ONESHOT 7: Anh trai hàng xóm
Author: Aiyu
Setting: Gojo - 10 tuổi, Megumi - 7 tuổi, underage.
#quan hệ khi chưa đủ tuổi#
#mình đã cảnh báo, đọc rồi đừng mắng mình nha#
---
"Liếm nó đi."
Megumi ngồi dưới đất, ngước cổ lên để nhìn đôi mắt xanh như biển hồ của người anh trai hàng xóm. Gojo cao hơn em, hai chân giang rộng đủ để em ngồi lọt thỏm trước mặt hắn.
Em mếu máo, muốn bật khóc. Em tìm đến Gojo với mong muốn tìm một người chơi cùng vì cha luôn vắng nhà, em thấy cô đơn.
Tuy nhiên, em không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
"Gojo-san... em chỉ mới 7 tuổi thôi." Những giọt nước mắt lăn dài trên má em, đôi môi em đã cắn chặt đến bật máu.
Dù em còn nhỏ nhưng em có thể nhận ra những chuyện này là sai lầm.
Gojo phát cáu mà nắm lấy má em.
"Tôi cũng mới 12 tuổi. Sẽ không ai truy cứu chúng ta được đâu, Megumi"
Bọn họ như vậy là sai lầm.
Ở độ tuổi này đáng ra bọn họ không nên như vậy.
Megumi muốn từ chối, nhưng em sợ Gojo sẽ nổi giận. Em không muốn mất đi người anh trai hàng xóm này.
Do đó, dưới sự đe dọa xen lẫn dụ dỗ của Gojo, Megumi khuất phục. Em nằm trần truồng dưới thân của Gojo, em cầm dương vật của hắn mà mút lên mút xuống. Dương vật của hắn to hơn em, dù mới 12 tuổi nhưng miệng em vẫn không ngậm vừa thứ đó.
"Giỏi lắm." Gojo cười cười xoa đầu em, khen em ngoan ngoãn như cách giáo viên hài lòng vì em đã hoàn thành bài tập đúng hạn.
Cũng vì đó, mà em thấy phấn khích lạ thường.
Có lẽ em là một kẻ biến thái.
"Go-Gojo-san"
Đôi mắt Megumi đã đẫm nước vì kích thích, gò má em ửng hồng.
Gojo say đắm biểu hiện này của em. Nhìn đôi môi em phun ra nuốt vào thứ đó khiến hắn hài lòng. Hắn mê mẩn đứa nhỏ này. Hắn sẽ không để em chiếm lấy em, ngoài hắn.
"Ngoan, nuốt sâu vào"
Megumi ậm ừ cố gắng đẩy thứ đó vào sâu hơn, nhưng miệng em quá bé để chứa đựng dương vật của hắn. Vì đợi hơi lâu cho nên Gojo hơi nhíu mày, hắn dùng đôi tay trắng muốt thon gọn tinh tế của mình nhấn đầu em vào thân dưới của hắn. Hắn thấy em khóc nghẹn và dại đi vì kích thích và thiếu không khí, hắn thỏa mãn một cách lạ kỳ.
Chẳng mấy chốc, Gojo đã bắn vào miệng em.
"Megumi ngoan, nhả ra nào."
Megumi dù đã nhả dương vật của hắn ra thì vẫn vô tình nuốt một lượng nhỏ tinh dịch vào bụng, em ho khan vì chất dịch đó quá khó nuốt và xa lạ. Gojo xoa xoa môi em, cười cười ôm em lên đùi hắn, hắn dỗ em thật ngọt.
"Ngoan, bé con, em giỏi quá. Anh thích em nhất."
Megumi gật gù đón nhận lời khen của hắn, em thậm chí còn thấy thỏa mãn. Những suy nghĩ trái luân thường đều bị em quăng ra sau đầu, đây là lần đầu có người nói thương và khen em. Thật tốt.
Sau đó, em rất thường đến nhà của Gojo. Hai người họ sẽ làm những trò thú vị mà Gojo bày ra cho em. Có thể là dùng roi, dùng nến, dùng đồ chơi,... hắn bày rất nhiều trò trên cơ thể em.
Em từng sợ hãi, nhưng rồi em tập quen với điều đó, em chấp nhận tất cả yêu cầu của Gojo nhưng lẽ dĩ nhiên.
