Chương 45
Sáng hôm sau, Tú ngồi kể lại toàn bộ sự tình cho Khuê Nghe. Nguyên do mà cô lại mặc bộ đồ thấy ghê kia hồi tối là tại vì lúc đó trời dần xế chiều nên Tú định trở về vì sợ đêm sẽ không thấy đường. Nhưng mà xui là cô lỡ đi lạc qua làng khác xong còn té dính sình hết trơn tay chân rồi dính luôn tóc. Đang trong lúc rối ren thì có một người hình như là thăm đồng hay làm gì đó đi ngang qua, người đó nói với Tú là về nhà người đó gần đây cho tắm nhờ, rồi có gì cho Tú mượn đèn dầu đặng thấy đường về.
Tú mới đầu cũng không định sẽ theo người lạ về đâu, nhưng mà tại người ngợm của cô mắc ói quá rồi nên cô bấm bụng theo đại. Cô nghĩ cô cũng khá cao ráo nên cái người nhỏ xíu trước mặt cô sẽ không làm gì được đâu.
Nhưng ai mà ngờ trong lúc cô tắm thì người đó lại ác nhơn lấy cái đầm đang vắt trên tấm vách đi mất tiêu, chỉ quăng lại cho cô bộ bà ba với cái đèn dầu nhìn muốn mửa. Mà bộ đồ phải nó bự cũng đỡ, bộ đồ của người kia có chút éc nên Tú mặc vô thì cái ống quần với tay áo cũng cụt ngủn tuốt trên trời.
Cô ta còn nói từ bên ngoài vọng vào nhà tắm rằng cái đầm coi như là thứ trao đổi cho cái đèn dầu. Chưa để cho Tú đi ra nói phải quấy là đã te rẹt chạy trốn mất tiu. Cô hậm hực hỏi những người xung quanh rồi miêu tả dáng vóc thì ai cũng cười nói là người đó có tiếng lừa gạt, đa số là gạt người qua đường chứ ở đây có ai mà gạt nổi, do Tú dân lạ tới đây nên bị lừa là phải rồi. Cũng hên là chưa mất tài sản gì giá trị, họ khuyên cô mau chóng về nhà và coi đó như là của đi thay người.
Có người tốt dẫn cho cô về được làng bên đây rồi còn chỉ chỗ để kiếm dế nữa, nên là Tú có nán lại bắt được ít dế về cho Bưởi xong thì cô cũng nhanh chân trở về nhà. Ai ngờ vừa về tới nhà là thấy ai cũng mở to mắt nhìn mình rồi Bưởi chủ động ôm mình, mọi chuyện xảy ra vào đêm qua y như một giấc mơ.
"Lỡ mất cái đầm của mày rồi, có gì về lại đó tao đền cho nha." Tú áy náy hướng tới Khuê. Cô biết cái đầm của Khuê chẳng có cái nào là rẻ tiền, cái thứ rẻ nhất mà Khuê mặc chắc cũng xấp xỉ ba cây vàng, nên là mất đồ giá trị như vậy cô cũng tiếc thay bạn mình lắm chứ. Đồ kiểu ở đây cũng ít ai may nữa, phải đặt tới bên Pháp.
"Đền gì, mày không sao là tao mừng lắm rồi." Khuê nghe Tú nói muốn đền lại cái đầm thì cô vội từ chối. Nếu như bạn của cô bình an vô sự để đổi lại cái đầm đó thì chẳng có gì là to tát cả. "Mà mày tính khi nào về lại đó?"
"Chơi chưa có đã mà về gì." Tú miệng nói là chơi chưa đã nhưng thật ra là trong lòng cô đang lưu luyến một người. Cô sợ về trên đó rồi thì chuyện học hành sẽ dồn ép cô không còn thời gian để gặp em ấy nữa, lỡ như cha với má còn bắt lấy chồng thì chỉ có nước cắn lưỡi.
"Chơi chưa đã hay là sợ về đó rồi nhớ gì đó ở đây. Nhớ trái cam, trái quýt, hay là trái "Bưởi" chẳng hạn." Khuê chống cằm nhìn Tú, cô còn mở miệng nói ra một câu châm chọc khiến cho Tú vì thẹn quá mà tán vô đầu Khuê một cái khiến cho cằm cô đang yên vị trên tay cũng văng ra luôn.
