Chương 77
"Lành à!" Hải gọi với theo nhưng đã bị Lành ngó lơ. Nàng vẫn cười cười nói nói với Khuê cho tới khi vô tới trong nhà và đóng sầm cửa lại. Hải đứng bên ngoài, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng chặt thì trong lòng có chút khó chịu. Đôi tay nắm chặt thành nắm đấm nhìn hai người phụ nữ trước kia từng là vợ của mình hiện tại đã không còn là của mình nữa.
Bỗng dưng Hải cảm thấy nuối tiếc, cậu ta đứng đó nhìn thêm chút, cậu ta đang mong sao có thể nhìn được mặt con khi Lành ẵm nó ra. Nhưng chờ cách mấy cũng chẳng thấy gì vì đã khuất biết bao nhiêu cây cảnh. Hải thở dài, cậu ta xoay lưng đi và trong lòng đang có một dự định sẽ gặp Lành để mà bù đắp sau.
Do sắp tết tới nơi với lại Khuê cũng có ở nhà nên cô chỉ đóng cửa rào chứ cửa gỗ cô không đóng để cho không gian được sáng sủa, bớt bí bách hơn. Ngồi trong nhà, Khuê kêu thằng Tẹo ra nhìn coi Hải đã đi chưa vì hồi nãy cô còn thấy bóng dáng đứng lấp ló. Thằng Tẹo khi nghe xong cũng lăng xăng chạy đi, nó đi ra bên ngoài nhìn ngang nhìn dọc một hồi không thấy Hải đâu thì mới chạy vô báo cáo lại rằng Hải đã đi rồi.
Khuê uống ít nước trà để hạ hỏa, hiện tại cô đang rất bực dọc vì Hải lại mò tới đây, nếu như cậu ta mò tới nữa thì sẽ ngày càng lấn lướt làm phiền tới cuộc sống gia đình của cô. Phải chi con cô lớn một chút là được rồi, cô có thể đem cả mấy má con em ấy theo mà không lo để ở đây sẽ bị làm phiền nữa.
"Mình đi ăn cơm thôi, kệ ổng đi mà." Lành thấy Khuê cứ khó chịu vấn đề của Hải thì nàng đưa tay xoa lên gương mặt đang cau có của Khuê. "Đói bụng rồi phải hông, em có làm sườn ram mặn mà cô thích đó. Có canh bí hầm sườn non nữa." Lành cúi xuống, nàng đặt lên trán Khuê một cái hôn chất chứa vô vàn sự yêu thương.
Hồi trước thì có thể nàng sẽ tha thứ cho Hải vì nàng còn nghĩ tới con, nghĩ tới tình nghĩa của Hải đã giúp mình khi mà má nuôi lâm bệnh và nàng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi. Nhưng bây giờ thì không vì nàng đã có Khuê rồi. Nàng từ khi có Khuê bước vào cuộc đời nàng thì nàng đã đem Hải biến thành một tấm giấy rách xé toạc nó và quăng đi để nàng có thể tiếp tục một trang hành trình mới ở phía trước. Những chuyện đau thương và sỉ vả từ gia đình cậu ta gây ra cho nàng đã quá đủ, nàng không muốn liên can gì với căn nhà đó nữa, nàng hiện tại chỉ cần Khuê thôi.
Thả người xuống chiếc ghế đẩu chắc chắn, Lành bới cho Khuê chén cơm đầy ắp còn nóng hổi bắt cô phải ăn nhiều chút cho có sức đặng mà qua đó học hành. Khuê của nàng không biết nấu nướng, chỉ biết học hành này nọ liên quan tới đầu óc nên nàng lo lắm. Mỗi khi tự tưởng tượng tới viễn cảnh hai người xa nhau rồi Khuê một thân một mình bên đó thức đêm thức hôm thì trong lòng nàng lại đau nhói. Trách cũng do nàng thương Khuê quá nhiều thôi, muốn cái gì cũng phải săn sóc người ta từng li từng tí như vậy thì mới yên cái bụng.
Gắp một ít đồ ăn qua chén cho người bên cạnh, Khuê thấy Lành cứ thất thần thì cô vội lên tiếng. "Vợ à, em sao vậy?" Cô không biết em ấy sao nữa, dạo gần đây cứ hay thất thần rồi nhìn bâng quơ kiểu đó. Mà cô hỏi thì lại nói không có gì mới khó chịu chứ. Phải chi em ấy nói ra để cô còn biết đường xử lý, chứ cứ im im vậy hoài thì cô cũng không biết cách nào dỗ luôn.
