Chương 5.2

"Tôi nên tìm đến chứ. Tôi biết cách bố trí căn nhà mà, từ thằng nhóc mài dao đấy. Một thằng nhóc dễ thương, với cái mồm xoen xoét." Anh ta lại cười, thích chí hơn, duỗi người trên ghế. "Cứ nghĩ đến trò đó đi! Có hại gì cho cô ta nào? Tôi sẽ bò đi, như chuột ấy. Tôi rất giỏi bò trườn. Tôi chỉ muốn nhìn thôi. Hay là cô ấy muốn thức dậy và trông thấy tôi ở đó – giống như cô gái trong bài thơ."

Tôi biết nhiều bài thơ. Tất cả đều về những tên trộm bị lính lôi tuột khỏi vòng tay người yêu. Một bài về con mèo bị rơi xuống giếng. Tuy nhiên, tôi không biết bài thơ lúc này anh ta nhắc đến, điều đó khiến tôi cáu.

"Anh để cho cô ấy yên." Có lẽ anh ta nghe được điều gì đó trong giọng nói của tôi, bèn nhìn tôi từ trên xuống dưới, giọng trở nên trầm hẳn.

"Ồ, Suky," anh ta nói, "cô đã trở nên dễ cáu giận vậy rồi sao? Cô đã học được những cách thức ngọt ngào sau cơn say mê với những kẻ tầng lớp trên rồi sao? Ai mà dám nói cô sẽ hoà nhập đến vậy vào cái việc phục vụ các quý cô, một kẻ có bạn bè, gia đình như cô! Bà Sucksby sẽ nói gì đây – và Dainty, Johny nữa! – nếu họ trông thấy cô đỏ mặt lúc này?"

"Họ sẽ nói rằng tôi có một trái tim mềm yếu," tôi nổi cơn lôi đình. "Có thể là vậy. Điều đó thì có tội gì chứ?"

"Chết tiệt thật," đến lượt anh ta nổi trận lôi đình. "Một trái tim yếu đuối để làm quái gì với người như cô? Làm quái gì với đứa như Dainty? Có lẽ, là để giết nó thôi." Anh ta hất đầu về phía cánh cửa Maud đã đi qua để đến chỗ bác. "Cô nghĩ là," anh ta nói, "cô ta muốn cô day dứt tâm can hả? Cô ta muốn bàn tay của cô, thắt chặt những sợi dây buộc áo váy cho cô ta – trên lược, trên cán bô của cô ta. Vì Chúa, nhìn cô đi!" Tôi đã quay đi, nhặt khăn soan của cô ấy lên, bắt đầu gấp lại. Anh ta giật nó khỏi tay tôi. "Từ lúc nào cô trở nên nhu mì, gọn gàng như vậy hả? Cô nghĩ, mình nợ cô ta cái gì? Nghe tôi này. Tôi biết những người như cô ta. Tôi là một trong số họ. Đừng có nói chuyện với tôi như thể cô ta giữ cô ở Briar là vì lòng tốt – cũng đừng có làm như thể cô có tính khí dễ chịu dịu dàng! Trái tim cô – thứ mà cô gọi như vậy ấy – xét cho cùng, cũng giống tim cô ta thôi. Giống tim tôi, giống mọi người. Chúng đều chẳng khác mấy cái đồng hồ đo cô thấy trên đường ống dẫn ga: chỉ sinh động lên và bắt đầu bơm khi bỏ xu vào thôi. Bà Sucksby chắc phải dạy cô điều đó rồi chứ."

"Bà Sucksby dạy tôi rất nhiều thứ," tôi nói, "và không phải những điều anh đang nói."

"Bà Sucksby giữ cô kỹ quá," anh ta trả lời. "Quá kỹ. Đám trai ở Borough nói đúng, cô thật chậm chạp. Quá chậm, quá lâu. Quá giống cái thứ này." Anh ta đưa nắm tay về phía tôi.

"Vứt bà nó đi," tôi nói.

Nghe vậy, đôi má anh ta, đằng sau bộ râu, đỏ lựng lên. Tôi ngỡ anh ta có thể chồm dậy đánh mình. Nhưng anh ta chỉ nghiêng về trước nơi chỗ ngồi của anh ta, vươn ra tóm lấy tay ghế của tôi. Anh ta lặng lẽ nói,

"Để cho tôi thấy cô nổi cơn thịnh nộ một lần nữa, là tôi sẽ đá văng cô, Sue, như một viên đá ấy. Cô hiểu chứ? Giờ tôi đã đi đủ xa rồi, để không cần đến cô nếu tình thế bắt buộc. Cô ta sẽ làm mọi điều tôi nói. Nếu tôi nói người y tá cũ của mình, ở London, bỗng nhiên trở bệnh, cần cô cháu gái chăm sóc thì sao? Cô sẽ làm gì đây? Cô có muốn khoác lên người cái váy cũ kia và trở về phố Lant với hai bàn tay trắng?"

Tôi nói, "Tôi sẽ kể với ngài Lilly!"

"Cô nghĩ ông ta sẽ để cô ở trong phòng ông ta đủ lâu để nghe cô nói?"

"Vậy, tôi sẽ kể với Maud."