Theo tình trạng bây giờ thì có thể nói là Khuê bị Tú tán bay đầu.
Ngồi cạnh người vóc dáng nhỏ nhắn đang giặt đồ, Tú chỉ im lặng ngồi đó chứ chẳng hề làm phiền tới em ấy. Cô đang tự cười mình hình như thật sự bị nghiệp quật rồi, vì lúc mới gặp nhau cô còn chọc cái tên người ta, rồi chê người ta là đen thui lùn tịt. Vậy giờ đây ai mà ngờ chính cô lại đi thương cái con bé đen thui lùn tịt này.
Vừa nghĩ tới lại tự mình cười ngây ngốc mà không hề hay biết đã có một ánh mắt đã đổ dồn lên người mình.
Bưởi giặt đồ xong thì nó quay sang tính kêu Tú sao không vô trong kẻo nắng, nhưng mà ai ngờ vừa quay qua là thấy Tú ngồi đó tự cười. Đúng thiệt nó chửi khùng là không sai mà. Nhưng khùng kiểu này thì nó lại thấy có chút dễ thương.
Người xưa có câu nói thế này, người tình trong mắt hóa Tây Thi. Nghĩa là người mình thương dù cho có xấu xí hay dị hợm cỡ nào thì trong mắt mình họ vẫn là đẹp nhất, là hoàn hảo nhất. Y như Tú với Bưởi hiện giờ vậy.
Một người thì lúc trước chê người kia là đen, xấu, lùn. Còn một người thì chê người kia là khùng, ba trợn, ăn như heo. Vậy mà khi thương nhau rồi thì bao nhiêu cái xấu cũng trôi mất, chỉ thấy mỗi cái đẹp và thấy cái xấu xí mình ghét ở đối phương khi trước lại thấy nó dễ thương vô cùng.
Tựa vào bờ vai mảnh khảnh của Tú, Bưởi đưa mắt nhìn ra dòng sông vẫn đang chảy chầm chậm kéo theo những bụi lục bình đang trổ bông.
Ngắt đại một đóa hoa dại bên cạnh, Tú đưa tới cài lên mái tóc đã được thắt hai bên gọn gàng của Bưởi. Cô khẽ mỉm cười nhìn em ấy, một nụ cười tràn ngập dịu dàng khiến cho Bưởi khi nhìn thấy nụ cười ấy cũng phải khẽ rũ hai hàng mi nhìn xuống một cách thẹn thùng.
Siết chặt lấy bàn tay thô ráp của người mình thương, Tú đem nó cất gọn trong lồng ngực ấm áp. Cô hiện tại chẳng muốn nói gì ngoài việc muốn ôm em ấy thật chặt, cô muốn đem cơ thể nhỏ bé ấy bao bọc che chở để cơ thể này không phải chịu tổn thương nữa. Tú ước gì cô có thể thẳng thừng dẫn em ấy về và nói với cha má rằng đây là người con thương, người con sẽ chịu trách nhiệm đến suốt cuộc đời.
"Có câu này hổm rài muốn nói lắm mà hông có dám, nhưng mà bây giờ thì có lẽ tôi nói ra được rồi." Tú cười cười, cô nhìn thấy Bưởi cứ bẽn lẽn cắn cắn môi một cách đáng yêu thì cô biết em ấy đang có một câu nói cũng giống mình nên cô rất nhanh đã nói ra trước. "Tôi thương em."
Bưởi ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Tú, "Nhưng mà con sợ..." mặc dù nó cùn muốn nói là nó cũng thương Tú lắm, nhưng mà nó sợ.
"Em sợ cái chi?"
"Con sợ ông với bà bên đó." nó biết thân phận nó thấp hèn, nó biết nó không cha không mẹ và nó còn biết rằng nó là con gái nên chuyện Tú và nó hiển nhiên là sẽ không thể nào. "Hay là cô với con...dừ..." một câu định nói sẽ dừng lại chuyện này chưa kịp thốt ra đã bị Tú cắt ngang.
"Tôi biết thứ em đang định nói. Em hãy để tôi che chở em, em không có chi phải sợ hết."
"Nhưng mà con!"
"Quỳnh à, em tin tôi được không?"
Tú đôi mắt đã dần trở nên bao phủ một ít hơi nước, cô chân thành nhìn tới Bưởi. Cô biết em ấy sợ sẽ bị ngăn cấm, sợ cả hai sẽ không đến được với nhau. Nhưng mà cô thương em ấy, cô xin thề có trời đất chứng giám rằng cô sẽ không bỏ em ấy bằng bất cứ giá nào.
