- 31: Mau...Nói Em Yêu Tôi.!

Chần chừ một lúc lâu, nàng mới lên tiếng. "Lúc nãy, mẹ chị có ghé thăm."

Một câu trả lời vốn dĩ chẳng liên quan gì đến câu hỏi...

Trương Quỳnh Dư rõ ràng là muốn tránh né câu hỏi của cô. Lưu Lực Phi khóe miệng hơi cong lên thành một đường hoàn hảo trên gương mặt. Nếu như nàng thực sự không có một chút tình cảm nào đối với cô thì chắc chắn không việc gì phải tránh né. Theo như tính cách của nàng thì sẽ phủ nhận một cách thật lạnh lùng.

"Tôi biết rồi." Lực Phi giọng trầm thấp trả lời.

Quỳnh Dư mở đôi mắt to tròn ngước lên nhìn cô. Sau đó lại cụp mắt, cắn cắn môi.

"Hôm nào, tôi sẽ đưa em về ăn cơm với mẹ. Sẵn tiện xin phép mẹ cho chúng ta kết hôn." Lực Phi có chút vui vẻ nói.

Quỳnh Dư liền giật mình, ngước lên nhìn cô một lần nữa, lên tiếng một cách khó chịu. "Chị thực sự là muốn cùng tôi kết hôn?"

"Tất nhiên, chuyện này tôi đã nói rất nhiều lần với em rồi. Quỳnh Quỳnh, em không cách nào cự tuyệt được tôi đâu, vì vậy hãy ngoan ngoãn đi." Lực Phi chậm rãi mở miệng.

"Chị..."

Đúng vậy, nàng không thể nào cự tuyệt. Nếu như nàng lên tiếng cự tuyệt, cô chắc chắn sẽ lại động tay, động chân với nàng cho mà xem, nàng thì lại không muốn.

Trương Quỳnh Dư đôi mắt dần trở nên lãnh đạm. Quỳnh Dư nhanh chóng gỡ hai cánh tay của Lực Phi trên eo mình ra, cố lách khỏi người cô.

Lưu Lực Phi cau mày nhìn nàng.

Trương Quỳnh Dư không lên tiếng mà đi thẳng ra hướng cửa phòng. Trước khi ra khỏi cửa, Quỳnh Dư mới mở miệng nói một câu. "Cứ làm những gì chị muốn, tôi không quan tâm. Kết hôn hay không kết hôn thì cũng như nhau thôi." Nói xong, nàng xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt nàng, Lưu Lực Phi bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu. Giống như cảm giác hai năm về trước nàng rời đi vậy, trái tim rất đau. Lực Phi liền nhanh chân đuổi theo nàng ra ngoài. Cô cầm lấy cánh tay nàng kéo nàng quay người lại, đối diện với cô.

"Ý em là gì?"

Quỳnh Dư cảm thấy bàn tay của cô đang siết chặt cổ tay nàng, truyền đến cảm giác đau điếng. Nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng phẳng lặng, có một lớp sương mờ bao lấy. Quỳnh Dư không nhìn cô, chỉ lên tiếng một cách nhẹ nhàng.

"Đối với người muốn trả thù như chị thì kết hôn hay không kết hôn khác gì nhau? Chị mãi mãi cũng chỉ muốn cưỡng đoạt cơ thể tôi, trói tôi lại cùng một chỗ với chị để trả thù. Chị nên nhớ nếu như từ đầu đã là hận thù thì cuối cùng cũng chỉ là sự dày vò cả hai. Mãi mãi cũng sẽ không có một chút hạnh phúc nào, tình cảm nào. Vì thế tôi mới nói kết hôn hay không kết hôn khác gì nhau, hiện tại bây giờ cũng là đang hận thù, dày vò nhau đấy thôi."

Lưu Lực Phi mặt tối sầm lại, ánh mắt biến hoá trong giây lát. Đôi đồng tử đen láy co dãn bất thường. Đột nhiên, cô đẩy mạnh nàng vào tường làm nàng đau đớn la lên một tiếng.

"Nói...Mau nói em yêu tôi!" Lực Phi chất giọng vô cùng giận dữ, mất kiểm soát ra lệnh.

Quỳnh Dư không hề khẩn trương trước bộ dạng của cô.

Nàng cười lạnh một tiếng. "Lực Phi chị không cảm thấy bản thân rất là ngu ngốc sao? Yêu cầu tôi làm một chuyện khó xảy ra nhất trên đời này. Muốn tôi yêu chị? Thực nực cười! Kết hôn không đủ giờ lại muốn lấy tình cảm ra để trả thù. Lưu Lực Phi, chị không phải là không biết tôi vốn dĩ không tin vào mấy thứ tình cảm vớ vẩn này. Tình yêu chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Trương Quỳnh Dư này. Nhưng nếu như chị đã khẩn thiết cầu xin tôi nói cho chị nghe như vậy thì...Được thôi, tôi sẽ thương tình đem thứ tình cảm vớ vẩn đó ra chơi đùa cùng chị..."