"Cứ tự nhiên. Sao lại không kể cơ chứ, khi mà cô cũng tham gia, rằng tôi có cái đuôi nhọn ở đỉnh và móng guốc chẻ đấy? Tôi sẽ trông như vậy đấy, trên sân khấu, để diễn cái trò tội ác của tôi. Dù sao, cũng đâu có ai trông chờ một kẻ như tôi trong cuộc đời. Cô ta sẽ chọn không tin vào cô. Cô ta đâu đủ khả năng để tin cô! Cô ta đã đi quá xa như chúng ta, bây giờ hoặc là phải cưới tôi, hoặc sẽ ít nhiều bị tổn hại. Cô ta phải làm theo lời tôi – hoặc phải ở đây, chẳng làm được gì cho tới hết đời. Cô nghĩ cô ta có làm như vậy không?"

Tôi có thể nói gì đây? Cô ấy gần như đã có ý với tôi rằng sẽ không làm vậy. Nên tôi im lặng. Nhưng từ lúc đó, tôi nghĩ mình ghét anh ta. Anh ta ngồi, đặt tay trên ghế của tôi, mắt nhìn vào tôi, trong một lúc nữa. Có tiếng lộp bộp từ giày đi trong nhà của Maud trên cầu thang, một giây sau gương mặt cô ấy xuất hiện nơi cửa. Và rồi, hẳn nhiên, anh ta ngồi trở lại, bộ dạng thay đổi. Anh ta đứng lên, tôi đứng lên. Tôi nhún người, một cái chào dường như vô vọng. Anh ta nhanh nhẹn bước đến dẫn cô ấy tới cạnh ngọn lửa.

"Cô đang lạnh," anh ta nói.

Họ đứng trước bệ lò sưởi, nhưng tôi thấy gương mặt họ trong tấm gương. Cô ấy nhìn vào chỗ than trên nền lò sưởi. Anh ta nhìn tôi chăm chăm. Rồi thở dài, lắc cái đầu đáng ghét.

"Ôi, Sue," anh ta nói, "hôm nay cô nghiêm khắc khủng khiếp."

Maud ngước nhìn. "Việc gì vậy?" Cô ấy hỏi.

Tôi nuốt khan, không nói gì. Anh ta nói,

"Sue đáng thương chán ngấy tôi mất rồi. Tôi đã trêu cô ấy, lúc cô đi vắng."

"Trêu cô ấy à, như thế nào?" Cô ấy nửa mỉm cười, nửa cau mặt.

"Thì, không để cô ấy khâu, chỉ nói mãi về một mình cô! Cô ấy tuyên bố mình có một trái tim mềm yếu. Cô ấy làm gì có trái tim. Tôi nói với cô ấy rằng mắt mình đau nhức vì mong muốn được ngắm nhìn cô, cô ấy bèn bảo tôi gói chúng vào vải nỉ mà giữ trong phòng. Tôi nói tai mình ù đi vì mong muốn nghe được giọng ngọt ngào của cô, và cô ấy muốn gọi Margaret mang dầu thầu dầu đến mà đổ vào tai. Tôi cho cô ấy xem bàn tay trắng chẳng chút tội tình này, nó muốn được cô hôn. Cô ấy nói tôi mang nó mà–" Anh ta khựng lại.

"Mà thế nào?" Maud hỏi.

"Chà, cho vào túi."

Anh ta mỉm cười. Maud nhìn tôi một cái, nghi ngờ. "Bàn tay đáng thương," cuối cùng cô ấy nói.

Anh ta giơ cánh tay lên. "Nó vẫn muốn được em hôn đấy."

Cô ấy ngần ngừ, rồi cầm lấy tay anh ta, giữ trong hai bàn tay mảnh mai của mình, chạm vào ngón tay, nơi các khớp, bằng môi. "Không phải ở đó," anh ta nói nhanh khi cô ấy làm vậy. "Không phải ở đó, ở đây này."

Anh ta xoay cổ tay, đưa mu bàn tay ra. Cô ấy lại ngần ngừ, rồi cúi đầu về phía nó. Nó che mất miệng, mũi cùng nửa khuôn mặt của cô ấy.

Anh ta nhìn vào mắt tôi, gật đầu. Tôi quay đi, không nhìn anh ta.

Anh ta đúng, đồ khỉ gió. Không phải về Maud – vì tôi biết rằng, dù anh ta có nói gì về trái tim và ống dẫn ga, thì cô ấy vẫn ngọt ngào, tử tế, cô ấy là tất cả mọi thứ dịu dàng, xinh đẹp, tốt lành. Nhưng, anh ta đúng về tôi. Làm sao tôi có thể tay trắng trở về Borough? Tôi được trông chờ tạo nên tài sản cho bà Sucksby. Làm sao tôi có thể trở về với bà, với ông Ibbs – John nữa – mà nói rằng mình đã vứt bỏ màn diễn, để ba ngàn bảng vuột mất, bởi vì–

Bởi vì cái gì? Vì cảm xúc của tôi tinh tế hơn tôi nghĩ? Họ sẽ nói rằng tôi bị mất tinh thần. Họ sẽ cười vào mặt tôi! Tôi có một chỗ đứng nhất định. Tôi là con gái của một kẻ giết người. Tôi được trông cậy nhiều thứ. Cảm xúc tinh tế không nằm trong số đó. Làm sao có thể như vậy được?

