[#3]: Hồi tưởng.
____________________________
Tình yêu ba năm, những ký ức đẹp giờ đây cũng chỉ như gió thoảng qua tai, mát mẻ và ngọt ngào lúc đầu, nhưng lại chóng vánh mà theo đó bay đi.. Những hi vọng và hứa hẹn, giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ. Em không thể tin rằng mọi thứ lại trôi mất một cách chóng vánh như vậy. Satoru, người mà em đã yêu thương hết lòng, giờ đây đang ở bên người khác, khiến em cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
"Satoru..-"
Em thất thần cất lời, câu nói ngắn ngủn gọi tên người thương nhưng chỉ đủ cho mình em nghe thấy.. giọng nặng trĩu tự dưng tắc nghẹn như có ai đó bóp chặt lấy trái tim em.. Nhìn người đàn ông mình yêu đang quấn quít bên người khác khiến tim em dâng lên 1 cỗ đau nhói..
Em đứng lặng yên, vẫn không tin vào mắt mình, không tin hắn lại làm vậy với em, em nghẹn đắng họng, em có cảm giác như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Mọi thứ xung quanh em trở nên mờ nhạt, như một bức tranh đang phai màu. Nhìn cảnh tượng trước mắt, em cảm thấy như mình đang bị hút vào một hố sâu của đau khổ và tuyệt vọng.
Hắn, người mà em đã tin tưởng và yêu thương đến mức gần như không thể thở nổi, giờ đây lại ở bên một người khác. Nụ cười của anh dành cho người đó như một cú tát đau đớn vào trái tim em. Em cố gắng thở, cố gắng giữ cho mình không gục ngã trước nỗi đau này, nhưng từng hơi thở trở nên nặng nề như bị đè nén bởi một tảng đá khổng lồ.
"Không, đây không phải sự thật.. phải không-?"
Em thì thầm, không chắc liệu mình đang hỏi anh hay chính bản thân mình. Từng ký ức đẹp đẽ giữa em và hắn giờ đây chỉ là một cái bóng mờ nhạt. Tất cả những hứa hẹn, tất cả những lời hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi, giờ đây chỉ là những mảnh vỡ của một giấc mơ tan vỡ. Nỗi đau phản bội khiến em cảm thấy như mình đang mất dần sự tỉnh táo, như một cơn bão cuốn đi tất cả những gì em từng biết. Trong khoảnh khắc đó, em chỉ muốn chạy trốn, để tìm một nơi nào đó, xa rời những ký ức đau đớn này, xa rời cả hắn, để trái tim em có thể ngừng đau đớn.
Em đi giữa đường, từng bước chân nặng nề như mang theo cả trọng lượng của nỗi đau. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, hòa vào những giọt nước mắt lăn dài trên má em. Cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt trong màn mưa, giống như tâm trạng của em... một biển nước mắt và sự tuyệt vọng.
Từng cơn mưa rơi làm ướt áo em, nhưng em không hề bận tâm. Sự lạnh lẽo của mưa như làm nổi bật thêm nỗi đau trong trái tim em, khiến cảm giác tê buốt càng thêm rõ ràng. Em đi trong mưa, để nó gột rửa đi những vết thương đang rỉ máu trong tâm hồn. Nhưng mưa có thể rửa sạch cơ thể, chứ không thể làm mờ đi những vết thương sâu thẳm bên trong.
Những con phố xung quanh trở nên vắng lặng giữa Tokyo xa hoa, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều và tiếng bước chân em vọng lại trong đêm. Em không biết mình đi đâu, chỉ biết rằng em cần phải di chuyển, cần phải rời khỏi những hình ảnh đau đớn và giọng nói phản bội đang quẩn quanh trong tâm trí. Mỗi bước chân, mỗi cơn gió lạnh, đều là một phần của sự trốn chạy khỏi hiện thực tàn nhẫn mà em đang đối diện.
Khi mưa càng lúc càng nặng hạt, em cảm thấy như mình đang bị vùi lấp trong một đại dương của sự buồn bã. Từng giọt mưa hòa quyện với những giọt nước mắt, khiến em không thể phân biệt đâu là nước mắt, đâu là mưa. Cảm giác đau đớn và sự lạnh lẽo bao trùm, như thể cả thế giới này đã quay lưng lại với em.
