Chương 36

Suốt buổi Khuê chỉ việc vung tiền còn Lành thì mua đồ nên là cũng không để ý tới cái số đồ của mình mua đã quá cái ngưỡng mà hai đứa nhỏ sau lưng mình cầm nổi. Thằng Tẹo ì ạch xách cái làn trái cây nhìn mà thấy thương luôn. Còn con Bưởi cũng không khá khẩm gì là mấy khi mà nó đang ôm một đống bông không thấy được đường đi.

Mọi năm Lành chỉ mua chút ít tại vì nàng không có nhiều tiền, còn năm nay nàng chưa kịp ngả giá hay muốn mua số lượng bao nhiêu thì Khuê cứ mua hết. Miễn thứ gì nàng vừa nhìn thì cô cứ nghĩ nàng thích và thế là có cái kết quả như hiện tại.

"Cô ơi nhiều quá rồi, con cầm không hết." con Bưởi khệ nệ hai tay hai đống bông to tướng chạy lên nói với Khuê. Nãy giờ nó ráng dữ lắm để không té với không vướng vô người khác, lỡ như mà té một cái dập đống bông này chắc Khuê chửi bảy ngày bảy đêm.

Khuê nghe con Bưởi nói thì xoay mặt lại nhìn thành quả, không ngờ cô mua nhiều tới độ này vì vậy cô gãi gãi đầu hỏi ý Lành là có nên mua tiếp hay không khiến cho nàng phải lắc đầu ngao ngán bởi đứa nhỏ to xác tên Đỗ Thị Minh Khuê.

Do nàng đi đằng trước còn Khuê đi đằng sau nên không để ý mỗi sạp hàng nào nàng ghé vào thì cô đều mua hết, nàng cứ tưởng mình mình lựa món đó rồi Khuê trả tiền thì thôi. Ai ngờ đâu mà mua một đống kiểu này, nhìn y như đi bán luôn chứ mua gì nữa.

"Thôi không mua nữa, em mà đảo một hồi chắc cô mua hết cái chợ người ta đó đa." Lành cười cười dắt tay Khuê đi ra khỏi chợ. Lúc đi ra nàng còn không quên cho mấy người ăn xin một ít trái cây trong làn cho nhẹ bớt và cũng coi như để họ có cái để ăn.

Cúng Phật chủ yếu là lòng thành, cúng nhiều quá cũng đâu được gì đâu. Phước phần mình thế nào thì sẽ thế ấy, làm ác mà đi cúng Phật đề huề thì cũng vậy thôi. Chỉ cần tâm mình thiện thì đi chùa dù chỉ dâng một nén hương hay một cái cúi lạy thôi cũng đủ lòng thành kính rồi.

"Cảm ơn hai cô, hai cô tốt bụng quá." một bà lão ăn xin trong tay còn ẵm đứa cháu chừng hai ba tuổi ngồi dưới đất sau khi được Khuê với Lành cho trái cây và thêm ít tiền thì cảm ơn hai người rối rít.

Ở đây nhà giàu thì có đó nhưng ít ai cho bà cháu của bà lắm, tại vì họ chê hai bà cháu bà dơ với mang bệnh trong người nên sợ bị lây. Chỉ có Lành với Khuê là không sợ mà tới gần họ còn cho bà cháu bà cùng những người ăn xin khác đồ ăn như vậy, nếu như bà nhớ không lầm thì đợt trước hai người cũng có cho đồ ăn hai bà cháu bà rồi.

Sau khi giúp họ có thêm một bữa ăn thì Khuê theo chân Lành tới chùa. Do là ngày rằm nên trời gần chiều vẫn còn rất đông, khói nhang thì nghi ngút, hít phải chút thôi cũng khiến Khuê phải ho lên mấy cái.

Khuê giúp Lành sắp xếp đầy đủ trái cây ra mâm xong thì cùng nàng thắp nhang quỳ xuống nơi chính điện. Nàng thầm khấn vái cho linh hồn của những người thân đã mất và cầu nguyện hãy để Khuê và nàng được một cuộc sống an nhiên.

Sau khi cắm nhang vào lư hương xong thì Khuê vội kéo Lành ra bên ngoài bởi vì cô sợ ở đây thêm tí nữa chắc em ấy ngã ra xỉu vì ngộp khói mất thôi.

"Ơi là trời, hung khói chứ lễ chùa gì." Khuê vừa ra khỏi cổng chùa thì nhìn vào bên trong lần nữa. Cô không ngờ đi giờ này mà còn đông tới cỡ này, đốt nhang mà khói mù mịt tưởng đâu cháy nhà không.

