Chương 4: Thế Lực Tà Ác

Thế Thiên ngồi bất động trước ông nội, tâm trí cậu quay cuồng với những thông tin mới mẻ và đáng sợ. Cái chết của Thiên Nhi không chỉ đơn giản là một bi kịch mà còn là một phần trong một kế hoạch lớn hơn, một âm mưu mà cậu chưa thể hình dung ra.

“Ông, ông có biết thế lực đó là gì không?” Thế Thiên hỏi, giọng cậu trầm xuống.

Ông Dương Bá gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị. “Đó là một thế lực cổ xưa, những linh hồn không thể siêu thoát, bị giam cầm trong những vật phẩm bí ẩn như Sát Hồn Kiếm. Chúng luôn tìm cách trả thù những người đã gây ra tội lỗi cho chúng.”

“Nhưng tại sao lại là cháu?” Thế Thiên không thể hiểu nổi. “Cháu chỉ là một học sinh bình thường, làm sao lại dính líu đến chuyện này?”

“Bởi vì cháu đã chạm vào Sát Hồn Kiếm,” ông nói. “Cháu đã mở một cánh cửa mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Giờ đây, chúng sẽ không ngừng rượt đuổi cháu cho đến khi đạt được mục đích của chúng.”

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Thế Thiên. Cậu đã vô tình gây ra bi kịch này không chỉ cho bản thân mà còn cho cả những người xung quanh. “Ông, cháu không biết phải làm sao.”

Ông Dương Bá đứng dậy, bước đến bên bàn thờ tổ tiên, nơi có một số bùa chú và linh vật. Ông quay lại, ánh mắt quyết tâm. “Cháu cần phải học cách sử dụng sức mạnh của Sát Hồn Kiếm và cuốn sách. Ta sẽ giúp cháu, nhưng cháu cũng phải chuẩn bị tinh thần cho những điều tồi tệ sắp xảy ra.”

Thế Thiên gật đầu, cậu biết rằng không còn thời gian để chần chừ. Ông nội dẫn cậu vào một phòng nhỏ phía sau nhà, nơi có những dụng cụ trừ tà cổ xưa. “Chúng ta sẽ bắt đầu với những bài học cơ bản về Mao Sơn đạo thuật. Cháu cần biết cách bảo vệ mình trước những thế lực đang rình rập.”

Công việc huấn luyện kéo dài hàng tuần. Dương Bá dạy Thế Thiên về những bùa chú, phép thuật và cách sử dụng Sát Hồn Kiếm. Những buổi tập luyện không chỉ giúp cậu nâng cao kỹ năng mà còn cho cậu cái nhìn sâu sắc về thế giới tâm linh mà cậu chưa từng biết đến.

Trong suốt thời gian đó, những hình ảnh về Thiên Nhi thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu. Cậu vẫn cảm thấy sự hiện diện của cô, nhưng giờ đây, cô không còn là hình ảnh xinh đẹp và hồn nhiên nữa, mà là một linh hồn bị giam cầm, cần được giải thoát.

Một đêm, trong lúc luyện tập, Thế Thiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi mở ra, cậu thấy một người đàn ông lạ mặt, mặt mũi hốc hác, đôi mắt tối sầm như không còn sức sống. “Xin lỗi, tôi đến từ làng bên,” người đàn ông nói, giọng run rẩy. “Có điều gì đó không ổn. Tôi nghe thấy tiếng khóc từ khu rừng gần đây.”

“Tiếng khóc?” Thế Thiên cảm thấy lạnh sống lưng. “Tiếng khóc của ai?”

“Không biết, nhưng nhiều người đã nghe thấy. Tôi cảm thấy rằng có một điều gì đó rất sai trái.” Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt đầy sợ hãi.

Thế Thiên cảm thấy căng thẳng. Cậu nhớ lại lời ông nội về những linh hồn không thể siêu thoát. “Cháu sẽ đến xem,” cậu nói, quyết định không thể đứng yên một chỗ.

Cùng với người đàn ông, Thế Thiên nhanh chóng tiến vào rừng, lòng cậu đầy lo lắng. Đêm tối và im lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc dưới chân. Càng tiến sâu vào rừng, tiếng khóc càng trở nên rõ ràng hơn, vang vọng như từ một chiều không gian khác.

Cuối cùng, họ đến một khoảng trống trong rừng, nơi ánh trăng chiếu sáng lờ mờ. Trước mặt họ, một nhóm người đang đứng, mặt họ thất thần và hoảng loạn. Giữa họ, một người phụ nữ đang quỳ gối, tay ôm đầu và khóc nức nở.

“Cô ấy đang khóc vì linh hồn của ai đó,” người đàn ông thì thầm, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.

Thế Thiên tiến lại gần, trái tim cậu đập mạnh. “Cô… cô đang khóc vì ai?” cậu hỏi.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng. “Tôi không biết… Tôi chỉ nghe thấy tiếng gọi, một linh hồn đang kêu cứu. Nó muốn được giải thoát.”

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Thế Thiên. Cậu biết rằng tiếng khóc không chỉ là một âm thanh bình thường. Nó chính là tiếng gọi từ những linh hồn đang bị giam cầm, và Sát Hồn Kiếm có thể là chìa khóa để giải thoát cho họ.

“Cháu sẽ giúp cô,” Thế Thiên quyết định, lòng cậu tràn đầy quyết tâm. “Nhưng chúng ta cần phải cẩn thận.”

***

Tối hôm đó, Thế Thiên trở về nhà, tâm trí cậu rối bời với những hình ảnh vừa thấy. Cậu hiểu rằng giờ đây không chỉ là cuộc chiến cho bản thân mà còn là cuộc chiến cho những linh hồn đang đau khổ.

Ông Dương Bá biết điều gì đang diễn ra và đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm. “Cháu đã nghe thấy tiếng gọi, đúng không?”

Thế Thiên gật đầu. “Đó là linh hồn cần được giải thoát. Cháu cảm thấy mình có trách nhiệm.”

“Đó chính là số phận của cháu,” ông nói. “Nhưng hãy nhớ rằng, mỗi linh hồn giải thoát đều phải trả giá. Cháu phải sẵn sàng cho những điều tồi tệ nhất.”

Thế Thiên nhìn Sát Hồn Kiếm trên bàn, quyết tâm trong lòng ngày càng mạnh mẽ. Cậu sẽ không để những linh hồn tiếp tục chịu đựng. Cuộc chiến này không chỉ dành cho cậu mà còn cho Thiên Nhi và những người khác đã mất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top