Chương 17: Tình yêu là gì?
Chương 17: Tình yêu là gì?
Minh Linh rất thẳng thắn nói. Mặc dù nó cũng chả làm gì, nhưng mà tôi không thấy cấn ở chuyện này. Vì nó là bạn tôi.
Không khí lại trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết, vốn dĩ ở đây chẳng thằng nào ưa thằng nào. Tôi không thích đánh nhau, càng không thích dây dưa vào mấy vụ đánh nhau. Nhưng mà giờ mà bỏ đi thì không được... Hà Minh Linh cũng hiểu chuyện. Nó túm cổ tôi lôi ra ngoài.
"Đi về, để mấy đứa này làm nốt." - Con chó này túm áo tôi như xách con búp bê to xác.
"Ơ! Đau đau!!" - Tôi không nhịn được mà kêu lên.
Peppa khó chịu ra mặt. Nó bảo: "Mày làm cái gì đấy?"
"Bạn tao, tao muốn làm gì chả được?" - Nó nhếch mép cười, dường như đã đạt được ý nguyện của mình.
"Thôi được rồi, không sao, đi về thôi." - Tôi xua tay nói, thằng chó Linh cũng thả cổ áo của tôi ra, tiện tay khoác qua vai tôi.
Minh Linh rất biết cách chọc tức người khác, ôm vai bá cổ tôi đi ra, tôi cứ như phụ kiện xách tay của nó vậy. Mặt Peppa đen xì, hai tay nắm chặt. Tôi sợ quá, cũng tiện tay khoác qua lưng nó đi ra cổng. Suốt đường đi tôi không hề ngoảnh lại. Tôi thấy hơi sợ bầu không khí bên trong.
RẦM!!!
Một âm thanh long trời lở đất ở phía sau làm tôi giật mình định ngoảnh lại. Minh Linh bằng phản xạ của nó liền lấy tay giữ cằm tôi lại. Bonus thêm quả cười vô cùng gợi đòn của nó sau khi nhận cú trợn mắt từ tôi.
Bây giờ, tôi chỉ mong mấy đứa bên trong kia sống sót trở ra thôi.
____________________
Mấy hôm sau, con Huyền dỗi tôi. Chúng tôi không thân đến nỗi được gọi là bạn thân, chúng tôi giống người yêu của nhau hơn. Đấy là do bọn thằng Trường, con Hà nói thế. Vì chỉ với nó, tôi mới thể hiện phần nào tính cách trẻ con bốc đồng của mình. Có lẽ vì chúng tôi sinh gần nhau, nó sinh trước tôi đúng 2 ngày nên tính cách có nhiều điểm tương đồng chăng?
Con Huyền là ngoại lệ duy nhất trên đời mà tôi phải đi dỗ nó. Vì để chuộc lỗi với em người yêu này, tôi đã cắn răng bỏ lỡ chiều Chủ nhật cày đề để đi uống trà sữa với nó.
Con Huyền như bao đứa con gái khác, mê trà sữa. Còn tôi thì vào quán trà sữa để uống trà đào, vì tôi hay say đồ ngọt. Chính vì chuyện này mà lũ Châu Hà, Xuân Trường, Tú và tất cả bọn chơi với tôi cứ đi đâu cũng phải mua trà sữa về làm quà tặng cho tôi. Những em trà sữa ngon nghẻ ấy tôi cũng thèm chứ? Nhưng mà uống được nửa cốc, tôi đã say y như người say bia, say rượu, đau đầu buồn ngủ ngay tắp lự.
Vì thế, cứ đứa nào không thân mua đồ quá nhiều đường cho tôi làm quà, tôi sẽ ghét đứa đấy cả đời. Bằng chứng là cháu bé Phú Vũ hồi đầu năm lớp 10, vì cảm ơn tôi làm bài giúp mà mua tặng tôi phần bánh pudding đắt tiền, còn ép tôi ăn ở lớp nữa...
Thôi trải nghiệm kinh hoàng đã qua, tạm gác qua một bên. Quan trọng là việc dỗ em người yêu hiện tại đã.
Con Huyền đã hết dỗi, chụp 7749 kiểu ảnh up story đi chơi với người yêu các kiểu. "Người yêu" của nó ngồi đối diện chỉ biết cười trừ lắc đầu thôi.
"Em có thai 2 tháng rồi" - Giọng nữ bàn cạnh bên ngồi sau lưng con Huyền nói. Giọng nói quen thuộc làm nụ cười trên môi Lê Thanh Huyền vụt tắt.
