Chương 13

Lành nhìn cái đầm còn mới tinh vừa được mình giặt sạch xong thì ngầm gật đầu ưng ý, không uổng công sức của nàng đã ngồi giặt cả buổi trời. Cái đầm này mắc tiền nếu như bỏ thì uống lắm, thôi thì giặt xong để đó, có dịp thì đem trả lại cũng chẳng sao.

"Nhớ em quá!" Hải tranh thủ làm xong công việc liền tới thăm Lành ngay, cậu còn mua cho nàng khá nhiều thứ bổ dưỡng cho bà bầu mặc dù số đồ bổ kia nàng dùng vẫn còn chưa hết.

Lành nhận ra vòng tay rắn rỏi cùng giọng nói trầm ấm kia của Hải thì nàng cứ để cậu ôm từ phía sau, bàn tay nhẹ đưa lên chạm tới gương mặt tuấn tú ấy. "Cậu đói chưa, em dọn cơm ra rồi mình ăn." Lành cất giọng ngọt ngào.

Hải cúi đầu chạm nhẹ chóp mũi tới mái tóc non mềm của Lành khẽ nhắm mắt hít sâu, cậu thực quá nhớ mùi hương tóc thoang thoảng bồ kết của em ấy. Cậu cảm thấy hơi có lỗi khi mà cứ để em ấy một thân bầu bì sớm tối mình ên như vậy, cậu ước gì cha với má không cấm cản cậu mà chấp thuận cho cậu rước em Lành về để tiện bề chăm sóc. Cậu thiệt sự muốn lắm, nhưng mà cậu không dám cãi lời họ, nếu như cãi lời thì cậu sợ em Lành lẫn đứa nhỏ trong bụng này cũng sẽ gặp nguy hiểm vì cậu biết cha với má của cậu sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, miễn sao tách được em Lành rời xa khỏi vòng tay của cậu.

"Anh thèm đồ ăn em nấu lắm, nhanh dọn đi rồi mình ăn." Hải cười cười ngồi xuống chiếc ghế đẩu đóng bằng cây mù u chờ Lành dọn cơm ra cho cậu ăn. Cậu đã để dành bụng đói từ sáng tới giờ chỉ để ăn được cơm của em ấy nấu thiệt nhiều, vì vậy vừa ngửi được mùi đồ ăn được hâm nóng ở sau chái bếp mà đã làm cho bụng cậu sôi ọt ọt vì đói.

Đồ ăn nóng chẳng mấy chốc được bưng ra, toàn là những món cậu thích. Lành ngày nào cũng nấu mấy món Hải thích vì nàng không biết cậu sẽ ghé thăm nàng vào lúc nào nên cứ ngày nào cũng nấu như vậy đề khi nào mà cậu tới thăm nàng thì sẽ có để ăn ngay. Mặc dù có một số món nàng không thích ăn và cũng không ăn được nhưng vì chiều Hải, nàng đều nấu và tập ăn dần cho quen.

"Cậu đưa chén đây em bới cơm cho." Lành cầm lấy chén đá trong tay Hải chậm rãi múc từng muỗng cơm vô chén cho tới khi đã đầy ắp. Chén cơm trắng bốc khói cùng với canh khổ qua nhồi thịt thêm một dĩa sườn heo ram mặn làm cho Hải không chần chừ nữa mà ăn một cách ngon lành.

"Em ăn luôn đi nè." Hải nhận thấy Lành ngồi xuống vẫn chưa muốn ăn thì cậu thúc giục. Đôi đũa trên tay cũng hướng tới tô canh khổ qua gắp qua chén cho Lành một miếng.

Lành nhìn khổ qua trong chén khẽ mím môi rồi cũng cố gắng cắn một miếng nhanh nuốt nó xuống bụng. Thiệt ra nàng không thích khổ qua, có thể nói là nàng không ăn được. Nhưng vì đây là món của Hải thích nên nàng cũng chỉ đành tập tành ăn cho qua bữa, bởi vậy nói sao mà nàng dù được tẩm bổ đủ thứ nhưng vẫn ốm yếu xanh xao.

Có mấy người cũng dặn dò vì sao mà Lành không làm riêng một món nàng ăn được để ăn cơm, chứ ăn theo Hải toàn mấy thứ không ăn được như vậy thì sao mà nàng chịu nổi.

Lành cũng muốn lắm chứ, nhưng vì dạo gần đây tiền bạc không có nhiều thêm nữa tính của Hải mọi thứ đều tốt, nhưng mà khi làm trật món ăn của cậu thích thì cậu rất khó tánh y như hai người khác nhau vậy.