Và rồi, nói rằng tôi từ bỏ tất cả – việc đó sẽ cứu giúp Maud thế nào chứ? Tôi trở về nhà, Gentleman sẽ vẫn cưới cô ấy, giam cô ấy lại. Hoặc có thể là, tôi lật mặt anh ta. Anh ta sẽ bị đuổi khỏi Briar, ngài Lilly sẽ càng giữ cô ấy kỹ hơn nữa – khi đó, có khi cô ấy cũng sẽ bị cho vào nhà thương điên. Dù kiểu nào đi nữa, tôi vẫn chẳng có mấy cơ hội cứu vãn cho cô ấy.

Nhưng những cơ hội đó đã giáng cho cô ấy một đòn, từ nhiều năm trước. Cô ấy chẳng khác nào nhành cây con trên dòng sông chảy xiết. Như sữa vậy – quá trắng, quá tinh khiết, quá giản đơn. Cô ấy được tạo nên để bị huỷ hoại.

Lại nữa, ở nơi tôi xuất thân, chẳng ai có cơ hội ngon ăn cả. Dù cô ấy có lãnh phải những điều không hay, lẽ nào tôi cũng phải như vậy?

Tôi không cho là vậy. Nên mặc dù, như đã nói, tôi thấy tiếc cho cô ấy, nhưng không đủ để muốn cố gắng cứu giúp. Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc kể với cô ấy sự thật, hoặc vén bộ mặt thật của Gentleman, một kẻ bất hảo – hay làm bất cứ gì, bất cứ điều gì, sẽ phá hỏng màn diễn của chúng tôi, để món hời vuột mất. Tôi để cô ấy đinh ninh rằng anh chàng yêu mình, rằng anh ta tử tế. Tôi để cô ấy nghĩ rằng anh chàng dịu dàng. Tôi nhìn cô ấy gắng bắt mình thích anh ta, trong khi từ đầu đến cuối biết rằng anh ta có dụng ý chộp lấy cô ấy, lường gạt, chơi cô ấy, rồi nhốt cô ấy lại. Nhìn cô ấy gầy mòn đi. Nhợt nhạt, suy kiệt. Ngồi gục đầu vào tay, miết những đầu ngón tay qua đôi chân mày nhức nhối, ao ước mình là một ai khác chứ không phải bản thân, Briar là căn nhà nào khác chứ không phải nhà của bác, Gentleman là ai khác chứ không phải người cô ấy phải kết hôn. Tôi ghét trông thấy những điều đó, nhưng vẫn quay lưng đi, tự nhủ, Cũng chẳng khác đi được. Tôi nghĩ, Đó là việc của họ.

Nhưng, có một điều lạ lùng ở đây. Tôi càng cố gắng thôi nghĩ về cô ấy, càng tự nói với mình "Cô ta chẳng là gì với mày," càng cố gắng nhổ cái suy tưởng về cô ấy ra khỏi đầu, thì cô ấy càng ở yên đó. Suốt cả ngày, tôi ngồi hoặc đi dạo với cô ấy, choáng ngợp bởi số phận mà tôi đang mang cô ấy đến gần, tới nỗi không dám đụng đến cô ấy hoặc giao ánh mắt với nhau. Suốt đêm, tôi nằm xoay lưng lại, chăn đắp qua tai để không phải nghe tiếng cô ấy thở dài. Nhưng trong những khoảng thời gian khác, khi cô ấy đến chỗ bác, tôi cảm nhận được – cảm nhận được cô ấy, qua những bức tường của căn nhà, như cách vài tội nhân mù cảm nhận được vàng. Như thể giữa chúng tôi đã xuất hiện một sợi chỉ liên kết mà tôi không hề hay biết. Nó kéo tôi về phía cô ấy, bất kể cô ấy có ở đâu. Như thể–

Như thể mày yêu cô ấy vậy, tôi nhủ thầm.

Điều đó tạo một sự thay đổi trong tôi. Khiến tôi lo lắng, sợ hãi. Tôi sợ cô ấy sẽ nhìn tôi, và trông thấy điều đó – hoặc Gentleman, Margaret, hoặc bà Stiles. Tôi hình dung tin tức về việc ấy trở về phố Lant, đến tai John – tôi nghĩ đến John nhiều hơn bất kỳ ai còn lại. Vẻ mặt, tiếng cười của nó. "Tôi đã làm gì chứ?" Tôi tưởng tượng mình sẽ nói như vậy. "Tôi chẳng làm gì hết!" Thật vậy mà. Chỉ là, như đã nói, tôi nghĩ về cô ấy, cảm giác được cô ấy như vậy thôi. Trang phục của cô ấy, với tôi, xem chừng thay đổi. Giày, vớ. Chúng dường giữ lại hình dạng, hơi ấm, mùi hương của cô ấy – tôi không muốn gấp chúng lại, khiến chúng phẳng lì. Những căn phòng của cô ấy dường thay đổi, tôi bắt đầu có thói quen đi loanh quanh – giống như đã làm vào ngày đầu tiên đến Briar – nhìn ngắm tất cả những thứ tôi biết cô ấy đã cầm lên, chạm vào. Chiếc hộp, bức ảnh mẹ cô ấy. Những quyển sách. Liệu sẽ có sách cho cô ấy, tại nhà thương điên? Chiếc lược, với tóc vướng bên trên. Liệu ở đó sẽ có ai chải tóc cho cô ấy? Gương soi. Tôi bắt đầu đứng ở nơi cô ấy hay đứng, gần ngọn lửa, và săm soi khuôn mặt mình như cách đã trông thấy cô ấy săm soi khuôn mặt cô ấy.

