Chương 39

"Chị Lành nè." con Bưởi xách cái làn tre đựng hai con vịt đi phía sau lưng của Lành, nó đang không giấu nổi sự tò mò về quan hệ giữa cô út nó và Lành là gì, bởi vậy bữa nay nhân lúc chỉ có hai người nên nó mới dám hỏi.

"Sao em?" Lành chỉnh lại vành nón lá lụp xụp, nàng hơi quay ra phía sau. "Em lên đây đi kế chị nè, đi sau lưng sao mà nói chuyện."

Con Bưởi sau khi nghe Lành nhắc nhở thì cũng nhanh chân đi lên kế bên nàng, "Dạ em tính hỏi chị với cô út em sao thấy thân quá, tại hồi trước bả đi đánh ghen hùng hổ lắm đa, em còn sợ bả nhai đầu chị." con Bưởi cười cười, nó đưa tay lên gãi đầu một cách bẽn lẽn nói với Lành. Đúng thật hồi bữa đi bắt ghen nó cứ nghĩ là sẽ có một trận lên bờ xuống ruộng bởi vì cái tánh chủ nó ra sao thì nó biết, nhưng ai mà ngờ tới cho đã không có đánh ghen mà chỉ thấy đánh lộn với người khác te tua và nguồn cơn bắt nguồn từ việc bảo vệ cái người mà cô chủ nó định đánh ghen.

Lành nghe con Bưởi kể rằng Khuê tính đi đánh ghen nàng thì trong đầu mới chạy một dọc suy nghĩ. Nàng lấy làm lạ hỏi lại, "Đánh ghen?"

"Dạ, chị nhớ bữa mà bả bị đứt cái tay hông, là khuya bữa đó là bả kéo quân đi đánh chị á." con Bưởi nói một cách tỉnh bơ rằng Khuê kéo người để đánh ghen khiến cho Lành đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Bữa đó tưởng đâu Khuê tới lấy cái áo hay mắc công chuyện chi đó chứ nàng đâu nghĩ tới Khuê lúc đó là muốn đánh ghen nàng đâu. Mà hồi trước Khuê ra sao, muốn đánh nàng kiểu nào thì nàng không biết, còn hiện tại đố Khuê dám đánh nàng cái nào luôn.

Về tới nhà, Lành thấy Khuê vẫn đang ngồi với Tú, hai người đang nói về vấn đề học hành thì nàng cũng không chen vào.

"Thằng Tẹo với con Bưởi mần vịt đi, để chị Lành nghỉ ngơi." Khuê lên tiếng dặn dò hai đứa quỷ nhỏ xong thì rót nước cho Lành uống.

Tú ngồi ở ghế quan sát đứa bạn của mình chăm sóc cho vợ lẻ của chồng nó còn kỹ hơn là chăm sóc chồng thì bất chợt khiến cho Tú dấy lên nghi hoặc. Cô nhìn Khuê rồi nhìn tới Lành. Lần đầu tiên Tú thấy bạn mình động tay rót nước cho người khác, lần đầu tiên thấy nó dùng cái ánh mắt đó nhìn người ta. Chưa tính còn tùm lum chuyện nghe nó kể thì Tú thật sự không nhìn ra đây là Khuê bạn mình nữa rồi. Nó y như bị ma nhập á. Hồi trước bạn của cô tánh sở hữu rất cao chứ chẳng như bây giờ đâu.

"Em ra sau bếp làm đồ, cô ở đây nha." Lành đưa lại ly nước cho Khuê rồi quay lưng hướng nhà bếp đi tới. Hiện tại còn phải nấu cơm cho kịp giờ vì nàng biết Khuê không thích ăn cháo, với lại cũng phải nấu thêm ít cơm để ăn cho chắc bụng chứ ăn cháo không thì chút xíu nữa lại đói rồi.

Đưa mắt nhìn lành đi ngày một khuất xa thì Tú mới mở miệng, "Nhà mày đây rồi chồng mày đâu?" cô lấp lửng hỏi một câu để thăm dò thử coi Khuê như thế nào.

"Ổng ở đâu kệ ổng chứ, liên can gì tao đâu."

"Ủa ngộ, chồng mày mà kêu không liên can?"

"Danh nghĩa thôi, chuyện chung đụng còn chưa có nữa là."

Thật sự từ lúc cưới nhau đến giờ đã gần ba tháng nhưng Khuê và Hải chưa hề có một tí chuyện chăn gối nào cả, thứ nhất là vì lúc trước cô chưa sẵn sàng và Hải cũng chẳng muốn đụng vào cô. Còn thứ hai là hiện tại Khuê đã có Lành rồi, cô không muốn trao thân cho ai khác nữa.

