Untitled Part 38
MỠ BỤNGCái cô đơn nhất của con người chính ra không phải là một mình một cõi, mà là cô độc giữa những thứ không phải của mình, giữa những người không cùng cách nghĩ với mình, giữa những điều thấy vô duyên nhưng vẫn cứ phải làm để dối nhau.
Mỡ Bụng by Mai Bát Xoa
(Đoản văn phi thường đáng yêu)- lời của tác giả
Sau khi 'làm' xong cậu nói: anh lại có mỡ bụng rồi.
Tôi lầm bầm hai tiếng, quay đầu sang phải ngủ khì.
Cậu ủy khuất đạp tôi một phát: "Anh cái đồ đáng ghét không có lương tâm, làm xong ngay cả một câu cũng không chịu nhiều lời với lão tử!"
Mông bị cậu đạp có chút đau, tôi bất đắc dĩ mở miệng: "Ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm."
Cậu không nói nhiều, chính là lại đạp tôi một cước.
Mở điện thoại ra xem trong chốc lát, quay đầu lại nhìn, cậu đã chìm trong bóng tối im lặng ngủ, hơi hơi cúi đầu, còn ngáy nhỏ nữa.
Tôi không tự chủ được sờ sờ bụng.
Ách. . . hình như lại béo thêm một vòng thịt?
Sáng sớm thời điểm mặc âu phục, cậu thử nửa ngày sau đó ngẩng đầu trừng tôi.
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, trì độn nhìn cậu ấy.
Vì thế cậu tức giận dùng sức thắt chặt dây lưng: "Bụng anh lại to hơn rồi! Nhìn như hoài thai mười tháng! Âu phục cũng che không nổi".
Tôi cúi đầu nhìn nhìn bụng mình: "Không có khả năng."
Cậu nghiến răng nghiến lợi hít sâu: "Anh muốn chết đúng không? Cố tình bắt bẻ em mới được hả. Từ hôm nay trở đi không cho anh ăn nhiều."
A?
"Đưa ví đây!"
Tôi ngoan ngoãn lấy ví tiền ra.
Cậu rút ra mười đồng, lại cho tôi thêm bốn xu lẻ.
"Phí cơm trưa và tiền mua vé tàu điện ngầm." Cậu nói.
"Chỉ có vậy?" Tôi hỏi.
"Chỉ vậy thôi!" Cậu vạn phần xác nhận.
Dạo này lạm phát nhiều, giá nhà đất tăng vọt. Mười đồng tiền ăn cơm thực sự có chút gắng gượng, vạn nhất buổi trưa phải ứng phó đồng nghiệp, chiêu đãi lãnh đạo, này. . . .
Giữa ăn uống tiết kiệm và hướng cậu cầu tình, hai lựa chọn đồng dạng gian nan làm tôi do dự thật lâu.
Cuối cùng ngoan ngoãn cất tiền vào túi.
Kết quả là sắc mặt cậu càng đen.
"Mau cút đi làm!" Cậu một cước đá tôi ra ngoài.
Thiếu chút nữa ngã nhào vào người vị hàng xóm nhà bên, tôi đứng ngoài cửa lảo đảo một chút.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Tôi vội vàng giải thích.
Hàng xóm đỡ lấy tôi, nói: "Không sao chứ, sớm bảo cậu nếu bị bạo lực gia đình thì phải lên ủy ban phường báo rồi mà."
Tôi cười ha ha, vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Người đi tàu điện ngầm rất nhiều. Giữa mùa hè đóng hộp giày da âu phục mà đi tàu điện ngầm quả không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng mà tôi chung quy chỉ có bốn đồng xu.
Kỳ thật tôi có giấu trong tất hai mươi đồng, nếu không phải hôm nay đi làm cùng cậu, ít ra tôi có thể bắt xe đến công ty. Chính là không hiểu hai ngày này cậu ăn nhầm cái gì mà khí tràng không thuận.
Càng muốn ép tôi đi tàu điện ngầm.
"Anh đừng cho là em không biết anh định bắt xe đến công ty." Cậu nói bên tai tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng móc hai mươi đồng trong tất ra ngoan ngoãn nộp cho cậu. Cậu bấy giờ mới cười đắc ý.