"Còn mười ngày," tôi tự nói với mình. "Mười ngày, và ngươi sẽ giàu to!"

Nhưng tôi nói ra điều đó, xuyên trong lời nói là tiếng gõ của cái chuông lớn. Rồi tôi sẽ rùng mình, nghĩ đến việc vở diễn đến gần hơn kết cục của nó thêm một giờ nữa, quai chiếc bẫy đến sát hơn, chặt hơn quanh cô ấy, khó lòng bị nạy ra hơn.

Hẳn nhiên, cô ấy cũng cảm nhận được từng giờ trôi qua. Nó khiến cô ấy bám vào những thói quen cũ – khiến cô ấy đi dạo, ăn, nằm vào giường, làm mọi thứ một cách cứng nhắc hơn, gọn gàng hơn, giống một con búp bê hoạt động theo đồng hồ hơn, giống hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ cô ấy làm vậy vì lý do an toàn, hoặc là, để giữ thời gian khỏi trôi đi quá nhanh. Tôi nhìn cô ấy uống trà – cầm tách lên, nhấp một chút, đặt xuống, lại cầm lên nhấp một chút, hệt như cái máy. Hoặc nhìn cô ấy khâu, những mũi khâu nhăn nheo, lo âu, hấp tấp, tôi phải hướng ánh nhìn đi chỗ khác. Tôi nghĩ đến khoảng thời gian mình kéo những tấm thảm len nhỏ đi để nhảy điệu polka với cô ấy. Nghĩ đến ngày làm nhẵn chiếc răng có mấu sắc cho cô ấy. Nhớ đến việc giữ hàm cô ấy, sự ẩm ướt trên lưỡi cô ấy. Bấy giờ việc đó có vẻ bình thường, nhưng bây giờ, tôi không thể tưởng tượng việc đưa ngón tay vào miệng cô ấy là bình thường nữa...

Cô ấy lại bắt đầu mơ. Bắt đầu tỉnh giấc, tâm trạng hoang mang, giữa đêm tối. Một hay hai lần cô ấy nhỏm dậy trên giường. Tôi mở mắt, thấy cô ấy đi tới đi lui một cách nôn nao quanh phòng. "Cô ở đó à?" Cô ấy hỏi khi nghe tôi cựa mình, rồi trở lại nằm cạnh tôi, run rẩy. Thỉnh thoảng còn vươn tay chạm vào tôi. Nhưng khi tay chạm đến nơi, cô ấy rụt lại. Thỉnh thoảng cô ấy khóc. Hoặc hỏi những câu kỳ lạ. "Tôi có phải là thật không? Cô có thấy tôi không? Tôi có phải là thật không?"

"Ngủ đi," một đêm, tôi nói như thế. Một đêm gần đoạn kết.

"Tôi sợ," cô ấy nói. "Ôi, Sue, tôi sợ..."

Giọng của cô ấy, lần này, không trầm đặc, nhưng nhẹ, rõ ràng, buồn bã đến mức khiến tôi tỉnh hẳn, nhìn mặt cô ấy. Tôi không thấy được. Chiếc đèn bấc nhỏ mà cô ấy luôn giữ cho sáng hẳn đã bị ngã vào nắp chụp, hoặc đã cháy hết. Rèm buông, lúc nào cũng vậy. Tôi nghĩ lúc đó khoảng ba hay bốn giờ. Chiếc giường tối om như trong hộp. Hơi thở của cô ấy phả ra từ bóng tối. Và chạm đến miệng tôi.

"Gì vậy?" Tôi hỏi.

Cô ấy đáp, "Tôi nằm mơ – tôi mơ thấy mình kết hôn..."

Tôi xoay đầu. Hơi thở của cô ấy chạm vào tai. Có vẻ là quá to, giữa sự tĩnh mịch. Tôi lại dịch chuyển đầu. Tôi nói,

"Chà, cô sẽ kết hôn mà, sớm thôi, kết hôn thực luôn."

"Vậy sao?"

"Cô biết mình sẽ kết hôn mà. Nào, giờ thì ngủ đi."

Nhưng cô ấy không ngủ. Tôi cảm giác được cô ấy nằm đó, yên nhưng cứng đờ. Tôi cảm giác được nhịp đập nơi trái tim cô ấy. Cuối cùng cô ấy lại nói, bằng giọng thì thào: "Sue–"

" vậy, thưa cô?"

Cô ấy liếm môi. "Cô nghĩ tôi có tốt không?"

Cô ấy nói, hệt một đứa trẻ. Lời nói khiến tôi khá mềm lòng. Tôi lại quay người, dõi mắt vào bóng tối, cố gắng trông thấy khuôn mặt cô ấy.

"Tốt chứ, thưa cô?" Tôi liếc xéo.

"Thật không?" Cô ấy rầu rĩ.

"Tất nhiên!"

"Giá mà tôi không như vậy. Giá như tôi không phải vậy. Giá mà – giá mà tôi sáng suốt."

"Giá mà cô ngủ được," tôi nghĩ. Nhưng tôi không nói ra. Điều tôi nói là, "Sáng suốt? Cô không sáng suốt sao? Một cô gái như cô, người đã đọc hết tất cả sách của bác?"

