Chương 11
Chương 11
Nhật Bảo nhìn Thương và Quế với vẻ mặt ngơ ngác, hai đứa cô lập tức hiểu đó là ánh nhìn lấm lét khi bị bắt tại trận của một kẻ đang làm chuyện xấu.
Quế Anh sợ hãi ngồi thụp xuống sàn nhà, thân hình co rúm lại, tay ghì chặt lấy lồng ngực, nơi con tim đập loạn xạ như muốn trực trào nhảy bổ ra ngoài.
Nếu là một Huyền Thương của trước đây, một Huyền Thương chưa từng quen biết Nhật Bảo hay là một Huyền Thương thấy Nhật Bảo thật đáng ghét, thì chắc chắn cô cũng sẽ như Quế Anh, hốt hoảng đến mức tột độ mà muốn chạy đi khỏi nơi này. Không phải cô hãi hùng tới mức đôi chân không thể nhấc lên nổi mà vốn dĩ cô chẳng muốn chạy đi. Cô… cô tin tưởng Nhật Bảo.
Con trai cô, nó cũng đang đứng im, nhìn cô chăm chú. Đến đây nào Nhật Bảo, lại gần đây mà giải thích mọi chuyện với cô, rằng đã có kẻ nào đó dúi con dao gọt hoa quả đó vào tay cậu, không thể nào kẻ giết người lại đi làm chuyện đó được, đầu óc cô thật là không bình thường nên mới nghĩ ra được cái loại tình huống đó.
Hoặc đơn giản chỉ là… Nhật Bảo về nhà với cái bụng đói meo nên lục tủ đồ ăn, táy máy lục lọi thế nào mà làm đổ sốt cà chua lên người. Đúng rồi, chỉ có thể là vậy thôi. Nhưng… con dao… tại sao nó cũng…
- Mẹ!
Nhật Bảo vô tư vẫy vẫy tay như chào. Cả sáng nay cô đã không được ngồi học cùng con trai rồi, cô thấy nhớ nó ghế, nhớ cả cái bộ dạng đáng yêu như vừa nãy nữa. Bỗng, một cái tên quen thuộc lại xoẹt qua trước mặt cô, Hải Quân!
Đúng rồi, Hải Quân đã đưa Nhật Bảo đi, gì mà “hôm nay tao sẽ giúp nó tìm lại chính nó”, gì mà “cho nó biết nó đã sống ra sao”, … Huyền Thương chưa từng biết về cuộc sống của Nhật Bảo trước đây nhưng những lời Quế Anh kể, tập hồ sơ bệnh án dày cộp, … tất cả cuốn lại xoay vòng vòng trước mắt cô. Những thứ đó giúp cô nhớ lại, giúp cô hình dung ra một Nhật Bảo trước đây.
- Con…
Huyền Thương tính định nói gì đó nhưng rốt cục thì mọi thứ ngôn từ lại bị cô nuốt ngược trở lại. Hay là cô ngất đi? Đúng rồi, ngất đi, nhắm mắt lại và… ngủ thật sâu. Để đến khi tỉnh dậy thì mọi điều hóa ra chỉ là mơ. Ừ hay là thế nhỉ?
- Mẹ gọi gì con?
Nhật Bảo hớn hở chạy vòng qua bàn ăn cơm, đứng nghiêm chỉnh trước mặt Huyền Thương. Quế Anh bên cạnh bỗng lùi ra xa, bật khóc nức nở, trách móc:
- Anh thật là…
- Dì à, sao dì khóc? – Nhật Bảo bỗng hóa thân thành Bụt hiền từ, ân cần hỏi.
Có một mùi thơm nhẹ nhàng xộc thẳng vào mũi Thương, cô giật mình khịt mũi, mắt nheo lại. Nhật Bảo đang đứng gần cô nhưng cô chẳng hề ngửi thấy mùi tanh của máu nữa. Thế tóm lại là…
- Mẹ à, con gọt hoa quả rồi đấy, mẹ vào ăn đi, cả dì nữa, dì đứng lên đi nào…
Nhật Bảo tiến gần lại phía Quế, cậu giơ bàn tay về phía trước nhưng rồi tự nhìn lại thấy bàn tay loang lổ thứ chất lỏng màu đỏ thơm ngọt, cậu rụt lại.
- Con phải đi rửa tay đã, gọt cái quả thanh long ruột đỏ này thật là khó mà…
Nhật Bảo ấm ức kể lể, giọng không hài lòng chút nào, quay luôn người đi thẳng vào trong bếp. Quế Anh lau vội nước mắt, bật dậy rồi quay sang ngơ ngác nhìn Thương.
