Chương 25
Khoảng một tuần sau đó trường tôi chính thức đăng cai Giải đấu Taekwondo cấp thành phố với sự tham gia của các trường cao trung trong địa bàn. Trộm vía khâu chuẩn bị của Hội học sinh cùng sự góp sức của toàn thể giáo viên và các bạn học sinh mà chúng tôi đã đem đến một sân khấu vô cùng tuyệt vời và đạt chuẩn thành phố. Hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi thấy Từ Mạc trong bộ võ phục, phải nói là siêu cấp đẹp trai, tôi tự hỏi sao tôi có thể quen được một cậu bạn soái ca đến như thế. Từ Mạc là thí sinh đại diện cho trường tôi thi đấu đối kháng ở hạng cân 63kg, lại là hotboy của trường nên mỗi trận đấu của cậu ấy đều đông nghịt khán giả cổ vũ, đa số là học sinh trong trường, trong đó có tôi. Chỉ tiếc là Từ Mạc đã không trở thành quán quân của giải đấu. Từ Mạc dành vị trị thứ 2, huy chương bạc, nhìn vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt cậu ấy. Tôi cảm thấy có chút tội lỗi, có phải thật sự rằng vết thương ở đầu của cậu ấy tái phát nên mới không thể có được phong độ tốt nhất...? Kết thúc phần trao giải mọi người đều chạy đến bên Từ Mạc để chụp ảnh kỉ niệm, các thầy cô giáo, bạn bè và người hâm mộ đều vây kín cậu ấy. Tôi chỉ đứng nhìn cậu từ xa vì không có đủ dũng khí ở gần cậu trước đông người như vậy. Ánh mắt tôi vẫn luôn dõi theo cậu dù cậu ở bất cứ đâu. Sau khi Từ Mạc rời khỏi phòng thi đấu tôi cũng thu dọn đồ đạc ra về, tôi cố tình đi chậm và có ghé qua lớp của Từ Mạc nhưng không có cậu ấy ở đó. Tôi không suy nghĩ gì nhiều mà bỏ đi thẳng ra cổng chính, tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi về phần biểu diễn của Từ Mạc và cảm thấy tiếc nuối cho cậu ấy. Từ Mạc đã thi đấu rất tốt mà... Nhưng đúng thật trong quá trình thi đấu mình đã thấy Từ Mạc ôm vai rất nhiều lần... Vết thương đang tái phát sao... Mình cảm thấy tệ quá..
- Trương Mạn Ngọc?
Tôi nghe tiếng gọi mà quay ra sau :
- Dạ chào anh, Vĩ Lặc.
Đó là Hứa Vĩ Lặc, anh ta vẫy tay chào và tiến về phía tôi.
- Cậu về sớm thế? Không chụp ảnh cùng mọi người à?
- À, không ạ...
- Sao vậy? Đã chụp ảnh cùng người yêu chưa?
- Từ Mạc nhiều người chụp ảnh cùng quá nên...Mà thôi, không sao ạ.
- Chà! Hai người có thật là người yêu nhau không vậy? Nếu thế thật thì Từ Mạc có vẻ vô tâm quá đó.
- Thật ra, chúng em chưa phải là người yêu đâu ạ... ( tôi cười gượng, tay gãi đầu )
- Ô!? Phải vậy không? ( anh ta nở 1 nụ cười khoái chí )
- Nếu không có gì thì em xin về trước ạ. Chào anh! ( tôi kiếm cớ bỏ về trước vì tôi ngửi thấy mùi huy hiểm từ anh ta )
- Khoan đã!
Tôi dừng bước nhìn về phía Vĩ Lặc, anh ấy chậm rãi tiến về phía tôi :
- Cái này là của cậu phải không?
Vĩ Lặc lấy ra một chiếc ví màu xanh pastel, đó là ví của tôi. Tôi giật mình lục lại túi xách và sự thật là nó không có ở đó. Tôi đưa tay nhận lại ví của mình : " Anh đã nhặt được ở đâu vậy ạ? "
- Ở hội trường. Thấy chứng minh thư của cậu ở bên trong nên biết là của cậu.
Tôi xấu hổ vì sự hậu đậu của mình, mất ví thật thì tôi chỉ có đường ăn cám, bao nhiêu là giấy tờ quan trọng ở trong đấy.