Cô ấy không trả lời. Chỉ nằm đó, cứng đờ như trước. Nhưng tim cô ấy đập mạnh hơn – tôi cảm giác được nó chao đảo sang bên. Tôi cảm thấy cô ấy hít vào. Giữ hơi. Rồi cô ấy nói.

"Sue," cô ấy nói, "tôi ước giá như cô nói cho tôi biết–"

Nói cho tôi biết s thật, tôi ngỡ cô ấy sắp nói vậy, tim của tôi cũng đập dữ dội hệt cô ấy, tôi bắt đầu toát mồ hôi. Tôi nghĩ, "Cô ấy biết rồi. Cô ấy đoán ra rồi!" – Tôi thiếu điều tự nhủ, Tạ ơn Chúa!

Nhưng không phải. Không hề là việc đó. Cô ấy lại hít hơi, tôi một lần nữa cảm giác được cô ấy nao núng vì muốn hỏi điều gì đó khá kinh khủng. Lẽ ra tôi nên biết nó là gì, vì cô ấy đã nao núng muốn hỏi, tôi nghĩ vậy, trong suốt một tháng. Cuối cùng, lời nói thốt ra từ cô ấy.

"Tôi ước giá như cô nói cho tôi biết," cô ấy nói, "một người vợ phải làm gì, vào đêm tân hôn!"

Nghe thấy vậy, tôi đỏ mặt. Có lẽ cô ấy cũng vậy. Quá tối, không biết được.

Tôi hỏi, "Cô không biết sao?"

"Tôi biết là có... điều gì đó."

"Nhưng cô không biết đó là gì?"

"Làm sao tôi biết được?"

"Nhưng thật tình, thưa cô, cô thực sự có ý là, cô không biết?"

"Làm sao tôi biết được?" Cô ấy kêu lên, bật dậy khỏi gối. "Cô không thấy sao, không thấy sao? Tôi thậm chí quá ngờ nghệch để biết mình ngờ nghệch đến mức nào!" Cô ấy run lên. Rồi tôi cảm thấy cô ấy tự trấn tĩnh. "Tôi nghĩ," cô ấy nói, giọng đều đều, không tự nhiên, "tôi nghĩ anh ta sẽ hôn tôi. Anh ta sẽ làm vậy chứ?"

Một lần nữa, tôi cảm thấy hơi thở của cô ấy trên mặt mình. Tôi cảm thấy được từ đó, hôn. Một lần nữa, tôi đỏ mặt.

"Phải không?" Cô ấy hỏi.

"Vâng, thưa cô."

Tôi cảm thấy cô ấy gật đầu. "Trên má tôi?" Cô ấy hỏi. "Miệng tôi?"

"Tôi sẽ nói, là ở miệng."

"Miệng. Hẳn rồi..." Cô ấy đưa tay lên mặt. Cuối cùng tôi cũng thấy, trong bóng tối, màu trắng của găng tay, nghe tiếng cọ xát ngón tay cô ấy lên môi. Âm thanh có vẻ lớn hơn thường lệ. Chiếc giường có vẻ nhỏ hơn, tối hơn bao giờ hết. Giá như chiếc đèn bấc chưa cháy hết. Giá như – tôi nghĩ đây là lần đầu tiên mình ước điều này – rằng đồng hồ sẽ đổ chuông. Nhưng chỉ có sự tĩnh lặng, cùng hơi thở cô ấy. Chỉ có màn đêm, cùng đôi tay trắng trẻo của cô ấy. Thế giới hẳn đang sụp xuống, hoặc co lại cho đến khi biến mất hẳn.

"Còn điều gì khác nữa," cô ấy hỏi, "mà anh ta sẽ muốn tôi làm không?"

Tôi nghĩ, "Nói nhanh đi. Nhanh là tốt nhất. Nhanh, đơn giản." Nhưng thật khó mà đơn giản với cô ấy.

"Anh ta sẽ muốn," sau một lúc, tôi nói, "âu yếm."

Tay cô ấy khựng lại. Hình như cô ấy chớp mắt. Dường như tôi nghe được điều đó. Cô ấy nói,

"Ý cô là, đứng giữ tôi trong tay?"

Cô ấy nói, và tôi, lập tức, hình dung cô ấy đứng trong tay của Gentleman. Tôi thấy họ đứng – như bạn thỉnh thoảng vẫn thấy các ông đứng cùng những cô gái, vào buổi tối, ở Borough, ở lối cửa hoặc dựa vào tường. Bạn quay mắt đi. Lúc này, tôi gắng quay mắt đi – nhưng, hẳn nhiên, không thể, vì chẳng có gì để quay nhìn hết. Chỉ có duy nhất bóng đêm. Tâm trí tôi ném những dạng hình lên đó, sáng tựa các bản ảnh soi bằng đèn.

Tôi dần ý thức được về cô ấy, chờ đợi. Tôi nói, hơi bồn chồn,

"Anh ta sẽ không muốn đứng đâu. Nếu đứng thì khá bất tiện. Người ta chỉ đứng khi không có chỗ ngồi hoặc đang vội. Một quý ông sẽ muốn âu yếm vợ trên ghế bành, hoặc trên giường. Trên giường là tốt nhất."

"Giường," cô ấy nói, "như thế này?"

