Chương 4

Lành cầm hai cái chén và hai đôi đũa tre để lên cái bàn được đóng bằng gỗ gõ đỏ, nàng nhẹ xới cơm trong nồi ra hai cái chén đá. Hai tay Lành nhẹ nhàng cầm chén cơm lên đưa cho Hải, nàng với cậu tuy không có cái đám cưới đường hoàng như ai nhưng mà cũng có hôn thú và cũng sống như vợ chồng đường hoàng. Bởi vậy nàng cũng phải chăm lo cho cậu thiệt tốt từ miếng ăn tới giấc ngủ. "Cậu ăn liền cho nóng, em biết cậu thích ăn lươn bởi vậy em đi mua lươn về nấu canh chua cho cậu nè."

Lành đúng như cái tên của nàng, nàng gương mặt hiền hậu dễ gần, tới giọng nói cũng êm ả như là nước chảy. Nhìn nàng từ trên xuống dưới không có một cái nét nào mà có thể tìm ra được sự nham hiểm hay hung dữ từ nàng, có nhiều người nói nàng hiền gì đâu mà hiền quá chừng. May đồ bị khách chê khen này nọ không trả đúng tiền thì nàng cũng không nói, nàng chỉ nhận cái sai về mình rồi lủi thủi khóc.

Có lẽ...sự đơn độc và bị người khác xua đuổi tránh xa quá lâu đã khiến cho nàng trở thành một con người nhút nhát và khép kín như vậy, người tốt cho nàng chỉ lát đác có một hai người, còn lại thì họ thấy nàng là đã tránh xa vì họ nói nàng khắc cha khắc mẹ, khắc luôn bà già mới nhận nuôi nên họ nói chắc sau này cũng khắc luôn chồng.

Những lời đồn đoán cứ như vậy vang xa biết bao nhiêu năm nay, đa số khách của nàng là mấy ông to bà lớn chỗ khác tới chứ mấy người ở đây ít ai chịu lại tiệm nàng may đồ. Mà nàng cũng không để tâm lắm, ai không may thì mặc ai, miễn sao có khách để nàng có thể thoải mái với sở thích may và mặc những bộ đồ truyền thống của mình là được. Thời thế hiện đại, tới quần áo cũng đổi thay, nam thanh nữ tú chuộng đồ Tây hơn đồ ta. Mấy cậu ấm cô chiêu giờ ít ai chịu mặc lại bộ bà ba hay áo dài này lắm, nếu có cũng chỉ là số ít.

Họ chuộng đồ Tây vì họ nói thời thế bây giờ là tân thời chứ không còn cổ lỗ sỉ nữa, ở Sài Gòn bây giờ trai gái toàn mặc mấy bộ đồ như vầy thôi.

"Nay anh tới trễ quá, mai anh đưa em đi đốc tờ khám sau nha." Hải nuốt cơm xuống rồi nói, cậu vì mắc cái chuyện coi mắt ở nhà ông cai tổng chứ không thì cậu đã tới đây lâu rồi. Ngó nghiêng mặt mũi đằng đó cũng xinh đẹp dễ thương, nhưng mà nhìn cái đôi mắt với hàng lông mày bén kiểu đó thì cậu thề luôn là không hiền nổi, huống chi cái giai thoại cô út Khuê nhà ông cai tổng có tiếng hung dữ đã lan truyền bao lâu nay thì sao anh không biết chứ.

Vừa nhìn em Lành rồi nhớ tới cô ta là Hải đã thấy khác xa một trời một vực, cô ta hung dữ ó đăm do cậu đã thấy cách cô ta nói chuyện với thằng nhỏ người ở, còn em Lành thì dễ thương biết cung phụng chiều chồng, nếu có chết cậu cũng cưới em Lành về và em Lành phải làm mợ cả lớn, còn cô ta nếu cha má vẫn ép cưới thì làm lẻ đi, lúc đó cậu sẽ miễn cưỡng ưng thuận mà rước về.

