Chương 32
Tôi choàng tỉnh khi thấy bóng lưng một người vừa đi ra từ phòng thay đồ. Người đó đội nón lưỡi trai màu đen, mang khẩu trang và áo khoác đen nên tôi không thể định hình được là ai. Tôi thiết nghĩ chắc chỉ là họ đi nhầm đường rồi lại tiếp tục công việc. Đã kết thúc vòng một, các thí sinh sẽ có 15 phút để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho vòng sau, đó cũng là thời gian Ban giám khảo chấm điểm cho vòng một. Tôi cũng tạm ngồi xuống ghế trước cửa phòng đợi để nghỉ ngơi, uống ngụm nước. Tôi vừa cầm vào cái điện thoại thì nghe tiếng la thất thanh từ phòng thay đồ : " AAAAAAAAA" .
- Gì thế?!
- Ai la vậy??
- Bộ có chuyện gì ở phòng thay đồ à?!
Gì vậy ?! Tiếng hét đó là sao chứ?
Tôi đút cái điện thoại lại vào túi áo rồi cùng mọi người chạy đến phòng thay đồ.
Mọi thứ vẫn như cũ duy chỉ có Uyển Đình là đang đứng như trời trồng ở giữa căn phòng. Khuôn mặt chị ta trắng bệch, trên tay là chiếc váy dạ hội màu trắng.
- Có chuyện gì vậy Uyển Đình?
Tiền bối Cẩn Niên vội bước lại gần hỏi thăm Uyển Đình.
- Váy... Váy cho vòng 2 của tớ hỏng ... hỏng rồi?!
- Cậu nói gì vậy?
Tiền bối Cẩn Niên cầm chiếc váy dạ hội lấp lánh trên tay chị ta lên, khuôn mặt anh ấy dần biến sắc và đôi mày nhăn lại thấy rõ.
Gì, gì vậy?!
Tôi mở to mắt khi chứng kiến cảnh chiếc váy đính đá lung linh ấy giờ đây bị rách nát tang hoang, giống như vừa bị ai đó cào xé.
- Có chuyện gì mà tụ 5 tụ 7 ở đây thế hả?!
Thầy Tần đi lại, dạt chúng tôi qua một bên.
- Thưa thầy, váy của Uyển Đình bị sự cố ạ. ( một anh lên tiếng )
- Gì cơ? Sự cố gì?
Thầy Tần đi lại phía tiền bối Cẩn Niên và Uyển Đình, thầy cầm chiếc váy lên xem qua một lượt rồi thảng thốt lên tiếng:
- Là ai? Là ai chơi không sạch gì hết vậy?! Sao dám ra tay với cả trang phục của bạn hả? Còn đâu là nề nếp và uy tín của trường? Tại sao trường cao trung Vũ Hoa Đài lại có thể chấp chứa một thể loại học sinh có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để chiến thắng hả!? Các bạn nói tôi nghe xem?!
Cả đám chúng tôi đứng im bất động, chỉ biết cúi đầu nghe thầy Tần to tiếng. Chính tôi cũng rất hoang mang chứ đừng nói gì đến những người khác còn mang tâm trạng hồi hộp, lo lắng cho lượt thi kế tiếp của mình.
- Có chuyện gì thế ạ?
Tiền bối Việt Bân chạy vào, khuôn mặt anh ấy ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
- Váy của Uyển Đình bị ai đó làm hỏng.
Một chị gái thì thầm với anh Việt Bân vì sợ thầy Tân nghe xong lại nổi trận lôi đình.
- Gì cơ? Sao lại có chuyện đấy?
Vẻ mặt anh Việt Bân không khác gì so với của chúng tôi cách đây vài phút trước. Cũng khi ấy tôi nghe từ ngoài sân khấu mọi người đang bắt đầu bàn tán xôn xao rằng phía trong đang xảy ra sự cố, người tôi cũng dần dần toát mồ hôi lạnh vì chuyện xảy ra nằm hoàn toàn ngoài dự tính của kế hoạch ban đầu.
- Không ổn rồi thưa thầy, bên ngoài mọi người đang lo lắng đấy ạ. Không thể để Ban giám khảo thất vọng được. Hay là cứ cho tiếp tục cuộc thi, dù sao vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lượt thi của lớp 12C1, trong lúc ấy thì tìm cách sửa trang phục cho Uyển Đình cũng được đấy ạ.