Nhớ tầm đâu đó vài tháng trước, lúc đó Lành không biết Hải sẽ ghé qua nên nàng vẫn như mọi ngày nấu những món chay đạm bạc là canh hẹ với tàu hủ non để tự mình ăn cơm vì nàng là một người thích những món ăn thanh đạm và được theo má nuôi ăn chay trường từ nhỏ nên là sớm cũng đã quen rồi.

Ngờ đâu tự dưng Hải đến bất thình lình mà hình như còn say rượu. Cậu ánh mắt lừ đừ chẳng nói năng gì mà vung tay hất thẳng mâm cơm trên bàn khiến cho đồ ăn nằm ngổn ngang trên mặt đất rồi hậm hực nói đồ ăn của nàng nấu kiểu này chó còn chê.

Lành lúc đó uất ức tới nỗi ngồi ở góc nhà khóc một buổi trời. Tới lúc Hải tỉnh rượu thức dậy thì cậu không nhớ chuyện gì xảy ra. Cậu thấy nàng khóc thì vội dỗ dành hỏi vì sao nhưng Lành không nói nên cậu cứ tưởng nàng bị ai đó ăn hiếp.

Lành lúc đó thấy cậu thành một người có tánh tình kỳ quặc như vậy cũng muốn rời xa Hải lắm, nhưng mà bởi lúc đó nàng quá thương cậu, kèm theo nữa đã trao thân cho cậu rồi thì làm sao còn có thể bước thêm bước nữa nên cứ như vậy lẳng lặng chịu đựng và chiều theo ý cậu ấy.

Tới tận bây giờ chuyện đó đã qua một thời gian, Lành cũng đang bắt đầu suy nghĩ liệu rằng Hải có thương nàng thiệt lòng không, hay cậu ấy chỉ xem nàng là một đứa con gái mới lớn còn non trẻ dễ dàng dụ dỗ. Mà còn nàng nữa, nàng cũng không rõ hiện tại nàng còn thương Hải như ngày xưa nữa không khi mà bây giờ cậu có tới cũng được mà không tới cũng chẳng sao. Nhớ khi trước Hải vắng một chút thì nàng đã nhớ tới nỗi đứng ngồi không yên khác xa với cảm xúc lúc này.

Mang danh có chồng cũng như không có, lúc nàng cần cậu thì cậu mất tăm. Tới chuyện của đàn ông trong nhà cũng tự mình làm lấy, rồi còn kể cả những lúc cự cãi bị người khác ăn hiếp thì nàng cũng tự mình cam chịu, tới khi Hải biết chuyện thì cậu cũng im lặng cho qua vì sợ lớn chuyện tới nhà bên đó làm cho Lành có chút tủi thân lẫn bất mãn khi người mình thương lại không đứng ra bảo vệ mình.

-----

"Cô."

"Gì mậy?" Khuê bắt chéo chân lật lật vài trang sách mới của Hải mua về cho mình khi nghe thằng Tẹo kế bên kêu thì cũng nhẹ giọng trả lời.

"Con nhớ tía má của con."

Thằng Tẹo cắn môi ngập ngừng nói. Đã quá lâu nó chưa về nhà, nó nhớ tía, nhớ má, nhớ luôn mấy con gà trong sân, nhớ con Phèn luôn vẫy đuôi khi chờ nó về nhà.

Khuê đang đọc sách nghe thằng Tẹo nói như vậy thì cô cũng biết nên cô đi tới hộc tủ đem ra vài đồng bạc lẻ đưa cho nó rồi dặn dò nhớ về sớm. Sống ở cái nhà này kèm theo chơi với thằng Tẹo nên cái tính hách dịch của cô cũng thay đổi ít nhiều, lâu lâu chỉ còn hơi "tỉn tỉn" một tí thôi.

"Thì về đó đi, cho mày mấy đồng nè, nhớ về trước trời tối là được rồi."

Thằng Tẹo nhìn vài đồng lẻ của Khuê đưa mà cảm ơn rối rít, nó cười hì hì cầm tiền chạy đi và hứa sẽ về sớm nhất có thể để cho Khuê không lo lắng.

"Mày cũng nhớ nhà nữa hả?" Khuê nhìn con hầu bên cạnh cứ mếu mếu như sắp khóc thì cũng hỏi thử coi nó muốn gì, nếu như nó nhớ nhà nữa thì cô cho nó về một bữa luôn coi như cô làm phước.

"Cô còn chọc con, con mồ côi làm gì có nhà mà nhớ."