Thanh long ruột đỏ?
- À…
Cả hai đứa cô gật gù hiểu chuyện. Hóa ra là sắp được ăn thanh long ruột đỏ, ai dè lỡ nếm phải dưa bở trước.
Thanh long ruột đỏ cũng có các hạt giống như hạt vừng đen nằm lẫn lộn trong lớp ruột, cũng có lớp vỏ màu đỏ hoặc nhạt hơn thì mọi người thường nhìn thành màu hồng. Bên ngoài thanh long ruột đỏ có vẻ là giống với thanh long ruột trắng nhưng bên trong, phần cùi thịt lại có màu đỏ thắm như son, vừa lạ mắt, lại cũng vừa rất ngon miệng nữa.
Dù không phải là lần đầu tiên được ăn loại quả này nhưng Quế Anh vẫn tò mò chạy nhanh vào bếp, ngó nghiêng đĩa hoa quả được xếp gọn gàng của anh trai mình. Cô nhanh tay với lấy một miếng thanh long ruột đỏ được cắt khuôn vòng cung duyên dáng, mùi vị ngọt vừa phải của nó tan trong khoang miệng khiến Quế Anh với tay định nhúp thêm miếng nữa…
- Dì! – Nhật Bảo phụng phịu chặn tay Quế Anh lại. – Không được, dì phải để mẹ con ăn trước chứ, với lại dì không rửa tay trước khi ăn là hư rồi, dì đi rửa tay đi.
Nhật Bảo đứng lại gần, đẩy Quế Anh đến bồn rửa tay rồi quay sang gọi mẹ:
- Mẹ cũng rửa tay đi, rồi con lấy dĩa cho…
- Cậu thật là biết cách dạy con đó Thương!
Vừa rửa tay, Quế Anh vừa cất lời trêu chọc cô bạn mình. Quay sang nhìn anh trai, cô không nhịn được liền bật cười khanh khách. Lạ quá, một Nhật Bảo khác hoàn toàn. Cô có nên vui không nhỉ?
Nhật Bảo lúi húi xếp thanh long ra đĩa sứ. Màu trắng tinh của chiếc đĩa làm nổi bật lên màu đỏ đặc trưng của những miếng thanh long đỏ tỏa mùi thơm ngòn ngọt. Cậu nhớ lại thời gian hai tiếng trước, cái lúc mà cậu vẫn còn ở nhà của thằng-bạn-thân tên Hải Quân…
“- Ở nhà mẹ mày có chiều mày không Bảo?
Hải Quân chân vắt lên thành ghế, miệng nhai tóp tép bim bim, vừa nhìn Nhật Bảo lau nhà giùm mình, vừa hỏi. Bảo ngước mặt lên nhìn Quân, mắt đảo xung quanh tỏ vẻ suy nghĩ rồi nhanh chóng gật đầu cái rụp.
- Thế mẹ mày có bón cơm cho mày ăn lần nào chưa?
Lần này thì Nhật Bảo đứng thẳng người, vịn cả hai tay lên cây lau nhà, lắc đầu.
- Thế còn tắm chung thì sao?
- Tắm chung?
Nhật Bảo thắc mắc hỏi lại, Hải Quân mím cười.
- Thì là hai người cùng nhau tắm ý, mẹ thì phải tắm cho con chứ.
- Thế mẹ mày cũng tắm cho mày hả?
- Đương nhiên, ngày nào mẹ tao chả tắm cho tao. Chỉ có mẹ nào không thương con mới không tắm cho con thôi…
Hải Quân cố ý nói dài giọng, ánh mắt dò xét án ngữ trên người Nhật bảo, suýt nữa cậu đã phì cười vì cái mặt ngu ngơ hết sức kia. Hải Quân biết rất rất rõ rằng Huyền Thương và Nhật Bảo đang ở mức độ tình cảm nào, hoặc là do cậu tự suy diễn thế. Cùng lắm chỉ mới nắm tay, thơm má hay đại loại là những cử chỉ dừng lại ở mức mẹ-con thôi, với lại Nhật Bảo bây giờ không phải là Nhật Bảo của trước kia, vì vậy nên cậu cũng chẳng thèm tò mò xem hai người họ đã làm được những gì. Cậu tính bày trò gì đó vui vui…
- Nhưng mẹ thương tao lắm mà!