Anh Việt Bân lên tiếng trấn an tất cả mọi người và ổn định tình hình, ngay lúc này tôi càng cảm nhận được ánh hào quang phát ra từ người anh ấy. Nhìn cách anh ấy bình tĩnh xử lí tình huống, trấn tĩnh mọi người tôi đã hiểu tại sao anh ấy hoàn toàn xứng đáng với vị trí Chủ tịch hội học sinh.
- Trước mắt thì cứ phải thế thôi. Tất cả nghe lời tôi nói đây, ngay sau khi cuộc thi kết thúc, tất cả những ai có mặt đằng sau sân khấu này đều phải ở yên trong phòng đợi. Tôi sẽ không để yên cho bất cứ người nào bất chấp mọi thủ đoạn để làm ra được chiêu trò bẩn thỉu đó trong trường học của tôi đâu.
Vừa nghe lời thầy Tần, chúng tôi vừa tím tái mặt mày vì sự tức giận của thầy cũng như tình huống không thể ngờ này đã xảy ra.
- Mạn Ngọc, em nhanh ổn định mọi người rồi sắp xếp lượt thi đi. ( anh Việt Bân quay sang nói với tôi )
- Dạ, dạ rõ! Mọi người, mau quay trở lại phòng đợi đi ạ. Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc thi.
Tôi cố gắng ổn định lại tinh thần để còn tiếp tục điều hành cuộc thi, đây là nhiệm vụ cũng như là trách nhiệm của một thành viên Hội học sinh nên tôi tuyệt đối không được hoảng loạn vào lúc này. Sau khi nhận được tín hiệu bắt đầu từ tiền bối Đắc Uy từ tình hình bên ngoài sân khấu, tôi vẫn tiếp tục tiến hành đọc lượt thi và rà soát người thí sinh để đảm bảo họ không mang theo điện thoại khi lên sân khấu. Về phần trang phục của Uyển Đình tôi không biết sẽ được xử lí ra sao, chỉ biết anh Việt Bân sẽ phụ trách việc đó. Tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn ngủi trong lúc diễn ra lượt thi của các thí sinh khác để mà sửa được chiếc váy đó là không thể nào. Tôi không giấu nổi vẻ mặt lo lắng mà liên tục nhìn về phía phòng thay đồ để ngóng trông tình hình. Có lúc tôi nhìn thấy tiền bối Cẩn Niên rời hội trường bằng lối cửa phụ, trong đầu chợt thoáng qua câu hỏi " Không biết anh ấy đi đâu vậy nhỉ? "
- A, anh. Mọi chuyện sao rồi?
Tôi chộp lấy cánh tay anh Việt Bân khi anh vừa bước ra từ phòng thay đồ mà hỏi nhỏ anh ấy.
- Tạm ổn rồi. Cẩn Niên nói là ở câu lạc bộ Drama có sẵn vài bộ trang phục dạ hội của nữ nên cậu ấy sẽ sang đó mượn tạm một bộ cho Uyển Đình. Tuy là không được đắt tiền và giống với bộ cũ nhưng đó là cách duy nhất rồi.
- Vậy ạ..? Vậy còn Uyển Đình? Chị ấy như nào rồi ạ?
- Thầy Tần đang an ủi cậu ấy, chắc có lẽ đã ổn hơn rồi. Em đừng lo.
- Dạ vâng...
Tuy rằng tôi đúng thật là không thích Uyển Đình nhưng việc bị chơi xấu trong phần thi thế này tôi hoàn toàn hiểu được, hẳn là chị ta phải sốc lắm. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ phát điên lên được. Cứ theo trình tự cũ các cặp đại diện đều hoàn thành tốt lượt thi của mình, ngay cả tiền bối Cẩn Niên và Uyển Đình, họ cũng đã thể hiện rất tốt trên sân khấu. Thần thái Uyển Đình đúng là không đùa được, vẻ hốt hoảng dưới sân khấu hoàn toàn biến mất khi đến lượt chị ta lên sàn, vẻ tự tin của chị ta một phần làm tôi cảm thấy có chút tự ti hẳn đi, chắc là vì chị ta cũng cùng thích Từ Mạc nên mới cho tôi cảm giác đó. Hình ảnh chị ta xinh đẹp, hào nhoáng trên sân khấu đúng thật là rất xứng với danh xưng một trong tứ đại mỹ nhân của trường.