"Ờ ha, quên." Khuê gãi gãi đầu sực nhớ ra con hầu tên Bưởi này của mình nó mồ côi từ nhỏ thì làm sao mà có nhà để nhớ. Nhưng mà thấy nó cứ mếu mếu cái mỏ như vậy thì cô có hơi thắc mắc nên cô hỏi tiếp "Rồi mắc gì mếu?"

"Con nói cô hứa đừng rầy con."

Con hầu tay nắm vạt áo vân vê có chút không dám nói vì sợ Khuê chửi một trận nên nó đành phải hỏi trước đặng chắc ăn hơn.

"Hứa. Rồi, nói đi." Khuê gấp cuốn sách lại để trên bàn, ánh mắt cũng tập trung trên người con hầu để coi thử nó muốn nói cái gì mà bắt cô hứa thấy ghê vậy.

"Dạ....cô...cho con...."

"Nói cà nhựa cà nhựa một hồi là tao đập mày sùi bọt mép bây giờ." muốn nghe nó nói lẹ mà nó cứ nói chuyện kéo nhựa ra. Nếu như có cây chổi ở đây là cô đập nó liền rồi đó.

"Dạ cô cho con đi coi hát bên làng Tân An." con hầu nghe Khuê hù cùn sợ nên rất nhanh nói ra ý muốn của mình. Bữa ngồi ăn bún mắm thì nghe nói có gánh hát sắp tới đó diễn nên nó cũng muốn coi hát lắm, nhưng mà phận tôi tớ mần sao dám đèo bòng. Chỉ có hôm nay thấy tâm tình của Khuê tốt nên nó mới mạnh dạn xin thử, nếu như thằng Tẹo xin được thì chắc nó cũng xin được mà.

"Có tiền không mà đòi đi coi hát?"

"Dạ hông." con hầu buồn rầu trả lời. Người ta hát ở trong sân đình, nếu như muốn vô coi thì phải trả tiền, còn nó không có tiền chắc chỉ có thể chui lỗ chó, còn khồn thì đu trên đọt cây mà thôi.

"Cho mày tiền coi hát, đi lẹ lẹ rồi về, bữa nay tao cũng muốn về lại nhà tao chơi. Xả hơi mấy đứa bây một bữa."

Khuê đưa tiền con hầu xong thì tự mình lấy túi xách đi ra đường kiếm xe kéo để về nhà của mình thăm cha với má. Lúc đi ngang gian nhà chính cô có nghe loáng thoáng từ miệng của bà nội Hải đang phê bình cô với cha má chồng rằng cô là phận dâu con mà không biết ý tứ, rồi nói cô tuổi tuất là xui xẻo xung khắc với mệnh của bà làm cho Khuê dù bực tức muốn nói lại nhưng mà cũng phải ráng cắn răng coi như không nghe, không thấy gì hết.

Cô thề nếu như không phải tại gia cảnh của cô hiện giờ thì cô đã nói thẳng mặt bà nội của Hải rồi. Thân là người lớn mà không nên thân, dung túng cho người hầu lên mặt gia chủ, tới đám cưới lẫn đám hỏi của cháu trai mình còn không có mặt thì đừng hòng phê phán cô.

-----

Khuê về tới nhà liền được người hầu bắt gặp, nó mừng rõ muốn vào thông báo ngay cho cha má của cô nhưng bị Khuê giữ lại và dặn đừng vô thông báo cho cha má rằng mình đã về để tạo sự bất ngờ cho họ. Cô rón rén nhấc gót chân bước vào nhà như ăn trộm chỉ vì muốn nhìn thử phản ứng của cha với má rằng khi mình âm thầm trở về sẽ như thế nào.

Nhưng sự việc không giống như cô sẽ nghĩ, cũng nhờ cô âm thầm trở về như thế này nên cô mới biết được kế hoạch của họ vạch ra là như thế nào khiến cho Khuê niềm tin như bị sụp đổ khi mà bị chính người thân, người mà mình thương yêu nhất lừa gạt.

-----
Tỉn tỉn: chỉ mấy má hơi khùng khùng, có tính khí nắng hông ưa, mưa hông chịu, ghét gió, kỵ mùi sương.

*Qua tết rồi nên tui phải đi làm để dành tiền cưới vợ mấy đồng chí ơi, thông cảm đừng có hối tui nghen. Tui cũng muốn ra chương sớm lắm nhưng mà loay hoay lo giấy tờ hoài không có rảnh được. Thứ lỗi cho tui.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top