Bỏ ống hút ra khỏi miệng, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Ngay lập tức, hai đứa cúi thấp đầu hóng chuyện. Vì... chúng tôi biết rất rõ cô gái ấy là ai. Đấy là Nguyễn Khánh Trang - bạn cùng bàn cũ của tôi.
"Vậy thì phá đi." - Thế Nam, thằng người yêu cùng hội HBs gen với bọn lớp tôi thảnh thơi trả lời. Nó vẫn còn bận chat chit với mấy em gái mưa của nó. Tôi không thể hiểu nổi, tại sao con Trang không thoát khỏi vũng bùn này.
"Anh đang nhắn tin với con Duyên đúng không? Anh đang tán nó phải không?" - Con Trang uất ức hỏi.
Thằng kia thấy bị nhìn trộm, tắt phụt điện thoại, cáu kỉnh vò đầu: "Em bớt suy diễn đi, Duyên là em gái anh."
Duyên? Duyên nào nhỉ? Tôi lướt qua hết mấy con nổi nổi tên Duyên. Kỳ Duyên, Ái Duyên, Hồng Duyên,... ?
"Nguyễn Thị Ngọc Duyên." - Con Huyền nảy số nhanh hơn tôi, thì thầm nói. Ừ nhỉ, quên bạn thân Vy Anh rồi. Tôi liền vô thức ra dấu "like" cho em Huyền, quả nhiên, tâm linh tương thông.
"Em gái?" - Giọng con Trang run như sắp khóc. - "Em nội, em ngoại hay anh em xã hội?"
"Mày bớt truyện bé xé ra to đi." - Thằng Nam đổi giọng, rõ là gắt gỏng.
"Bây giờ, chia tay đi. Mày cứ việc tán con nào, tao không quan tâm. Buông tha cho tao." - Con Trang nói làm chúng tôi sững sờ, thì ra nó đã chán ghét thằng này từ trước. Thế nhưng lại lòi ra đứa bé là thế nào? Khánh Trang rồi sẽ xử lý ra sao?
"Mày quên mấy cái clip của mày à? Mày không chỉ làm với tao đâu, con đ* ạ."
Vãi. Tôi với con Huyền trừng mắt nhìn nhau. Thật là không thể tin được! Con Trang lại là đứa thác loạn đến vậy sao?
"Không phải là chúng mày hạ thuốc tao sao? Loại mất dạy, vô sỉ!" - Qua lời nói cũng biết là tâm trạng nó giờ ra sao rồi. Tôi biết bọn này cặn bã, nhưng không ngờ lại đến cả mức này...
"Tao không quan tâm. Phá nó đi. Tự mà xì tiền. Hôm đi dã ngoại nhớ mang bao đấy." - Thằng này rời đi, nghênh ngang như một kẻ chiến thắng. Bỏ mặc con bé ngồi đó tức giận, gào khóc.
Tình huống này,... Con Huyền nhìn tôi, tôi nhìn nó. Giờ nên sang an ủi nó, hay lủi đi? Chuyện này không phải chuyện gì tốt đẹp. Con Trang da mặt mỏng sợ nó biết chúng tôi nghe được, sẽ tự ái mà nghỉ học mất. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ như thế.
Đấy, rốt cuộc tình yêu là cái gì? Tình yêu khiến con Huyền tâm trạng thất thường, khiến con Trang tàn tạ, khiến mẹ tôi... Khiến cả tôi nữa, phải trải qua đau khổ? Tôi thừa nhận, hồi lớp 10 từng thích Hoàng Đình Tùng, cũng thừa nhận trong lòng hiện tại cũng có một bóng dáng. Nhưng cuộc đời đã dạy tôi rằng, tình yêu chỉ là những rung động tạm thời mà thôi. Thời gian sẽ bào mòn nó không thương tiếc, cái mãi mãi duy nhất là gì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải tình yêu.
Hoặc có lẽ, tôi yêu bản thân tôi, hơn là yêu người khác. Vì thế, tôi lựa chọn mặc kệ tình cảm đó, vì tôi sợ nhất là bản thân mình tổn thương. Sợ nhất sau này, tôi sẽ giống mẹ tôi năm đó.
Tôi đã mất 6 tháng để hoàn toàn quên Peppa, thì người hiện tại cũng vậy mà thôi.
Ngay lúc tôi chìm trong suy nghĩ, con Trang đã đứng trước mặt tôi và con Huyền.
* Chào các bạn yêu 🥹🥹. Sau kì lặn 2 tháng mình đã căm bách đâyyy. Sau chương này thì các bạn hãy đoán xem CP với Thuỳ Anh là ai nhé 😉. Vầnggg kết chuyện Thuỳ Anh có lấy chồng nhm CP chính thì không có HE đâu :>>>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top