#N nhận được thư mời qua email
Trong khoảng 6 phút giữa hồi chuông báo kết thúc lớp học tiếng latin và hồi chuông báo bắt đầu tiết học môn thể dục, Nate lẻn vào phòng vi tính của trường nam sinh St. Jude.
Mỗi ngày thứ năm, cậu và Blair đang dần quen với việc email cho nhau những dòng thư yêu đương ngắn ngủi (thật ra, ý tưởng của việc này do Blair đề xướng) để giúp cả hai vượt qua một tuần lễ học tập đầy chán ngán tại trường. Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ cuối tuần, khi đó, hai đứa sẽ có thời gian ở bên nhau bao lâu tùy thích.
Nhưng ngày hôm nay, đầu óc của Nate không nghĩ về Blair. Cậu đang nóng lòng muốn biết Serena hiện giờ sao rồi.
Tối qua, cô để lại tin nhắn vào máy điện thoại trong phòng cậu, khi đó cậu đang cùng mấy thằng bạn xem trận đấu của đội Yankees. Giọng cô nghe có vẻ cô đơn, buồn bã và rất xa vắng, dù rằng cô chỉ ở cách chỗ Nate có hơn một dãy nhà mà thôi. Nate chưa từng bao giờ nghe giọng của Serena lại buồn như thế. Và kể từ bao giờ mà Serena van der Woodsen lại đi ngủ sớm vậy?
Nate đang ngồi trước một trong những cái máy vi tính có động cơ chạy ầm ĩ trong phòng lab. Cậu nhấn vào cửa sổ Hộp thư đi và gõ một tin nhắn cho Serena theo địa chỉ email cũ của cô khi học ở trường Royal. Cậu không biết liệu cô có kiểm tra hộp thư này hay không, nhưng cũng cứ thử xem sao.
From: [email protected]
Chào cậu. Cậu sao rồi? Tối qua tới có nhận được tin nhắn của cậu. Xin lỗi là tớ không có ở đó để nghe máy. Chắc chắn là thứ sáu này tớ sẽ gặp cậu, được chưa?
Sau đó, cậu mở hộp mail riêng của mình ra. Ngạc nhiên, ngạc nhiên chưa, có một tin nhắn do Blair gửi. Cả hai đứa không nói chuyện với nhau kể từ bữa tiệc do mẹ nó tổ chức vào tối tuần trước nữa.
From: [email protected]
Nate yêu dấu.
Em nhớ anh lắm. Tối thứ hai trước thật sự là rất đặc biệt. Trước khi hai đứa mình bị cắt ngang em đã lên kế hoạch để tụi mình làm cái việc mà cả hai đứa đã nói trước đó rất lâu. Em nghĩ là anh hiểu em đang nói gì. Em cho là thời điểm chúng ta chọn lựa không thích hợp. Em chỉ muốn nói với anh là em đã sẵn sàng để làm điều đó. Trước đây thì em chưa sẵn sàng, nhưng giờ em sẵn sàng rồi. Mẹ em và lão Cyrus sẽ đi vắng vào ngày thứ sáu. Em thật sự rất muốn anh đến nhà ngủ với em. Em yêu anh nhiều lắm.
Gọi lại cho em nhé. Yêu anh. BlairBlair
Nate đọc email của Blair hai lần rồi sau đó đóng thư lại để khỏi phải nhìn thấy nó nữa.
Hôm nay chỉ mới là thứ tư. Liệu có cơ may nào Blair sẽ tiếp tục làm ngơ cậu và Serena cho đến thứ sáu, dù rằng con nhỏ đang học cùng trường với Serena mỗi ngày và cả hai là bạn thân thiết của nhau, tâm sự với nhau tất cả mọi chuyên? Chắc là khó có cơ hội rồi. Còn Chuck Bass thì sao? Thằng đó chắc chắn là không giỏi khoảng giữ bí mật của người khác.
Nate day day đôi mắt đẹp màu xanh của cậu một cách hằn học. Blair mà phát hiện ra sự thật thì cũng kệ xác cô ấy. Dù gì thì cậu cũng phải đối mặt với nó, cậu đếch sợ. Cậu đang cố gắng theo đuổi một kế hoạch duy nhất hiện cậu nghĩ đến là chờ đợi và xem điều gì sẽ xảy ra khi cậu gặp Blair và tối thứ 6. Không việc gì phải làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm từ giờ cho đến lúc đó.