Khuê không sợ Tú sẽ bép xép chuyện chồng con của cô vì cô biết bạn mình ra sao, Tú tuy cái miệng tía lia như vậy nhưng mà là một người không có tính thài lai. Chuyện gì mà không cần nói thì có cạy miệng nó ra nó cũng không nói.

"Rồi mày tính vậy hoài hả, chồng mày mà mày không cho cũng không được." Tú thiệt thà nói ra. Đúng là mấy chuyện thầm kín này không nên nói lộ thiên làm gì, nhưng mà hiện tại ở đây không có ai với là chỗ bạn bè nên Tú mới nói. Dù sao cũng là vợ chồng thì tránh chung đụng kiểu gì chứ?

"Tao còn tính thôi ổng đây." Khuê gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Cô thật sự không muốn ràng buộc, nếu như Hải chấp nhận thì hai người sẽ viết giấy thôi nhau lúc nào cũng được bởi vì cô chẳng có tình cảm gì cả. Vừa nghĩ tới chuyện quan hệ vợ chồng với Hải là cô đã muốn xỉu ngang rồi chứ đừng nói gì tới còn sống với nhau dài dài.

"Mày với vợ lẻ của chồng mày có gì đó phải không?" Tú thấy Khuê cứ lấp lửng không muốn nhắc chuyện của Hải và quan sát nó nãy giờ thì rất nhanh đúc kết được một số kết quả. Mặc dù Tú không dám chắc bởi vì chuyện này hết sức hoang đường, lỡ như bể ra thì mặt mũi không biết để vô đâu nữa.

Khuê bị bạn mình hỏi như vậy thì cũng có chút chột dạ, nhưng mà cô nghĩ là chỗ bạn thân y như ruột thịt thì cô đành nói ra, mặc dù không nói rõ nhưng Tú vẫn hiểu thứ mà mình suy nghĩ đã đúng.

"Thôi bỏ qua đi, còn chuyện năm sau đi Pháp mày có đi được không, cơ hội không có nhiều đâu." Tú biết nhà Khuê giàu nhưng mà vấn đề ở đây là cơ hội này dù có tiền thì cũng chẳng thể có được, vì đây là cần những người có năng lực chứ không phải vung tiền ra.

"Tao cũng muốn đi lắm, nhưng mà đi nhớ ẻm sao chịu nổi." Khuê gãi đầu rồi cười một cách ngây ngô. Nếu như mà cô đi thì cô sẽ nhớ Lành dữ lắm.

"Thì bưng cục vàng mày theo, mày quá dư tiền để mua thêm một cái vé tàu rồi, được thì trốn bên đó luôn khỏi về." Tú nửa đùa nửa thật nói với Khuê. Nếu như bạn của cô không đủ tiền thì cô sẵn sàng lột vàng ra cho Khuê để Khuê có tiền qua đó luôn. Chỗ thâm tình biết bao lâu nay, chút vòng vàng thì có xá gì.

"Đúng là tao với mày thần giao cách cảm có khác." Khuê thấy suy nghĩ của Tú giống của cô mấy phần thì vội cảm thán cái độ hiểu nhau của hai người.

Do nhà ít người nên Lành nói con Bưởi mần một con vịt thôi, còn con kia để đó sau này ăn cũng được tại vì bây giờ mà mần nhiều quá ăn không hết thì bỏ uổng.

Đang ngồi nhổ lông vịt như vậy thì lại nghe tiếng nói của Tú, cái người mà con Bưởi không hề có chút hảo cảm nào. Nhìn cái mặt là không ưa rồi, tới cái cách nói chuyện cũng loi choi như bị điên.

Tú là con nhà gia giáo, sống thì theo nề nếp đường hoàng nên mấy chuyện nấu cơm này chỉ là chuyện nhỏ như hột cát. Chỉ có cái đứa đang đứng bên cạnh là lơ ngơ khoe người thương của nó biết làm đồ ăn rồi nói quá lên như thánh sống mà thôi. Có điều tuy nhà Tú gia giáo thiệt nhưng mà Tú lại không thích ràng buộc, vừa xổng chuồng một cái là lộ ngay cái bản chất thật, cái bản chất tưng tửng.

Sau khi đưa con vịt đã làm sạch sẽ cho Lành thì con Bưởi đi gánh nước bởi vì mấy lu nước đã cạn rồi nên cần phải gánh cho đầy để mà còn nước để xài nữa. Cầm lên đòn gánh có sẵn hai cái thùng gỗ, nó đi tới giếng nước múc từng gàu nước lên đổ vô thùng xong rồi gánh tới bên hàng lu đổ vô đầy lần lượt từng cái.