Cô hai tay dùng lực muốn bóp nát lấy eo nàng. Những lời lạnh lùng của nàng khiến cô trở nên giận dữ.

"Lưu Lực Phi, tôi yêu chị. Là yêu một người điên như chị đấy." Trương Quỳnh Dư lên tiếng thổ lộ một cách bỡn cợt, khinh thường. Nghe qua đã biết là một câu đùa giỡn, đầy xỉ nhục.

Những lời yêu này còn tàn nhẫn hơn bất cứ câu nói nào trên đời. Từng câu, từng chữ của nàng như một nhát dao đâm xoáy vào trái tim cô. Từng dây thần kinh của cô như muốn nứt ra.

"Trương Quỳnh Dư, tôi nhường nhịn em thì em đừng nghĩ bản thân muốn nói gì thì nói. Tôi cho em biết, cả đời này của em sẽ phải bị giam giữ ở đây, một bước cũng không thể bước ra khỏi nơi này. Cả đời này tôi sẽ hành hạ em, dày vò em, em chỉ có thể nằm dưới thân tôi mà rên rỉ.!!!"

Đôi mắt cô hằn lên những tia máu. Ngay cả gân xanh cũng nổi lên trên trán. Cô hai bàn tay bóp siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Trước những lời nói giận dữ của cô, Trương Quỳnh Dư gương mặt vẫn không chút cảm xúc. Giương mắt lì lợm nhìn cô.

Lưu Lực Phi ép mạnh nàng vào tường. Quỳnh Dư cũng không giẫy giụa. Cô hung hăng cúi đầu xuống hôn nàng.

Nhưng khi đôi môi mỏng vừa rơi xuống thì gương mặt xinh đẹp đã xoay qua một bên, lạnh nhạt nói. "Lưu Lực Phi, đừng làm bản thân mình đáng thương thêm nữa."

Một câu nói của nàng đã khiến cô dừng lại mọi hành động. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Không thể nhìn ra là cô có đang tức giận hay không? Một lúc sau, Lực Phi bật cười. Quỳnh Dư có chút khó hiểu nhìn cô.

"Em nói đúng. Một người ngu muội như tôi quả thực rất đáng thương. Ngu ngốc tìm kiếm một thứ phù phiếm không có thực. Ảo tưởng...Lưu Lực Phi, mày thật ảo tưởng mà.!!!"

Nói xong câu đó, cô liền buông nàng ra. Xoay người cất bước đi. Cô đi thẳng xuống lầu, lái xe ra khỏi Biệt Thự.

Trương Quỳnh Dư đứng dựa vào tường, cả người như mất đi sức lực. Trượt người ngồi bệch xuống sàn. Không biết từ lúc nào hốc mắt nàng đã tràn nước.

Lời tàn nhẫn là do nàng buông ra nhưng sao trong lòng nàng lại đau đớn như thế này.???

Nước mắt đau đớn lã chã rơi. Phải chăng nàng đã sai, phải chăng nàng không nên nói ra những lời tàn nhẫn đó.!!!

******************

Buổi tối hôm đó, Trương Quỳnh Dư không ngủ được. Chằn chọc một lúc lâu. Nhìn thấy bên giường trống trải, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, vô cùng hụt hẫng.

Lưu Lực Phi đi từ trưa đến giờ vẫn chưa về?

Một lúc sau, nàng mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khuya, cả người đang say giấc. Quỳnh Dư tự dưng lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Vài giây sau liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, có ai đó đè lên cơ thể nàng. Rồi lại có thứ gì đó mềm mại, ướt át lướt trên cổ nàng.

Quỳnh Dư nửa tỉnh nửa mơ hé mắt. Một gương mặt quen thuộc, mờ nhạt xuất hiện trong bóng tối. Hơi thở cô nóng bỏng, du ngoạn trên từng nấc da thịt nàng.

Lực Phi hôn lên môi nàng rồi di chuyển xuống cổ nàng, mỗi một nụ hôn đều sâu đậm. Cô giận nàng, rất giận nàng.

Nhưng là...Cô tự nhận bản thân yếu đuối, nhu nhược. Từ khi gặp nàng cô đã trở thành một người hèn mọn. Dù nàng làm cô tổn thương bao nhiêu, tàn nhẫn với cô bao nhiêu. Cô cũng không có cách nào buông nàng ra.

