Chương 3: Bí Mật Đằng Sau Sát Hồn Kiếm

Ánh đèn trong phòng nhấp nháy như đang bị một cơn gió mạnh nào đó quét qua, dù cửa sổ đã đóng kín. Dương Thế Thiên đứng bất động trước cuốn sách đang phát sáng, cảm giác bị bao vây bởi những sức mạnh vô hình mà cậu chưa thể hiểu được. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc từ Sát Hồn Kiếm trên bàn làm cậu rùng mình.

**"Ngươi đã bị chọn, không còn đường lùi."** Giọng nói đó vang lên lần nữa, rõ ràng và nặng nề như một lời nguyền.

"Chọn cái gì? Làm ơn, hãy nói rõ!" Thế Thiên hét lên, nhưng căn phòng đáp lại bằng sự im lặng đến rợn người. Cậu nuốt nước bọt, rồi cầm lấy cuốn sách với đôi tay run rẩy. Khi những trang sách lật mở, từng dòng chữ trong cuốn **Bí Cấp Mao Sơn** bắt đầu hiện rõ hơn. Những bùa chú, công thức, và những bài học về thế giới tâm linh lần lượt xuất hiện trước mắt cậu.

Thế Thiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong người – không còn sợ hãi mà thay vào đó là sự tò mò về sức mạnh đang ẩn chứa trong cuốn sách này. Cậu lật đến một trang có hình Sát Hồn Kiếm mà mình đã tìm thấy. Bên dưới hình vẽ là dòng chữ mờ nhạt: **Sát Hồn Kiếm – Thanh kiếm giam cầm và cắt đứt linh hồn.**

**Sát Hồn Kiếm**, cái tên này khiến cậu lạnh người. Cậu nhớ lại cảm giác khi chạm vào thanh kiếm lần đầu tiên, cảm giác bị hút vào một không gian tăm tối, nơi mà linh hồn dường như không thể thoát ra. Thanh kiếm này không phải là vật bình thường, nó là thứ có thể thao túng và hủy diệt linh hồn của bất kỳ ai.

Càng đọc, Thế Thiên càng nhận ra sự nguy hiểm của thanh kiếm và cuốn sách. **Mao Sơn đạo thuật** vốn đã bị thất truyền hàng trăm năm, và chỉ có những kẻ được chọn mới có thể nắm giữ sức mạnh của nó. Nhưng cái giá phải trả rất đắt – người sử dụng phải đối mặt với những linh hồn bị giam cầm và các thế lực tà ác tìm cách chiếm đoạt sức mạnh.

Bất giác, một câu hỏi hiện lên trong đầu Thế Thiên: **Tại sao lại là mình? Tại sao Sát Hồn Kiếm và cuốn sách này lại xuất hiện trước mặt cậu?**

Cậu nhớ lại ánh mắt vô hồn của Thiên Nhi trong thư viện, sợi dây treo cổ quấn quanh cổ cô và giọng nói thì thầm đáng sợ mà cậu nghe được. Phải chăng cái chết của Thiên Nhi có liên quan đến cuốn sách này? Phải chăng cậu đã vô tình chạm vào một thế giới mà lẽ ra không bao giờ nên khám phá?

***

Hôm sau, Thế Thiên quyết định tìm hiểu thêm về cuốn sách và Sát Hồn Kiếm. Cậu không thể đối mặt với những thứ này một mình. Sau khi cân nhắc kỹ, cậu nhớ đến ông nội của mình – **Dương Bá** – người từng làm đạo sĩ nhiều năm trước khi giải nghệ. Dù ông đã rời xa thế giới tâm linh từ lâu, nhưng Thế Thiên biết ông nội mình là người duy nhất có thể giải thích những điều đang xảy ra.

Chiều hôm đó, Thế Thiên bắt xe về làng, nơi ông nội sống trong một ngôi nhà gỗ cũ kỹ giữa rừng. Căn nhà nằm cách xa làng, nơi người dân thường tránh vì cho rằng nó bị "ám" bởi những linh hồn mà ông Dương Bá từng trừ tà.

Thế Thiên bước vào sân, cánh cửa nhà hé mở như đã chờ đợi sẵn. Ông nội ngồi trước hiên, đôi mắt nhắm hờ như đang thiền định. Dù đã ngoài 70, dáng người ông vẫn vững chãi, khuôn mặt gầy guộc nhưng toát lên sự thông thái và uy nghiêm.

“Ông nội,” Thế Thiên ngập ngừng lên tiếng, đôi mắt lo lắng. “Cháu cần giúp đỡ.”

Ông Dương Bá mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Thế Thiên. Không một lời, ông ra hiệu cho cậu vào trong nhà. Khi cả hai ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, ông nhìn thẳng vào cậu, giọng nói trầm ấm nhưng đầy cẩn trọng: “Cháu đã chạm vào thứ gì rồi?”

Thế Thiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu không thể giấu giếm nữa. Cậu rút Sát Hồn Kiếm từ trong cặp ra, đặt nó lên bàn, rồi lấy cuốn **Bí Cấp Mao Sơn**. Ông nội không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, mà chỉ lặng lẽ quan sát hai vật này một lúc lâu.

“Cháu đã mở cánh cửa không nên mở,” ông nói chậm rãi. “Thanh kiếm này giam cầm những linh hồn oan ức, và cuốn sách đó chứa đựng những bí thuật đã bị cấm từ lâu. Mao Sơn đạo thuật không dành cho kẻ phàm phu. Nếu không biết cách sử dụng, cháu sẽ bị chính nó hủy diệt.”

Thế Thiên cảm thấy sợ hãi. “Ông... ông biết cách kiểm soát nó chứ? Cháu không thể đối mặt với những linh hồn đó một mình.”

Ông Dương Bá thở dài. “Ta đã từ bỏ đạo thuật từ nhiều năm trước, nhưng số phận đã chọn cháu. Cháu phải học cách làm chủ nó, hoặc bị nó nuốt chửng. Và có một sự thật mà cháu phải biết…”

Ông ngừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Thế Thiên với vẻ nghiêm trọng: “Cái chết của Thiên Nhi không phải là ngẫu nhiên. Có một thế lực tà ác đằng sau mọi chuyện. Và nó sẽ không dừng lại cho đến khi lấy được thứ mà nó muốn.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top