Chương 79: Em gái thất lạc
Đống rơm khô cong vừa xin được từ một căn nhà cách đây chừng hơn trăm thước. Do Lành hay nói chuyện phiếm với họ, thêm việc cô hay cho gạo nên là khi Khuê chạy qua xin rơm thì họ rất niềm nở nói cô muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, chút rơm thôi không đáng bao nhiêu. Khuê cảm ơn họ xong thì cũng nói thằng Tẹo bỏ vô bao vác về. Vì rơm nó nóng cũng khá lâu và cá thui rơm chỉ cần nướng nhiêu đây là đủ, chưa kể rơm đã được nhồi cứng trong bao nên khi lấy ra sẽ không hề ít như bề ngoài mà mọi người thấy.
Xỏ mấy con cá lóc mập ú vào que tre rồi cắm chổng ngược đầu tụi nó xuống đất, con Bưởi phủ rơm lên mấy con cá xong rồi bắt đầu châm lửa đốt. Rơm khi bén lửa chưa bao lâu là đã lan ra rồi cháy phừng lên, con Bưởi theo đó cũng bắt đầu quăng thêm ít rơm nữa, chờ cho tàn hết lửa rơm là cá khi đó cũng sẽ vừa chín tới.
Con cá khi thui rơm, bên ngoài nhìn lớp vảy đen đúa xấu xí như vậy nhưng khi mà cạo ra rồi thì sẽ để lộ lớp da vàng ươm còn thơm mùi cháy xém chứ không phải mùi khét. Tách lớp da ấy ra là tới phần thịt trắng nõn như thịt gà còn bay hơi nóng. Ăn vào có vị ngọt tự nhiên mọng nước chẳng cần phải ướp thêm gia vị gì, nhưng mà khi ăn vẫn cảm nhận được mùi vị đặc trưng và thứ cuốn hút riêng của nó mang lại, không hề khô như khi chiên hoặc mặn như khi kho.
Lấy cây dài gạt đi lớp tro rơm còn vướng trên những con cá, cầm thêm ít lá chuối để không bị nóng khi gỡ tụi nó ra khỏi que tre. Cá lóc nướng trui ăn không đã thấy ngon, huống hồ chi bây giờ còn có thêm thịt ba rọi luộc, rau sống, bánh tráng, bún gạo. Tất cả mọi thứ đem cuộn lại rồi chấm vào ít nước mắm chua ngọt hơi cay, hay là mắm nêm có băm thêm ít khóm thì thật sự không còn gì để nói. Mới ăn cơm lưng lưng bụng đây thôi mà cậu Phong đã tiếp tục sôi bụng rồi.
Rửa đống rau vừa mới hái từ vườn, con Bưởi đem giũ cho ráo nước rồi tiếp tục rửa thêm ít dưa leo để ăn kèm. Cậu Phong thấy con Bưởi đang rửa rau thì cũng chạy ra phụ, cậu ngồi xuống cạnh nó, xắn ống tay áo lên. "Rửa xong chưa, để cậu phụ." Cậu Phong không hề ngại việc mình là đờn ông mà lại ngồi rửa rau cùng phụ nữ, cậu chỉ biết bản thân cậu đã ở nhờ nhà người ta thì cũng cần phải giúp việc vặt gì đó, vì như vậy mới có cảm giác ấm cúng của người một nhà.
"Dạ sắp xong rồi cậu, còn mấy trái dưa leo nữa thôi." Con Bưởi cười cười. Ban đầu biết cậu Phong có ý với cô Tú của nó thì nó buồn lắm, nhưng mà bây giờ từ khi mà nhận ra cậu Phong là một người tốt bụng khác xa với dượng út thì nó đã có một cái nhìn khác về cậu, nó không buồn hay không thích cậu nữa mà bây giờ nó đã có một chút ngưỡng mộ con người hoàn hảo ấy.
"Ui da!" Con Bưởi đang ngồi ở sàn nước cạnh cậu Phong bỗng kêu lên rồi ôm lấy phần gáy của mình rưng rưng nước mắt vì tự dưng ở đó trở nên đau nhói như con gì cắnq.