Lành thấy Khuê chau mày khó chịu thì nàng nghĩ cô đã mệt rồi. Nhìn hai bên tóc mai của Khuê cũng đổ mồ hôi ướt nhẹp hết trơn. "Cô mệt chưa, thôi mình về nha." Lành vừa nói vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho Khuê.

"Chưa dẫn em đi chơi đâu được hết, em muốn đi đâu chơi nữa thì tôi đưa em đi." Khuê sải bước sánh ngang với Lành. Ở nhà miết cũng chán nên cô muốn đưa em ấy đi chơi đó đây, bầu bì ở nhà hoài cũng bí bách chứ.

"Ở nhà có cô thôi em cũng vui rồi, cần chi đi đâu nữa." Lành hướng Khuê nở ra nụ cười mà theo Khuê là dễ thương tới nỗi muốn đem mặt em ấy ra hôn ngay, nhưng vì là giữa đường nên cô cũng biết tiết chế, cố gắng không làm gì quá mức ngoài vài cái quan tâm bình thường để người ngoài đừng để ý nhiều.

Lúm đồng điếu nhỏ xinh hiện rõ ra trong cái nắng ban chiều làm cho Khuê có chút ngẩn người vì mải ngắm nhìn em ấy. Thật sự em ấy không quá mức xinh đẹp đâu, tới gương mặt cũng chẳng phải sắc xảo gì, nếu như không nói nhan sắc cũng chỉ là ở độ bình thường. Nhưng mà Khuê lại bị cô bé với nhan sắc bình thường này thu hút, từng cái cười hay cái chớp mắt cô đều bị em ấy làm tim cô xao xuyến. Cô cũng không hiểu sao nữa, nhìn cứ cưng cưng kiểu gì.

Con Bưởi với thằng Tẹo nãy giờ quan sát kỹ càng Khuê với mợ nhỏ thì hai đứa nó thấy hai người này ngộ ngộ, sao mà thân thiết tới lạ thường luôn. Thân tới nỗi hôn mặt nhau chùn chụt ở nhà chứ không hề ganh ghét tỵ nạnh gì cả, y như là không phải vợ lớn với vợ nhỏ vậy á.

Về tới nhà, Lành rất nhanh nấu thêm một nồi cơm khác đặng chiều còn có cái mà ăn.

Trong lúc đang xào xào lại thịt như vậy thì thằng Tẹo với con Bưởi chạy vô, hai đứa nó mặt mày xanh lè nói với Lành. "Chị Lành, dượng út với cô em lại gây nữa."

Lành nghe Hải tới đây và lại gây lộn với Khuê thì nàng rất nhanh đi tới nhà trước để nghe rõ hơn là chuyện gì vì nàng nghĩ cãi nhau mà to như vậy thì chắc là chuyện gì đó hệ trọng lắm, nàng sợ Khuê gây nhau mất bình tĩnh thì lại đập Hải sùi bọt mép nữa.

Bước chân ngày một gần hơn với nhà trước, nàng nghe rõ Khuê đang vô cùng tức giận về vấn đề Hải nói.

"Anh nói sao, muốn cưới thêm bà hai vì ý của bà nội rồi còn muốn đem về đây ở chung?" Khuê cười khẩy. Nhà của cô là nhà của cô, không phải muốn đem ai vô ở là đem. Hải muốn cưới ai thì mược xác anh, cô không liên can, nhưng chuyện cưới thêm vợ nhỏ rồi đem về đây ở là một chuyện khác. Cô không phải dạng cao thượng tới độ đó đâu.

"Nhưng mà bà nội muốn vậy anh đâu ép được em. Thôi em chiều ý nội đi, của chồng công vợ, của anh như của em, của em như của anh mà." Hải thấy Khuê đã lộ rõ vẻ bực tức thì vội năn nỉ, có lẽ là vì sợ Khuê nóng lên thì ảnh hưởng chuyện mần ăn hoặc là cậu cũng có chút tình cảm gì đó với cô chẳng hạn.

"Không là không, cút về nhà bên đó rồi muốn làm gì làm." Khuê đứng dậy để lại Hải ngồi đó. Nhà này của cô chứ không của chồng công vợ gì hết, cô mua cho em Lành chứ không phải cho Hải.

Hải thấy Khuê đã bỏ đi thì rối rít đuổi theo cô, cậu vẫn nài nỉ Khuê hãy cho cậu chút mặt mũi khiến cho cô đã tức rồi nay càng bốc hỏa hơn. "Đi chưa." Khuê hét lớn lên, tới hai chân cũng dậm đùng đùng xuống nền gạch khiến cho Hải giật mình mở to mắt nhìn cô.