"Chắc là vậy. Nhưng lông vũ nhồi bên trong, hẳn là, sẽ rất ma quỷ khi bung về hình dạng cũ, lúc hai người đã xong việc!"

Tôi bật cười, nhưng tiếng cười quá lớn. Maud nao núng. Rồi dường như cô ấy cau mặt.

"Xong việc..." cô ấy lầm bầm, như thể thắc mắc về từ đó. Rồi thì, "Xong việc gì?" Cô ấy hỏi. "Ôm?"

"Xong việc đó," tôi đáp.

"Nhưng ý cô là gì, âu yếm?"

"Xong việc đó." Tôi trở mình, lại trở mình. "Sao mà tối quá! Đèn đâu rồi? –Xong việc đó. Tôi có thể nói đơn giản hơn được không đây?"

"Tôi nghĩ cô có thể, Sue. Thay vào đó cô lại nói về giường, lông vũ. Chúng thì sao chứ? Cô nói về chúng mà. Chúng thì sao?"

"Đó là điều tiếp theo," tôi nói, "sau khi hôn, âu yếm trên giường. Đó là việc thực tế. Hôn chỉ để tạo xuất phát điểm thôi. Rồi khi nó đã choáng lấy cô – như là mong muốn khiêu vũ ấy, theo nhịp, theo nhạc. Không lẽ cô chưa bao giờ–?"

"Chưa bao giờ sao?"

"Đừng bận tâm," tôi nói. Tôi vẫn cựa quậy không dứt. "Cô không việc gì phải bận tâm. Sẽ dễ thôi. Giống như khiêu vũ ấy."

"Nhưng khiêu vũ không dễ," cô ấy lấn tới. "Người ta phải được dạy mới nhảy được. Cô dạy tôi còn gì."

"Việc này khác."

"Tại sao khác?"

"Có nhiều kiểu khiêu vũ. Việc này, thì cô chỉ làm được theo một cách. Cách đó sẽ tự đến với cô, một khi cô vào cuộc."

Tôi cảm thấy cô ấy lắc đầu. "Tôi không nghĩ," cô ấy nói một cách khổ sở, "là nó sẽ đến với tôi. Tôi không nghĩ hôn có thể khiến mình có xuất phát điểm. Những nụ hôn của ngài Rivers chưa bao giờ làm được như vậy. Có lẽ – có lẽ miệng tôi thiếu một cơ hoặc dây thần kinh nào đó–?"

Tôi nói, "Lạy Chúa, cô chủ. Cô là một cô gái bình thường hay bác sĩ giải phẫu? Tất nhiên miệng cô chẳng có vấn đề gì. Xem này." Cô ấy làm tôi bốc hoả lên được. Cô ấy xiết chặt lấy tôi, hệt như vòng lò xo mất rồi. Tôi nhỏm dậy khỏi gối. "Môi cô đâu?"

"Môi của tôi?" Cô ấy trả lời, âm điệu ngạc nhiên. "Chúng ở đây."

Tôi tìm thấy chúng, và hôn.

Tôi biết cách làm việc này đúng cách, vì một lần Dainty đã chỉ cách cho tôi. Tuy nhiên, hôn Maud không giống hôn con nhỏ ấy. Hệt như hôn bóng tối vậy. Như thể bóng tối có sự sống, có dạng hình, mùi vị, ấm áp và lém lỉnh. Ban đầu, miệng cô ấy không cử động. Rồi nó chuyển động trên môi tôi. Rồi mở ra. Tôi cảm giác được lưỡi cô ấy. Tôi cảm giác được cô ấy nuốt nước bọt. Tôi cảm thấy–

Tôi làm vậy, chỉ để cô ấy thấy. Nhưng tôi đặt cô ấy nằm xuống, môi vẫn gắn chặt trên môi cô ấy, và cảm thấy, trỗi dậy trong mình, mọi thứ tôi đã nói sẽ trỗi dậy trong cô ấy khi Gentleman hôn. Điều đó khiến tôi choáng. Khiến tôi đỏ mặt, tệ hơn cả khi nãy. Như rượu vậy. Khiến tôi say. Tôi rời ra. Giờ khi hơi thở của cô ấy chạm lên môi tôi, nó rất lạnh. Miệng tôi ướt, vì cô ấy. Tôi thì thào,

"Cô có cảm thấy không?"

Lời nói nghe có vẻ kỳ quặc, như thể cái hôn đã gây ra điều gì đó với lưỡi tôi. Cô ấy không trả lời. Không cử động. Chỉ thở, nhưng nằm yên đến nỗi tôi chợt nghĩ, "Lỡ mình đã khiến cô ấy mất hồn rồi thì sao? Lỡ cô ấy không bao giờ tỉnh lại? Vậy thì mình sẽ nói gì với bác cô ấy–?"

Rồi cô ấy cựa quậy một chút. Và nói,

"Tôi cảm thấy được," giọng cô ấy cũng lạ hệt giọng tôi. "Cô đã khiến tôi cảm giác được nó. Thật là một điều kỳ lạ, đầy ham muốn. Tôi chưa bao giờ–"

"Nó muốn ngài Rivers," tôi nói.

"Thật sao?"

"Tôi nghĩ phải vậy thôi."

"Tôi không biết. Tôi không biết."