Trên bụng mập thêm một vòng thịt mỡ thật bất tiện, ngay cả cạnh tranh trên tàu điện ngầm cũng bớt một phần ưu thế. Nút áo tây trang 'pặc' một tiếng không biết lăn đến chỗ nào. Tiếp theo tôi nghe thấy có người cười nhẹ.
"Cười cái gì mà cười?!" Cậu rống to.
"Cười mẹ nó chứ có cái gì mà cười?! Đều mẹ nó có hai đồng ngồi tàu điện ngầm, cười cái gì? Cười chính mình đi?"
Cậu thật giống gà mẹ bảo vệ gà con.
Tôi vỗ vỗ bả vai cậu.
Cậu quay đầu lại hung tợn lườm tôi một cái.
Tôi ngượng ngùng rụt tay. . . Được rồi, kỳ thật tôi biết cậu chỉ là muốn mượn cớ mắng chửi người mà thôi.
Đổi sang thời điểm cậu trở về.
Cậu tiến lên ghé vào tai tôi, nói: "Về sớm một chút, em làm cơm chờ anh."
Tôi nhịn không được vò đầu cười: "Được".
Cậu chọc chọc bụng tôi: "Nhìn anh cười ngốc quá đi!"
Công ty vẫn như vậy, ai tán gẫu vẫn tán gẫu, ai nói chuyện phiếm thì vẫn nói chuyện phiếm, ai lướt web thì tập trung lướt web.
Tôi từng học qua một chút tiếng Nhật nên lúc phiên dịch phải nhận thêm gấp mấy lần công việc, một ngày cũng có thể kiếm thêm hai ba trăm thu nhập chi trả cho chi phí trong nhà.
"Tiểu Kim, hôm nay là thất tịch rồi, cậu không chuẩn bị cái gì cho bà xã à?" Chủ nhiệm đối diện hỏi tôi.
"Đêm thất tịch?"
"Ừm, mua hoa hồng hay gì đó, phụ nữ đều thích như vậy." Hắn nháy nháy mắt, nói.
Tôi "ừ" một tiếng.
Nhưng mà bà xã nhà tôi không phải phụ nữ nha.
Hơn nữa tôi từng tặng cậu ấy hoa hồng, không những không nhận được cảm kích của đối phương mà còn bị mắng.
"Ăn no rửng mỡ chính là như vậy, tiền nong dư dả sẽ tiêu linh tinh. Có tiền sao không để dành mà trả tiền nhà đi? Trong nhà còn có bà xã và bốn lão nhân đang chờ anh dưỡng lão đấy! Anh tiết kiệm một tí thì chết ai hả?" Lời dạy của bà xã đại nhân còn rõ ràng ngay trước mắt.
Vì thế tôi quyết định mua cái khác.
Buổi tối không thể nghe theo chỉ thị của cậu về sớm một chút rồi.
Lãnh đạo thị sát, công ty tăng ca, còn phải đi kiểm kê sổ sách, kiểm xong thời gian tuy vẫn còn sớm, nhưng thời gian làm việc chủ yếu chính là bồi lãnh đạo ăn cơm, đại khái hết mười bình rượu ngũ lương, lãnh đạo và nhóm quần chúng nhân viên loạng choạng mới được tha.
Thời điểm đến ga điện ngầm đã không còn kịp chuyến tàu cuối cùng.
Trên người chỉ có hai đồng.
Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là không bắt xe về nhà.
Đi bộ về là được rồi.
Từ đây về nhà cũng chỉ năm sáu km, bất quá là hơn một giờ đi bộ thôi.
Nhưng mà tôi quá tự tin vào thể lực của bản nhân rồi.
Dưới điều kiện tiên quyết là tôi phải vác cái bụng thịt mỡ, một giờ bị tôi biến thành hai giờ, về được đến dưới lầu thì cũng đã hồng hộc đầu đầy mồ hôi thở.
Của nợ.
Quả nhiên con mẹ nó không được như ngày xưa. . .
Vừa mở cửa, không ngoài dự đoán, nghênh đón tôi chính là một tràng phê bình đổ ập xuống.
"Sao giờ anh mới về?" Cậu hỏi.