Nhật Bảo bỗng tỏ vẻ phụng phịu, có lẽ cậu đã tin lời của Hải Quân.
- Thế này nhé, bây giờ tao đi mượn cho mày hai đứa em để làm con của mẹ mày. Xong thì mày xem mẹ mày đối xử ra sao với hai đứa đấy, được không?
- Em á?
- Ừ, em tức là đứa trẻ mà được mẹ mày sinh ra sau mày ý, những đứa đấy và cả mày đều là con của mẹ mày, hiểu chưa?
- À hiểu rồi. Nhưng để làm gì?
Hải Quân ngồi thẳng lưng lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt về kế hoạch vừa chợt lóe trong đầu.
- Tao sẽ đưa mấy đứa em mày đến sống ở nhà mày để mẹ mày chăm sóc chúng, thể nào mẹ mày cũng bón cơm và tắm cho chúng, mày phải nhìn thì mới thấy được là mẹ mày biểu hiện tình yêu thương với con như thế nào.
- Thật à?
- Cứ chờ mà xem…”
Nghĩ đến đấy, mắt Nhật Bảo sáng lên, cậu quay người chạy lên cầu thang, vừa lùng sục các phòng, vừa gọi lớn:
- Bún ơi! Chả à! Bún, Chả ở đâu rồi?
Huyền Thương và Quế Anh bước ra phòng khách, vừa nghe tiếng Nhật Bảo gọi ai đó, cả hai ngạc nhiên quay sang nhìn nhau.
Bún?
Chả?
Ai vậy?
- Mẹ ơi, em của con này…
Nhật Bảo đứng trên bậc cầu thang cao nhất, miệng mở rộng cười tươi. Đứng bên trái Bảo là một cô bé tầm 8, 9 tuổi với mái tóc dài ngang đùi và gương mặt tỏ vẻ vẻ vui tươi hớn hở. Cô bé chạy nhanh xuống tầng một với những bước chân nhanh thoăn thoắt. Nhật Bảo chỉ tay theo dáng nhỏ kia:
- Là Chả đó mẹ, còn đây là Bún…
Đang mải nhìn theo cô bé tên Chả, Huyền Thương giật mình quay lại nhìn đứa trẻ tên Bún mà Nhật Bảo vừa giới thiệu. Đó là một cậu bé trai mặc bộ vest nâu rất gọn gàng, nghiêm túc. Mái tóc ngắn cũn cỡn dựng đứng cả lên làm lộ ra một gương mặt tròn bầu bĩnh nhưng đượm nét buồn mang mác. Ánh mắt cậu bé nheo nheo nhìn Thương và Quế Anh vẻ thăm dò.
Nhật Bảo kéo tay Bún xuống tầng, đặt cậu bé ngồi ngăn ngán trên ghế.
- Mẹ và dì, cùng ra đây ăn hoa quả nào!
Huyền Thương và Quế Anh không biết nên làm gì hơn, đành tiến đến bộ sofa rồi ngồi xuống. Bé Chả đang dùng tay bỏ những miếng thanh long đỏ vào miệng nhai thật ngon lành, bé Bún vẫn ngồi nghiêm chỉnh chờ Nhật Bảo đưa miệng hoa quả đã được xiên vào dĩa cẩn thận.
Nhìn thấy trẻ con, ai mà chả thích chứ. Lát nữa làm quen xong thể nào cũng sẽ chơi đùa với nhau rất vui vẻ đây. Huyền Thương mỉm cười chờ đợi, Quế Anh nhắn thầm: “Làm quen nhé?”
- Hai bé, phải chào hỏi các cô đã chứ? – Quế Anh mở lời dỗ ngọt.
- Sao phải chào ạ? Chúng cháu ở đây chơi với Bảo thôi chứ cần gì phải biết các cô là ai.
Trong khi bé Chả nhanh mồm nhanh miệng trả lời thì bé Bún chỉ ngước lên nhìn hai người một thoáng rồi mắt lại cụp cuống ngay.
Hai cô gái méo miệng không biết chuyện gì đã, đang và sẽ diễn ra tiếp theo nữa. Huyền Thương vẫy vẫy Nhật Bảo, cậu nhanh chóng hiểu ý và trả lời:
- Hải Quân bảo từ giờ Bún và Chả là em của con và là con của mẹ. Hải Quân còn bảo Chả bị tăng động và Bún thì bị trầm cảm nữa…
Gì mà “em của con”? Gì mà “con của mẹ”? Gì mà “tăng động”? Gì mà “trầm cảm”? …
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top