Chương 52

Sau khi về tới nhà, Khuê đem Lành về phòng xem xét bàn tay của nàng coi ra làm sao. Cô nhìn tay của nàng đã tím lên một mảng thì đau xót vô cùng, "Mình đi đốc tờ đi." Khuê vừa dùng rượu thuốc xoa bóp cho Lành vừa đòi đi đốc tờ coi thử là nàng có bị gãy xương hay không, bởi vì cô thấy tay của nàng giờ còn hơi sưng lên nữa.

"Em không sao, cô coi tay cô vì đỡ cho em mà cũng bị bầm rồi nè!" Lành thấy Khuê cứ quan tâm tới mình mà cô quên rằng bản thân cô vì đưa tay chặn cánh cửa lại cho nàng nên tại bàn tay cũng tím rịm lên hết, vậy mà cô còn không để ý nữa chứ. Cũng nhờ có Khuê chèn tay vào đỡ cho nàng một phần, chứ không thì tay nàng chắc cũng gãy rồi. "Có đau lắm không?" Lành nâng bàn tay của Khuê đến gần môi rồi nhẹ nhàng hôn lên vết bầm đó một cách yêu thương. Lần thứ hai nàng thấy Khuê bộc phát dữ dội như vậy, mà những lần bộc phát ấy đều là do bảo vệ nàng mà ra.

Khuê mặc dù có hơi nhói nhói nơi chỗ bầm đó nhưng khi được Lành hôn lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve thì rất nhanh đã cười hì hì lắc đầu. "Không đau!"

Siết chặt lấy vòng eo của người cao ráo trước mặt, Lành tựa đầu vào ngực của Khuê, một hành động như mèo con cần tìm bếp lửa để sưởi ấm. "Nếu khi đó em không níu cô lại thì chắc cô sẽ giết người mất." Vừa nói lại vừa dụi dụi vào sát hơn với Khuê.

Khuê nghe Lành nói vậy bỗng chốc cô thở dài. Cô đưa tay lên xoa vào mái tóc còn mang một màu đen tuyền của em ấy, "Em chính là điểm yếu lớn nhất của tôi, lỡ như ai mần chi em thì tôi không để cho người đó sống an ổn." Cọ cọ chóp mũi vào mái tóc vương mùi thơm bồ kết, Khuê thật sự không biết làm gì khi một ngày nào đó Lành rời xa cô nữa. Nàng đã chiếm trọn tâm trí của cô, chiếm cả trái tim này rồi. Quả thật, nếu như có ai làm gì thương tổn đến Lành thì Khuê chắc sẽ giết hết cả nhà người đó.

"Cuộc đời em bây giờ cũng chỉ còn có một mình cô, không còn cô bên cạnh em cũng chẳng biết sống làm sao nữa. Em thương cô lắm, mình ơi!"

Một giọt nước mắt ấm nóng rơi khỏi khóe mi trượt dài trên sống mũi cao thẳng tắp, Khuê siết chặt vòng tay mình hơn để cảm nhận được nỗi niềm hạnh phúc của bản thân. Một con người cục cằn như cô được em ấy thương thì đã là một diễm phúc quá lớn đối với cô. Có lẽ cô cũng nên tin vào việc có thiên duyên tiền định, chắc là nhờ như vậy nên kiếp này cô mới có thêt gặp và thương em ấy, thương một người có thân phận con gái giống cô.

"Bốn ngón tay đã gãy, thịt đã bị dập nát. Ngó bộ, phải cỡ chừng hai tháng hơn mới có thể lành lặn hoàn toàn. Cũng may là chưa có bị đứt gân hoặc đứt lìa ngón tay là may đó đa." Đốc tờ vừa băng bó lại bàn tay cho con gái của ông chủ Quý vừa nói về tình trạng vết thương. Đúng thật vết thương này không hề nhẹ tí nào, nhưng cũng may ở chỗ ông có đầy đủ vật dụng y tế nên có thể phòng tránh nhiễm trùng và chữa trị kịp thời. Chỉ có điều là tay sẽ đau nhức trong cỡ hơn một tuần mới có thể đỡ được.