"Anh phải tiếp cơm sếp". Tôi nói.
"Anh không biết gọi điện về sao?!" Cậu hỏi
"Bất tiện." Tôi nói.
"Bất tiện? Cái gì mà bất tiện? Cả người toàn mùi rượu, còn không chú ý an toàn, khuya khoắt đi bộ về làm gì, không biết bắt xe sao?" Cậu nói.
". . . Anh không có tiền." Tôi nói.
Cậu bị lời nói của tôi làm sửng sốt một chút, tiếp theo phản kích mãnh liệt hơn: "Anh có thể đi xe về đợi dưới lầu chờ em xuống trả tiền mà."
Tôi bừng tỉnh đại ngộ: "Sáng nay em tịch thu tiền của anh, anh tưởng em không thích anh đi xe."
Cậu trừng tôi: "Ngu ngốc!"
"Ừm. . . Kỳ thật đi bộ về cũng không xa lắm."
"Ngu ngốc ngu ngốc!" Cậu ủy khuất cực kỳ, tựa hồ người phải đi bộ là cậu vậy.
"Em đừng sinh khí mà."
Mỗi lần cậu như vậy đều làm cho tôi luống cuống.
Cuống quít lấy ra túi đồ này nọ: "Bà xã à, hôm nay là đêm thất tịch, cái này cho em."
"Cái gì vậy? Không phải bảo anh đừng đưa mấy thứ không ý nghĩa gì đó sao? Lại lãng phí tiền vào mấy thứ linh tinh, anh khi nào thì. . . anh. . ."
Cậu chợt im lặng.
"Bánh hoa hồng". Tôi nói. "Thứ này không mắc, một cân cũng chỉ mười đồng, anh chỉ mua hai cái thôi."
Cầm một cái bên trong ra, bẻ đôi, lộ ra nhân bánh hoa hồng.
"Em xem nè bà xã, hoa hồng cũng có, bữa sáng ngày mai cũng có. Thấy chủ ý này của anh được không." Tôi hỏi cậu.
Cậu vẫn là biểu tình mắt trừng to nhìn gói trong tay tôi.
Sau đó ăn một miếng.
"Đây là bữa sáng. . ." Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.
Cậu liếc tôi một cái, trong miệng than thở mấy câu mơ hồ: "Anh cái đồ ngốc."
"A?"
Cậu vừa ăn vừa khóc, nhu nhu khóe mắt: "Anh cái đồ ngốc này cũng có thể nghĩ ra chiêu lãng mạn vậy à?"
Tôi hắc hắc nở nụ cười: "Hoa hồng đại biểu cho tình yêu, bánh hoa hồng thể hiện tình yêu của anh."
Qua nửa ngày cậu phi một cái: "Ghê tởm chết em."
Lại qua nửa ngày nữa cậu mới nói: "Anh có thấy bánh hoa hồng này giống hệt cái bụng mỡ của anh không, vừa mềm vừa ấm?"
Tôi nghĩ nửa ngày, hoang mang hỏi: "Em từng cắn bụng anh sao?"
Cậu tức giận hung hăng đạp tôi một cước: "Cút!"
———-oOo——
Thư gửi dép lê
Tác giả: Greenpark
Edit: VyVy
Dép lê.
Anh viết lá thư này chỉ muốn nói cho em biết, chuyện cãi nhau rồi chiến tranh lạnh giữa hai người yêu nhau chính là một quá trình.
Quá trình này bây giờ đã kết thúc, là lúc em nên về nhà rồi.
Có lẽ, em cũng đã sớm muốn về nhà, nhưng ngại mất mặt nên không chịu hành động. Nếu là thế, em cũng không cần lo lắng, cũng không cần xem hết lá thư này.
Về nhà ngay đi nhé.
Chìa khóa em ném xuống đất trước khi bỏ đi, vẫn đặt dưới chậu hoa ở bậc thang trước nhà như cũ, em lúc nào cũng có thể mở cửa vào nhà.
Nếu em vẫn chưa muốn về, thậm chí xem chúng ta lúc đó là "xong rồi". Nếu em có cái suy nghĩ thái quá này thì nhất định phải xem cho hết thư. Sau khi xem xong thì tỉnh táo mà suy nghĩ, suy nghĩ xong thì quyết định cho thật đúng đắn. Ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính nữa.