"Em không sao, em đang nghĩ bầy vịt của nhà mình tết năm nay ăn có hết hay không đó mà, nhiều quá." Lành bịa một cái cớ cho Khuê đừng nghi ngờ. Nàng cười cười lấy thêm miếng nước canh bỏ vô chén của mình rồi thúc giục Khuê mau ăn cơm khiến cho cô càng nhận định rõ ràng là nàng có tâm sự gì đó trong bụng nên cô quyết định tối nay phải hỏi cho rõ, chứ không thì cô không chịu nổi nhìn người cô thương cứ có bộ dạng thất thần kiểu này.
Chén bát dọn dẹp lại gọn gàng đặng chút nữa đem đi rửa, Lành dọn chén xong thì đứng đó lau lại mặt bàn cho sạch sẽ vì ban nãy ăn cơm có nhiễu ít nước canh và nước thịt kho lên. Nàng đưa mắt nhìn tới Khuê đang chật vật lôi mấy con chó lúc trước đem về nuôi đã bự tổ chảng ra bờ sông trước nhà để tắm. Khuê hì hục cột cổ từng con lại rồi xếp tụi nó thành một hàng, cô bắt đầu chỉ huy cho con Bưởi với thằng Tẹo mau chóng lôi mấy cái con của nợ này đi tắm lẹ vì tụi nó đi lăn sình bây giờ nhìn bộ dạng cô muốn ói rồi.
Hai đứa nhỏ nghe Khuê kêu thì cũng rất nhanh lôi mấy con chó đi tắm. Tụi nó sau khi tắm rửa cho mấy con chó sạch sẽ xong thì cũng bay xuống sông tắm luôn, tụi nó bơi qua bơi lại rồi đùa giỡn tạt nước, tiếng cười trong trẻo của tụi nó vang vọng cả một góc sông vào buổi chiều.
Con Bưởi vì được Tú săn sóc kỹ lưỡng, sắm sửa đủ thứ đồ đạc rồi không làm nặng nhiều từ khi đi theo hầu Khuê nên nó hiện tại cũng trắng trẻo. Gương mặt đen đúa lúc trước đã không còn, hiện tại khi trắng lên đã có thể thấy rõ đường nét cũng khá thanh tú của một đứa con gái đã bắt đầu trưởng thành, tới vóc người cũng gọi là đầy đặn, phổng phao hơn trước.
Đang trong lúc tắm rửa đùa giỡn dưới sông thì có chiếc ghe buôn lớn đi ngang. Bên trong là những thứ hàng hóa đã được gói gém kỹ lưỡng chất cao như núi nên không biết là họ buôn cái gì. Trên ghe, một số gia đinh khi thấy có gái tắm dưới sông nên là thi nhau ra nhìn, ai nấy cũng trầm trồ khen Bưởi sao mà dễ thương quá khiến cho nó đang ngồi đó gội đầu cho thằng Tẹo cũng trở nên sượng ngắt.
Một chiếc ghe lớn mà có tới năm sáu cái đầu nhìn xuống, mà cái đầu nào cũng có ánh mắt đó là thèm nhỏ dãi khi nhìn tới dáng người của Bưởi thì thử hỏi sao nó không thấy kỳ.
"Thôi mình lên nhà đi chị, ở đây toàn mấy thứ nghiệt súc!" Thằng Tẹo trề môi, nó lớn giọng nói ra như là để cho đám người kia nghe thấy là nó đang chửi họ đặng còn biết nhục mà núp vô. Nó ôm cổ của Bưởi để Bưởi ẵm nó lên bờ, một phần là nhõng nhẽo và còn một phần nữa là nó đang giúp Bưởi che đi ngực khi áo bị ướt đã ôm sát vào.
Bưởi thấy thằng Tẹo muốn được ẵm cái bắt đầu dở giọng õng ẹo thì cũng cười cười chiều theo. "Trời ơi nặng quá rồi ông tướng." Con Bưởi kêu lên vì thằng Tẹo đã nặng hơn trước rất nhiều, tới mỡ cũng bắt đầu rung rinh lên được luôn rồi.
Dù chê nặng nhưng Bưởi vẫn ẵm thằng Tẹo lên, nó đưa mắt nhìn tới cái chiếc ghe buôn kia đang từ từ tấp vô sát mé sông thì cũng nhanh chân trở vô nhà vì nếu như mà còn ở đây thì không hay lắm, trên ghe đó toàn là đờn ông không thôi.
"Em ơi, dừng chân cho qua hỏi chút chuyện." Có một người đàn ông nhìn cũng đã đứng tuổi rượt theo Bưởi, người nọ í ới kêu Bưởi mau ngừng lại để mà hỏi thăm vài câu gì đó.