Cô ấy nói, một cách buồn bã. Nhưng lại cựa mình, sự cựa quậy khiến cô ấy tiến gần tôi hơn. Miệng cô ấy đến gần miệng tôi hơn. Như thể cô ấy chẳng biết bản thân đang làm gì. Hoặc biết, nhưng không cưỡng lại nổi. Cô ấy lại nói, "Tôi sợ."

"Đừng hoảng," tôi lập tức đáp. Vì tôi biết cô ấy không được phép như thế. Nhỡ cô ấy quá hoảng hốt và chối bỏ không chịu cưới anh ta?

Tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ mình phải cho cô ấy thấy cách làm, không thì nỗi sợ của cô ấy sẽ làm hỏng vở diễn mất. Vậy là, tôi lại hôn cô ấy. Rồi chạm vào cô ấy. Chạm vào khuôn mặt. Bắt đầu từ nơi miệng chúng tôi gặp nhau – khoé môi ướt – tìm đến quai hàm, má, lông mày. Lúc trước tôi đã từng chạm vào cô ấy, để lau rửa và mặc áo, nhưng chưa bao giờ giống thế này. Cô ấy thật mịn màng! Thật ấm! Hệt như tôi đang gọi hơi ấm và hình dạng của cô ấy ra từ bóng tối – hệt như bóng tối đang tụ hình, đông lại, chảy rần rật dưới tay tôi.

Cô ấy bắt đầu run rẩy. Hẳn là còn sợ. Rồi tôi cũng bắt đầu run. Từ sau đó, tôi quên việc nghĩ đến Gentleman. Tôi chỉ nghĩ đến cô ấy. Khi khuôn mặt cô ấy ướt nước mắt, tôi lấy chúng đi bằng những nụ hôn.

"Cô là một viên ngọc trai," tôi nói. Cô ấy thật trắng! "Ngọc trai, ngọc trai, ngọc trai."

Trong bóng tối, thật dễ để nói ra. Thật dễ để hành động. Nhưng sáng hôm sau thức dậy, trông thấy những tia ánh sáng xám giữa các tấm màn che giường, nhớ ra những gì mình đã làm, tôi nghĩ, Lạy Chúa tôi. Maud nằm đó, vẫn đang ngủ, đôi chân mày cau lại. Miệng cô ấy hé mở. Môi đã khô. Môi tôi cũng khô, tôi đưa tay lên chạm vào nó. Tôi đưa tay đi. Nó có mùi của cô ấy. Mùi hương khiến tôi thầm rùng mình. Chính là dấu vết ma quái của cái rùng mình đã tóm chặt tôi – tóm chặt cả hai chúng tôi – khi tôi di chuyển thân mình trên cơ thể cô ấy, trong đêm. Được rù quyến, các cô gái ở Borough gọi điều đó như vậy. Anh ta đã rù quyến cô chưa–?Họ sẽ nói với bạn rằng điều đó đến với bạn giống như cái nhảy mũi, nhưng so với nó, nhảy mũi chẳng là gì, chẳng là gì cả–

Nhớ lại, tôi tiếp tục rùng mình. Tôi đặt đầu ngón tay mình lên lưỡi. Có vị đắng, chua – tựa như giấm, như máu.

Tựa như tiền.

Tôi thấy sợ. Maud hơi cử động. Tôi ngồi dậy, không nhìn sang cô ấy. Tôi vào phòng mình. Tôi bắt đầu thấy muốn bệnh. Có lẽ tôi đã say. Có lẽ chỗ bia tôi dùng trong bữa tối đã lên men hỏng. Có lẽ tôi bị sốt. Tôi rửa tay, rửa mặt. Nước lạnh đến nỗi hệt kim châm vào da. Tôi rửa vùng giữa hai chân. Rồi mặc áo tươm tất. Rồi chờ đợi. Nghe tiếng Maud thức dậy, tôi bước đi, chậm rãi vào phòng cô ấy. Tôi thấy cô ấy qua khoảng hở giữa các bức màn. Cô ấy đã ngồi dậy khỏi gối, đang cố gắng buộc mấy sợi dây áo ngủ. Tôi đã tháo chúng ra vào đêm qua.

Trông thấy điều đó, lòng dạ tôi lại run lên. Nhưng khi cô ấy ngước mắt, tôi nhìn đi chỗ khác.

Tôi nhìn đi chỗ khác! Và cô ấy không gọi tôi đến gần. Chẳng nói gì cả. Cô ấy chỉ nhìn tôi đi lại quanh phòng, không nói gì. Margaret đến, mang than và nước. Tôi đứng lấy áo từ tủ ra trong lúc cô ta quỳ cạnh nền lò, mặt tôi đỏ nhừ. Maud ở yên trên giường. Rồi Margaret rời đi. Tôi lấy ra áo váy, đồ lót và giày. Tôi rót nước ra.

"Cô vui lòng đến đây," tôi nói, "để tôi mặc áo cho."

Cô ấy làm theo. Đứng đó, chậm rãi nâng hai tay lên, để tôi cởi áo đầm. Đùi cô ấy có sắc đỏ. Túm lông mao giữa hai chân cô ấy sẫm màu. Trên ngực lại có một vết bầm đỏ, nơi tôi đã hôn quá mạnh.

