Phần 8

"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.

Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?"


[Dịch thơ:Rượu bồ đào cùng chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa
Say khướt nơi sa trường, người lại chớ cười
Từ cổ tới nay chinh chiến mấy ai trở về.?]

[ Túc Trình Vị Tỉnh]

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Song:Thiên Niên Duyên

"Băng phong đích lệ như lưu tinh vẫn lạc điệt toái liễu thùy đích tư niệm
Luân hồi chi gian tiền trần dĩ nhân diệt mộng trung mô hồ dung nhan
Côn lôn điên giang hồ viễn hoa tạ hoa khai hoa mãn thiên
Thán hồng trần lạc chu nhan thiên thượng nhân gian
Tình như phong tình như yên tỳ bà nhất khúc dĩ thiên niên
Kim sinh duyến lai sinh duyến thương hải tang điền thành lưu niên
Cổ lão đích kiếm trảm đoạn liễu túc oán hoán tỉnh liễu thùy đích thệ ngôn
Chuyển thuấn chi gian cách thế đích ái luyến truy ức vãng nhật khiển quyển
Côn lôn điên phù sinh viễn mộng trung chỉ vi nâm lưu liên
Tiếu hồng trần họa chu nhan phù vân phiên tiên
Tình nan khước tình tương khiên chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên
Kim sinh duyến lai sinh duyến nan phân nan giải
Côm lôn điên phù sinh viễn mộng trung chỉ vi nâm lưu liên
Tiếu hồng trần họa chu nhan phù vân phiên tiên
Tình nan khước tình tương khiên chỉ tiện uyên ương bất tiện tiênKim sinh luyến lai sinh luyến mạc nhượng triền miên thành ly biệt."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Song: Hà Xử Tự Tôn Tiền_Winky Thi

Ý thơ như vẽ, mưa bụi ướt manh áo tơi, sương như mành lụa

Ráng chiều rơi hai đầu thế gian, nhớ nhung đến bạc đầu

Gió thổi nhành liễu, chiều tà buông xuống, lòng yếu mềm mãi vương vấn người

Bóng ai nhạt nhòa, hoa rơi tan tác, ngôi miếu xưa hoang phế

Lại ca múa, rượu tràn ly, đêm khuya nến tàn, người lạc bước

Trăng treo lầu gác, khi gần đất xa trời, thân này vương bụi cát hồng trần

Thành quách mờ ảo tan nát, trăng treo lạnh ngắt, muộn phiền vẩy rượu đục tế trời

Tiếng ca ngừng, bi hận nối tiếp nhau, đành câm lặng nhìn về trời tây

Hồn về trong mộng, nước mắt nghẹn ngào, hết thảy tan biến như phù hoa

Ngàn năm qua đến Minh triều, mây lững lờ trôi trên nền trời xanh trong vắt

Bóng hình ai gắn bó, mặc thân này héo mòn, nước mắt chảy xuôi trên giường bệnh

Mong gió thuận, đời người vốn dĩ khó tự tại

Hoàng hôn đến muộn, mưa đổ cùng mây sầu, cả ngày giương mi ngóng đợi

Tiếng sóng rì rào, nơi lầu Minh Nguyệt có bóng ai cô độc tựa lan can

Sương phủ mặt đất, màn trướng buông, trăng treo chín tầng mây như tấm lụa

Sầu ly biệt, tiếng chim hồng lẻ loi trên không như đứt từng khúc ruột

Hận sao người đi chẳng hẹn ước, ngắm mưa chảy trôi cùng hoa héo tàn

Trời hửng sau mưa, đình viện lạnh lẽo im ắng chẳng nghe ra tiếng động

Tiếc sao cảnh đổi thay, trên chiếc bàn cũ, câu từ hóa thành nước mắt chẳng thành tình