- Cảm ơn quý Ban giám khảo và các bạn khán giả đã dành thời gian tham gia thưởng thức buổi tuyển chọn ngày hôm nay. Chương trình tuyển chọn đến đây là kết thúc, kết quả cuộc thi sẽ được thông báo sau một tuần nữa. Chúc quý thầy cô cùng các bạn có một tuần mới học tập và làm việc thật hiệu quả.
Anh Việt Bân thông báo cho toàn thể các bạn học sinh cùng các thầy cô Ban giám khảo.
Tôi đứng ở phía sau cánh gà im lặng quan sát dòng người cứ như vậy lần lượt rời hội trường.
- Mạn Ngọc.
Tôi quay người ra sau khi nghe tiếng gọi.
- Có chuyện gì thế anh Việt Bân?
- Thầy Tần cho gọi tất cả mọi người vào phòng đợi vì việc liên quan đến trang phục Uyển Đình lúc nãy đó.
- À, dạ. Em hiểu rồi.
Tuy tôi không biết sắp tới sẽ có chuyện gì nhưng vì bản thân tôi không làm gì sai cả nên hoàn toàn thấy thoải mái. Trong phòng đợi tất cả mọi người đều đứng, ngồi trên ghế ngay ngắn. Tất cả đều mang chung một nét mặt không mấy vui vẻ khi phải tập hợp ở đây. Tôi cũng đứng nép mình nghiêm chỉnh bên cạnh anh Việt Bân và chờ thầy Tần bắt đầu.
- Cũng may là tất cả các bạn đã hoàn thành cuộc thi mà không gặp phải thêm bất kì rắc rối nào.
Thầy Tần vừa nói vừa đi đi lại lại quanh phòng, ngắm nhìn một lượt tất cả các gương mặt bằng đôi mắt hình viên đạn.
- Nhưng sự việc đã xảy ra với trang phục dự thi của bạn học Đoàn Uyển Đình là không thể chấp nhận nổi. Đây đúng là cuộc thi, các bạn có thể thi đua nhưng tuyệt đối không được ganh đua! Tại sao hành động ra tay thấp hèn với trang phục của đối thủ lại có thể xảy ra?! HẢ??
Cuối câu thầy Tần quát lớn khiến chúng tôi muốn đứng hẳn tim, chỉ biết câm nín cúi mặt nhìn xuống sàn, 2 lòng bàn tay nắm chặt lại, không dám nhúc nhích.
- Nếu chuyện lần này mà lộ ra ngoài thì đây sẽ là một vết nhơ vô cùng lớn không chỉ đối với người đã gây ra mà còn đối với toàn thể trường cao trung Vũ Hoa Đài. Vậy nên tôi yêu cầu, ai đã làm ra trò này thì hãy tự giác nhận lỗi, tôi sẽ giải quyết trong êm đẹp và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đáp lại thầy ấy vẫn là một sự im lặng kéo dài và tiếng hệ thống máy thông gió. Tôi vẫn không nghĩ gì nhiều trong đầu vì dù đây có là lỗi của ai thì cũng không phải là việc của tôi.
- Thưa thầy. ( Uyển Đình lên tiếng ) Em nghĩ nếu không dùng biện pháp mạnh thì sẽ không tìm ra được thủ phạm đâu ạ.
- Vậy ý của em là?
Uyển Đình cầm chiếc váy dạ hội xấu số lên, tất cả mọi sự chú ý trong phòng đều dồn vào nó.
- Ai nhìn cũng biết đây đều là vết rách do dao, kéo hoặc vật sắc nhọn gây ra. Em nghĩ nếu là người trong này làm thì vật chứng vẫn còn đâu đó ở đây chứ chưa thể biến mất được đâu ạ.
Thầy Tân im lặng một hồi rồi quả quyết lên tiếng :
- Được rồi. Việt Bân, Cẩn Niên, sang phòng thay đồ mang hết tất cả túi xách, ba lô, áo khoác của các bạn sang đây. Thầy sẽ tiến hành khám xét từng người.
Tin...Tin... Là tiếng chuông báo cuộc gọi đến điện thoại của tôi.
- A.... Em xin phép.
Tôi cúi người đi ra khỏi phòng để nghe điện thoại.
-------------------------------------- END CHƯƠNG 32 -------------------------------------
P/s: Ảnh bìa chương này là phân cảnh Mạn Ngọc đứng ở phía sau cánh gà ( trước phòng đợi ) để đảm nhận vai trò lên danh sách và gọi tên thí sinh khi đến lượt thi. ( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa )
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top