Phần 44

Thế là xong, cái loa phóng thanh nói đúng đoạn bản nhạc lắng xuống, không gian yên tĩnh tương đối, mà Laxus vừa rồi ở sàn B, thính giác thích ứng tạm thời mức âm lượng lớn làm giọng nói bị ảnh hưởng to hơn mức giới hạn.

Jellal đẩy Juvia ra, hành động chớp nhoáng thật sự giống một kẻ trộm lén lút khi bị phát giác lập tức phủi chứng cứ. Gray rời mắt khỏi Zeref, nhằm thẳng chỗ Laxus, từ đây dưới góc nhìn bao quát, Juvia ở đó, vừa khoát tay khỏi một người đàn ông không phải anh. Đôi tai đỏ lựng đột ngột và con ngươi trừng trừng những tia sét đánh. Cánh tay anh giật lại buông thõng, không thể đón được tập hợp tỉ tỉ các đại phân tử trong không khí, đôi chân này dường như lạc vào môi trường vô trọng lượng. Vì sao anh phản ứng tương tự với cô, đánh rơi Lucy?, sự thanh minh tự giác là một phản xạ có điều kiện được hình thành trong quá trình phát sinh kể từ ngày chiếc nhẫn ngự trị trên ngón áp út. Gray không hề chớp mắt một chút nào, có chăng chỉ nheo lại điều tiết, anh ghét ánh mắt cô lúc này, dối trá hay bối rối, lừa gạt hoặc lúng túng, thiếu sự hoài nghi vốn có khi Gray này đang sánh bước cùng phái nữ.

- Gra... - Zeref chặn ngay dòng thác lũ xoáy quanh ánh mắt Gray, nhưng không biết nên phát âm từ tiếp theo ra sao. Tất cả cần phải để anh giải thích, về Jellal và Juvia, thật không tiện để nói lúc này.

Gray hít một hơi đầy lồng ngực, làm chủ suy nghĩ, vẫn bình tĩnh tiến đến chỗ Zeref anh đang đóng vai một người anh chồng, cần phải hoàn thành cho chót. Còn Juvia kia, cô cứ chờ đấy, về nhà tôi sẽ hỏi tội.

- Chào Gray! Em cũng đến đây à?! - Dù rất ngượng mồm khi đảo bậc xưng hô, Gray đành thất lễ. Anh lướt qua Mavis, cười mỉm. Một khi đã có hạt giống thay thế cho vị trí của đỗ quyên thì mảnh vườn nhỏ chẳng thiết đến bách hợp hay hoa hồng có gai.

- Chào anh chị ạ, em là Lucy, bạn của anh Zeref! -Lucy lễ phép nói, cung cách gia giáo.

Mavis chau mày, gật đầu thay lời chào chứ không nói. Rõ ràng người đứng cùng về phía cô đây mang tên Zeref, kể cả hai giọt nước cũng phải có tên khác nhau thì mới biết đường phân biệt. Còn nữa, Jellal lúc đưa cô vào phòng 108 đã nói gì đó và định đi ra, cô không để tâm nhưng hẳn liên quan đến cô gái đằng kia.

- Chị là... Juvia ạ! Rất vui được gặp chị! - Lucy cởi mở.

Lại còn Juvia nào ở đây nữa? Mavis càng khó hiểu hơn. Vừa lúc có ai đó nhắc tới « Juvia, Gray đến », vậy mang một vài sự nhầm lẫn giữa các mối quan hệ ở đây. Gray là anh chàng quần áo vest trang trọng mà áo trong xộc xệch hay là Zeref?

- Tôi nghĩ Juvia có lẽ là cô gái kia! - Mavis biết chỉ tay vào phía người khác là không đúng, cô đánh mắt sang phải.

- Này, hình như họ đang nhìn cô đấy ! - Jellal ra hiệu cho Juvia ngơ ngác, cô là người hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng lại không biết nhận ai là chồng.

Gray và Zeref giao nhau con mắt, hiện tại chỉ còn cách bảo vệ kế hoạch vì mức độ quan trọng của sự việc. Điều này liên quan đến danh dự của không chỉ cả hai mà cả ông Heartfilia.