Vừa lúc đó, cửa phòng vi tính bật mở, và thằng Jeremy Tompkinson thò đầu qua cánh cửa.
"Ê mày, Nathaniel, cúp tiết thể dục đi. Đến công viên đá bóng với tụi tao."
Chuông vào học reo lần thứ hai. Dù gì thì Nate cũng đã trễ giờ vào lớp học thể dục, và sau tiết học này đã là giờ ăn trưa. Cúp tiết nghe có vẻ là ý kiến tuyệt vời.
"Ồ, được rồi" Nate nói "Chờ tao chút."
Cậu bấm vào lá thư của Blair và kéo nó quăng vô thùng rác. "Xong" cậu nói và đứng dậy "Đi thôi!"
Me: Hừm, nếu mà cậu ta thực sự yêu con bé, lẽ ra cậu ta phải lưu bức email lại, hoặc ít ra cũng phải trả lời thư cho con người ta chứ, đúng không các cậu?
***
Đó là một ngày tháng 10 nắng đẹp tại Công viên Trung tâm. Bên ngoài khu Sheep Meadow có rất nhiều đứa học trò cúp học, đang nằm dài trên bãi cỏ, hoặc hút thuốc lá hoặc chơi trò Frisbee. Những hàng cây bao xung quanh bãi cỏ rộng lấp lánh ánh lá màu vàng cam, đỏ.
Xa xa, phía sau những rặng cây, về phía Tây của khu công viên, thấp thoáng bóng mờ của những tòa nhà xinh đẹp mang kiến trúc cổ. Một thằng đang rao bán cần sa và Anthony Avuldsen mua một ít thuốc để bổ sung vào đống thuốc mà Nate mua tại bữa ăn trưa ở tiệm Pizza ngày hôm qua.
Nate, Jeremy, Anthony và Charlie Dern cả bọn đã chia nhau một điếu thuốc vấn to đùng khi bọn chúng rê bóng khắp bãi cỏ công viên. Thằng Charlie bập một hơi vào điếu thuốc vấn rồi chuyền điếu thuốc qua cho thằng Jeremy. Nate sút bóng qua chân Charlie và thằng này vấp phải quả bóng. Nó là một cậu chàng cao hơn 1,8m và đầu nó thì to quá khổ so với cơ thể. Mọi người hay gọi nó là Frankenstein. Là một thằng tóc vàng luôn rất khỏe, ngay cả khi nó đang say thuốc, Anthony bổ nhào vào quả bóng, đá tâng nó lên trời và bay về phía Jeremy. Bóng đập mạnh vào bộ ngực lép của Jeremy và thằng này để mặc quả bóng lăn tròn trên đất và dùng hai chân rê qua lại.
"Mẹ mày, đá mạnh quá vậy!" Jeremy nói và xốc xốc chiếc quần đang mặc lên. Chiếc quần lúc nào cũng tụt xuống cái hông xương xẩu của nó, mặc cho nó đã cố hết sức thắt dây lưng quần thật chặt.
"Đúng thế" Nate đồng tình "Tao ê ẩm hết rồi." Hai chân của cậu ngứa ran, như thể cỏ dưới đất mọc đâm qua cái đế mềm bằng cao su đôi giày cậu đang mang. Jeremy ngừng rê bóng
"Nate. Mày đã gặp Serena van der Woodsen chưa?" nó hỏi "Tao nghe nói con nhỏ trở về rồi đó."
Nate nhìn xuống quả bóng và thiết tha ao ước giá như lúc này cậu đang giữ bóng để có thể đá nó lung tung ra ngoài sân và giả vờ không nghe câu hỏi của Jeremy. Cậu cảm nhận được ba đứa con trai còn lại đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu cúi người xuống và tháo chiếc giày trái ra để gãi gãi chỗ ngứa ran trên gan bàn chân.
Mẹ kiếp, ngứa muốn chết.
"À, tao có gặp hôm thứ hai" cậu nói, giọng làm như tình cờ, và nhảy lò cò lên xuống trên một chân.
Charlie hắng giọng rồi khạc xuống bãi cỏ. "Vậy con nhỏ đó trông thế nào?" nó hỏi "Tao nghe nói nó dính đủ thứ rắc rối, lu bu tại trường Hanover."