Nhớ người chốn nao, đã đi qua bao nhiêu nơi núi xa biển rộng

Trăng không thấu rõ, đêm lạnh buốt, ngựa gầy ốm trên bờ ruộng trải dài

Tiệc ly biệt, nâng tách luôn tay, rượu vào ruột chẳng hay nước mắt đã đẫm mặt

Mộng phù du, nụ cười đáng giá nghìn vàng, rèm châu trướng đỏ nay nát tan

Người đau lòng, liệu chốn nào mới như tiệc rượu tan

Hồn về trong mộng, nước mắt nghẹn ngào, hết thảy tan biến như phù hoa

Ngàn năm qua đến Minh triều, mây lững lờ trôi trên nền trời xanh trong vắt

Bóng hình ai gắn bó, mặc thân này héo mòn, nước mắt chảy xuôi trên giường bệnh

Mong gió thuận, đời người vốn dĩ khó tự tại

Trăng không thấu rõ, đêm lạnh buốt, ngựa gầy ốm trên bờ ruộng trải dài

Tiệc ly biệt, nâng tách luôn tay, rượu vào ruột chẳng hay nước mắt đã đẫm mặt

Mộng phù du, nụ cười đáng giá nghìn vàng, rèm châu trướng đỏ nay nát tan

Người đau lòng, liệu chốn nào mới như tiệc rượu tan

Chén bạch ngọc, tình đong đầy, tựa sợi bông tung bay khắp trời theo gió cuốn

Đêm yên lặng, một khúc tương tư làm ai bồi hồi, tóc bạc bỗng hóa mày ngài tươi thắm

Người đi biệt, về vô ý, chìm trong men say vẽ tranh quên tiệc rượu tan

Kết cục không như ý, đời người liệu mấy khi vui sướng.

[https://thuonglan.wordpress.com]

____________________________________________________________________________________

Song:Mây Dạt Về Trong Ráng Chiều_Mộ Hàn

[ https://thuonglan.wordpress.com/]

Sau khi tạnh mưa, trời hửng, cũng vừa lúc hoàng hôn buông, Lãnh Nguyệt Tâm đứng trong viện quán Tiêu Tương trông làn nước biếc mà thổi sáo. Kìa áng mây rộng trôi qua át cả ráng chiều, nghe tiếng lá trúc lao xao, khi dứt điệu, hắn chỉ im lặng đắm mình vào ký ức, ngỡ như bờ sông bên kia là quá khứ đang chìm nổi, khi mai nở, số phận đã định sẵn ly biệt, chỉ có chém giết mới tồn tại được chốn giang hồ, mà phía sau hắn, phải chăng là người vợ kết tóc ấu thơ đang cặm cụi nấu bữa tối trong phòng bếp nồng nặc hương khói. Cuộc đời trôi nổi, mọi thứ trông đợi chỉ còn là hư vô, tình cảm mềm mại như tơ chẳng cách nào nói rõ mà chỉ cần trong lòng thấu hiểu.