Em dâng hiến cơ thể non mềm và tuổi trẻ của mình trong căn phòng của hắn.
"Megumi, nâng hông cao lên nè em"
Gojo thúc vào người em từ phía sau, tay cầm quyển tập vở bắt em đọc to bài văn hôm nay.
Em mím môi, chịu không nổi sự kích thích này.
"Đau... chậm chút, anh ơi"
Gojo nhìn em, nở nụ cười rồi nắm lấy gáy của em.
"Bé ngoan không thuộc bài, phải phạt."
Hắn nhấn mạnh em vào gối đầu, bắt đầu dùng lực nhanh và mạnh hơn. Em gần như ngất đi và quên sạch bài vở ngày hôm đó. Sau cùng, hắn phải phụ đạo em thêm một ngày nữa và tất nhiên, nó kết thúc bằng việc em nằm trong tay hắn mà mê loạn.
Tình cảm này thật méo mó, sai lầm.
Em không kể với cha của em, vì em thấy không cần thiết và Gojo đã dặn đó chỉ là bí mật của hai người bọn họ. Em thích Gojo, thích những điều bí mật mà hắn mang lại. Mỗi ngày em đều rất vui vẻ và hài lòng.
Cho đến một ngày, Toji mất tích, bỏ em lại. Người cha ít khi xuất hiện đã rời đi với một lá thư cũ rích chứa lời xin lỗi.
"Đừng lo, anh sẽ luôn yêu em."
Megumi chết lặng trong vòng tay của Gojo, khi đó em 12 tuổi. Gojo ôm và hôn em, trấn an em bằng những lời lẽ ngọt ngào em thường nghe, bất ngờ thay em cảm thấy em không quá đau khổ nữa.
Vì Gojo, hắn vẫn còn ở bên cạnh em.
Tuy nhiên, em cũng sợ, sợ một ngày Gojo sẽ bỏ em mà đi, đi thật xa và không quay lại, em sẽ lại cô độc và chết đi trong bóng tối.
"Satoru, hãy yêu em, xin anh, đừng bỏ em."
Em bật khóc, nức nở mà nhào vào lòng hắn. Em như con thú nhỏ tìm kiếm sự ấm áp của thú trưởng thành. Em phớt lờ nụ cười thỏa mãn và sự đen tối trong mắt Gojo, em chỉ biết, em không thể rời xa hắn. Dù cho hắn là kẻ điên.
Đâu ai cứu rỗi em, ngoại trừ hắn đâu.
"Chỉ cần em ngoan thôi, babe."
Megumi đã chọn cả đời không rời xa Gojo.
Em chấp nhận tất cả sự điều giáo của hắn.
Em gật đầu khi hắn bảo: "Ngoan, đai trinh tiết hợp với em."
Em mỉm cười khi hắn không cho em rời khỏi nhà: "Ngoan, ở nhà đợi anh về yêu em."
Em hài lòng khi hắn xăm tên của hắn lên người em: "Ngoan, em là của anh."
Em chấp nhận tất cả của Gojo Satoru, em biết hắn và em đều là những kẻ điên. Những kẻ điên biết yêu nhau. Tình yêu của em vốn đã méo mó từ lúc nó bắt đầu chớm nở năm em 7 tuổi. Vì sự xấu xa này của bọn họ, cho nên em với hắn mới có thể đứng cùng nhau.
Em dâng hiến tất cả mọi thứ cho hắn. Gojo cũng dành trọn những yêu thương của hắn cho em, đầy dịu dàng và ngọt ngào. Em là vật trưng bày trong tủ kính pha lê của hắn, em là búp bê được hắn chau chuốt và tô vẽ từng ngày, em cũng là người yêu của hắn.
"Satoru, đừng rời xa em."
Tình yêu của em, thật độc hại. Nhưng, cũng rất ngọt ngào.
Trong căn nhà, Gojo Satoru nhìn em nằm trọn trong người hắn, đáng yêu như một thiên thần nhỏ mất đi đôi cánh. Hắn hài lòng hôn lên mắt em.
"Cùng nhau xuống địa ngục nào, Megumi."
Tình yêu của hắn, thật độc hại.
Tình yêu của bọn họ, thật độc hại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top