Lành đang ăn cơm nghe Hải nói bữa sau sẽ đưa mình đi khám cái bụng của mình thì bàn tay tự dưng cũng đưa xuống đó vuốt ve, nàng tuổi đời cũng mới mười bảy nên còn bỡ ngỡ với cái chuyện lần đầu là má này lắm. Chỉ có cậu Hải là quan tâm chăm sóc nàng, từ lúc cấn bầu tới nay là cứ cách độ một tháng là cậu sẽ đưa nàng đi khám. Bây giờ là lần thứ hai nàng đi do lần trước nàng cứ bỏ ăn mặt mày xanh xao nên cậu Hải sợ nàng bệnh, khám xong đốc tờ mới chúc mừng là nàng có thai rồi khiến cậu Hải mừng như ai cho mấy cây vàng.

Ăn cơm xong Lành dọn chén đem cất, cậu Hải thì thay ra một bộ đồ bà ba sa tanh mát mẻ đặng chuẩn bị đi ngủ do trời bây giờ cũng ngả màu tối rồi, với cả cậu cũng đang rất mệt. Thời gian cậu gặp em ấy cũng không có được thường xuyên tại vì cậu hay thay cha đi làm xa, hết đi uống rượu thay chỗ này rồi tới đi dự tiệc chỗ kia. Công chuyện mần ăn của mấy cái giới nhà giàu này thiệt đếm không xuể, nhất là ba cái vụ tá điền khất công, nhà cậu từ đó tới giờ chưa từng cho tá điền nợ lúa lần nào. Mà hình như tá điền cũng sợ nên cố gắng vẫn đong đủ số lúa đã thuê theo vụ mùa hằng năm.

Nằm ôm trọn người mình thương trong vòng tay rắn rỏi, Hải thì thầm về cái chuyện bị cha với má kêu cưới một người xa lạ chỉ vì một câu hứa hôn thuở xưa. Lành nghe xong cũng chẳng có gì là buồn do nàng đã chuẩn bị trước tâm lý, nàng biết nàng chỉ là một đứa không cha không mẹ còn mang danh là khắc chết hết người thân bên cạnh. Cả đời chỉ sống dựa vô cái tiệm may này thì ai mà dám cưới nàng về mần dâu, mà nhà của cậu Hải còn là nhà hội đồng có tiếng nữa.

"Cha với má cậu kêu cưới thì cậu cứ cưới, em thân một kẻ không cha không mẹ. Em không dám trèo cao." Lành kìm nén đặng bản thân mình không khóc, nếu cậu Hải đi lấy vợ bỏ nàng thì nàng cũng không trách đâu. Nàng thương cậu nên nàng hiểu, tuy nàng không nghèo tới độ thiếu ăn, nhưng mà cũng chẳng giàu để môn đăng hộ đối với nhà kia. Nàng chỉ là một đứa thợ may mà thôi.

Hải nghe em Lành lại lần nữa cứ tự ôm nỗi khổ cho bản thân thì cậu rất đau lòng, "Sao mà em khờ quá, anh cưới một mình em thôi. Nếu bị ép cưới bên đó thì em cũng phải mần lớn anh mới chịu à đa." Hải thì thầm bên tai để dỗ ngọt Lành đừng quá buồn mà suy nghĩ lung tung.

"Con nói rồi đó, con không có lấy chồng. Con chịu cho bên đó coi mắt là chiều cha với má dữ lắm rồi đa." Khuê khoanh tay ngồi trên tấm phản bắt đầu dở chứng, do cha với má cưng quá cộng thêm hồi nhỏ có lọt sông hai ba lần nên hơi ông lên bà xuống một chút xíu. Chính cha với má của cô cũng công nhận là con của mình nó hơi tưng tửng mặc dù là con vàng con bạc nhưng cũng phải nói, cái nết nó đỏng đa đỏng đảnh lại còn dễ nóng dễ quạu. Y như bây giờ, mới dặn là nhớ đi chơi với bên cậu Hải nhiều hơn đặng cưới về không lạ lẫm thì đã trở nên cau có.

Coi mắt là một chuyện còn kêu cô cưới là một chuyện, tánh cô vậy đó, chịu hông chịu thì thôi.

"Bướng lắm rồi nha Khuê, nhà bên đó có gì mà không chịu?" ông cai tổng bắt đầu lấy làm lạ, mắc gì cậu Hải đẹp trai lại sáng láng vậy mà nó không chịu cưới. Nhà thì giàu có, có hàng trăm mẫu ruộng, tiền của bạt ngàn. Biết bao nhiêu đứa con gái thèm muốn dị mà Khuê thẳng thừng từ chối cho bằng được.