"Sao vậy?" Cậu Phong thấy con Bưởi tự dưng la lên thì cũng buông rổ rau đang được rửa sơ lại với nước trong tay xuống. Cậu đứng dậy gỡ tay con Bưởi đang ôm ở sau gáy ra, "Sao vậy? Để cậu coi." Cậu Phong thấy sau phần gáy trắng nõn của con Bưởi đã hiện rõ ra hai dấu như kim chích, vừa nhìn là biết ngay nhện cắn, ban nãy thấy có cái mạng nhện ở gốc cây kế bên, cậu không ngờ nó sẽ leo qua cắn người như vậy.
Bất chợt đôi mắt cậu chuyển tới vành tai của Bưởi, nơi đó có một nốt ruồi son màu đỏ tươi khiến cậu có chút thất thần. Phong đưa đôi mắt đã có chút mờ vì hơi nước nhìn tới nốt ruồi đó, tay cậu run rẩy chạm vào vành tai của con Bưởi, nơi khóe mắt cậu cũng trở nên đỏ hoe. Chẳng lẽ là em sao, bé Trúc?
Dòng ký ức chợt xẹt về năm cậu chừng đâu đó chín mười tuổi, khi ấy cậu vẫn là một đứa nhỏ ương nghạnh vì được cha với má cưng chiều. Mọi sự quan tâm của cả nhà đều dồn hết cho cậu, bao nhiêu thứ đẹp đẽ hay đồ ăn ngon và những câu khen thưởng đều dành phần cậu cho tới khi má cậu mang thai thêm một người nữa, người đó chính là em cậu, bé Trúc.
Từ khi có em thì cậu chẳng còn được cha má thương yêu hay quan tâm nhiều như trước, bao sự chăm sóc quan tâm dành cho cậu đều đã dồn lên em gái mới sanh khiến cho cậu càng trở nên đố kỵ vì em gái có nốt ruồi son ở vành tai phải được khen là đại phú đại quý, đem thêm tiền của cho gia đình và lớn lên sẽ là một cô bé xinh đẹp, hiếu thuận.
Năm ấy cậu đã bạo gan lén đem em mình bỏ ngoài đường khi mà má cậu chỉ mới đi tắm và cha cậu thì bận bịu không có ở nhà. Em gái còn đỏ hỏn nằm trong vòng tay, cậu bé Phong năm ấy vì lòng ghen ghét, ganh tị đã làm lu mờ đi lý trí, cậu bé đó đã chẳng suy nghĩ gì nhiều mà để em mình nằm trong bụi cây mặc kệ em mình khóc tới khản cổ rồi bỏ về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi má phát hiện thì đã cho người đi kiếm khắp nơi vẫn không thấy, má cậu lúc đó đã khóc tới nỗi bỏ cơm rồi đổ bệnh một thời gian và mất luôn khả năng sinh sản, đến thời điểm hiện tại má cậu vẫn tự trách bản thân vì lơ là để con mình ngủ một mình. Khi đó cậu mới nhận ra được hậu quả của mình đã làm ra nhưng mà đã quá muộn, nơi bụi cây ấy đã chẳng còn bé Trúc nữa, chỉ còn lại một khoảng đất trống ẩm ướt mà thôi.
Nỗi dằn vặt và ám ảnh luôn đeo bám cậu suốt hơn mười mấy năm qua, nó khiến cậu không đêm nào không gặp ác mộng cho tới hiện tại đã hai mươi bảy tuổi. Mỗi lần đi công việc đâu đó thì cậu đều hỏi có ai nhặt được cô bé nào vào cỡ mười bảy năm trước không, có nốt ruồi son ở vành tai bên phải hay không để mong chuộc lại được lỗi lầm mà cậu đã từng làm với em gái của mình năm xưa. Tuy đó chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi còn khó hơn mò kim đáy biển nhưng cậu vẫn tìm, cậu cứ tìm mãi tìm mãi khi nào cậu lìa xa nhân thế này thì thôi vì cậu không biết làm gì ngoài chuyện này nữa.
Nhận thấy Phong cứ đơ người ra đó thì con Bưởi vội dùng âm thanh của mình đánh thức cậu. "Con không có sao, hơi đau xíu, con vô sứt thuốc chắc là hết." Nói rồi ôm rổ rau chạy vô trong, để lại Phong vẫn đứng đó với sự xúc động không thể kìm chế được nữa.
Trở vô trong nhà, con Bưởi mếu máo đem chuyện mình bị nhện cắn ra nhõng nhẽo đòi Tú sứt thuốc. Tú cũng xót xa, cô tặc lưỡi đem Bưởi về phòng rồi mượn Khuê chai thuốc sứt chậm rãi thoa lên vết mận đỏ đó để nó không bị tấy lên và gây ngứa. Vết nhện cắn này theo Tú thấy thì không phải nhện độc, nhưng mà nó vẫn sưng ngứa khó chịu vô cùng.
