. Những thứ đó đủ để đền bù khiếm khuyết của họ.

Bạch lão gia tử lấy danh nghĩa gia chủ yêu cầu mọi người trong tộc phải tới nước J mừng năm mới. Bạch Ân còn đang chần chừ không biết đi hay không, ông chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Trịnh Hòa đã vui vẻ nói: “Em phải về đón năm mới, sang năm gặp lại, bye bye.”

Bach Ân bình tĩnh nhìn Trịnh Hòa hơn 10 phút.

Cuối cùng, Trịnh Hòa trụ vững trước cơn áp suất thấp của Bạch tiên sinh, chột dạ đóng gói hành lý, hai người ăn một bữa cơm, làm tình cho đã, rồi hôm sau, cậu khoác bọc nhỏ, được thư ký của ông tiễn bước.

Thôi vậy.

Bạch Ân cất kỹ thiệp mời, bảo thư ký sắp xếp thời gian, về bằng tuyến đường thủy tư nhân của gia tộc.

110.

Ở nhà họ Bạch, vị trí ‘gia chủ’ thực kỳ lạ.

Đầu tiên, chuyện đấu đá gia tộc, dùng trăm phương nghìn kế để giành lấy chức ấy là không có. Bởi tài sản và lĩnh vực kinh doanh của gia tộc quá lớn. Hơn nữa, nhờ công ơn giáo dục, lứa nào của nhà họ Bạch cũng có tính tự lập, tự phụ cao, không thèm để ý số tài sản cha mẹ, cô dì chú bác để lại cho mình, ai cũng muốn tự mình gây dựng cơ nghiệp, không ai chịu kém cạnh ai. Vậy nên, đám người đầu óc không bình thường này đều không có thời gian suy nghĩ những thứ vô dụng, cũng không thấy ‘gia chủ’ thì có gì tốt đẹp.

Chính vì không ai muốn làm, vậy nên vị trí đó đã để trống 5 năm. Bạch Ân làm đại biểu, ép mọi người tới nước A, nhốt 3 ngày mới cho mở miệng để mọi người cùng chọn một gia chủ – người này sẽ định cư ở nước A, tiếp nhận gia nghiệp.

“Ông làm không?”

“Không.”

“Ông thì sao?”

“Tôi cũng không, mới ra viện.”

“Đúng rồi, bác sĩ tâm lý hiện tại của tôi không tệ, tôi đã bắt đầu làm việc được rồi đấy.”

“Thật sao ? Giới thiệu cho tôi được không?”

“Đương nhiên.”

“Không nhiều lời, ” Bạch Ân dùng ngón tay, gõ gõ xuống mặt bàn: “Phải có một người làm gia chủ, hiện tại, ai rảnh.”

Cả căn phòng im phăng phắc.

Bạch Ân lại hỏi: “Công ty nhà ai hợp pháp ?”

Vẫn không có người nói chuyện.

Bạch Ân trầm tư một hồi: “Nhất quyết phải tìm ra một người, nếu có người tự nguyện đứng ra thì chút nữa chúng ta không cần khó xử. Nếu mấy người vẫn thế, thì làm theo quy củ: rút thăm đi.” Cái ‘quy củ’ này có từ đời cha của ông. Bạch lão gia tử xui xẻo rút phải lá thăm ghi chữ ‘gia chủ’. Vậy nên, từ đó về sau, ông không được đặt chân vào bất cứ chỗ đánh bạc nào.

Rút thăm hủy cả đời người nha.

Bỗng nhiên có người nhanh trí nói: “Anh họ, hình như thiếu một người.”

Bạch Ân nheo mắt lại, đảo qua, quả thực thiếu một.

Vị quản gia tóc hoa râm, tác phong tao nhã, bưng một ly rượu đỏ, mặc bộ đồ dành cho các quý ông thời Trung cổ, đi tới, gương mặt nở một nụ cười lễ phép kiểu Anh: “Bạch Thần Mộ nhà tứ tiểu thư không tới, đã báo trước.”

Mọi người xôn xao.

“Không tới? Dám làm thế sao?”

“Chúng ta đều bị nhốt 3 ngày, thuốc uống mỗi ngày của tôi còn được đưa đến tận nơi.”

“Chậc chậc, mấy hôm trước nghe cậu ta nói một ít chuyện, thế này chắc không phải chuyện giả rồi.”

“Không biết dì tứ dùng lý do gì.”

“Không liên quan đến dì tứ, bà ấy không nắm quyền từ lâu rồi mà, tôi đoán, tự Bạch Thần Mộ có vấn đề.”

Bạch Ân lại gõ gõ bàn: “Yên lặng.”

Đợi mọi người đều ngậm miệng, ông mới quay đều nhìn về phía quản gia: “Thần Mộ sao thế, ốm nhẹ sao ?”

“Có lẽ.” Quản gia lắc lắc chén rượu trên tay, hiển nhiên, tâm trí ông không ở nơi này.

Ngón cái của Bạch Ân xoa xoa ngón giữa, cứ thế chừng 2 – 3 vòng, ông mỉm cười: “Thần Mộ không tới, thì chúng ta cùng bầu đi, ai đồng ý để cậu ấy làm gia chủ thì giơ tay.”

Vụt vụt vụt ——

Mọi người đồng loạt giơ tay, ánh mắt lóe sáng, nhìn Bạch Ân đầy khen ngợi.

Bạch Ân quyết định rất dứt khoát: “Nếu Thần Mộ đã không ở đây, thì chúng ta ngầm thừa nhận cậu ấy là gia chủ đi.”

Vậy nên, ở một bệnh viện xa thật xa, Bạch Thần Mộ đang lâm bệnh nặng, nằm trong phòng giám hộ, không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra, đã —–

Bị chọn làm gia chủ.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top