Anh nghĩ em hẳn là rõ ràng nhất, căn nhà chúng ta sống, là nhân chứng chân thật nhất cho quan hệ giữa em và anh. Từ hai năm trước quyết định bắt đầu sống chung, căn nhà này liền ghi lại những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của chúng ta.
Lúc trước, cũng vì em thích nên anh mới mua nó đấy. Tuy rằng em không phải gánh phí mua nhà, nhưng mà, từ tấm thảm ở cửa ra vào cho đến dây gas đi ngoài nhà, từ giấy dán tường trong phòng đến giấy vệ sinh trong WC, tất cả đều là do em quyết định.
Hay nói cách khác, căn nhà của chúng ta từ ngoài nhà đến trong nhà, từ màu sắc đến mùi vị, đều nhờ có em mới có thể được như bây giờ. Cho nên, ngày đó khi em nói đây không phải là nhà của em, anh thật sự không khống chế nổi bản thân mình.
Anh đánh em, còn đánh vào mặt em.
Đương nhiên, em cũng lập tức đánh trả, trước khi lao ra cửa đã đem hết thảy những thứ trong tầm tay ném bể hết, trong đó còn có chậu hoa Cảnh Thái Lam mà cha anh để lại cho anh (chính là vật mà em đặt ngoài hiên nhà làm chậu ước nguyện ấy).
Anh nói chuyện này cũng không phải là để thanh minh chúng ta lúc đó đã huề nhau, cũng không phải là đau lòng chậu hoa kia, tuy rằng nó thật sự rất quý, là đồ cổ, còn là di vật duy nhất cha anh để lại.
Anh chỉ muốn nói rõ ràng tình huống ngày đó, bởi vì hôm đó em quá kích động. Em có biết, mỗi khi kích động thì em chỉ nhìn thấy mặt tiêu cực của sự việc, mà hễ em nhìn vào mặt tiêu cực thì lại thường làm ra những chuyện không có lí trí.
Anh nghe nói, hai ngày trước em dọn đến nhà tên luật sư kia.
Em trước đừng hỏi ai nói cho anh biết, chuyện này không quan trọng, người để lộ ra tin này chỉ đơn thuần xuất phát từ quan tâm chứ không phải phản bội. Anh cũng không hỏi em làm vậy là muốn cố ý chọc giận anh hay chỉ là muốn tìm một chỗ để ở. Tóm lại, em không phải là vì thích tên kia mới đến ở nhà hắn mà.
Tên luật sư kia là chuyên lo việc ly hôn đúng không? Anh cũng nghĩ thế. Tên đó cử chỉ kiêu ngạo, thưởng thức vô cùng kém cỏi, mỗi lần đến quán rượu luôn mặc mấy bộ tây trang thường đến không thể thường hơn, lại còn thắt một cái cà vạt hoa hòe khó coi, hắn nói chuyện giọng nói khó nghe, hoa tay múa chân so với người Ý còn dữ dội hơn, nên không có khả năng em coi trọng loại người này, nhỉ?
Em không thích tên đó, lại đi ở nhà hắn, chuyện này không chỉ bất công với hắn, còn có thể biến chuyện từ đơn giản thành phức tạp kèm theo hậu quả. Cái khác không nói đi, vạn nhất từ nay về sau tên đó quấn lấy em dây dưa thì làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn biết tâm lý dụng tâm hiệp oán của em mà trả thù em thì làm sao bây giờ?
Nếu, anh nói là, vạn nhất, em thật sự vì thích tên đó mà mới chuyển đến sống cùng hắn, thậm chí muốn từ nay về sau sẽ sống cùng hắn, anh phải nói cho em biết, em làm vậy không chỉ là kích động, còn có chút ngu ngốc.
Em đừng vội nổi nóng, trước tiên hãy bình tĩnh nhìn lại nào.
Em ngẫm lại đi, chúng ta sống cùng nhau hai năm, trước đó còn quen nhau hơn ba bốn tháng, nhưng mãi đến gần đây em mới kể cho anh là em vẫn không thể rời bỏ con gấu bông Duy Ni, không phải sao?
