Ngoại Lệ Của Nhau

Anh, một kẻ khó tính đến đáng giận.

Anh của nhiều ngày đầu tiên muốn dạy dỗ em thật nhiều, Jiyong của năm mười tám tuổi thôi đã khó tính như một ông lão. Mỗi một thứ phải thật hoàn hảo trong mắt anh, thậm chí từng nốt nhạc đến một con chữ.

Jiyong của những ngày đầu tiên thật khó gần, mặt mũi lúc nào cùng hầm hầm suốt thôi. Seungri nhếch miệng cười vân vê cuốn album ảnh trong tay, với suy nghĩ trẻ con ngày ấy, bản thân cậu thật sự rất muốn đánh tên Jiyong kia một trận !

Năm mười tám tuổi với Jiyong quả thật rất khó để chấp nhận thằng nhóc với thời gian tập luyện còn thấp lè tè vào cùng nhóm, có lẽ là lúc ấy còn rất ghét thế nên là luôn chê cậu kém cạnh còn rất muốn làm lơ với Seungri. Ở tuổi ấy cậu sẽ chịu thua sao, Seungri lúc ấy thậm chí còn từng nghĩ rằng mình cũng sẽ lơ lại để lấy uy, nhưng có chút buồn cười là sau này chỉ vì một bộ phim mà cái người từng bảo ghét cậu đến bắt chuyện rồi lại bắt đầu làm thân.

Tận bây giờ Youngbae hyung thỉnh thoảng vẫn trêu Jiyong rằng ghét của nào thì trời trao của ấy.

Một điểm kì là của nhân duyên có lẽ là chổ này, bởi vì hai người họ có lẽ trái dấu nên húc nhau cũng nên Jiyong với cậu ngay cả một điểm giống nhau cũng chẳng có.

Rốt cục là bọn họ làm sao lại có thể thích nhau ấy nhỉ ?

Bây giờ mỗi khi hỏi Jiyong đôi khi vẫn cười rồi đem cậu vây trong lòng thật chặt, bảo là ai biểu anh ngày xưa đã ngang bướng bày đặc hóng hách nên ông trời gửi em tới để trừng trị anh.

Ngoại lệ rồi dần dà đã trở thành một trong những giới hạn duy nhất của Jiyong luôn.

Ngoại lệ to nhất mà Jiyong chấp nhất tận bây giờ vẫn cứ ca tháng mãi rằng là chẳng bao giờ có thể từ chối được Seungri !

...

Một chút xót khi ánh nắng mặt trời duy nhất luôn sưởi ấm cậu lại đang ở một nơi nhiệt độ luôn thấp nhũng thế này. Đêm qua ở nơi này có vẻ mưa hơi to nên cây lá xung quanh cũng yên ắng, lặng lẽ đến mờ nhạt. Nhưng phá lệ lại tạo thành một chút cảm giác bình yên.

Seungri mỉm cười bước xuống xe hít một hơi dài khí lạnh, nhiều hơn mệt mõi đêm qua là rạng rỡ nở rộ trên môi.

Từ phía xa trông thấy bóng hình quen thuộc, lại thấp thỏm đến chẳng thể ngồi yên, thế nhưng khi vẫn chưa kịp đứng thẳng dậy hình bóng quen thuộc kia vẫn luôn nhanh hơn mà dừng lại trước mắt cậu. Seungri ngẩn đầu nhìn người trước mắt cậu cho dù trang phục gì được khoác lên vẫn trưng lên ngùn nghụt khí chất, nhưng bây giờ còn lại treo thêm loại khẩn trương mà ai ai nhìn thấy hẳn cũng phải trầm trồ.

Bởi đây chính là của riêng mỗi mình cậu, một Kwon Jiyong mà chưa một ai từng thấy !

Trái lại với một Jiyong lo lắng xót xa đầy mặt, Seungri cậu chỉ mỉm cười níu ống tay quân phục Jiyong ngồi xuống bên cạnh mình, khoác lên người Jiyong chiếc áo lông mình cố ý cầm theo vừa rồi.

Jiyong nhíu mày khó hiểu nhìn sang cậu, Seungri cười cười ở dưới bàn phụ trợ thêm tay áo khoác che khuất, lẵng lặng đem tay mình cùng Jiyong khẽ đan, thận trọng cảm nhận chút ấm áp của lúc lâu ngày xa nhau.

Tầm nhìn Jiyong chuyển sang chị gái, Dami chỉ cười đồng ý làm bình phong cho đôi trẻ nói chuyện riêng, ánh mắt lúc này lần nữa rơi lại trên gương mặt người yêu, nhìn quầng thâm mắt lại to hơn một vòng thì lại xót xa.