"Thương cục vàng tôi dễ sợ, để tôi đốt hết đám nhện đó cho em!" Tú vén ít tóc mai em ấy ra sau vành tai, cô ân cần hôn lên vầng trán của người đối diện. Hai người không phải là một đôi vợ chồng có hôn thú hợp pháp hay là một đám cưới rình rang gì đó, nhưng hai người đã trao nhẫn cưới, đã trao thân cho nhau thì đã đủ minh chứng cho tình yêu lớn lao này.
"Kệ nó đi, sát sanh là tội á!" Bưởi cười lên, nó ôm lấy vòng eo thon thả của Tú rồi nũng nịu. Mà khi Bưởi cười như vậy thì Tú cũng hơi đơ ra, thảo nào cứ thấy em ấy cười có gì đó quen quen, hóa ra là gương mặt giống với cậu Phong. Lúc bình thường thì không giống lắm, nhưng khi cười lên thì giống tới độ tám chín phần, nhất là cái răng khểnh này càng nhìn càng thấy giống.
Khuê từ khi ở với Lành thì cô đã tháo vát hơn một vài thứ, nhưng mà chuyện cần sự khéo léo thì cô chẳng biết làm gì ngoài ủi đồ. Bữa nay ngồi cuốn bánh tráng chính cô nhìn cũng không dám ăn vì cuốn bánh tráng của cô nó xấu đau xấu đớn. Bánh tráng vì bị nhúng nước quá nhiều đã bị mềm nhừ, khi mà đem cuốn bún thì nó càng dính bết rồi bầy nhầy như cháo heo. "Mụ nội nó, thấy ghét, hông ăn nữa!" Khuê khịt mũi, cô đem cái cuốn bánh tráng thấy gớm của mình cho con Phèn dưới chân rồi tự giận dỗi về phòng ngồi khoanh tay phồng má thổi phì phì.
Lành thấy Khuê lại dở chứng giận dỗi của con nít ra thì nàng chạy theo, tiến đến bên cạnh cô, hai bàn tay đưa tới áp vào gương mặt kia rồi hôn xuống đôi môi đang chu ra một cách thương yêu. "Thôi giận chi hông biết, mình hông cuốn được thì em cuốn cho mình ăn." Lành từ trước tới nay ngoại trừ Khuê ra thì nàng mới dám mạnh bạo hôn giữa nhà như vậy, chứ Hải hồi đó nàng còn không dám tự động ôm nữa chứ đừng nói hôn kiểu này. Nàng cứ tranh thủ không ai để ý là nhón lên hôn Khuê một cái rồi nhướng mày ra vẻ thích thú, còn không thì lâu lâu rón rén áp sát bên cạnh cô tưởng đâu làm gì tốt đẹp, ai ngờ là đưa tay vỗ vô mông Khuê cái chát rồi nhìn Khuê liếm môi một cách đầy gợi đòn xong chạy đi khiến cho cô muốn lôi em ấy ra trừng trị cho sập giường mới hả dạ.
"Hông ăn cái đó nữa, ăn cái khác!" Khuê đưa tay vòng ngang eo của nàng dùng lực kéo cho nàng ngồi xuống đùi mình. Bàn tay trái không an phận bắt đầu di chuyển tới lui trước hàng nút áo bà ba. "Lóng rài...da mặt tôi hơi khô!" Khuê nói một câu đầy ẩn ý, cô nhếch môi nhìn tới người cô thương đang có chút phản ứng vì có lẽ nàng đã biết cô đang ám chỉ điều gì rồi.
"Da khô thì em đắp dưa leo cho!"
"Ăn nắng lắm!"
"Mật ong hen?"
"Kiến bu!"
"Đình lịch?"
"Như ma!"
"Khổ qua?"
"Đắngggggggg!"
Khuê chán nản kéo dài chữ đắng ra một hơi. Thứ mà cô ám chỉ có phải mấy cái mà nàng nói đâu chứ, thứ cô muốn chính là cái nơi đang căng đầy kia kìa, vậy mà nàng cứ đánh trống lảng trêu chọc cô miết thôi, nàng đúng là đồ con nít ranh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top