Em là người coi trọng hình tượng như vậy, con người đầy sĩ diện. Chúng ta sau khi sống cùng nhau nửa năm, em mới dám ợ hơi xì mũi trước mặt anh, sau một năm mới chịu tắm cùng anh, một năm rưỡi mới đồng ý hôn nhau trước khi rời giường đi đánh răng, hơn hai năm mới giới thiệu Duy Ni với anh. Một quá trình lâu dài xây dựng lòng tin từ năm này sang tháng nọ, em thật sự muốn cùng cái tên luật sư cà vạt hoa kia làm một lần nữa sao?
Em thật sự nghĩ là tên đó sẽ giống anh, sẽ dễ dàng tha thứ cho em cạo hết lông mình, cho em để cái gối ôm giặt cũng không sạch trên giường, mỗi đêm còn sẽ cùng nhau chúc ngủ ngon sao?
Cho dù tên đó có thể chấp nhận Duy Ni đi nữa, chẳng lẽ hắn có thể chấp nhận em trên giường hút thuốc uống nước ngọt ăn bánh quy, mỗi lần tắm rửa đều ngâm mình cả tiếng, buổi tối ngủ không được sẽ đánh thức người khác dậy, cả chuyện em uống rượu vào là sẽ ngồi xổm trên bàn ngêu ngao hát sao?
Yêu thương một người có thể là dễ dàng, nhưng chịu chiều theo thói quen của mình thì một người cũng hiếm, nói vậy chắc em hiểu rồi nhỉ.
.
Từ ngày em bỏ đi đến hôm nay đã tròn hai mươi ngày.
Anh gầy đi 3 kí.
Còn bị cảm nặng.
Thứ hai đi công tác về, ngủ trên máy bay bị cảm lạnh, sau khi trở về ngày nào cũng tăng ca, buổi tối lại thường xuyên bị hai con mèo của em đánh thức, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng.
Em cũng biết anh bị cảm sẽ không đi bác sĩ, chỉ uống vitamin B+C với nước rau củ em hầm, hai ba ngày là khỏi hẳn, nhưng lần này, tuy là đã đi khám lẫn uống thuốc rồi nhưng chẳng có hiệu quả, không chỉ liên tục ho khan hơn mười ngày, bây giờ đã gần như không nói được.
Đích xác, anh là đàn ông đã trưởng thành, sống một mình tuyệt đối không có vấn đề. Chẳng qua, có rất nhiều chuyện không thể làm một mình.
Ví dụ như, những khi bị bệnh.
Ví dụ như, những lúc muốn làm chuyện đó.
Đương nhiên, không chỉ những cái trên.
Một người trải drap, bốn góc cứ không đều nhau, hai con mèo còn nhân cơ hội cứ chui tới chui lui giữa drap và mền, cuối cùng anh đành phải bỏ cuộc, chẳng đêm nào có drap với mền.
Một người rất khó giặt quần áo, sau khi phân quần áo theo màu xong, để mực nước một phần hai thùng giặt vẫn là quá nhiều, nhưng nếu đợi đủ lượng quần áo để giặt thì lại không đủ đồ mặc.
Bị bệnh không đói bụng cũng chẳng muốn đi ăn ngoài, bữa tối cho một người cũng rất khó mà làm vừa đủ, thường thì không phải dư quá nhiều thì là ăn không đủ no.
Trước khi đi công tác thì đem mèo đến gửi ở bệnh viện thú y, chỉ có Thạch Đầu chịu chui vào lồng mèo, Nhu Dĩ căn bản chỉ nghe lời em, anh hoàn toàn không có cách nào với nó, đành phải lấy tay ôm. Kết quả là đến bệnh viện mới phát hiện, anh đặt nó trước bụng, phân mèo với cả lông mèo dính đầy trên bộ tây trang mới của anh.
Nếu em quyết tâm một đi không trở lại, anh nghĩ anh sẽ đem tặng hai con mèo. Dù sao thì một người thì tuyệt đối không có cách nào vừa chăm cho một con ưa kén ăn lại hiếu động còn thêm một con cao ngạo kì quặc hay tự kỉ nữa chứ.