Bưởi nhìn tới Tú, nó thấy cô dường như sắp khóc vì đôi mắt cô hiện tại đã đỏ lên hết, nó vội đưa tay lên xoa lấy gương mặt ấy. Nó khẽ gật đầu, "Dạ."
Chẳng biết từ khi nào mà Tú lại thích gọi cái tên Quỳnh hơn là cái tên Bưởi kia. Cô còn nói người xinh như vậy đi kêu Bưởi, nghe xấu quắc. Bởi vậy dù cho ai kêu là Bưởi thì cô đây vẫn kêu là Quỳnh, y như rằng điều này chỉ đặc ân một mình cô vậy.
Tú thương em ấy chẳng phải vì nhan sắc, cũng chẳng phải vì thương hại.
Cô thương em ấy vì nết người và thương cả quá khứ từ thuở bé. Một đứa nhỏ mồ côi từ khi còn đỏ hỏn, được lụm đại trong bụi cỏ ven đường, tới tay chân cũng bị kiến cắn đầy hết. Sau khi được đem về nuôi thì lớn một xíu là đã bị bắt làm mấy công việc nặng nhọc, làm không xong thì bị bỏ đói.
Càng nghĩ Tú càng thấy xót xa khi một đứa nhỏ phải chịu biết bao nhiêu thứ như vậy, cô nghĩ có lẽ ông trời đã gửi gắm em ấy đến cho cô, bắt cô phải chăm sóc cho em ấy cả đời.
"Cái này là tôi cho em, em phải giữ kỹ, coi như là vật định tình nghe chưa."
Bỗng Tú tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ mình đưa sang cho Bưởi, cô còn giúp em ấy đeo lên cổ một cách ân cần chẳng kịp để cho Bưởi phản ứng.
Bưởi nhìn sợi dây chuyền vàng lấp lánh ở trên cổ. Nó không ngờ cũng có ngày được đeo một thứ mắc tiền như vậy. "Cô cho con cái này mà con hông có cái gì cho lại cô hết trơn." Bưởi bỗng có cảm giác tự ti. Nó thấy Tú cho nó sợi dây chuyền quý như vậy mà nó lại không có cái gì khác ngoài bộ áo rách đang mặc này, bỗng trong lòng lại thấy khoảng cách cả hai xa thêm một chút nữa.
"Em cho tôi một thứ còn quý hơn cả sợi dây này, vậy thì em còn đòi gì nữa." Tú cúi sát xuống, cô kề trán mình với trán của Bưởi nói ra một câu trêu ghẹo.
Bưởi bỗng đỏ mặt, "Hơ, chí ít con cũng phải có cái gì đó đưa lại cô chứ, định tình mà có một bên ngó sao đặng?"
"Vậy thì lấy cái này đi." Tú đưa tay tới bứt một cái nút áo đã sắp đứt ra ở trong bộ áo cũ nát của Bưởi. "Tôi lấy cái nút áo làm vật định tình em cho tôi."
"Áo chưa đủ te tua sao mà cô còn bứt."
Bưởi xụ môi nhìn vô cái áo của mình. Cái nút muốn rớt ra chưa kịp đơm lại nữa mà đã bị bứt rồi, giờ nó lấy nút đâu mà đơm lại. Trong đống áo bà ba của nó chỉ có một mình cái áo này là có nút bấm thôi, chứ còn lại toàn là xài dây buộc.
"Cho em áo mới mà em không mặc, em cứ mặc áo cũ miết. Bộ đợi tôi xé hết mới chịu mặc áo mới sao?"
"Đồ mới quá đợi tết con mặc chớ bộ."
"Giờ mặc đi tết mua cái mới."
"Uổng lắm cô, năm bộ lận đó. Mua thêm chi tốn tiền." Bưởi vừa nói vừa xòe năm ngón tay ra. Năm bộ đồ này nó mặc được sáu bảy năm là còn ít.
Tú thấy biểu cảm ngây thơ đó của Bưởi thì phì cười, cô đưa tay xoa lên mái tóc đen óng ả ấy. "Em lo gì nhà tôi giàu mà."
------
Chị Tú khùng của bé Bưởi lùn đây🤣
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top