"Ổng lớn hơn con một giáp đó cha, cha nghĩ sao dị?"

"Đời thuở chồng lớn hơn vợ có một giáp mà mày chê là sao, càng lớn tuổi thì càng trưởng thành càng đẹp trai, như cha mày đây nè." ông cai tổng tự tin hùng hồn tuyên bố rằng mình vô cùng đẹp trai khi đã ở cái tuổi bảy mươi mấy. Hai vợ chồng ông cũng kiểu chồng già vợ trẻ, vợ ông nhỏ hơn ông mười tuổi, hồi đó cũng kiểu mai mối cho môn đăng hộ đối kiểu này.

Vừa cưới về mấy tháng sau cấn bầu thằng cả, rồi đẻ xong thằng cả thì cứ lần lượt tù tì đẻ đều đều ba năm hai đứa để kiếm con gái. Vậy mà đẻ tới cái đứa thứ mười hai mới lọt ra được nhỏ út chót thì lúc đó ông cũng ở cái hàng năm mươi mấy gần chuyển qua hàng sáu rồi.

Người ta nói ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng nhưng mà ông bà ráng kiếm con gái thì ra một nùi con trai, còn nhà ông anh ruột của ông hiện tại đang sống ở Gành Hào thì ngược lại hoàn toàn, đẻ toàn con gái chỉ có một thằng con trai.

Khuê nghe cha mình tự khen ông đẹp trai thì tự nhiên muốn ói nhưng cô không dám, lỡ ông chửi cô mất dạy không cho tiền mua đồ nữa thì tiêu, nên cô chỉ đành bấm bụng giả bộ khen hùa theo là cha mình đẹp trai rồi lái qua chuyện khác. Cô vẫn muốn học tiếp chứ không phải là gò bó ép buộc bản thân trong một cái phòng chỉ bốn bức tường vừa mở mắt ra là chăm lo chồng con đâu, xã hội tân tiến hiện đại, tới đi người ta còn bay trên trời được thì đừng có mà mơ cô lấy chồng sớm.

Cô đang ấp ủ sẽ lấy một anh sĩ quan người Pháp cao ráo đẹp trai chứ không phải là ông cậu cả ba chục tuổi nhà bên đó.

Cầm cái nón bo rộng vành, Khuê hí hửng vừa xin được một xấp tiền từ cha mình nữa nên là cô hôm nay sẽ đi chợ chỗ này thử coi nó khác Sài Thành là mấy không. Tại cô chưa đi chợ ở đây bao giờ nên cô đã lôi đầu theo thằng nhỏ hôm qua để có gì cho nó dẫn đường cho cô, còn nhỏ người hầu thân cận đã bị cô đẩy đi ngâm đồ của cô vô xạ hương rồi.

Thằng nhỏ sau khi qua một vài câu hỏi thì Khuê biết được nó tên Tẹo, cái tên vừa nghe thôi mà Khuê đã phải che miệng cười. Tên Tẹo nghe gì mà ngộ dữ thần.

Mà cũng đúng cái tên nó thiệt, thân hình nhỏ như cây tăm, ốm ròm ốm nhách dị mà mười tuổi rồi. Nhớ hồi đó tới tuổi nó là cô cao muốn bằng ông anh thứ mười một của mình rồi đó.

Giẫm chân trên đôi giày da có phần gót cao cỡ vài phân, Khuê vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh thì mới thấy có nhiều thứ cô chưa kịp tiếp xúc là phải rời xa chỗ này rồi. Chẳng hạn như là mấy đứa nhỏ chăn trâu, trên tay nó cầm mấy con vật nó xếp bằng lá dừa thiệt sự khiến cho Khuê tò mò rằng sao mà tụi nó xếp được như vậy.

Mặc dù muốn hỏi lắm nhưng mà Khuê vẫn mãi giữ trong lòng một cái định kiến từ cha má áp đặt rằng đừng bao giờ tới gần hay giao du với người nghèo, vì bọn chúng là phần tầng lớp thấp kém không có địa vị như tầng lớp nhà giàu của nhà cô. Thế nên Khuê chỉ đành âm thầm bước qua tụi nó rồi ghé mắt qua nhìn mộy chút cho  bản thân thỏa trí tò mò.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top