Mây trôi về trời tây phủ rợp một khoảng hồ xanh ngắt

Ráng chiều tựa khoác lên tấm áo trắng dệt gấm

Chợt nghe tiếng sáo ngày cũ văng vẳng trong rừng trúc trước cửa

Như thể quá khứ lại chắp nối mấy phần ưu tư

Cỏ bồ lên mầm, khói bếp chập chờn, vạn vật được mưa gột cùng sáng trong

Mái chèo đung đưa lướt nước, nhành trúc như nhẩm tính trời gian trôi

Từng đối địch cùng thế gian, chìm đắm không biết hối cải

Tay áo đỏ thắm phất phơ rơi vào giấc mộng

Chốn giang hồ toàn chém giết, đao kiếm vô tình chỉ theo ý muốn của người

Mây dạt về trong ráng chiều như muốn đến nơi rừng trúc

Tiếng cầm sắt hòa hợp ngân nga giữa nhân gian khói lửa

Thành toàn cho giấc mộng nửa đời được bảo vệ cảnh trăng sáng non xanh

Mưa bụi ở phía tây rừng trúc làm nhòa đi đoạn thời gian ngắn ngủi

Là thật lòng hiểu nhau hay vì yêu mới ra lời hẹn ước

Một mùa gió cuốn theo mây trôi, mong được nắm chặt tay chẳng buông lơi

Non sông tươi đẹp cách mấy làm sao sánh được với người

Một điệu múa kiếm, ai nghe đàn thất huyển gảy, nhớ nhung như vò rượu nồng

Sống trong loạn thế sao có thể đa tình, đi mòn khắp đường về khúc khuỷu

Từng đối địch cùng thế gian, chìm đắm không biết hối cải

Tay áo đỏ thắm phất phơ rơi vào giấc mộng

Chốn giang hồ toàn chém giết, đao kiếm vô tình chỉ theo ý muốn của người

Mây dạt về trong ráng chiều như muốn đến nơi rừng trúc

Tiếng cầm sắt hòa hợp ngân nga giữa nhân gian khói lửa

Thành toàn cho giấc mộng nửa đời được bảo vệ cảnh trăng sáng non xanh

Từng đối địch cùng thế gian, chìm đắm không biết hối cải

Tay áo đỏ thắm phất phơ rơi vào giấc mộng

Chốn giang hồ toàn chém giết, đao kiếm vô tình chỉ theo ý muốn của người

Mây dạt về trong ráng chiều như muốn đến nơi rừng trúc

Tiếng cầm sắt hòa hợp ngân nga giữa nhân gian khói lửa

Thành toàn cho giấc mộng nửa đời được bảo vệ cảnh trăng sáng non xanh

Thành toàn cho giấc mộng nửa đời được bảo vệ cảnh trăng sáng non xanh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Song: Nguyệt Thu Ảnh_Assen Tiệp

[https://thuonglan.wordpress.com/]