- Em cảm ơn, nếu nó mà mất thật thì số phận em cũng đi theo nó luôn!
Vĩ Lặc nghe tôi nói xong thì phì cười, anh ta....nụ cười này không hề giả trân như những lần trước.... Tôi đã có chút khựng lại khi thấy nụ cười đó.
- Mạn Ngọc?
Đó là Từ Mạc, cậu ấy đứng cách chúng tôi 5 mét. Cậu ấy vẫn mặc chiếc quần trắng nhưng đã thay chiếc áo thun khác, vẻ mặt có đôi chút ngạc nhiên khi thấy chúng tôi. Tôi cũng có chút bối rối từ từ chạy về phía Từ Mạc :
- Cậu về rồi à? Tớ cũng đang định về, hay chúng ta về chung nha?
Từ Mạc vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm, nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn sang Hứa Vĩ Lặc, ánh mắt cậu ấy lại thay đổi 180 độ. Hứa Vĩ Lặc cũng đáp trả lại chúng tôi bằng vẻ mặt lạnh tanh, nụ cười trước đó đã hoàn toàn biến mất. Trong giây phút ấy tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết người tôi đang toát mồ hôi lạnh khi chứng kiến Từ Mạc và Vĩ Lặc mặt đối mặt mà ánh mắt không hề có chút thiện cảm nào dành cho nhau.
- Chúng ta đi, tớ đưa cậu về.
- Được...
Tôi chạy theo Từ Mạc, chỉ vội cúi đầu chào Vĩ Lặc, không kịp nhìn biểu cảm của anh ấy nhưng trước đó có vẻ anh ấy không vui lắm khi thấy Từ Mạc.
- Hôm nay cậu làm tốt lắm đó Từ Mạc, thật sự rất ngầu! ( tôi giơ ngón cái khen ngợi Từ Mạc )
- Cảm ơn Ngọc... Nhưng tớ chưa hài lòng lắm...
- Uầy, không sao đâu. Thế là giỏi lắm rồi, chỉ thiếu chút may mắn thôi..!
Từ Mạc mỉm cười ôn nhu, tuy ánh mắt cậu vẫn còn chất chứa sự thất vọng nhưng vẫn dịu dàng xoa đầu tôi.
- Tớ có cái này cho Ngọc.
Từ Mạc lấy từ ba lô ra chiếc huy chương bạc sáng lấp lánh mà cậu vừa được trao trong lễ trao giải lúc nãy, cậu nhẹ nhàng đeo vào cổ tôi trong khi tôi vẫn còn bất ngờ. Từ Mạc tặng mình huy chương của cậu ấy....?
- Cậu... Cho tớ cái này thật à? ( tôi cầm chiếc huy chương lên )
- Ừm. Cậu giữ hộ tớ đi. ( Từ Mạc xoa đầu tôi, môi mỉm nhẹ )
- Tớ... cảm ơn.
- Mạn Ngọc muốn ăn gì không? Tớ sẽ đãi cậu.
- Cũng được! ( tôi vui vẻ đồng ý )
Tôi vừa Từ Mạc ghé vào một tiệm kem ven đường, thời tiết này ăn kem là số zách. Chúng tôi cười đùa vui vẻ đến khi Từ Mạc hỏi về chuyện tôi gặp Vĩ Lặc lúc nãy :
- Lúc nãy Vĩ Lặc tìm cậu có chuyện gì vậy?
- À...Tớ bất cẩn làm rơi ví khi rời hội trường. Là anh ấy đã nhặt và trả lại tớ.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Đúng thế, chỉ vậy thôi á.
- Tớ đã nghĩ Ngọc sẽ chụp hình lưu niệm với tớ... Tớ tìm Ngọc suốt...
Từ Mạc muốn chụp hình cùng mình sao.... Mình có đang nghe nhầm không...
- Thật ra tớ rất muốn chụp cùng Từ Mạc nhưng vì lúc ấy mọi người vây quanh cậu nhiều quá. Nên...
Nhìn ánh mắt Từ Mạc sâu thẳm bên trong có chút đượm buồn, tôi nắm lấy tay cậu, vui vẻ mỉm cười :
- Chúc mừng Từ Mạc, nhà vô địch trong lòng Ngọc!