Vợ ông chủ Quý nhìn bàn tay con gái mình mà không khỏi xót xa, chợt nhận thấy lúc đó cũng có Hải bên cạnh nhưng cậu hiển nhiên không tới bảo vệ con gái của bà nên bà nổi nóng trút giận lên người cậu. "Mày, tao giao con gái tao cho mày mà mày để nó thành ra như vậy đó. Chính mày hại con tao ra nông nỗi này." Bà ta điên tiết vừa đánh vừa mắng chửi Hải.

"Má đừng có rầy ảnh, cũng tại con nhỏ kia cậy quyền, nó có súng nên không ai dám mần chi nó thôi." Cô gái nọ thấy má mình đánh Hải thì rất nhanh đã đứng dậy bênh vực rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Khuê. "Thù này con sẽ trả, má đừng lo."

Trời dần về trưa, Khuê do ban sáng ăn hết trơn hai hộp bánh nếp nên là cô còn no, cơm trưa cô đành bỏ bữa không ăn.

Ngồi đối diện với Tú, Khuê than thở rằng hình như cô lại cao thêm. Tú nghe cô nói vậy thì cũng kêu Khuê đứng dậy để coi thử, quả thật Khuê đã cao hơn hồi trước kha khá. "Mày hồi trước đã hơn một thước bảy rồi, bây giờ còn cao nữa." Tú đây dữ lắm là hơn một thước sáu mươi mấy, mà Khuê bây giờ lại chót vót y như cây tre miễu.

Chuyện Khuê cao chắc là do di truyền, từ cha tới má của cô cũng rất cao, đến cả mấy anh của cô cũng toàn tầm một thước tám hơn chứ không có ai dưới ngưỡng một thước sáu cả. Chắc có lẽ vì vậy nên Khuê mới có thể cao ráo như bây giờ. Bởi vậy nói làm sao con nhỏ ban sáng nhìn nó có chút éc.

"Mà nè, mày xuống đây rồi khi nào về lại trên đó?" Khuê chống cằm nhìn tới Tú. Cô chợt nhớ Tú hình như đã bị cha má réo gọi lấy chồng rồi.

"Không biết nữa, về lại trên đó tao sợ bị bắt có chồng, mà không về thì cũng không được." Tú ảo não nằm dài lên mặt bàn. "Ước gì cha má tao đẻ tao là con trai cho tao khỏe thân tao." Tú biết ước mơ chỉ là ước mơ vì chính bản thân cô đã là một đứa con gái, nên dù cho có ước cách mấy cũng chẳng được. Nhưng mà cô vẫn ước, nếu như cô là con trai thì cô có thể dễ dàng cưới em Quỳnh, người mà cô thương về nhà rồi.

"Bây giờ ráng hoãn tới lúc đi Pháp, lúc đó thì mày với nó ổn rồi."

"Tao sợ không kịp, má tao nói sắp tới ngày coi mắt rồi."

"Vậy thì mày với nó đi qua đó trước đi, thiếu tiền tao đưa thêm." Khuê thấy nếu như không giúp Tú lần này thì khổ luôn cả hai, con Bưởi cô cũng coi nó như em gái mình rồi, bây giờ mà nhìn nó buồn bã thiệt cô cũng cầm lòng không có đặng.

"Ổn không?"

"Nếu mày muốn sống hạnh phúc với nó thì nghe tao, mà mày phải hứa là dẫn nó đi được thì phải lo cho nó được, tao mà biết nó buồn rầu vì mày thì tao bắt nó về đó." Khuê nhắc nhở Tú nếu như đã dẫn người ta đi thì phải chịu trách nhiệm, nếu như Tú làm cho con Bưởi buồn thì cô khỏi cho Tú gặp con Bưởi luôn.

"Được, tao hứa."

Hôm sau cửa nhà Khuê bị gõ inh ỏi, cô bực dọc đi ra coi là cái đứa trời đánh nào dám đập cửa nhà cô kiểu đó. Vừa mở cửa ra, Khuê đã thấy Hải đang đứng cùng với cha má của cậu ta.

"Cha má tới đây có chuyện chi không?" Khuê vừa rót trà vừa hỏi tới ông bà hội đồng. Nếu tính từ lúc cô rời khỏi căn nhà đó và sống ly thân với Hải cũng đã được kha khá thời gian, những thời gian này ít khi cô thấy cha má chồng tới hỏi han vậy mà hôm nay lại có thể đại giá quang lâm tới đây hay sao.