Em dừng lại giữa đường. Ngẩng đầu lên, nhìn trời mưa, em cảm thấy những cơn gió lạnh thổi qua như đang cố gắng xoa dịu nỗi đau trong lòng, nhưng không thể nào làm được. Em chỉ biết đứng đó, trong đêm mưa lạnh lẽo, với trái tim rỉ máu và một tâm hồn tan vỡ. Dưới mái hiên, mưa vẫn rơi không ngừng, như không hề có ý định ngừng lại. Em cảm thấy mình như bị bao phủ bởi một màn sương mù của nỗi buồn. Bất chợt, mọi cảm xúc tích tụ bấy lâu bùng phát, và em bật khóc nức nở, tiếng khóc của em hòa vào tiếng mưa rơi.
"Không, đây không phải sự thật... đây không-.. phải..."
Mỗi tiếng nấc nghẹn ngào của em đều dội lại trong không gian tĩnh lặng, như một bản giao hưởng buồn bã. Những giọt nước mắt nóng hổi, lăn dài trên khuôn mặt, không thể phân biệt với những giọt mưa lạnh lẽo như cắt da cắt thịt. Sự đau đớn trong lòng em, giờ đây tràn ra ngoài, hòa quyện với màn mưa như một bản tình ca buồn.
"Hức -hức ...không phải đâu mà!!"
Em ngồi sụp xuống giữa trời mưa tầm tã.. nức nở mà khóc, tình yêu 3 năm cứ thế mà trôi mất sao? Em không can tâm, em không muốn tình yêu 3 năm kết thúc trong chóng vánh như thế, không muốn từ bỏ và thật sự không bỏ được.. Em không rời bỏ được tình yêu mù quáng này, không rời bỏ được hắn, không thể ngừng yêu hắn.. Em phải làm sao đây?
..Trong khi tiếng khóc không ngừng phát ra. Nỗi đau phản bội, sự mất mát, tất cả đều ùa về, như sóng dữ vùi lấp em. Em cảm thấy mình như đang chìm sâu trong vực thẳm của nỗi buồn, không còn lối thoát.
Em ngồi sụp xuống giữa trời mưa tầm tã, cơ thể co rúm lại trong cơn lạnh lẽo. Mưa vẫn rơi không ngừng, như những giọt nước mắt của trời, hòa quyện với tiếng khóc nức nở của em. Mỗi tiếng khóc, mỗi nấc nghẹn ngào, đều như những mũi dao đâm vào trái tim đang rỉ máu của em. Em cố gắng thở, nhưng từng hơi thở đều bị nén lại bởi nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Em không thể rời bỏ tình yêu này, không thể ngừng yêu hắn. Dù biết rằng tình yêu này đã trở thành một cơn ác mộng, một nỗi đau không thể chịu đựng nổi, nhưng trái tim em vẫn không thể từ bỏ. Sự mù quáng này giữ em lại, đưa em vào 1 khoảng không vô tận mà vùi lấp em.
Mưa tiếp tục rơi, như thể không thể làm gì khác ngoài việc làm ướt thêm những vết thương trong lòng em. Em vẫn ngồi đó, giữa trời mưa, với những giọt nước mắt và sự đau đớn, không biết làm thế nào để tiếp tục sống trong thế giới không còn hắn. Không thể ngừng yêu, không thể ngừng đau khổ, em chỉ có thể ngồi đó, để cho nỗi buồn và mưa trở thành bạn đồng hành trong đêm tối.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, như thể đang cố gắng an ủi em bằng những giọt nước lạnh lẽo. Nhưng trong khoảnh khắc này, em cảm thấy mọi thứ đều mờ mịt. Những tiếng rít của gió, những giọt nước rơi, tất cả đều trở thành một phần của nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Em không còn biết đến thời gian, chỉ biết rằng mình đang đứng giữa cơn mưa, với trái tim đau đớn và sự tuyệt vọng. Từng tiếng khóc, từng cơn run rẩy, đều là những dấu hiệu của sự tổn thương sâu sắc. Đêm mưa tiếp tục trôi qua, và em chỉ có thể đứng đó, để cho nỗi đau và những giọt mưa làm bạn với nhau trong một không gian đầy sự cô đơn.
Khi em về đến căn hộ, cửa vẫn mở một cách lặng lẽ như chờ đợi sự trở lại của em. Căn hộ, vốn dĩ là nơi em và hắn đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc bên nhau, giờ đây cảm thấy lạnh lẽo và trống vắng. Em bước vào, từng bước chân ướt nhẹp, để lại dấu vết nước mưa trên sàn nhà.