"Tao cũng nghe thế" Anthony nói và kéo một hơi thuốc lá "Tao nghe nói nó bị đuổi khỏi trường vì đã ngủ với một tá con trai ngay tại phòng của nó. Bạn cùng phòng tố cáo nó thế," thằng này cười to "Mà không lẽ nó không đủ tiền để lôi nhau ra khách sạn hay sao?"
Charlie cười "Tao còn nghe nói con nhỏ có một đứa con. Tao nói thiệt đó. Nó đẻ con ở Pháp rồi bỏ đứa bé ở đó. Bố mẹ của nó phải chi khối tiền để cháu ngoại được nuôi dạy ở một tu viện đàng hoàng nào đó tại Pháp. Nghe cứ như trong phim phải không?"
Nate không thể nào tin nổi vào những điều mà cậu vừa nghe thấy. Cậu đánh rơi chiếc giày trên tay và ngồi bệt xuống bãi cỏ. Đoạn cậu tháo nốt chiếc giày còn lại và cởi luôn đôi vớ ra. Cậu không nói gì cả, chỉ ngồi đó, gãi gãi bàn chân trần.
"Tụi mày có hình dung nổi cảnh con Serena làm gì với lũ con trai trong phòng ở ký túc xá không? Như vầy nè, ôi ôi anh yêu. Mạnh thêm chút nữa đi anh. Mạnh thêm chút nữa đi mà," Jeremy nằm ngã xuống bãi cỏ, cọ cọ vào cái bụng gầy giơ xương của nó và lảm nhảm với vẻ đầy kích động "Ôi anh ơi!"
"Tao đếch biết nó có biết ai là bố đứa bé không nữa" Anthony nói.
"Tao còn nghe nói nó dính tới một vụ gì đó về ma túy rất nghiêm trọng" Charlie nói "Nó buôn bán ma túy rồi dính vào vòng nghiện ngập luôn. Cả mùa hè rồi nó phải đi cai nghiện ở Thụy Sĩ. Tao đoán là ngay sau khi nó vừa sinh con xong."
"Chó chết, kinh khủng quá vậy" Jeremy thốt lên.
"Mày và con bé đó có chuyện gì với nhau phải không Nate?" Charlie nói.
"Mày nghe ở đâu ra vậy?" Nate cau mày hỏi lại.
Charlie lắc đầu và cười cười "Cái thằng này, tao có biết đâu. Đồn đãi thôi. Mà có chuyện gì vậy? Con bé đó nóng bỏng lắm mà!"
"À, tao có quen với một đứa nóng bỏng" Nate nói và ngay lập tức thấy hối tiếc về điều nó vừa nói ra. Nó đang bàn về chuyện gì vậy?
"Wow, tao đoán con Blair cũng rất nóng bỏng phải không," Charlie nói.
"Tao cá là con nhỏ đó cũng rất điên khùng khi lên giường" Jeremy tán đồng.
"Công tử mệt đừ khi nghĩ đến chuyện đó kìa" Anthony nói, nó trỏ vào Nate và cười khùng khục.
Nate cười và lắc đầu, cố lờ đi lời bàn tán của lũ bạn. Cậu nằm ngã lưng trên bãi cỏ và nhìn lên bầu trời trong xanh, quang đãng. Nếu cậu nghển hết đầu về phía sau, cậu có thể nhìn thấy chóp của tầng mái các căn nhà penthouse trên Đại lộ Năm, kể cả nhà của Serena và Blair. Nhưng cậu đang chúi cằm xuống và tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy lại là bầu trời trong xanh.
Cậu đã quá phê thuốc nên không nghĩ ngợi thêm được gì nữa. Cậu cố lơ đi lũ bạn và xóa sạch tâm trí của mình hoàn toàn, đầu óc cậu quang đãng và trong xanh cũng như bầu trời kia. Nhưng cậu không tài nào xóa được hình ảnh của Serena và Blair ra khỏi đầu, hình ảnh trần truồng của hai đứa con gái cứ trôi nổi bồng bềnh trên đầu cậu,
"Cậu biết cậu yêu tớ mà" chúng cứ thi nhau nói, Nate mỉm cười và nhắm nghiền mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top