Lưu Lực Phi không muốn sống lại những ngày tháng cô độc như trước. Không muốn từng đêm lại bị dày vò bởi những cơn ác mộng, lại bị hình ảnh nàng ám ảnh trong giấc mơ. Sự nhớ nhung làm trái tim đau đớn như rỉ máu.

"Tôi rất cần em, thực sự rất cần có em bên cạnh." Lực Phi giọng trầm khàn nói khẽ trong men say.

Rồi lại tiếp tục ôm lấy nàng, đôi môi mỏng âu yếm cơ thể nàng triền miên.

Trương Quỳnh Dư chỉ cựa quậy người. Tìm một tư thể thoải mái để ngủ.

Dùng những nụ hôn dịu dàng sâu đậm quấn quýt lấy cơ thể người con gái. Mùi rượu say nồng càng khiến không gian trở nên nóng bỏng. Một sự quyến luyến day dứt, sâu đậm cùng thâm tình lan ra hòa vào không khí.

******************

Sáng hôm sau, Trương Quỳnh Dư tỉnh dậy cảm thấy toàn thân nhức mỏi. Nhìn xuống cơ thể chỉ toàn là dấu hôn màu hồng nhạt. Lại ngửi thấy mùi hương nữ nhân vương vấn bên cạnh.

Thì ra cô đêm qua có trở về, không phải là nàng mớ ngủ. Quỳnh Dư lật chăn, bước xuống giường. Sau khi đánh răng rửa mặt, nàng liền đi xuống lầu.

Dưới phòng ăn, người hầu cùng Quản Gia đã đứng sẵn chờ nàng. Còn bày biện một bữa sáng ngon lành, đầy mĩ vị trên bàn.

"Chào buổi sáng, Tiểu Thư. Tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị mấy món Tiểu Thư thích nhất, mong là bữa sáng của người sẽ ngon miệng." Quản Gia Lý cung kính nói.

"Sao Quản Gia lại có thể biết tôi thích ăn gì?" Nhìn một lượt những món ăn trên bàn, Quỳnh Dư hơi ngạc nhiên hỏi.

Quản Gia mới sao lại biết khẩu vị của nàng được?

"Thưa Tiểu Thư, là do Cô Chủ đã căn dặn chuẩn bị những món này. Cô Chủ còn dặn là phải bắt Tiểu Thư ăn sáng đầy đủ, nếu như Tiểu Thư chưa ăn hết phần ăn thì Tiểu Thư không thể rời khỏi phòng ăn được." Quản Gia Lý nhỏ giọng đáp.

Trương Quỳnh Dư nghe Quản Gia nói, cảm thấy trong lòng như bị ai đó hung hăng đánh một phát.

Quỳnh Dư trầm mặc một lúc lại lên tiếng hỏi. "Lưu Lực Phi đâu?"

"Cô Chủ đêm qua về rất khuya nhưng sáng nay lại rời khỏi nhà từ sớm rồi thưa Tiểu Thư.!"

"Vậy sao?"

Trương Quỳnh Dư nhẹ giọng nói. Nàng kéo ghế ngồi xuống. Sau đó, chỉ im lặng ăn sáng. Nhưng tâm tư lại cứ lẩn quẩn, miên man suy nghĩ về nữ nhân kia.

*******************

Một tuần trôi qua, Trương Quỳnh Dư không hề nhìn thấy Lưu Lực Phi. Hay nói đúng hơn nàng không hề trực tiếp gặp mặt cô.

Bởi vì mỗi sáng thức dậy, nàng đều cảm thấy mùi hương của cô vây lấy cơ thể nàng.

Đêm khuya cô trở về ngủ, sáng sớm lại ra khỏi nhà. Quỳnh Dư không lúc nào nhìn thấy cô.

Cảm giác hụt hẫng từng ngày xâm chiếm lấy tâm trí nàng. Hay đáng sợ hơn là nàng lại có cảm giác nhớ nhung cô.

Sáng nay cũng như vậy, Lưu Lực Phi đã rời đi từ rất sớm. Khi nàng tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống trải.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. "Thưa...Tiểu Thư, có khách đến."

Quỳnh Dư nhíu mi. "Là ai vậy?"

"Thưa là Từ Tiểu Thư."

Từ Sở Văn? Cô ta đến đây làm gì? Lưu Lực Phi cũng đâu có ở nhà.!!!

"Nói với cô ấy đợi tôi một chút. Tôi sẽ xuống ngay bây giờ." Quỳnh Dư lên tiếng nói với người ngoài cửa.

******************

Trương Quỳnh Dư vừa bước chân vào phòng khách đã nhìn thấy Từ Sở Văn ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, nhàn nhã uống trà.

"Lâu quá không gặp, Quỳnh Dư." Sở Văn nhìn thấy nàng đã lên tiếng chào hỏi rất vui vẻ.

Quỳnh Dư khoé miệng hơi cong lên. "Quả là rất lâu."