Hành động cứ thế lặp đi lặp lại khiến cho Tú đứng ở bếp cũng phải thầm thán phục con nhỏ này lùn lùn mà khỏe như trâu, gánh nãy giờ hơn chục thùng nước rồi mà còn chưa thấy nó mệt.

Bưởi có thể nói là khỏe, nhưng mà nó không quá to con, vóc người chỉ ngang ngang với Lành mà thôi, mà nó được cái là rắn chắc hơn nàng. Da thì không thể trắng nổi do phải làm việc ngoài trời, hết chẻ củi rồi tới gánh nước. Lúc Khuê đi học thì nó ở nhà cũng phải làm hầu hết những việc của những người ở khác bởi vậy nói sao nó trắng trẻo cho được.

"Tính đi đánh ghen đồ ha." Lành lúi cúi ở sàn nước rửa gừng với ít rau thơm thì buộc miệng trêu chọc Khuê đang ngồi bên cạnh đổ nước cho nàng rửa đồ.

"Em nói gì vậy?" Khuê ngơ ngác hỏi ngược lại Lành. Em ấy nói đi đánh ghen mà đánh ghen ai mới được chứ?

"Mợ cả định đánh ghen con nhỏ nào ở làng Tân An thì mợ cả tự nhớ chứ đa."

"Rồi ai kể vụ này em biết?"

"Mợ cả đoán xem." Lành nở một nụ cười trêu chọc Khuê, nàng không ngờ Khuê cũng có lúc làm ra cái gương mặt ngơ ngác này, đúng là dễ thương hết biết. "Thôi vô trong đâm gừng đi cho em nhờ, ngồi đây mà đen là em hết thương đó đa." Lành kéo Khuê đang ngồi xổm bên cạnh đứng dậy. Nàng sợ Khuê mà ngồi đây hồi là đen thùi lui luôn.

Ngồi xếp bằng trên tấm phản, Khuê nghe lời của Lành ngồi đó đâm gừng với ớt để làm nước mắm còn Tú thì ngối kế bên coi cô út Khuê trói gà không chặt này sẽ làm cái gì ra hồn.

"Mày làm kiểu này là một hồi hết có cái để ăn luôn á Khuê." Tú nhìn số gừng trong cối bị Khuê đâm sao mà văng tè le ra ngoài hết thì lắc đầu thở dài. Cô giành lấy cối và chày trong tay của Khuê rồi chậm rãi làm, vừa làm vừa hướng dẫn cho Khuê y như đang giảng bài.

Con Bưởi sau khi gánh xong sáu lu nước thì nó thở phì phò lấy ít nước trong lu uống luôn, nước này nó uống từ nhỏ tới lớn rồi, có chết chóc gì đâu mà sợ.

Sau khi vịt trong nồi cháo đã chín, Lành dùng hai chiếc đũa ghim vào hai bên lưng của con vịt vớt nó ra rồi để trong dĩa đợi nguội chút thì chặt thành từng miếng nhỏ vừa ăn. Tú cũng khá tháo vát, cô giúp Lành bào bắp chuối ra để làm gỏi ăn kèm, rồi làm nước mắm này nọ chứ chẳng như Khuê, chỉ giỏi đi tới đi lui lâu lâu tạt vô đầu Tú một cái muốn văng óc.

"Khuê ơi~"

"Gì."

"Mượn cái đầm đi bé."

"Mày nha, đầm may mấy cây vàng của tao." Khuê mặc dù miệng thì nói đầm mắc tiền nên không cho Tú mượn vì xót của nhưng mà tay thì vẫn mở tủ ra lấy cho bạn mình.

"Người thương mày làm thợ may thì sợ gì thiếu đồ nữa, nể tình cho tao mượn vài bộ đi." Tú cười hì hì nhận lấy đầm từ tay Khuê xong thì chui tọt vô nhà tắm. Bên trong thùng là nước đã được pha sẵn thì Tú thầm nói ai mà chu đáo dữ, không suy nghĩ nhiều mà cởi đồ ra tắm luôn.

"Từ là từ phu tướng." con Bưởi hí hửng hát vài câu còn tay ôm bộ bà ba cũ đã ngả màu đi chân sáo hướng phía nhà tắm, do bếp lửa hồi nữa còn than nóng nên nó tranh thủ bắt lên ấm nước đặng mà tắm rửa sớm vì mấy khi nó được thảnh thơi như bây giờ. Nhưng mà dự định bỗng tan thành mây khói khi mà cánh cửa nhà tắm đã được cài then cứng ngắc và bên trong còn có tiếng xối nước.



















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top