Tôi che nó lại. Cô ấy đã có thể dừng tôi lại. Cô ấy đã có thể đặt tay lên tay tôi. Xét cho cùng, cô ấy là cô chủ! Nhưng cô ấy chẳng làm gì cả. Tôi dắt cô ấy đến chỗ tấm gương soi bạc bên trên ngọn lửa, và cô ấy đứng với đôi mắt hướng xuống trong lúc tôi chải và ghim tóc. Nếu có cảm thấy sự run rẩy của ngón tay tôi trên mặt, thì cô ấy cũng chẳng nói ra. Chỉ khi tôi đã gần xong, cô ấy mới ngẩng đầu, bắt lấy ánh mắt tôi. Rồi cô ấy chớp mắt, vẻ đang tìm lời để nói. Cô ấy nói,

"Tôi đã ngủ rất say. Phải không?"

"Đúng vậy," giọng tôi run rẩy. "Không hề mơ."

"Không hề mơ," cô ấy nói, "ngoại trừ một giấc mơ. Nhưng là một giấc mơ ngọt ngào. Tôi nghĩ – tôi nghĩ cô có trong đó, Sue..."

Cô ấy giữ mắt nhìn vào mắt tôi, tựa hồ chờ đợi. Tôi thấy máu chảy từng hồi nơi yết hầu cô ấy. Máu trong người tôi cũng bắt nhịp cùng, trái tim tôi quặn thắt trong lồng ngực. Và tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi kéo cô ấy lại, cô ấy sẽ hôn tôi. Nếu tôi nói, Tôi yêu cô, cô ấy cũng sẽ đáp lại như vậy. Và mọi thứ sẽ thay đổi. Tôi đã có thể cứu cô ấy. Tôi đã có thể tìm ra cách – cách gì thì không biết – để tránh cho cô ấy khỏi số phận. Chúng tôi đã có thể đánh lừa Gentleman. Tôi đã có thể cùng cô ấy bỏ trốn, đến phố Lant–

Nhưng nếu tôi làm vậy, cô ấy sẽ phát hiện ra tôi là một kẻ bất lương. Tôi nghĩ đến việc kể ra sự thật, và càng run dữ dội hơn. Tôi không làm được. Cô ấy quá đơn giản. Cô ấy quá tốt. Giá như cô ấy có một vết bẩn, một đốm xấu xa trong trái tim thôi–! Nhưng không. Chỉ có một vết bầm màu đỏ máu. Bị tạo ra bởi một nụ hôn. Cô ấy sẽ thế nào, ở Borough?

Và rồi, tôi sẽ thế nào, nếu quay về Borough cùng cô ấy bên cạnh?

Một lần nữa, tôi nghe thấy tiếng cười ha hả của John. Tôi nghĩ đến bà Sucksby. Maud quan sát khuôn mặt tôi. Tôi cài chiếc ghim cuối cùng lên tóc cô ấy, đến chiếc mạng nhung. Tôi nuốt khan, nói,

"Trong giấc mơ của cô sao? Tôi không nghĩ vậy, thưa cô. Không phải tôi đâu. Tôi nên nói – tôi nên nói, là ngài Rivers chứ." Tôi bước về phía cửa sổ. "Nhìn kìa, ngài ấy kìa! Điếu thuốc của ngài ấy gần thành khói hết rồi. Nếu chờ đợi, cô sẽ nhớ ngài ấy đấy!"

Suốt ngày hôm đó, chúng tôi ngượng ngùng với nhau. Chúng tôi đi dạo, nhưng bước đi cách xa nhau. Cô ấy vươn tay để khoác tay tôi, tôi lùi ra. Và, tối đó, khi đã đưa cô ấy vào giường, lúc đứng buông rèm xuống, tôi nhìn vào chỗ trống cạnh cô ấy, nói,

"Dạo này buổi tối đã ấm hơn rồi, thưa cô. Có lẽ cô sẽ ngủ ngon hơn nếu nằm một mình...?"

Tôi trở về chiếc giường hẹp của mình, với những tấm trải hệt các lớp bột bánh. Tôi nghe cô ấy trở mình, thở dài, suốt đêm. Tôi cũng trở mình, thở dài. Tôi cảm thấy sợi chỉ giữa chúng tôi, nó đang kéo, giật trái tim tôi – mạnh đến đau đớn. Cả trăm lần tôi suýt ngồi dậy, suýt sang cùng cô ấy. Cả trăm lần, tôi nghĩ, Đến vi cô ấy đi! Tại sao mày lại ch đi? Tr lại cạnh cô ấy đi! Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại nghĩ đến điều sẽ xảy ra nếu tôi sang đó. Tôi biết mình không thể nằm cạnh mà không muốn chạm vào cô ấy. Tôi không thể cảm thấy hơi thở của cô ấy trên miệng mà không muốn hôn. Và tôi không thể hôn, mà lại không cảm thấy muốn giải thoát cô ấy.

Vậy nên, tôi không làm gì hết. Đêm sau đó, tôi cũng chẳng làm gì, đêm sau nữa cũng vậy. Và rồi, chẳng còn đêm nào nữa. Thời gian, thứ đã từng rề rà dịch chuyển, bỗng thoăn thoắt trôi đi. Đã cuối tháng tư. Khi đó, đã quá trễ để thay đổi bất cứ điều gì.

Chú thích: cây cải âm trong tiếng Anh là honesty, cũng có nghĩa là sự chân thật. Bạn sẽ hiểu tại sao có chú thích này nếu đọc chương 6. Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top