"Hải nói là nó thấy con đi chung với con nhỏ ở làng Tân An?" Ông hội đồng lên tiếng và vào thẳng vấn đề.

Khuê nghe cha chồng mình hỏi vậy thì cô cũng chẳng giấu giếm, cô ngồi xuống gật đầu tỏ ý câu hỏi đó là chính xác. Nếu hỏi thì cô nói thôi, dẫu sao hôm đó thấy rõ tận mặt như vậy thì cũng đâu có chối được.

"Sao con lại giao du với nó, con có biết nó là đứa xui xẻo hay không?"

"Con chẳng thấy gì là xui xẻo, con chỉ thấy có một người chối bỏ dòng máu của mình và còn muốn cưới thêm vợ khác mà thôi." Khuê chẳng đanh thép, cũng chẳng đay nghiến, cô chỉ từ tốn nói ra quan điểm khiến cho ông hội đồng cũng phải im lặng, còn Hải thì bắt đầu chột dạ. "Nếu ông bà nội với cha của nó không nhận nó thì thôi, con không ép. Nhưng con không thể trơ mắt đứa nhỏ đó chịu thiệt thòi được."

Thật sự Khuê muốn mau chóng giải quyết nhanh gọn vụ này, cô đang rất mệt mỏi khi vẫn còn can hệ vợ chồng với Hải. Cô không muốn bị hai chữ vợ chồng này ràng buộc cô một chút nào nữa, nó y như thứ xiềng xích cứ trói chặt hai tay, hai chân cô lại không cho cô có lối thoát và sự tự do.

Ông bà hội đồng nghe được con dâu mình nói vậy thì hai người nhìn nhau. Tưởng chừng con dâu mình sẽ không chịu đứa con gái nghèo kiết xác đó, nhưng mà ai ngờ còn nhận con của chồng về nuôi, vậy thì có lẽ cũng đỡ hơn một mối.

"Nếu như em đã nói vậy, thì cho anh...cưới..."

Lời chưa kịp nói đã bị Khuê chắn ngang. Thật sự cô hiểu được luôn câu mà Hải sắp nói là câu gì. "Cho anh cưới thêm vợ hai hay vợ ba?" Khuê nhướng mày. "Hải à, tôi không nghĩ anh là loại người như vậy. Anh cưới tôi, anh ăn ở với người kia, rồi bây giờ anh còn cặp kè một đứa nữa ở trên tỉnh. Anh nói cho tôi nghe, trong lòng anh thật sự là đang muốn cái gì?"

Khuê chẳng nương tình có cha má chồng ở đây, cô từng câu từng chữ bắt đầu xoáy sâu vào nội tâm của Hải. "Nếu như anh thích cưới nhiều vợ như vậy thì tôi với anh viết giấy thôi nhau đi rồi anh muốn làm gì thì làm, chứ anh đừng có mà tự ý quyết định như tôi đã chết rồi."

"Cô đừng có mà quá quắc, tôi với con trai tôi tới đây là đã quá nhân nhượng rồi, cô đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu." Bà hội đồng vì xót con nên cũng lên tiếng, bà ấy dù cho nhịn Khuê cách mấy thì bây giờ cũng đã không chịu nổi nữa, bà ấy bắt đầu đứng dậy lớn tiếng với Khuê để thị uy việc bà ấy là má chồng.

"Con còn nói chuyện với má là con rất nể tình rồi. Má đừng nghĩ cưới được con về thì mọi thứ con đều sẽ phục tùng. Còn con trai má nữa, đi cặp kè với bồ nhí bị con bắt gặp mà cũng câm cái miệng không dám nói gì, chỉ biết kè kè núp váy phụ nữ. Một người chồng nhu nhược như vậy, con không cần." Khuê dẫu sao cũng nên nể tình là bậc trưởng bối cùng với chuyện khi trước bà ấy cũng đối xử với cô không tệ nên cô mới có thể bình tĩnh ngồi đó nói chuyện. Chứ gặp ai khác thì cô đã không có rảnh ngồi đây đôi co đâu, mà cô đã thẳng thừng đuổi ra khỏi nhà để cho không khí được trong lành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top