- Em dâu! Lại đây! - Gray gọi mà gằn giọng khó chịu, ai đời lại phải gọi vợ là em dâu chứ. Anh từ chối việc nhìn cô, đăm chiêu chọn một nơi dừng mắt.

- Đi đi, tôi không tiễn!- Jellal khoanh tay. Anh đứng ngoài câu chuyện của nhà họ Fullbuster.

Lucy vốn dĩ nghĩ anh chàng nhảy với kiều nữ là cậu em tên trai Zeref, chồng có mặt ở đây, vợ cũng thế mà mỗi người một bạn nhảy, còn « Zeref » toát lên sự đứng đắn, khác hẳn với điệu bộ trong quán ăn.

Juvia chầm chậm tiến lại gần, liếc nhìn Laxus cầu cứu, cô hoang mang trước hai « tảng băng» to tướng. Như cô đã từng viết, Zeref là người có chân mày đậm, cô đã nhớ dược các thành viên trong nhà họ Fullbuster rồi, không muốn đổi lại đâu.

Về phía Mavis thì tức tối vô cùng, vùng vằng khoát tay khỏi « Gray ». Cô vào nghề đã lâu nhưng mới ra đất Bắc nên không hay chuyện, cứ ngỡ anh chàng rụt rè trung thực, hiền khô, khi nghe qua cách chào hỏi giữa họ tự đoán được thành phần gia đình Cao gia. Cô chuyển hướng về Jellal, đồ nói dóc. Zeref trong lời Jellal là một Gray, một tên đã có vợ!

Zeref bất đắc dĩ trở thành người có gia thê, còn Gray nghiễm nhiên giải phóng thành người tự do. Nhân thể con Cáo dám tòm tem với tên Jellal, Gray lấy danh nghĩa Zeref mà vơ ngay Lucy về bên mình.

- Tôi không hiểu?!!! - Jellal đứng cạnh Laxus.

- Tôi cũng vậy! Rốt cuộc ai là anh và ai là em?

- Không như em nghĩ đâu Mavis, tôi... -Zeref rất muốn thanh minh, mớ thòng lọng cần tìm cho ra chỗ rối.

- Anh nói xem tôi nghĩ gì mà khẳng định như thế!?

- ...

Bằng lượt hội thoại trên, Gray đủ xuyên thấu tình cảm của anh trai, chưa có người con gái nào khiến Zeref cần làm sáng tỏ như vầy, nhưng kế hoạch là kế hoạch, con Cáo kia, ngươi mau về chỗ là vợ của « Zeref » mau!, còn đứng đó với hai tên kia làm gì. Kể mà Erza là con trai có lẽ đã được ứng cứu đến đây để tiếp tục đóng giả.

Nếu nói Zeref đang đi bên cạnh Lucy và Gray đang chăng hoa với Mavis thì quả thực thừa nhận đôi vợ chồng Juvia và Gray tự đi cắm sừng nhau. Nàng vợ không vừa, kiếm tìm tên Jellal phong độ kèm cặp.

Nếu nói thật ra thì càng không được, người ta sẽ đánh giá Gray  là đồ xấu xa, lừa dối vợ và anh trai để đi tán gái, thậm chí là chị dâu tương lai không chừng.

Kiểu gì thì danh dự của Gray cũng bị bôi nhọ, ít hay nhiều về mức độ, nên... chọn phương án thứ nhất, cả Gray và Juvia bị tố cáo, Zeref mất hình ảnh trong mắt Lucy - phương thức tối ưu san sẻ nỗi niềm cho cả ba.

- Sao, nói gì đi!? Anh định nói anh là Zeref hả? - Mavis cự tuyệt. Cô ghét nhất những ai nói dối.

Hẳn tinh ý sẽ nhận ra rằng cô đang chờ đợi lời giải thích từ anh chàng có tên trong giấy khai sinh là Zeref nhưng hiện thời là Gray. Anh chàng đó lúc này đã đau đầu lắm rồi, mệt, không thể nghĩ được gì hơn nữa.

- ... Anh là... Gray! - Đành là thế, nói ra câu này mà lòng nặng trĩu, Zeref bấm bụng đứng bên cạnh Juvia, ngậm ngùi, vậy là hết. Cô ấy sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa, còn em dâu, chắc sẽ giận anh nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top