Trương Quỳnh Dư ngồi xuống đối diện, đưa mắt quan sát nữ nhân kia. Sau hai năm, Từ Sở Văn vẫn mang nét trí thức, nho nhã như vậy, lại mang thêm vẻ xinh đẹp, gương mặt nữ tính góc cạnh của nữ nhân trưởng thành.

"Chẳng hay, mới sáng sớm Từ Tiểu Thư đến gặp tôi là có chuyện gì quan trọng?" Quỳnh Dư nhẹ nhàng nâng tách trà lên thưởng thức.

"Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là hai năm không gặp nên ghé qua chào hỏi một chút thôi."

"Tôi không nghĩ Từ Tiểu Thư lại rảnh rỗi dành thời gian đến thăm tôi như vậy. Chắc chắn phải có chuyện gì đó nên cô mới đến đây." Quỳnh Dư dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người đối diện.

Sở Văn liền cười cười. "Quả nhiên không qua mắt được Trương Tiểu Thư. Nhưng thực ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ là cảm thấy lạ."

"Ý cô là gì.?"

"Chỉ là khi nàng mới trở về, tôi nhìn thấy được một Lưu Lực Phi mỗi ngày ở căn cứ đều nhanh chóng xử lý công việc, nôn nóng trở về nhà với nàng. Nhưng mà một tuần nay Phi Phi cả một ngày đều ở lại căn cứ không muốn về nhà, còn thường xuyên uống rất nhiều rượu."

"Chuyện của chị ta cũng không liên quan đến tôi." Quỳnh Dư thấp giọng nói.

Sở Văn chau mày. "Quỳnh Dư, tôi thực sự không muốn xen vào chuyện của hai người nhưng mà cảm thấy không thể chịu được nữa. Cô vì sao lại cứ dày vò Phi Phi như vậy. Lưu Lực Phi đem hết tâm tư của bản thân đặt vào cô, chẳng lẽ cô không nhận ra. Cô không cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn hay sao?!"

"Tôi không có làm gì chị ta cả. Chị ta là muốn trả thù tôi, muốn cưỡng ép tôi, giam cầm tôi ở bên cạnh chị ta. Chính chị ta làm ra mọi chuyện bây giờ Từ Tiểu Thư cô đây lại chạy đến chỗ này chất vấn tôi sao.???" Quỳnh Dư khó chịu lên tiếng.

"Quỳnh Dư, tôi không biết nên trách cô ngu ngốc hay là cứng đầu không chịu hiểu. Phi Phi đối với cô tình cảm sâu nặng, lúc cô rời bỏ cô ấy, cô có biết Lưu Lực Phi đau đớn đến mức nào không.?? Phi Phi cũng giống như lúc này ngày ngày đều tìm đến rượu, uống nhiều đến mức phải nhập viện. Cô nói xem bản thân Lưu Lực Phi tại sao phải dày vò mình như thế.!!!"

Quỳnh Dư lại giật mình, nàng hoảng loạn. Trái tim như bị ai đó bóp thắt. Hà Gia Mỹ đã từng kể về Lưu Lực Phi của trước đây với nàng cũng giống như những lời này của Từ Sở Văn. Thực sự cô đã vì nàng mà dày vò bản thân đến mức như vậy sao.???

"Tôi...Tôi không biết.!!!" Quỳnh Dư bối rối, nàng thực sự không biết có nên tin vào tình cảm đó không? Nàng không biết nên làm gì.? Thật sự không biết.!!!

"Mấy ngày qua Lưu Lực Phi giống như người điên vậy, chỉ tìm đến rượu, uống hết chai này lại đến chai khác. Dù hai người chúng tôi đã cố hết sức ngăn cản nhưng đều vô dụng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, Phi Phi chắc chắn sẽ phải vào nhập viện một lần nữa! Chẳng lẽ cô một chút cũng không quan tâm đến tính mạng của cô ấy hay sao?!" Sở Văn tức giận hỏi nàng.

Trương Quỳnh Dư bị những lời của người đối diện làm cho giật mình. Quỳnh Dư cảm thấy trong lòng thật dồn dập đau đớn. Từng câu trong lời nói của Từ Sở Văn đều như muốn chèn ép trái tim nàng, như muốn bức nó ngừng đập.

Ý niệm cô xảy ra chuyện gì nhanh chóng lởn vởn trong đầu, khiến cho tâm tư nàng lại sinh ra nổi sợ hãi, đầy mất mác, rất đáng sợ. Nghĩ thôi nàng đã cảm thấy không thể thở nổi.

"Không, tôi..." Cổ họng Trương Quỳnh Dư nghẹn lại.

"Đi theo tôi." Sở Văn đột ngột đứng dậy, lạnh lùng nói.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top