Trong ánh mắt cậu ấy dần dần lóe lên một sự bất ngờ nho nhỏ rồi sau đó nụ cười đầy ấm áp mà cậu dành cho tôi. Sau ngày hôm đó mọi thứ vẫn tiến triển như thường lệ, không có điều gì quá nổi bật xảy đến với chúng tôi, vết thương của Từ Mạc cũng dần dần được phục hồi tuy thi thoảng nó vẫn làm cậu đau nhức. Một tháng sau khi chúng tôi làm bài kiểm tra định kì xong, trường có tổ chức buổi đi chơi ngoại khóa cho các lớp chọn trong trường. Kể ra thì có nghe mùi hơi bất công nhưng đó cũng được xem là phần thưởng cho những học sinh có thể duy trì thành tích học tập tốt trong suốt học kì. Tôi với tư cách thư kí Hội học sinh cũng phải góp mặt trong khâu tổ chức, sắp xếp lịch trình cho buổi dã ngoại sắp tới, tuy phần lớn tôi dành thời gian ở thư phòng nhưng tôi và Từ Mạc vẫn liên lạc thường xuyên vào mỗi tối khuya qua tin nhắn, thi thoảng vẫn đưa nhau về nhà, có thể nói tôi càng ngày càng lầm tưởng chúng tôi đã là người yêu....
- Mạn Ngọc, phiền em kiểm tra lại dùm anh danh sách địa điểm chúng ta sẽ ghé thăm này nhé. Tính dùm anh tiền vé của mỗi người luôn nếu có địa điểm nào thu vé nha. ( tiền bối Việt Bân đưa tôi một tờ giấy trên đó list các địa điểm du lịch ở Giang Tô )
- À dạ. Phải xong trong tối nay à anh?
- Đúng vậy. Check dùm anh đi rồi hẳn về nha.
- Tiền bối Việt Bân ác thật đấy, đến giờ cơm rồi còn không tha cho người ta!
Chị Tiểu Vũ – phó chủ tịch hội học sinh đáp lại anh Việt Bân.
- Em cũng làm cho xong cái đống đó đi rồi mới được về đấy! ( anh Việt Bân cốc đầu chị Tiểu Vũ, nhìn họ tôi lại liên tưởng đến một couple nào đó mà bất giác mỉm cười )
Bây giờ đã hơn 18h, ánh hoàng hôn cũng đã tắt dần, từ cửa sổ tầng 3 nhìn xuống sân bóng rổ tôi không thấy bóng dáng Từ Mạc, hình như hôm nay cậu ấy có lịch đi làm... Có hơi mệt mỏi và hụt hẫng khi không thể cùng Từ Mạc đi về nhưng tôi mau chóng x oa tan suy nghĩ đó và quay về bàn làm việc để kịp giờ về cùng các anh chị khác trong hội. Sau gần 1 tiếng xử lí công việc anh Việt Bân giao thì cuối cùng tôi đã hoàn thành. Tuy tôi không giỏi tính toán nhưng việc này khá đơn giản và tôi có thể làm tốt nó. Tôi cùng 3 anh chị khác cùng đi về, vừa đến sảnh chính chúng tôi gặp đám người hay chơi bóng rổ cùng Từ Mạc, trong đó có Hứa Vĩ Lặc. Anh ta có chút gì đó ngạc nhiên khi thấy tôi, tôi cũng vậy tuy nhiên tôi chỉ cúi đầu nhẹ rồi đi trước. Rõ ràng là dạo này tôi rất hay chạm mặt anh ta nhưng tôi hoàn toàn không suy nghĩ nhiều mà chỉ xem đó là tình cờ. Ra khỏi cổng trường vài bước thì tôi nghe Vĩ Lặc gọi từ đằng sau :
------------------------- END CHƯƠNG 25------------------------------
P/s: Ảnh bìa chương này là phân cảnh kết thúc trận đấu Taekwondo tranh hạng nhất của Từ Mạc . ( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa ) Trận đấu giữa Đại diện trường cao trung Vũ Hoa Đài ( Từ Mạc ) và đại diện trường cao trung Thạch Lam đã kết thúc với số điểm 35 - 29 nghiêng về trường cao trung Thạch Lam sau 3 hiệp đấu chính thức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top