Những tiếng động quen thuộc của căn hộ dường như đã biến mất, thay vào đó là sự im lặng nặng nề. Em đóng cửa lại và tựa lưng vào đó một lúc, cảm giác như cần một khoảng thời gian để làm quen với không gian xung quanh. Ánh sáng từ những ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên những bức tường, tạo ra những bóng đổ dài, như thể căn hộ đang phản chiếu sự cô đơn và đau đớn của em.
Em di chuyển chậm rãi, không mục đích, đi từ phòng này sang phòng khác. Đôi mắt em lướt qua những món đồ quen thuộc, từ những bức tranh treo trên tường đến chiếc ghế sofa mà hai người thường ngồi cùng nhau. Mọi thứ dường như đã trở nên vô nghĩa, khi chỉ còn lại nỗi đau và sự trống rỗng.
Khi em ngồi sụp xuống nền nhà lạnh lẽo, sự mệt mỏi và nỗi đau không thể chịu đựng nổi bất ngờ ập đến. Em cúi đầu, nấc nghẹn lên, và tiếng khóc nức nở của em vang lên giữa sự im lặng của căn phòng. Mỗi tiếng nấc như một cú sốc của trái tim, chực trào ra từ sâu thẳm tâm hồn. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, hòa quyện với những giọt nước mưa còn đọng lại trên cơ thể em. Cảm giác đau đớn dường như không thể nào nguôi ngoai, và em chỉ có thể để cho bản thân rơi vào cơn sóng dữ của nỗi đau.
Những giọt nước từ cơ thể em nhỏ xuống sàn, hòa quyện với những giọt nước mắt mà em đã không thể ngừng rơi. Căn phòng vẫn im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài của em và tiếng đồng hồ tích tắc đều đều. Em cố gắng dọn dẹp những vũng nước còn lại, nhưng mọi thứ chỉ trở nên mờ nhạt và nặng nề hơn. Mọi hành động đều cảm thấy vô nghĩa và mệt mỏi, như thể em đang lạc lối trong chính căn hộ của mình. Cảm giác trống rỗng và sự thất vọng càng làm nổi bật sự thiếu vắng của hắn, khiến em cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới không có điểm tựa.
Cuối cùng, em nằm xuống giường, cơ thể lạnh lẽo và mệt mỏi. Ánh sáng từ những ngọn đèn mờ chiếu vào phòng, tạo ra những bóng đổ dài trên tường, nhưng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng em. Em cuộn mình trong chăn, nhưng sự ấm áp của nó dường như không thể làm giảm bớt cảm giác cô đơn và tuyệt vọng.
"Hức.. hức-.."
Em khóc đến mức mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Gối dưới đầu em đã trở nên ướt đẫm vì những giọt nước mắt không ngừng rơi, như thể mỗi giọt đều là một phần của nỗi đau sâu thẳm. Tiếng nấc nghẹn ngào và những tiếng khóc của em hòa quyện vào không khí, vang vọng trong sự im lặng của căn phòng.
Mỗi lần em cố gắng nén lại, cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ, nhưng chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh đau đớn về Satoru và người hắn "yêu", nước mắt lại tiếp tục rơi. Những ký ức ngọt ngào và những lời hứa hẹn giờ đây chỉ còn là những vết thương không thể lành, làm trái tim em đau đớn hơn từng phút giây. Em chỉ biết nằm đó, trong sự cô đơn tuyệt vọng, để cho mọi cảm xúc lẫn lộn và đau đớn tràn ngập.
Gối dưới đầu em nhòe ướt, như một chứng tích rõ ràng của nỗi đau mà em đang gánh chịu. Mệt mỏi, thất vọng, và nỗi đau không thể chịu đựng nổi cứ thế chồng chất lên nhau, làm cho em cảm thấy như mình đang chìm trong một biển nước mắt và sự tuyệt vọng. Căn phòng vẫn im lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của em và những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi.
Một lần nữa mưa lại rơi.
Trong khoảnh khắc này, không có gì có thể làm dịu đi nỗi đau trong trái tim em. Đêm dài và nặng nề, và em chỉ có thể nằm đó, với trái tim nặng trĩu cuồng si trong tình yêu mù quáng, với một giấc mộng đã tan mà bay theo gió xuân, hòa chung nỗi đau với 1 tình yêu mà em từng tôn thờ và cuồng si..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top