Cảm giác được ánh mắt chăm chú nhìn mình, Seungri cười cười

"Binh nhất Kwon, em rất nhớ anh !

Nghẹn trong lòng quả thực quá lâu, khi chưa kịp mở miệng đã bị một đống mấy câu hỏi thế nào, ra sao của Seungri làm nghẹn lại.

Người lúc này cần lo lắng là anh sao? Jiyong thả lỏng tay dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cậu, chờ đến khi Seungri cựa quậy mới nắm lại tay cậu chặt hơn

"Bảo bối, em biết anh sẽ không để em một mình mà phải không ?"

Nhìn người yêu ngẩn người ngồi bên cạnh, Jiyong thật sự phải khắc chế mới không ôm cậu vào lòng.

Khó khăn trong đời người chắn chắn rằng ai rồi cũng phải trãi qua, có một vài chuyện cũng không nói được cụ thể là ai đúng ai sai nhưng dù thế nào Jiyong sự lựa chọn đầu tiên và duy nhất vẫn luôn là ở bên cạnh và một lòng ủng hộ cậu thôi.

Seungri nhếch môi cười lại bị Jiyong dội nước lạnh bảo thật khó coi. Tính cho tới thời điểm này vẫn là Jiyong nhìn thấu cậu, chưa lần nào mà thành công qua được mắt anh. Jiyong đối với cậu có bao nhiêu nâng niu hẳn Seungri cũng hiểu, nhưng lúc này cậu bé của anh đang thực sự khó khăn, vào những lúc thế này không thể ôm lấy cậu mà trấn an thật sự là lỗi của anh.

Mãi cho đến cuối cùng lúc ra về vẫn không thể nhịn nữa xoay người bất chấp mà ôm lấy Jiyong, cho là do anh yêu chiều mà sinh hư cũng được nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Jiyong không bên cạnh, đối với cảm giác lạc lõng lúc này chính cậu cũng không biết phải làm sao.

Chỉ là cái ôm nhưng lại nhắn nhủ quá nhiều điều, Jiyong nói với cậu không cần phải luôn chịu đựng như thế, mà là nếu muốn thì nhất định phải khóc và kể khổ với anh !

Xin phép chỉ huy vu vi cho một chút thời gian mà lôi thôi đưa tiễn nhau mãi đến tận nơi xe đỗ, Seungri lại luyến tiếc đầy mặt và chẳng có ý gì là muốn rời đi.

"Rồi sẽ ổn cả thôi !"
Jiyong vươn tay xoa tóc cậu, nghe giọng nói đầy ôn nhu như cũ từ anh tay Seungri bất giác quên mất mình đang ở đâu lại bắt đầu làm nũng, cố tình vươn tay muốn Jiyong ôm mình.

"Jiyong."

"Huh..?"

"Jiyong ơi !"

"..."

Jiyong cúi đầu nhìn người được ôm vào lòng lại như mèo con ở trên cổ quân phục ngửi ngửi.

"Anh lâu rồi cũng không thèm nói nhớ người ta !" (ಥ ̯ ಥ)

Chờ mãi cũng nghe ra được giọng nói thiếu đòn này, bất kể thế nào cũng ít nhiều xoa dịu trái tim luôn xao động suốt mấy ngày này của anh. Jiyong bĩu môi ép cậu chui vào trong xe, chính mình cũng khom người theo ở trên môi cậu hôn một cái thật kêu

"Bé cưng, không những nhớ mà còn rất rất yêu em !"

"Oppa ~"

"Ừ, anh ở đây !"

"Cảm ơn anh. Hãy ở đó vì em, như anh vẫn luôn làm nhé .!"

"Chắc chắn, trung thành !"

Cách nhau một cái khung kính xe, Jiyong đứng thẳng người chào theo nghi thức quân đội miệng còn hô to đầy dứt khoát, chọc cho Seungri cười khanh khách.

Khoảnh khắc mà Jiyong xoay người trở vào quân doanh và rồi xe lăn bánh, một giọt nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ rơi. Sự dịu dàng của người đàn ông này tựa như gió lớn, biển rộng, dập tắt tất cả mọi điều chưa trọn vẹn ở một người như cậu. Khiến cậu càng muốn trở nên tốt hơn mỗi ngày.

Hóa ra điều khiến một người trở nên thật mạnh mẽ, là vì có một người khiến họ muốn bảo vệ.

------------------

#Nyongtory #03062019 #23:25

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top