Bưởi đang ẵm thằng Tẹo, nó nghe người kia gọi rồi nhanh chân đi tới chắn trước mặt nó không cho đi thì chau mày. "Chú kêu con mần chi?" Bưởi nhìn ông trước mặt làm cha nó còn được, râu ria mọc tùm lum tùm la vậy mà còn kêu nó là em, nghe mắc ói.
"À em tên chi, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi!" Người đàn ông nở nụ cười nhìn Bưởi, rõ ràng cười lên còn thấy được dấu chân chim vậy mà còn cố vớt vát tuổi tác kêu nó bằng em.
"Chú biết mần chi?" Bưởi cộc lốc trả lời câu hỏi đó rồi chuyển hướng tránh sang chỗ khác để đi vô nhà.
"Hỏi đặng mần quen thôi mà, sao em khắc khe quá đa." Vừa nói bàn tay lại mon men chạm tới cánh tay của Bưởi.
"Chú mà không để tôi đi là tôi méc cô út tôi đó." Con Bưởi lên tiếng cảnh cáo. Nếu như ông ta còn có ý đồ đụng chạm thì đừng trách sao nó đập cho gãy mũi.
"Ê ông chú, ông kêu chị tôi bằng em hoài ông không ngượng hả? Ông còn già hơn má của bả nữa đó." Thằng Tẹo xấc xược nói lại, nó nói thẳng là ổng già luôn cho nhục mặt, nó không sợ ông già này đâu, có gì nó méc cô út đem bắn bỏ hết, thứ cha già ó đăm.
Người đàn ông kia vì bị thằng Tẹo tạt một gáo nước lạnh như vậy thì nhất thời đơ người, "Thằng nhỏ này hỗn quá." Nói rồi muốn đưa tay lên nhéo lỗ tai thằng Tẹo thì bị Bưởi hất tay ra.
"Nó nói đúng đó chứ hỗn gì, ông còn già hơn má tôi. Giờ ông không tránh thì tôi đập ông đó!" Con Bưởi bặm môi, nó nhìn ông ta vẫn cứ ve vãn chắn hết hướng đi này tới hướng đi khác của nó thì nó nổi quạu, nó giơ chân lên cao, lấy sức giậm một cái thiệt mạnh xuống mu bàn chân của ông ta khiến ông ta bất chợt bị đau mà phải la lên oai oái rồi ôm lấy chân nhảy lò cò xoay tròn một chỗ.
Sau khi trừng trị xong cái cha già mà không nên nết này thì Bưởi lẹ chân chạy tọt vô trong, ban nãy nó có mang guốc mộc nên nó biết ông ta sẽ phải bó thuốc cả tuần mới mong hết đau được. Cũng hên có mình ổng đi xuống, chứ gặp nguyên bầy khỉ ló đầu nhìn ban nãy đi xuống theo thì nó khỏi thoát.
"Neo ghe ở gần đây, phải hỏi tên cho bằng được tao mới cam lòng!" Ông ta nhếch miệng cười, đúng là những đứa con gái mới lớn như vậy đều có một sức cuốn hút riêng. Vừa ương bướng lại vừa dễ thương.
"A cậu Phong!" Thằng Tẹo đang chơi lò cò thấy Phong từ xe bước xuống thì mừng rỡ chạy tới mở cửa rào, nó ôm lấy cổ của cậu rồi hôn lên gương mặt điển trai kia như lời chào mừng do Phong đã dặn mỗi lần gặp cậu thì hãy làm như vậy, cậu sẽ cho kẹo vì cậu rất thích con nít.
Phong là một người giàu, nhưng tính tình cậu lại rất dễ thương, từ cách nói chuyện cho tới cách đối nhân xử thế đều không làm ai chê được vì cả nhà cậu từ lâu đã sống theo nề nếp đó rồi. Cha má của cậu cũng là từ khó đi lên nên dạy con kỹ lắm, không bao giờ con con chửi bậy hay là nói năng không ra gì với những người nghèo hơn mình cả. Nếu như mà họ nghe cậu sỉ nhục người nghèo thì họ đem cậu ra đánh chết luôn.
"Giỏi, đây cậu cho hộp kẹo, nhớ kêu chị Quỳnh ăn chung." Cậu Phong xoa lấy mái tóc của thằng Tẹo rồi trở về xe xách thêm ít hành lý. Kỳ này cậu lấy cớ đưa Tú đi chơi vì chỉ có dịp tết cậu mới rảnh rang, cậu tranh thủ giúp Tú xuống thăm Bưởi tới mùng mười thì về. Mà cha má của Tú nghe tin cậu Phong đưa con mình đi chơi thì đương nhiên chịu rồi, rất nhanh đã gật đầu đồng ý rồi còn căn dặn săn sóc Tú cho kỹ lưỡng, đừng để Tú tụt mất ký lô nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top