"Em, em ghen sao?" Hải ngập ngừng bỏi một câu làm Khuê nghe xong muốn chạy đi ói mấy bãi.

"Mơ đi anh trai, tôi chưa bao giờ ghen với anh đâu, cưới ai thì cưới đừng đem về đây. Nội anh muốn gì kêu nội anh qua nói chuyện." Khuê chấp nhận làm một đứa mất dạy để có thể ngang hàng đối chấp với bà ta chứ cô chịu hết nổi rồi, thấy cô im im là bắt đầu được nước lấn tới. "Còn bây giờ mời anh về để tôi còn nghỉ ngơi, đừng có mà bất lịch sự tới độ đó."

Hải nhìn bóng lưng của Khuê khuất sau dãy cửa thì trở nên ảo não, cậu không ngờ chỉ vừa làm lành được vài ba bữa thì lại trở về hiện trạng cũ. Trong đầu Hải lúc này nghĩ liệu có phải do Khuê ghen nên mới có thái độ như vậy hay không, vừa nghĩ Hải vừa tự an ủi lòng mình rồi tiu nghỉu trở về nhà đối mặt với bà nội.

------

Hôm sau Khuê đang lúi cúi trồng cho Lành mấy bụi hoa Lài thì cô lại được báo tin là có cha với má mình tới nữa, cô mệt mỏi lấp cho xong cây cuối cùng rồi xách cái cuốc nhỏ đi vô.

"Cha má mới tới." mặc dù Khuê vẫn còn chiến tranh lạnh với cha mình nhưng cô vẫn không hề làm lơ ông, cô vẫn chào hỏi rồi mời trà đường hoàng.

"Sao vậy con, sao gây lộn với chồng bây nữa?" bà Liên nhìn Khuê rồi trách cô sao lại gây nhau với Hải nữa.

"Chứ má nghĩ coi, bà nội ổng đòi cưới thêm vợ cho ổng, xong cái quăng ổng với vợ mới của ổng qua đây ở." Khuê tức tối kể ra. Bản thân cô đã nói là không cho ở mà nếu như còn không biết điều ngoan cố dẫn về đây thì cô hất cho thùng cám sú nói sao xui.

"Thêm vợ nữa?" ông cai tổng nghe tới câu này là lùng bùng lỗ tai. Con gái ông là con cầu con khẩn, cục ngọc cục vàng của ông. Lúc chưa cưới hứa hẹn đủ điều nên ông mới gật đầu đồng ý chuyện hôn nhân này, bây giờ đùng lên đòi cưới thêm vợ thì con gái ông chẳng phải chịu thiệt hay sao.

Bà Liên thấy chồng mình có vẻ lại nổi nóng mất bình tĩnh thì bà vội can ngăn. Người gì đâu mà nóng như lửa vậy hà, út Khuê của bà có bản tánh nóng nảy cũng lây một phần từ ông chồng bà chứ đâu. "Bình tĩnh đi ông, từ từ rồi nói chuyện. Giờ ông mần ầm lên thì mất mặt bên sui gia đó đa."

"Nhưng mà nó." ông cai tổng hậm hực muốn nói thêm thì bị vợ mình ngăn cản. Bà vội dỗ ngọt ông để ông dịu bớt cơn giận lại. Bữa nay tới thăm con gái mà nóng giận thì không hay.

Lát sau vì đó là chuyện không mấy vui nên đã được gạt sang một bên. Ông cai tổng nhìn tới cánh tay không còn băng bó của Khuê, nơi vết thương đó đang kết vảy bắt đầu quá trình liền lại. Ông tặc lưỡi xót xa vì con gái ông không thứ gì quý giá bằng, hồi đó nó bị té sông là tưởng đâu mất đứa con này rồi. Lúc đó ông đau khổ tới nỗi muốn xỉu mấy lần, nhưng vì bản lĩnh của người đàn ông không cho phép ông làm vậy nên ông mới gắng gượng đi kiếm được út Khuê của ông.

Lúc kiếm được con gái với phần đầu chảy máu khá nhiều thì ông như vỡ òa, ông không kìm nổi nước mắt nữa mà ôm chặt Khuê trong lòng khóc lên như một đứa trẻ. Dẫu ông có dữ với ai, có ác đỗ với ai thì đối với Khuê ông vẫn giữ trong mắt cô là một người cha tốt.

















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top