Mùng một đến mười lăm, vầng trăng khuyết lại tròn

Xuân qua thu đến, hoa nở rồi tàn phai

Dù nói chẳng mấy chốc tiết trời chuyển lạnh

Nghe gió thu thổi xào xạc

Lại được thưởng thức từng đợt hương hoa quế

Vốn biết buồn vui cuộc đời chóng vánh đổi thay

Chỉ hận gặp nhau quá muộn, trong chớp mắt mọi chuyện đều tan biến

Người cũng đừng vì vậy buồn phiền

Tháng năm vốn luôn như thế

Chỉ mong gió nhẹ mây trôi mà thôi

Tựa như thu về lá phong đỏ rực lại chẳng thấu hiểu

Nỗi sầu tương tư

Khiến người mãi gút mắc trong lòng

Dù cho làn nước mùa thu cứ chảy mãi

Giấc mộng chuyển dời

Cũng chưa từng muốn buông tay người ra

Ngỡ như ánh trăng sáng rọi lên bóng ảnh ai không phai

Nhìn qua ánh mắt

Uống rượu hát ca mà nước mắt nghẹn cổ họng

Lúc ấy tình yêu quấn chặt lấy duyên phận

Đời này còn cầu gì hơn

Lời ca uyển chuyển ngân vang không ngừng

Vốn biết buồn vui cuộc đời chóng vánh đổi thay

Chỉ hận gặp nhau quá muộn, trong chớp mắt mọi chuyện đều tan biến

Người cũng đừng vì vậy buồn phiền

Tháng năm vốn luôn như thế

Chỉ mong gió nhẹ mây trôi mà thôi

Tựa như thu về lá phong đỏ rực lại chẳng thấu hiểu

Nỗi sầu tương tư

Khiến người mãi gút mắc trong lòng

Dù cho làn nước mùa thu cứ chảy mãi

Giấc mộng chuyển dời

Cũng chưa từng muốn buông tay người ra

Ngỡ như ánh trăng sáng rọi lên bóng ảnh ai không phai

Nhìn qua ánh mắt

Uống rượu hát ca mà nước mắt nghẹn cổ họng

Lúc ấy tình yêu quấn chặt lấy duyên phận

Đời này còn cầu gì hơn

Lời ca uyển chuyển ngân vang không ngừng

Tựa như thu về lá phong đỏ rực lại chẳng thấu hiểu

Nỗi sầu tương tư

Khiến người mãi gút mắc trong lòng

Dù cho làn nước mùa thu cứ chảy mãi

Giấc mộng chuyển dời

Cũng chưa từng muốn buông tay người ra

Ngỡ như ánh trăng sáng rọi lên bóng ảnh ai không phai

Nhìn qua ánh mắt

Uống rượu hát ca mà nước mắt nghẹn cổ họng

Lúc ấy tình yêu quấn chặt lấy duyên phận

Đời này còn cầu gì hơn

Lời ca uyển chuyển ngân vang không ngừng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Song: Cố thời nguyệt sắc – Tiểu Thiên

https://thuonglan.wordpress.com/]

Khoác tấm áo tơi mờ sương, bước vào ngõ nhỏ

Tường hoa trước sân loang sắc màu

Lời đồng dao nhẹ ngân, gió trăng lại trầm mặc

Đang đợi ai thổi sáo hòa nhịp chăng?

Cô độc bước lên lầu cao, phóng mắt ra xa

Non sông một thời của họ Vương đã đổi

Nhân sinh thường nói chuyện hợp tan, nghẹn ngào lui đến liệu được mấy?

Người bảo ắt do từ kiếp trước đã vô duyên

Có lẽ ánh trăng thuở xưa, đang chiếu rọi ta

Tuổi trẻ ngày ấy nay làm đau lòng kẻ tha hương

Bóng hình của người từng hiện lên giữa hàng mi của ai?

Ý thơ tứ tuyệt nặng bao tâm tư

Ngỡ rằng ánh trăng thuở xưa, uyển chuyển thành lời ca

Vừa ảm đạm lại vừa ấm áp, khiến nỗi lòng dậy lên bao khúc mắc

Nghe những lời chướng tai được bịa đặt trong tạp lục

Người vì ai dùng cả đời vướng mắc nơi hồng trần?

Sắc thu bảy phần sầu não, dùng ba phần ủ rượu

Hòa trong chuyện cũ mà dốc cạn vào cổ họng

Ngoài mộng trông ngọn đèn cạn dầu, trong mộng thấy người bạc đầu

Ta ở chốn này, phút chốc nhớ về ngày ấy

Cô độc bước lên lầu cao, phóng mắt ra xa

Non sông một thời của họ Vương đã đổi

Nhân sinh thường nói chuyện hợp tan, nghẹn ngào lui đến liệu được mấy?

Người bảo ắt do từ kiếp trước đã vô duyên

Có lẽ ánh trăng thuở xưa, đang chiếu rọi ta

Tuổi trẻ ngày ấy nay làm đau lòng kẻ tha hương

Bóng hình của người từng hiện lên giữa hàng mi của ai?

Ý thơ tứ tuyệt nặng bao tâm tư

Ngỡ rằng ánh trăng thuở xưa, uyển chuyển thành lời ca

Vừa ấm áp lại vừa ảm đạm, khiến nỗi lòng dậy lên bao khúc mắc

Nghe những lời chướng tai được bịa đặt trong tạp lục

Người vì ai dùng cả đời vướng mắc nơi hồng trần?

Ngưng mắt ngắm nhìn ánh trăng thuở xưa, kín đáo trao tình

Có đôi chút luyến tiếc đánh rơi vào trong cảnh vật

Ly rượu làm ướt manh áo trắng, tối nay chợt có gió tây nổi lên xào xạc

Nằm say trên thuyền, đèn chài phủ khắp mặt sông

Chấm mực bút ánh trăng thuở xưa phác họa lại người

Đến giờ vẫn luyến tiếc mặc kệ bao nhiêu phí hoài

Vào lúc sương tuyết năm ấy thổi trắng hàng mi của ta

Liệu còn ai châm tách trà đợi ta?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top