Đương nhiên, nếu em trở về là tốt nhất. Đối với em tốt, với mèo cũng tốt.
Chậu Cảnh Thái Lam của cha bị bể tuy là rất đáng tiếc, bất quá cha cũng mất rồi, chậu hoa đó coi như chậm 6 năm mới chôn cùng cũng không có gì không tốt. Về phần em tát anh, đá xương ống chân cùng bộ vị trọng yếu của anh, đều là chuyện nhỏ, cũng không có gì hay mà truy cứu lại. Trừ lần đó ra, để em có thể quyết định thật nhanh, anh còn nguyện ý đáp ứng em:
1. Lúc đi ngủ, có thể đặt Duy Ni ở giữa giường.
2. Sẽ không ngăn cản em mặc áo sơ mi đỏ hay nhuộm tóc đỏ.
3. Lúc cúp điện thoại và trước khi ra khỏi nhà, anh sẽ nói trước khi em nói rằng "Anh yêu em".
4. Bọn Vị Tử có thể đến nhà chúng ta uống rượu đánh bài thâu đêm.
5. Mẹ và chị em cũng có thể đến, nhưng không thể ở qua đêm.
6. Sau này cãi nhau anh sẽ không đánh em nữa, em đánh anh anh cũng sẽ không đánh lại.
Trước mắt những thứ anh muốn nói là như vậy, những cái khác chờ em về rồi tiếp tục thảo luận.
D.H.
p.s: Nếu em thật sự không thích, anh sẽ cân nhắc từ nay về sau sẽ không gọi em là "dép lê" nữa, tuy rằng anh cảm thấy tên này rất là đáng yêu, rất hợp với em.
p.p.s: Vết thương trên mặt tên cà vạt hoa không phải do anh gây ra, là chính hắn đứng không vững dựa vào hòm thư, anh chẳng qua chỉ đẩy nhẹ hắn một chút. Ai bảo hắn tứ chi vô lực, còn đeo loại kính đụng chút là bể đó nữa chứ.
~*~*~*~
Reblogged this on .
1 0 Rate This
Tìm 1 ng' yêu mình quả khó, tìm 1 ng' thực sự chìu lòng mình càng khó hơn. đọc xong thư này em Dép k chịu về xem như là e ấy k có phước có dc em D.H rùi. k nghĩ có ng' thứ 2 có thể hi sinh nhìu như em D.H này cho Dép đâu. Về đi Dép, em k phải guốc, đừng có chảnh quá a, mặt dày 1 chút mà hạnh phúc vẫn hơn ^^*
0 0 Rate This
Pingback:
Gửi phản hồi
"Vào mùa xuân năm ấy. Tôi hai mươi tuổi. Vẫn chưa hề biết rằng. Vĩnh viễn là một từ ảo tưởng được sinh ra trong nỗi cô đơn. Vẫn chưa hề biết rằng có những lời hứa không trọn vẹn không phải vì đối phương không muốn giữ mà tại bản thân mình cứ nghĩ mãi mãi chẳng có gì đổi thay. Mỗi một ngày trôi qua bình lặng, ấy thế mà đột nhiên ngoảnh lại, bàng hoàng nhận ra mọi thứ đã khác đi quá nhiều."
TRUYỆN HAY MỚI LƯỢM LẶT ĐƯỢC
01/01/2016
+ Nghịch tập
+ Ly hôn
+ Gửi ngài kim chủ sâu không lường được & Gửi cậu nghệ sĩ ngây ngốc đáng yêu
+ Diêm Vương
---
+ Khi tổng tài không yêu nữ chính
+ Thu vũ vi lương
+ Trọng sinh chi tra thụ & Niềm hạnh phúc vụng trộm
+ Phương thức trị bệnh lười cho hoàng đế
---
+ Đại Phách Quan
+ Yêu ở Hamo
+ Na nhất dạ tinh quang
+ Là người tiếp khách qua voice chat, không phải bác sĩ tâm lý
+ Xuân thu mộ vân
+ Yêu em 59 giây (võng du)
+ Kiếp tiểu hào (võng du)
+ Đại thúc tứ thập
+ Một hai ba bốn năm sáu bảy
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top